Chương 7
"Vì vậy tôi gọi điện để nói với bạn trước. Tôi sẽ tìm hiểu sau. Tôi sẽ không nói gì, tôi sẽ không nói gì cả," Mac nói, bẫy người tình trước.
("Ồ, thật tốt là bố cậu cũng đến. Vậy bạn nghĩ sao? Bạn có nghĩ nó đến vì quan tâm đến bạn không?") Nan hỏi lại.
"Tôi đang nghĩ về điều đó, nhưng tôi không ngu ngốc. Nhưng nếu bạn nói ra, bạn sẽ biết. Bạn có tự ái không? Mac hoi người yêu lại, và anh có thể biết đối phương đang nghĩ gì. Nhưng đột nhiên lại đi hỏi xem họ có thích anh ấy hay không. Nó hơi mất mặt một chút nên Mac nghĩ rằng tốt nhất là mình cứ tỏ ra không biết gì thì hơn, Nó sẽ không quá khó chịu nếu họ còn đến làm phiền cậu và Nan quá nhiều cậu sẽ không ngồi yên.
"Biết vậy là tốt , hãy cẩn thận hơn tao không nói rằng tất cả những người đến quan tâm mày đều là người xấu nhưng mày cũng phải giữ khoảng cách đừng làm cho họ suy nghĩ sai rằng mày cũng thích họ. Hiểu không hả??" Nan cảnh báo Mac
"Người quan tâm đến tôi có tính cách rất tệ, giống như anh vậy." Mac không khỏi giả vờ để trêu người yêu lần nữa
("Heh heh, miệng tốt nhỉ, cẩn thận bị đánh giờ.") Nan nói lại với một tiếng cười trong cổ họng, khiến Mac cảm thấy thoải mái vì Nan không quá khó chịu.
" Vậy nếu ăn xong rồi thì định đi đâu tiếp" Nan hỏi đến Ten
"Anh ấy sẽ đi xem nhà máy. Có lẽ bố đã bảo tôi đưa bố đi dạo. Cha anh tỏ ra nghi ngờ nghĩ Ten sẽ có hứng thú với tôi, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi, may hiểu bố mà phải không?" Mac giải thích lại, sợ Nan hiểu lầm mình là bố. Mở đường cho bạn cũng được gần gũi với người ấy <
("Troong tao có vẻ là người ít nghĩ vậy hả? Nếu không có tao thì họ sẽ không có ai khác làm con rể. Ngoài tôi ra có ai không?") Nan nói lại. , khiến Mac cảm thấy nóng bừng và mặt đỏ bừng.
"Đừng tự đề cao mình thế chứ!!" Mac trêu lại người yêu
" Đương nhiên rồi tao tự đề cao bản thân và tao cũng tự tin vào bản thân mình nữa" Nan trả lời khiến Mac bật cười.
"Vậy để tôi đi ăn trước nhé. Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi đang đi vệ sinh, nhưng tôi đã gọi cho bạn trước," Mac nói, nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc phải đến gặp bố mình.
"Ồ, xin hãy nói với bố là..." Làm Mac cười thật tươi.
"Được rồi,để tao nói với bố , thế thôi." Mac trả lời trước khi cúp điện thoại và bước vào phòng ăn. Khi nhìn thấy cái bàn nơi bố và Ten đang ngồi Sau đó Mac đến ngồi với bố.
"Xin lỗi tôi đến muộn," Mac nói với Ten.
"đừng bận tâm Anh và chú gọi đồ ăn. Nong Mac muốn ăn thêm gì không, cậu có thể gọi món ."Ten nói chuyện rất tử tế. Đôi mắt nhìn Mac chói lóa, lung linh. Mac phải giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đối phương.
"Bố đã gọi món gì?" Mac hỏi, quay sang bố mình.
"Cha đã dặn họ cẩn thận về tỏi rồi, con có muốn ăn thêm gì không?" Bố Mac trả lời. Cùng với đó là cho Mac biết thực đơn các món ăn đã đặt.
"Đủ rồi," Mac trả lời.
"Tôi có chuyện muốn hỏi một chút. Thấy chú dặn dò về việc cản thận tỏi. Tại sao vậy??" Ten hỏi với sụe tò mò
"Tôi tình cờ bị dị ứng với tỏi," Mac trả lời ngắn gọn, khi nhìn thấy nó, anh ấy gật đầu xác nhận.
"Toi nghĩ Nong Mac có muốn ngồi cùng một chỗ với tôi không? Cậu có thể ngồi thoải mái mà," Ten nói, muốn Mac đến ngồi cạnh mình.
"Không sao đâu, Ten. Hãy để tôi ngồi với chú," bố Mac nói và mỉm cười vì ông biết con trai mình sẽ không muốn làm vậy làm cho Mac nhớ ra điều Nan nhờ nói với bố
//Bố ơi, là Nan có điều muốn gửi tới bố laf...// Mac nói với bố điều người yêu đã nhờ bố làm. Bố Mac khẽ mỉm cười gật đầu. Ten cũng thắc mắc nhưng không nói gì. Đến khi đồ ăn được dọn ra, cả ba người cùng ngồi ăn một lúc. Ten cố gắng chiều lòng cả Mac và bố Mac nên đồ ăn được múc ra cho họ.
"Anh Mười, mời ăn đi. Cậu không cần phải múc nó cho tôi đâu."Mạc lên tiếng.
"Không sao đâu, tôi rất vui lòng," Ten nói lại. Trao cho Mac một cái nhìn đầy ý nghĩa, Mac quay lại nhìn bố mình một chút., bố gật đầu cứ để cho họ làm
"Ồ, tôi xin lỗi," một nhân viên nói khi vô tình đổ nước cho Mười. Nhưng nắp bình bật ra khiến nước bắn vào tay áo. Có thể nhìn thấy bị ướt nhưng không nhiều.
"Này, cậu làm gì bất cẩn thế?" Ten lập tức hét lớn vào mặt đối phương, khiến những vị khách khác của khách sạn ồ lên và quay đầu lại nhìn họ. Người phụ vụ khi thấy vậy đã đi tìm quản lí ngay lập tức.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy Khun Ten?" Người quản lý ngay lập tức hỏi. bởi vì tôi đã biết và nhìn thấy Nhân viên rót nước tỏ ra khó chịu. và vội vàng lấy ra một miếng vải sạch <
"Tôi sẽ lau nó cho bạn," nhân viên nói. Anh ta nói với vẻ mặt xams xịt. Ten hất tay của người phục vụ ra với vẻ ghê tởm
"Không cần, anh có biết bộ đồ của tôi giá bao nhiêu không? Vẫn là nước. Nếu là súp đồ ăn thì anh có trả nổi tiền không?" Ten nói với sự bực bội. Mac và bố lập tức quay lại nhìn nhau.
"Ừm, tôi thay mặt nhân viên xin lỗi anh Ten. Tôi mới bắt đầu làm việc trở lại. Làm thế nào tôi có thể có được nó? Bạn có muốn tôi giặt bộ đồ cho bạn không? Người quản lý khiêm tốn nói.
"Tôi không nghĩ đó là vấn đề đâu, Ten. Nó sẽ khô đi sớm thôi vì nó không thấm nhiều nữa," Mac nói nhanh khi thấy khuôn mặt cậu bé tái nhợt. hành động nhìn thấy Khiến Mac nhớ tới bản thân trong quá khứ.
"Anh có thể đi rồi. Mang khăn lau sàn đi." Thấy Mac đã yêu cầu. Vì vậy, Ten muốn làm hài lòng anh ấy, mặc dù anh ấy thực sự không hài lòng với những gì đã xảy ra. Chàng trai bị mắng ngay lập tức giơ tay chào và chàng trai nhìn Mac với ánh mắt biết ơn. Mac mỉm cười dịu dàng với anh.
"Tiếp tục ăn đi," Mac nói khi thấy Ten vẫn có vẻ khó chịu.
"Tôi phải nói chuyện với bạn tôi một chút. Những nhân viên hành động bất cẩn như thế này là một sự ô nhục đối với danh tiếng của họ." Ten bắt đầu phàn nàn và sẽ không để chuyện này kết thúc ở đây
"Người ta khi làm việc cũng phải mác sai lầm chứ,PTen. Khi tôi khi đi làm bán thời gian ở nước ngoài. Tôi đã phạm nhiều sai lầm hơn thế này, nhưng mọi người đều hiểu rằng tôi không cố ý," Mac nói với giọng bình tĩnh. Bởi vì có cảm giác như mình đang bị Ten coi thường nên anh hiểu rất rõ cảm xúc của chàng trai trẻ vừa rồi. Bạn cảm thấy thế nào? Khi bạn vô tình làm sai điều gì đó
Thời gian đầu, Mac đi làm bán thời gian tại một nhà hàng. Anh ấy căng thẳng và lo lắng. Bởi vì tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây. Vì vậy anh ấy đã phạm nhiều sai lầm và bị từ chối rất nhiều. Mọi người trong cửa hàng và khách hàng không bao giờ coi thường anh ấy. Làm cho Mac cố gắng hơn nữa. Sai lầm cũng dần được cải thiện hơn.
"Nong Mac làm công việc gì vậy?" Ten tò mò hỏi.
"là nhân viên phục vụ trong nhà hàng," Mac trả lời thẳng. khiến lông mày hơi nhướng lên
"Tại sao bạn lại làm điều đó? sự thật là Mac không cần phải làm vậy đâu," Ten hỏi lại, biết rằng nhà Mac vốn đã giàu có. Không nhất thiết phải làm thêm.
"Anh ấy muốn tự mình kiếm tiền để chi trả tiền ăn tiền sinh hoạt phí," bố Mac đáp lại, khiến Ten ngay lập tức mỉm cười xoa dịu anh.
"Rất tốt. Với sự siêng năng như vậy, chắc hẳn bác rất tự hào", Ten nói. Bố Mac thở dài nhẹ nhàng trước khi gật đầu. Sau đó chúng tôi ngồi ăn cho đến no. Sau khi trả tiền xong chúng tôi cùng nhau đi dạo. rời khỏi phòng ăn Ten xin tách ra để đi vệ sinh nên Mac và bố Mac đứng đợi ở sảnh.
"Con không oke đâu bố," Mac nói khi họ ở một mình.
"Tôi hiểu," cha Mac trả lời, bởi vì ông cũng không thích những gì Ten, nói và làm.
"Vậy chúng ta có thể làm việc cùng nhau như thế này không? Chắc tôi sẽ khó chịu chết mất," Mac lại nói.
"Thật ra bố không muốn làm điều đó. Tôi sẽ đi nói chuyện với Khun Rangsan Bây giờ chúng ta hãy chịu đựng một chút"
Bố Mac nói với sự thấu hiểu vì thực sự bố cậu không muốn làm gì thêm trong thời gian này < Mac thở dài ,quay lại nhìn người phục vụ đã đổ nước vào Ten. Mắt đỏ hoe, đang bước ra trước cửa khách sạn.
"Con sẽ quay lại ngay," Mac nói với bố. Sau đó lập tức làm theo Có điều gì đó khiến anh phải suy nghĩ. Lo lắng cho chàng trai trẻ Mac bước tới đúng lúc bọn trẻ đang tìm kiếm anh. Đi bộ đến khu vườn cạnh khách sạn. Anh đi theo và thấy một cậu bé đang ngồi khóc. Nhưng cậu không nức nở lớn tiếng mà giống như một tiếng khóc khe khẽ. Cô nhìn thấy Mac bước đi và nhanh chóng lau nước mắt cho khô
"Tôi xin lỗi," Mac nói, biết rằng cậu bé chắc hẳn đang xấu hổ.
"Không sao đâu. Ừm, vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều." Chàng trai trẻ lập tức giơ tay chào Mac, Mac đã nhận lời.
"Sao cậu lại ngồi đây khóc? Cậu bị mắng à?" Cậu bé mím môi, mắt đỏ hoe, gật đầu.
"Tôi không biết liệu mình có bị sa thải hay không. Tôi mới đến đây được có hai tuần P'Aek là người quản lý. Anh ấy nói người đó là bạn của chủ khách sạn phải không?" Chàng trai trẻ run giọng hỏi, Mạc gật đầu khiến chàng trai rơi nước mắt nhiều hơn. Mac đứng đó, nhìn im lặng, rồi điện thoại di động của anh reo lên. Chính bố anh đã gọi điện. Vậy là Mac đã biết rằng phải đi vào. Mac nhặt tấm danh thiếp của mình lên. Anh ta bước ra và đưa nó cho chàng trai trẻ trước mặt.
"Đây là danh thiếp của tôi. Nếu bạn thực sự bị đuổi theo cách này hoặc không thể tiếp tục, hãy đến gặp tôi tại địa chỉ này. Nếu bạn không thấy tôi , hãy đưa cho người ở đó để họ gọi cho tôi. Tôi phải đi bây giờ." Mac đưa tấm danh thiếp có số ở Thái Lan cho thanh niên trước khi quay lại tìm bố.
" NongMac vừa đi đâu về vậy?" Ten hỏi
"Đi ngắm khu vườn cạnh khách sạn," Mac trả lời, Ten mỉm cười. Cho đến khi nhân viên đỗ xe và cả ba người lên xe. sau đó quay trở lại Văn phòng của Mac ngay lập tức Suốt thời gian ngồi trên xe Mac không nói chuyện nhiều với Ten vì anh ấy giả vờ chơi điện thoại di động cho đến khi đến văn phòng.
"Khi nào thì Nong Mac đưa tôi đi xem nhà máy?" Ten hỏi, Mac khẽ mỉm cười.
"Chỉ một chút nữa thôi. Xin vui lòng vào văn phòng trước. " Mac nói
"Vậy Phi xin đến văn phòng của Nong để ngồi đợi nhe," Ten nói
"Vâng, mời anh" Mac đáp, dẫn đường vào văn phòng. Bố Mac thì về phòng làm việc riêng .
"Khun Mac," nhân viên tiếp tân gọi Mac, định nói với Mac điều gì đó
"Tôi biết rồi. Chúng tôi đã gọi điện và nói chuyện," Mac trả lời, mỉm cười trước khi bên kia kịp nói xong. Cô gái trẻ mỉm cười chấp nhận. Ten làm vẻ mặt khó chịu nhưng cũng đi theo Mac vào văn phòng . Mac mở cửa bước vào văn phòng của anh ấy. Sau đó nở một nụ cười , Ten bước vào sau đó và dừng lại khi nhìn thấy ai đó đang ngồi trên ghế làm việc. của Mac một cách thoải mái
"Anh đến lâu chưa?" Mac hỏi, mỉm cười.
" Được một lúc rồi" Nan nói với giọng âm trầm cùng ánh mắt nhìn thẳng vào Ten.
" Có chuyện gì ở đây vạy Nong Mac" Ten hỏi với vẻ bối rối vì không nghĩ rằng Nan có thể ở trong phòng làm việc của Mac.
"Ỏ Phi Ten krap, người sẽ dẫn anh đi tham quan nhà máy chính là Nan- người yêu của tôi" Mac quay lại nói với Ten làm cho Ten cảm thấy sửng sốt.
"Anh ấy có biết chuyện của nhà máy không? Nếu tôi muốn biết thông tin gì thì làm sao?" Ten hỏi trước mặt Nan, như thể anh ấy thấy Nan chắc chắn không có ít kiến thức. Nan vẫn ngồi đó và nhìn vào khuôn mặt của người kia, mặc dù trái tim Nan bắt đầu khoe chịu và thấy không hài lòng.
"Anh ấy biết nhiều về nhà máy hơn tôi. Người đã đến giúp bố tôi trông coi nhà máy khi tôi đi nước ngoài là Nan. Hơn nữa, khi biết anh ấy sẽ đến, bố đã bảo Nan đưa anh đi xem nhà máy. Phi Ten đi hỏi bố Mac cũng được ạ"Mac cũng trả lời với giọng căng thẳng. Anh chợt nhận ra Ten đang sỉ nhục người yêu của mình.
"Vậy còn Nong Mac thì sao?" Ten hỏi Mac mà cố gắng không quan tâm đến sự tồn tại của Nan.
" Tao đọc báo thấy rằng Mày là con một phải không Mac? Mày có anh trai từ bao giờ vậy" Nan nói với vẻ khó chịu .
" Tôi gọi nong Mac như vậy bởi vì tôi tôn trọng và quan tâm Nong Mac hay định để tôi xưng hô màu tao như anh" Ten đáp trả lại Nan.
"Hmmm, đúng rồi, Mac không thân thiết với anh đến mức đấy . Đừng nói chuyện với nhau, đúng vậy."Nan nhìn lại. làm cho Ten cảm thấy khó chịu vì khuôn mặt và đôi môi cười một cách trêu ghẹo của Nan.
"Làm như tôi bảo, để Nan là người đưa P'Ten đi xem nhà máy. Bởi vì tôi có tài liệu mà tôi cần Hãy giải quyết nó một lần nữa," Mac tuyên bố.
"Vậy tại sao Nong Mac không nói với anh ngay từ đầu là không tiện? Để hôm nay tôi không làm phiền anh, hôm khác anh có thể đến xem nhà máy." Ten quay lại, trấn an nói.
"Dù sao thì đây rồi. Tôi không muốn bạn lãng phí thời gian. " Mạc nói lại. Ten nhìn mặt Nan một lúc, Nan đứng dậy khỏi ghế văn phòng của người yêu. cùng với việc vặn người qua lại Xoay cánh tay, xoay vai và nghiêng cổ để giảm bớt độ cứng. Mac thầm mỉm cười vì Vẻ mặt của Nan giống như thể ai đó đang khởi động Để bước vào võ đài quyền anh.
"Đi, tôi sẽ tự mình chỉ cho anh nhà máy," Nan mỉm cười nói trước khi bước tới mở cửa văn phòng của Mac để buộc Ten phải ra khỏi văn phòng . Ten thất vọng hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn phải đồng ý đi bộ ra ngoài. Nan đóng cửa văn phòng và nhìn thẳng vào mặt người yêu.
//Đừng trêu anh ấy nhiều quá// Mac nói nhẹ nhàng rồi cười Nan cũng cười vì Mac nói đừng trêu chọc Ten quá nhiều chứ không phải đừng trêu chọc Ten. Điều đó có nghĩa là Nan có thể trêu chọc họ Sau khi đóng cửa và đi tìm Ten đang đứng chờ với vẻ mạte không có tâm trạng lắm.
"Nào," Nan nói ngắn gọn và dẫn Ten về hướng đó. sẽ đi bộ đến nhà máy Ten chắc chắn sẽ theo sau ngay khi anh bước vào nhà máy. Tiếng gọi và tiếng chào vang vọng khắp nơi, chứng tỏ Nan thực sự đến để trông coi nhà máy. Như Mac đã nói
"Hãy làm việc chăm chỉ nhé. Hôm nay có khách tới. Tham quan nhà máy," Nan nói với mọi người.
"Muốn biết cái gì có thể hỏi, ta dẫn ngươi đi xem từng phần một." Nan nghiêm túc nói. Trước khi dẫn Ten và giải thích tại từng bộ phận của nhà máy sản xuất những gì.
"Anh ở với Nong Mac được bao nhiêu năm rồi?" Một giọng nói hỏi. Nan đang định đi sang khu khác thì Nan quay lại nhìn anh với ánh mắt bình thản.
"Tại sao bạn muốn biết?" Nan hỏi lại.
"Tôi chỉ đang thắc mắc thôi. Các bạn đã ở bên nhau bao lâu rồi và ba Mac có thể cho phép bạn đến trông coi nhà máy !?" Ten nói
"Chúng ta đã ở bên nhau hơn một năm rồi," Nan trả lời một cách bình thường.
"Vậy cậu quen Mac và bố được bao lâu rồi?" Nan hỏi. Ten cũng nhíu mày lại. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi.
"Thực ra tôi đã biết anh ấy vào ngày hôm trước," Ten trả lời. Mã Nam nhếch môi trêu chọc.
"Ừm, chúng ta mới quen nhau được 2 ngày nhưng chúng tôi đang bối rối và muốn biết. Chuyện của người khác." Nan nói, khiến mặt hắn lập tức tê dại.
"Anh đang nói về tôi phải không?" Ten nghiêm nghị hỏi.
"Tôi không nói, tôi cũng chỉ thắc mắc như bạn thôi, bạn vẫn có thể thắc mắc. rằng tôi đang hẹn hò với Mac Đã bao nhiêu năm rồi bạn chưa đến trông coi nhà máy cho tôi rồi? Vậy tôi muốn biết < Bạn biết gia đình họ Mac được bao nhiêu năm rồi? vấn đề cá nhân Và một điều nữa: Tôi chưa từng gặp ai đến thăm nhà máy và hỏi những câu hỏi riêng tư. Chủ yếu họ hỏi về sản xuất và máy móc. Anh là người đầu tiên trả lời, khiến mặt anh nóng bừng lên khi Nan quay lại nói anh như thế.
"Bạn có câu hỏi nào khác không? Nếu cậu không có thì tôi dẫn cậu đi xem." Nan hỏi lại, Ten lắc đầu. Hôm nay thời tiết khá nóng. Khiến Ten toát mồ hôi. Na Đi bộ với dáng vẻ không vội vã. Trì hoãn thời gian để được nhìn thấy nhiều công đoạn trong nhà máy.Thực ra trong nhà máy Nó không quá nóng. Các nhân viên và Nan đã quen với điều đó. Còn vơi Ten người đã quen ngồi phòng điều hoà đã ướt đẫm vì mồ hôi <
"Chúng ta quay lại văn phòng được chưa?" Ten hỏi, lau mồ hôi và vuốt ve cổ áo sơ mi của anh ấy.
"Còn 2 khu nữa. Tại sao? Chúng ta không thể tiếp tục đi bộ à?" Nan hỏi trong khi nhìn người đối diện với ánh mắt buồn bã.
"Được, tôi chỉ hỏi thôi mà," Ten trả lời vì sợ mất mặt.
"Tốt," Nan trả lời và đi đến một khu vực khác của nhà máy, nơi anh gặp một kỹ thuật viên của nhà máy. Một máy đang được sửa chữa.
"Máy tạo hình là gì?" Nan hỏi.
"Chào anh Nan. Máy vừa tắt nên tôi đến kiểm tra", một thợ máy nói.
"Để tôi xem. Ồ, anh Ten, anh đứng đợi em nhé." Sau đó sắp xếp đi kiểm tra. Ten chỉ có thể đứng khó chịu vì anh muốn nhanh về phòng điều hoà.
Nan ngước lên nhìn Ten và mỉm cười. Nan thì thầm với kỹ thuật viên rằng anh nên sửa từ từ, đừng vội. Thực ra máy không hoạt động đâu. < Có vấn đề lớn rồi. kỹ thuật viên giả vờ chạm vào cái này cái kia. Hãy tiếp tục cởi nó ra và mặc nó vào.
"Anh xong chưa? Tôi còn có việc phải làm." Ten sốt ruột hỏi.
"Anh đang vội à?" Tôi hỏi lại.
"Có," Ten trả lời, vì anh ấy muốn rời nhà máy ngay lập tức
"Được thôi," Nan trả lời, anh nghĩ trêu Ten một chút là đủ, vì bản thân anh cũng không muốn nhà máy bị chậm tiến độ.
Ten giật mình khi một chiếc cờ lê lớn ném vào mình. Gần đến chân của hắn, có thể dễ dàng nói nếu đánh vào chân hắn nhất định sẽ xuất huyết <
"Ồ, cậu không bị đánh phải không?" Nan nói với giọng thản nhiên.
"Ý anh là gì? Bạn có ý định đánh nó. Bàn chân của tôi?" Tôi có thể thấy rằng nó xuất phát từ sự không thỏa đáng.
"Không, đừng vu khống tôi," Nan nói với vẻ trêu chọc.
"Ừ, anh đã nói là không hiểu mà." Thấy anh ta vẫn la hét,Nan khẽ mỉm cười nhìn mặt Ten.
"Điều tôi đã nói là tôi không hiểu. Ý tôi không phải là bàn chân." Nan nói, tiến lại gần Ten.
"Ý tôi là đầu của anh," Nan nói, nhìn chằm chằm vào mặt Ten. làm cho bạn trông ngạc nhiên ngay phía sau
"Vậy... cậu định làm hại tôi phải không?" Ten chỉ vào Nan với vẻ không hài lòng.
"Heh heh, cậu đang nghiêm túc đấy. Bạn sốc đến mức nào? Tôi đang nói đùa đấy," Nan nói với một tiếng cười bật ra từ cổ họng. Ten nhìn khuôn mặt của Nan với vẻ hoài nghi.
"Bởi vì nếu tôi nói thì tôi sẽ thực sự làm điều đó. Tôi sẽ không ném hay phạm sai lầm", Nan nói cuối cùng trước khi dẫn đường ra khỏi nhà máy.Nó khiế Ten nuốt khan vì cảm thấy như mình đang bị đe dọa. Ten cũng vội vàng bước ra khỏi nhà máy. Vì nóng quá nên không chịu nổi. Khi vào văn phòng lần nữa thì gặp bố Mac.
"Hmm, bạn rơi xuống nước ở đâu? Con ướt sũng à?" Bố Mac hỏi. Xem tình trạng của Ten
"Tôi đổ mồ hôi. Tôi không quen với không khí bên trong nhà máy ?" Ten trả lời vì anh ấy đã đổ mồ hôi rất nhiều trước khi Nan bước ra ngoài. Phòng tắm vì vào rửa tay.
" Nan khác với bạn. Anh chàng này có thể chịu đựng được mọi điều kiện thời tiết và có thể làm bất cứ công việc gì thay cho chú và Mac." Bố của Mac vỗ nhẹ vào vai Nan trong màn biểu diễn.
"Sẽ làm việc trong phòng máy lạnh. Hoặc làm trong nhà máy, Nan làm được hết, và Nan cũng làm tốt nên bỏ ra nhiều công sức. Còn việc đi thăm nhìn nhà máy thì sao?" Bố Mac khen Nan trước mặt khien Ten lập tức im lặng
"Không phải ở khắp mọi nơi, bố ạ. Tôi vừa thấy Khun Ten có Việc kinh doanh phải tiếp tục. Thế nên tôi đưa anh ấy đi trước", Nan nói với bố người yêu. Một phần vì Nan muốn đuổi Ten đi.
"Ồ, vậy à? Không sao đâu. Nếu có cơ hội, hãy quay lại sau. Tôi sẽ nhờ Nan đưa đi tham quan kỹ hơn," bố Mac đề nghị
"Ừ, vậy cháu đi tạm biệt chú trước để chạy một số việc vặt. À, cháu cũng tạm biệt Nong Mac. Khi nào rảnh cháu sẽ lại đến gặp chú." đưa tay chào bố Mac trước khi bước ra khỏi văn phòng. Ngay sau đó, Nan và bố Mac đứng đằng sau quan sát.
"Con đang cố chơi khăm anh ấy à?" Bố Mac vừa hỏi vừa cười, đúng như ông đã đoán trước.
"Chỉ một chút thôi. Tôi không muốn làm hỏng công việc."
Nan trả lời và bố Mac bật cười.Trước khi trở về phòng làm việc của mình, Nan bước tới phòng làm việc của người yêu, Mạc lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa. Văn phòng đã được mở. cùng với việc tìm kiếm Ten nữa <
"Anh ấy về chưa?" Mac gật đầu và mỉm cười trước khi đi lấy nước từ tủ lạnh nhỏ trong văn phòng của Mac để uống rồi ngồi lên ghế sofa.
"Mày trêu anh ấy chuyện gì?" Mac hỏi, tò mò vì biết người yêu sẽ không đưa Ten đi tham quan nhà máy một cách bình thường.
"Không có gì nhiều đâu. May đã bảo tao đừng trêu họ quá mà.Thế là tôi đưa nó đi dạo quanh nhà máy cho nó nóng và chơi đùa, trì hoãn việc nó ở lại nhà máy lâu hơn một chút. Một chàng trai trẻ với mỹ phẩm như vậy Nó có thể chịu được bao nhiêu thời tiết trong nhà máy? Và sau đó là những lời đe dọa. Chỉ một chút nữa thôi," Nan nói một cách thờ ơ. Mac khẽ mỉm cười, nghĩ rằng mình mừng vì Nan không bạo lực. Mac đứng dậy và ngồi cùng anh trên ghế sofa.
"Tôi thực sự không thích Ten khi anh ấy coi thường người khác."Mac nói trước khi kể lại câu chuyện xảy ra trong nhà hàng cho Nan nghe và đưa danh thiếp của nhân viên khách sạn.
"Nếu anh ấy đến khi tôi đi học lại mày hãy giúp cậu ấy ,cho họ một công việc," Mac đáp lại, Nan khẽ cau mày.
"Anh biết đứa trẻ đó đến mức nào? Cho nên mới ra tay giúp đỡ?" Nan hỏi ngược lại, không nói gì. Mac đó muốn giúp đỡ mọi người Anh vui nhưng muốn Mac suy nghĩ kỹ hơn một chút.
"Tôi không biết, bản năng của tôi? Trông anh ta có vẻ là một đứa trẻ ngoan. Nếu là người khác mà bị sỉ nhục như vậy, chắc chắn anh ta sẽ khó chịu và thầm mắng sau lưng nhưng đứa trẻ này lại lén lút đi khóc một mình. Rất đáng thương."
Mạc nói lại. Nanthở dài.
"Bạn có muốn hành động như một công chức không?"
Nan giả vờ như không có ý định quay lại.
"Nào, nếu bạn gặp em y, xin hãy cho tôi biết cô ấy thế nào. Nếu bạn cho rằng em ý không tốt thì bạn hãy giải quyết theo cách bạn thấy phù hợp. Nếu trong trường hợp anh ấy đến, tôi sẽ nói với bạn. Nhân viên lễ tân phía trước cũng vậy," Mac nhắc lại, Nan gật đầu.
"Tiếp tục làm việc đi. Tôi chỉ định nằm một lát thôi," Nan nói.
"Còn Wai thì sao?" Mac hỏi tìm Wai vì không thấy Wai ở cùng Nan.
"Tôi sẽ bắt taxi về nhà. Bởi vì bây giờ Sau giờ làm anh sẽ dẫn em đi ăn thịt lợn nướng với Sam Mano. Từ trưa chúng ta sẽ đi ăn. Mình cũng muốn mời cậu đi ăn chảo heo." Nan nói ngoài tầm với. <
"Ồ, Dew đi cùng cậu phải không?" Mac hỏi về bạn mình.
"Anh cho rằng Sam tên khốn đó sẽ đến một mình sao? Chắc là hắn đang kéo chồng mình đi cùng," Nan thích thú gật đầu đồng ý. Trước khi quay lại ngồi và tiếp tục làm việc, Nan tựa mắt vào ghế sofa. Một thời gian đã trôi qua. Nan cảm thấy như có ai đó Đang nằm ngủghế sofa, anh mở mắt thấy Mac nằm ngủ cạnh mình anh liền kéo mac lại gần ôm.
" mày bị sao vậy?" Nan hỏi trong khi tay vẫn ôm chặt lấy người yêu.
" Chỉ muốn chợp mắt một chút" Mac trả lời lại làm cho Nan hé mối cười.
" Hehe ngày càng giởi trêu chọc đó mày" Nan nói rồi nhắm mắt lại rồi để Mac nằm thoải mái trong vòng tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com