Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Không thể nói lý

Ngữ khí Điền Hủ Ninh thâm trầm khiến Tử Du sợ đến tê cả da đầu, tay chân lạnh lẽo, cả người run một cái, vội vàng ngậm chặt hai miếng thịt hồng đang nói khoác nãy giờ, làm động tác cấm khẩu.

Mẹ ơi, bây giờ đã là thế kỷ hai mốt rồi, sao vẫn có người cứ động chút là đòi cắt lưỡi lột da người ta thế!

Cứ coi như nhà họ Điền trăm năm thế gia vọng tộc, gốc gác thâm sâu, coi trọng kế thừa, thì cũng đừng nên hù dọa vậy chứ...

"Ngoan, chờ gả vào Điền gia thì chăm chỉ học quy củ cho tốt." Điền Hủ Ninh nói, bàn tay đeo chiếc nhẫn bảo thạch to như trứng chim bồ câu khiến người ta sởn da gà vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Tử Du.

Tử Du: "..."

Trong lòng Tử Du chẳng khác gì bị chó cắn.

Sau đó cậu nghe ông nội anh Phong đàm phán chuyện liên hôn sao cho thích hợp với ông chồng tương lai của mình.

"Lễ kết hôn tổ chức vào ngày mấy?" Ông nội Vu vừa hỏi xong câu này, liền bị đối phương mơ mơ hồ hồ hỏi ngược trở lại khiến cậu sinh lòng cảnh giác, cảm thấy bên trong vẫn còn cái hố bự chờ cậu lọt xuống.

Để tránh đêm dài lắm mộng, cành mẹ đẻ cành con, ông nội Vu bất chấp cái mặt già của mình mà nói: "hiền chất, theo bác thấy thì đăng ký kết hôn chỉ nên sớm không nên trễ, còn tổ chức lễ đám có thể muộn chút cũng không sao."

Điền Hủ Ninh lại hỏi: "Vậy sau khi đăng ký kết hôn xong, thì nên sắp xếp cho Vu Phong thế nào?"

Tử Du đứng một bên liền sửng sốt, sắp xếp là sắp xếp cái gì?

Ông nội Vu cũng sửng sốt theo, thử dò xét nói: "Theo lẽ tự nhiên thì phải cùng hiền chất về ở nhà họ Điền rồi?"

Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, Điền Hủ Ninh dùng ánh mắt khinh thường liếc Tử Du, nghĩ cậu quả nhiên không chờ được nữa, đúng là lòng dạ mưu mẹo toang tính, người người đều thấy rõ: "Phàm ăn tục uống."

Tử Du: "Cháu..."

Cậu đang muốn giải thích với Điền Hủ Ninh rằng, cậu không phải là kẻ phàm ăn tục uống, nhưng đột nhiên lại dừng lại, vì cậu cảm thấy hắn không phải là đang bàn chuyện ăn uống với cậu, mà còn có ý tứ sâu xa khác.

"Điền mỗ chỉ cho tối đa là thứ hai tuần sau đi đăng ký kết hôn" sau đó lại đảo mắt trừng Tử Du một cái, uống một hớp trà rồi nói tiếp: "Còn chuyện chuyển tới nhà họ Điền, nếu ông đã kiên quyết bám riết không tha như vậy, thì sau khi kết hôn chuyển luôn đi."

Tử Du đã thấy được kết quả như mình mong muốn, nhưng không hiểu sao lại đứng đờ ra, lại còn hoài nghi cuộc đời của mình.

"Phong nhi, còn không mau cảm ơn chú Điền của con." Ông nội Vu cười đến cứng cả mặt, thấy đứa cháu của mình vẫn chưa có phản ứng nên vội vã mở miệng nhắc nhở một câu.

Tử Du hoàn hồn: "Cảm ơn chú Điền."

Mọi chuyện tới đây xem như đã bàn bạc xong xuôi.

Ông nội Vu muốn giữ Điền Hủ Ninh lại ăn bữa trưa: "hiền chất, cậu ở lại ăn một bữa cơm rau dưa được không?"

Điền Hủ Ninh nhìn đồng hồ: "Không cần, tôi còn có việc khác."

Ông nội Vu gật gật đầu, cũng không dám ép hắn ở lại, quay sang dặn dò Tử Du: "Phong nhi, tiễn chú Điền của con cho cẩn thận."

"Vâng thưa ông." Tử Du không phải người nhát gan, cho dù vị thái tử nhà họ Điền này có khó hầu như trong lời đồn đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không chùn bước đâu: "Chú Điền, mời ngài."

Hai người đi thẳng ra tiền viện của nhà Vu, khi đến cửa trước thì có một chiếc xe thương vụ màu đen quý phái đỗ lại ở phần sân vuông phía trước.

Người trên xe nhìn thấy Điền Hủ Ninh, lập tức lục tục chui ra.

Hai gã đô con cao một mét tám trở lên, mặc tây trang đen, đeo kính râm, đứng trước mặt Điền Hủ Ninh khom người chào hắn: "Thưa ngài."

Tử Du cảm nhận được rất rõ, đoàn hộ tống của thái tử nhà họ Điền mấu chốt không phải là nhiều người hay ít người, mà là nằm ở khí chất.

"Ừm." Điền Hủ Ninh xua tay, xoay người liếc mắt xoi mói Tử Du: "Được rồi đấy, cậu trở về đi."

"Chú Điền!" Tờ giấy đăng ký kết hôn còn chưa tới tay, Tử Du nào dám tỏ ra mình là thiếu gia, vội vã bước nhanh về phía trước, mở cửa sau xe giúp Điền Hủ Ninh: "Mời ngài."

Không chỉ có Điền Hủ Ninh ngẩn người, mà hai bảo tiêu đi sau người Điền Hủ Ninh cũng ngẩn ra theo.

Có ý đồ gì đây? Muốn cướp bát cơm người ta à?

Bọn họ thì không cần lăn lộn kiếm ăn sao!

"...." Điền Hủ Ninh thoạt nhìn cũng rất...vi diệu, không cao hứng, nhưng cũng không phải không vui, chỉ đứng giữa nhàn nhã nhìn hai phía, cuối cùng lại nở nụ cười quái dị khiến người ta sợ hãi trong lòng: "...Cậu thông minh thật đấy."

Chờ hắn lên xe, tâm tình của Tử Du lúc này mới được thả lỏng.

"Chú Điền, thứ hai tuần sau chúng ta liên lạc như thế nào?" Tử Du đột nhiên nhớ tới điều này, cậu vẫn chưa có cách thức liên lạc với Điền Hủ Ninh, vì thế chạy nhanh tới mở cửa xe, cúi người ngồi xuống: "Xin ngài hãy để lại số điện thoại hoặc Wechat cho cháu, nếu có cả hai thì càng tốt."

Điền Hủ Ninh nhìn từng cử chỉ động tác của cậu, suýt chút nữa thì bị làm cho tức chết: "Cậu chui vào làm gì?" Còn dựa vào gần như vậy, không thấy trên xe còn có hai bảo tiêu à! "Ra ngoài!"

Tử Du vô tội nói: "Cháu chỉ muốn xin số điện thoại thôi, không có ý gì khác..."

Điền Hủ Ninh cả giận nói: "Cậu có thể đứng ngoài cửa sổ để xin." Vào xe làm gì? Không biết như vậy là mất mặt lắm sao? Bảo tiêu thấy thì làm thế nào?

"Vâng vâng vâng." Tử Du thật hết cách, lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại cách cửa sổ hỏi: "Ngài cho cháu tấm danh thiếp, hoặc là quét mã Wechat, không thì để cháu quét cũng được."

Cậu vừa dứt lời, trong tay đã bị người trong xe nhét một tấm danh thiếp.

Tử Du thẳng thắn nói: "Cháu không muốn cái này, cháu muốn số điện thoại cá nhân và số Wechat."

Từ cổ đến mặt Điền Hủ Ninh bốc lên một luồng nhiệt, liều mạng đảo mắt xem bảo tiêu ngồi phía trước có chế giễu mình hay không, cắn răng nói: "Cậu đúng là... Không thể nói lý..."

.

.

.
Size age 10 tuổi 😶🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com