Chương 2: Thầy ấy đang ngồi ngay ở kia!
"Đời người giống như một cuốn sách, kẻ ngu xuẩn lật giở qua quýt, người khôn ngoan lần xem tỉ mỉ."
"A Lộc Nghe nói lớp cậu vừa có thầy giáo đẹp trai lắm phải không?", trên đường tan học về, Trương Nghệ Hưng níu lấy cánh tay Lộc Hàm hỏi.
"À, cực kỳ đẹp trai", Lộc Hàm nhớ lại tướng mạo cao ngạo của Ngô Thế Huân.
"Oa, cậu đã nói đẹp trai, vậy chắc chắn phải đẹp trai khủng khiếp rồi, tiếc là thầy ấy không dạy lớp tớ", Trương Nghệ Hưng bóp cổ tay, bộ dạng tiếc nuối.
Trương Nghệ Hưng là bạn thời thơ ấu của Lộc Hàm. Chuyện kể rằng thời còn đi nhà trẻ, Lộc Hàm học lớp Dâu, Trương Nghệ Hưng học lớp Chuối, vì Vương Tiểu Minh lớp Táo, hai người vung tay đánh nhau. Đến khi cha của Trương Nghệ Hưng và cha củ Lộc Hàm được mời đến văn phòng giáo viên mới biết, thì ra đối phương là bạn thuở nhỏ của mình. Trương Nghệ Hưng và Lộc Hàm được "ăn" bữa hạt dẻ(1), bị ấn đầu bắt phải xin lỗi đối phương ngay tại trận. Và thế là, sự kiện lần đó đã dẫn đến một đoạn nghiệt duyên.
________________________
(1) Bị người khác cốc đầu dạy dỗ.
Trừ tiểu học ra, hai người không học cùng nhau cấp hai. Đến khi Trương Nghệ Hưng thi đỗ vào ngôi trường Thập Trung này, hai người lại dính lấy nhau.
"Haizz, cậu đem mắt tớ qua đó mỗi ngày nhá!", Trương Nghệ Hưng nói.
"Được thôi,ngày nào cũng dán mắt cậu vào mông tớ rồi mang đi!", Lộc Hàm nói giọng nghiêm chỉnh.
"Cậu đi chết đi!"
"A Hưng, tối nay tớ đi 'Tô', nếu mẹ tớ có hỏi, cậu nhớ nói là tớ học ở nhà cậu đấy nhé!"
Ban ngày, 1912 có vẻ là con phố giản dị chất phát, đường đá bóng loáng, những quán trà xây bằng đá, quán bar, quán KFC cũng không thoát khỏi phong vị cổ xưa. Rẽ phải chính là phủ Tổng thống có lịch sử hơn sáu trăm năm, đi tiếp là vườn mai, nơi Tôn Trung Sơn ở năm xưa. Giữa những tảng đá, lớp lá, trong làn gió thoảng, ý vị cổ xưa trăm năm lưu chuyển.
Đến tối, 1912 lại chuyển mình, trở thành khu phố náo nhiệt nhất. Ánh sáng lờ mờ của quán trà vỉa hè, ánh đèn rực rỡ của quán bar, tiếng chào hỏi ầm ĩ của nhân viên phục vụ đứng cổng, pha lẫn tiếng nhạc, ánh mắt của đàn ông phụ nữ, tư thế mờ ám, đèn đường nhập nhằng, mùi rượu bia phản phất. Chẳng trách từng có tờ báo nói, sau khi Nam Kinh có 1912, cuộc sống về đêm của thành phố này lùi lại trung bình một đến hai giờ đồng hồ.
"Lộc Hàm, lần sau cậu còn mặc đồng phục trường đến 'Tô' nữa là anh sẽ đá cậu ra ngoài đấy!", Biện Bạch Hiền túm lấy Lộc Hàn – người đang mặc đồng phục hè của trường đang ngồi trong góc, bưng ly nước trái cây uống ngon lành.
Lộc Hàm ngẩng đầu, nheo mắt, nhìn Biện Bạch Hiền – chàng trai xinh đẹp kiều diễm không thua gì mảng đen màu rực rỡ phía sau.
Biện Bạch Hiền buông người xuống ghế sô pha nơi Lộc Hàm đang ngồi,thoáng chốc đã có phục vụ Tiểu Lý bưng rượu đến cho Biện Bạch Hiền.
"Chà, chà, rốt cuộc là ông chủ đến có đãi ngộ khác", Lộc Hàm nghiêng người nhìn bàn tay khẽ lắc rượu của Biện Bạch Hiền, chiếc vòng tay mã não màu đỏ lóe sáng dưới ánh đèn mờ mờ.
Biện Bạch Hiền đặt ly rượu xuống "keng" một tiếng, chìa đầu ngón tay chọc vào đầu Lộc Hàm: "cậu tưởng anh sẵn lòng à, có người lúc đó nói thế nào nhỉ: Yên tâm em sẽ giúp anh! Nói láo,ngày ngày hại lão công đây tan học một cái là tức tốc căng giò chạy đến đây, còn mình thì không thấy cọng lông nào!".
Quán bar 'Tô' vốn dĩ là do nhóm người không có văn hóa Đông Dương mở, sau đó Phác Xán Liệt chia tay Biện Bạch Hiền đi Vũ Hán, để lại 'Tô'. Lộc Hàm nhớ những lời mà Phác Xán Liệt nói với Biện Bạch Hiền trước khi rời đi: "Thứ hữu hình bao giờ cũng biến mất trước tiên, cái thực đọng lại là thứ ngụ nơi đáy lòng".
Biện Bạch Hiền quen Phác Xán Liệt trong một lần thi cuối kì sau khi vào học Học viện Nghệ thuật Nam Kinh. Mối quan hệ giữa họ luôn là những trận cãi vã ầm ĩ, vậy mà chia tay lại nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cuối cùng, Phác Xán Liệt có làm tổn thương Biện Bạch Hiền hay không, Lộc Hàm không hay biết, trước giờ cũng chưa từng hỏi. Ai chẳng có nỗi niềm của riêng mình? Giữa bạn bè với nhau không phải cái gì cũng có thể nói thẳng ra hết, chí ít Biện Bạch Hiền của hiện tại sống rất muôn màu muôn vẻ.
Lộc Hàm có hơi đãng trí, trong lúc ngẩn người đã cắn đầu ống hút bẹp dí.
"Hi Vọng sắp về rồi", Biện Bạch Hiền dựa vào sô pha, không biết là nói với ai, những cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể cứng đờ của người bên cạnh. Cậu không khỏi khẽ giấu một tiếng thở dài.
Lộc Hàm ngồi thẳng người, thầm lẩm nhẩm cái tên ấy trong lòng.
Hi Vọng sắp quay về. Hi Vọng – người chiếm đoạt tất thảy hồi ức thời cấp hai của cậu. Hi Vọng – người mắng cậu là đồ ngốc. Hi Vọng – người nắm lấy bàn tay nức nẻ của cậu trong những ngày đông buốt giá. Hi Vọng – nhéo mũi cậu nói kẻ ngốc này bị cảm cúm trong mùa hạ. Hi Vọng –người từng là của Lộc Hàm cậu. Hi Vọng – ra nước ngoài. Hi Vọng – rời bỏ cậu.
Biện Bạch Hiền nhìn cậu nhóc mặc đồng phục trường có tiếng tăm ngồi thẫn thờ trước mặt, nhớ lại quang cảnh ba năm về trước, cậu em họ cao ngạo đến độ không coi ai ra gì nhìn thấy cậu ngồi trong 'Tô', liền kéo tay cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh, nói với cậu: "Bạch Hiền, đây là Tiểu Lộc nhà em!". Cậu nhóc vừa cười, vừa đá vào chân Hi Vọng nói: "Ai nói là nhà cậu, đầu heo", rồi ngẩng đầu cười với Biện Bạch Hiền, thoáng hiện đôi má lúm đồng tiền.
Sau khi, Hi Vọng ra nước ngoài, Bạch Hiền lại một lần nữa nhìn thấy Lộc Hàm trên phố, suýt chút nữa thì không nhận ra. Cậu nhóc ấy đứng trên đường đợi xe,mặc áo phông trắng, quần bò ngắn màu đen,tóc ngắn,giản dị đứng giữa dòng người, hoàn toàn khác biệt với những học sinh có phong cách thời trang lóa mắt bên cạnh. Chỉ trong thoáng chớp ấy, Bạch Hiền đã chú ý đến cậu.
Rồi sau đó, hai người trở nên thân thiết, Bạch Hiền được biết thực ra trong vấn đề ăn mặc, Lộc Hàm thích càng đơn giản càng tốt. Cậu ghét nhất màu hồng, nơ thắt thành bướm, thích nhất màu đơn, ngay đến trang phục có mảng sáng hoặc hoa văn thêu cũng khiến cậu ca thán cả buổi. Lộc Hàm luôn cau mày khi nhìn phong cách kết hợp vừa là quần bò vừa là tất bảy phân của Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cũng thường cười nhạo phong cách đơn giản của Lộc Hàm.
Lộc Hàm nghiêm túc: "Em đã qua cái thời giả vờ dễ thương rồi, nội tâm bình lặng với phong cách đơn giản, thoải mái được. Người xốc nổi mới nhìn trong nhìn ngoài,hận không thể mặc hết đồ lên người, suy xét hôm nay mặc gì ngày mai vận gì, cần kết hợp với loại bông tai nào, khuyên tai nào. Con người quá mức để ý đến bề ngoài như thế, mệt lắm".
Mỗi lần trang điểm cho bản thân, Bạch Hiền đều nhớ đến những lời này của Lộc Hàm, và cũng sẽ nghĩ: Sự ra đi của Hi Vọng đã mang lại sự bình lặng cho Lộc Hàm thật sao?
" Tôi lên đây, nếu mười phút nữa tôi không quay lại thì hành động như kế hoạch ban đầu!", Bạch Hiền vỗ vai Lộc Hàm để cậu định thần lại, dứt lời, liền lẫn vào mảng màu muôn sắc muôn vẻ. Đây là ám hiệu của Bạch Hiền và Lộc Hàm. Biện Bạch Hiền là kẻ vô cùng ham chơi, chịu chơi, nhưng khó tránh khỏi những tên thích gây sự. Trước kia đều là Phác Xán Liệt xử lý giúp cậu, hiện tại nhiệm vụ này rơi xuống đầu Lộc Hàm.
Giống như Biện Bạch Hiền nói: "Có người nào đó lúc đầu đã nói: Yên tâm đi, em sẽ giúp anh!".
Mỗi lần Biện Bạch Hiền nói lời này, Lộc Hàm muốn cho mình một chưởng. ai kêu cậu lúc đó nhanh mồm nhanh miệng hứa hẹn với Bạch Hiền trước mặt Phác Xán Liệt cơ chứ!
Đáng tiếc Lộc Hàm không có bản lĩnh như đám côn đồ Phác Xán Liệt, mỗi lần đều phải buộc lòng cùng Biện Bạch Hiền đóng giả tình nhân.
Biện Bạch Hiền dạy cậu phải nói chúng ta là "Tình nhân" trước mặt sâu rượu hung thần ác sát, tiếng Anh là Darling!
Một lát sau, Lộc Hàm nhận được tin nhắn của Bạch Hiền hai chữ: C7.
Lộc Hàn cam chịu số phận cởi bỏ đồng phục, chỉnh lại đai đeo trên cổ, bước vào thang máy.
Hờ, tầng ba này là khu phòng trang nhã, ánh điện lờ mờ chiếu trên tấm thảm hoa văn chìm. Do là khu VIP, mỗi phòng đều vô cùng kín đáo, thêm vào cá tính của nhóm người Đông Dương tương đối biến thái, mọi cánh cửa đều là kính, nhưng vô cùng chắc chắn. Điều quan trọng hơn cả là, bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy gì xảy ra ở bên trong, bên trong lại nhìn rõ mồn một người đi ở ngoài hành lang. Lộc Hàm kêu gào một tiếng, quả nhiên đã thỏa mãn cảm giác kích thích mà kẻ có tiền cần.
Hai gian C6,C7, Lộc Hàm và Bạch Hiền diễn chiêu này đã thành lão luyện, nên nha đầu ấy không hề căng thẳng.
Ấp ủ biểu cảm, đẩy cửa kính hét vào bên trong.
Bóp cổ họng gọi: "Cục cưng ơi", cậu vừa nhìn vào trong phòng bèn sửng sốt.
Một đám thanh nữ tú ngồi đó, nhưng lại không thấy mặt kẻ chuyên làm việc xầu Biện Bạch Hiền đâu!
Đám nam nữ đang uống rượu cũng ngẩn người, chỉ nghe tiếng "cạch" khe khẽ từ sô pha, khuy áo có họa tiết màu vàng lóe sáng, âm thanh của những viên đá va vào nhau.
Lộc Hàm còn muốn đóng giả là kẻ nghiện rượu nữa kìa.Cậu nhìn kĩ người kia trong góc sô pha, một tay gác lên ghế, một tay cầm ly rượu thủy tinh lắc đá bên trong, động tác thong dong.
Ánh sáng mờ đến độ không nhìn rõ mặt. Chỉ có thể thấy đường nét tuấn kiệt trên mặt người kia. Chỉ với đường nét khuôn mặt như thế thôi cũng đủ để Lộc Hàm nhận ra ngay tức thì!
Đó chẳng phải Ngô Thế Huân mới gặp buổi sáng thì còn ai vào đây nữa! Giờ phút này, Lộc Hàm không biết làm thế nào cho phải.
Người đàn ông có đôi mắt phượng thoạt tiên cười, sau đứng dậy, nói: "Cậu nhóc nhỏ, người nào là cục cưng của em?".
Người ngồi đó cũng cười, khóe mắt Lộc Hàm liếc nhìn người kia – đang ngồi trong góc sô pha, chừng như chăm chú vào ly rượu trên tay.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang muốn giả ngây giả dại tính bài chuồn thì nghe thấy giọng Biện Bạch Hiền: "Darling, sao lại đi nhầm đường thế hả, đã nói với em bao nhiêu lần là đừng uống nhiều như thế mà không chịu nghe!".
Biện Bạch Hiền vừa kéo Lộc Hàm ra ngoài, miệng càm ràm: "Nhà tôi ấy mà, cứ uống nhiều vào là chạy lung tung ngay, mọi người cứ tiếp tục, xin thứ lỗi, về phần tối nay cứ tính vào hóa đơn của tôi!".
Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào vào bàn tay Biện Bạch Hiền đang kẹp lấy mình, hận không thể rút ra.
Bạch Hiền cười xòa, đóng cửa, không bỏ qua thái độ kinh ngạc đến độ chim có thể bay vào trong miệng củ đám người kia lúc cánh cửa khép lại.
Nhưng cậu và Lộc Hàm đã quen, mỗi lần Bạch Hiền đều nói chúng ta áp dụng chính sách tấn công nhanh, nói toạc móng heo, thừa dịp không chuẩn bị, đóng cửa chuồn.
Biện Bạch Hiền khoe tài: "Hôm nay sao lại đến lượt tôi cứu cậu thế hả?".
Lộc Hàm tức giận: "anh không ở C7, chết ở đâu rồi?".
Biện Bạch Hiền khó hiểu,nói: "Tôi có mà,đợi cả buổi không thấy cậu đến, đành tự chuồn ra ngoài, vừa ra thì thấy cậu đứng phía đối diện!".
Lộc Hàm nhìn C5 bên trái, C6 bên phải, hối hận đến xanh ruột.
Nghẹn hồi lâu, cậu mới buông câu: "Ai phát minh ra kiểu sắp xếp số phòng theo chẵn lẻ vậy!".
Bạch Hiềb kéo cậu, vừa đi vừa cười, ra vẻ thông minh: "Xem kìa, may mà tôi đã xuất hiện để cứu vớt cậu!".
Lộc Hàm nhìn khuôn mặt mang ơn đội nghĩa của Biện Bạch Hiền, chìa tay nhéo: "Thầy giáo lớp chúng em đang ngồi trong đó! Lần này thì hay rồi, học sinh ăn chơi gắn thêm cái mác đồng tính luyến ái!".
Bạch Hiền nghe thế bỗng chốc hớn hở, ngoảnh đầu nói: "Đâu, đâu, tôi đi xem nào!".
Lộc Hàm cảm thấy nói với Biện Bạch Hiền chuyện này đủ vinh quang để ngồi lên ngai vàng thứ hai cho mấy chuyện lớn cậu đã làm trong một buổi tối của cuộc đời!
Cậu vội vàng kéo tay Biện Bạch Hiền rời đi. Sinh viên đại học đã không hiểu nổi Lộc Hàm – học sinh chuẩn bị thi đại học như cậu phải trải qua cuộc sống gian khổ nhường nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com