Chương 5
Mối quan hệ giữa Hoài An và Minh Nghiệp tiếp tục phát triển một cách tự nhiên và bền chặt. Những buổi hẹn hò cà phê, những lần đi dạo công viên không còn là sự tò mò mà là những khoảnh khắc mà cả hai đều mong chờ. Hoài An cảm nhận được sự ấm áp và bình yên khi ở bên Minh Nghiệp, nhưng đôi lúc, cô vẫn thấy một bức tường vô hình, một nỗi buồn thoáng qua trong ánh mắt anh mỗi khi anh trầm tư. Cô không biết đó là gì, nhưng linh cảm rằng đó là một phần quá khứ anh chưa bao giờ hé lộ.
Sau vụ cháy chung cư, Hoài An đã trải qua những đêm dài mất ngủ, ám ảnh bởi tiếng còi cứu hỏa và mùi khói. Cô thường xuyên chia sẻ những nỗi sợ hãi này với Minh Nghiệp, và anh luôn lắng nghe một cách kiên nhẫn, đôi khi chỉ đơn giản là giữ im lặng và nắm lấy tay cô để trấn an. Những cuộc trò chuyện về nỗi sợ hãi chung này đã kéo họ lại gần nhau hơn, nhưng Hoài An cảm thấy Minh Nghiệp vẫn giữ lại một điều gì đó cho riêng mình.
Một đêm nọ, sau một ngày dài mệt mỏi với công việc, Minh Nghiệp và Hoài An ngồi ở quán cà phê sách quen thuộc. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ tạo nên một không khí tĩnh lặng, trầm lắng. Minh Nghiệp, sau khi kể về một vụ cứu hộ vừa xảy ra, nơi anh suýt chút nữa đã không kịp cứu một đứa trẻ, bỗng thở dài nặng nề. Ánh mắt anh xa xăm, nhìn ra màn mưa như đang tìm kiếm điều gì đó.
Hoài An cảm nhận được sự khác lạ trong anh. "Anh ổn chứ, Minh Nghiệp?" Cô khẽ hỏi, giọng đầy quan tâm.
Minh Nghiệp khẽ lắc đầu. "Anh... anh chỉ là lại nhớ về một người." Giọng anh trầm xuống, thấp hơn bình thường. "Một người đồng đội. Người anh em của anh."
Hoài An im lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên anh tự nguyện nhắc đến một điều gì đó về quá khứ đầy nỗi buồn như vậy.
"Anh ấy tên là Tùng," Minh Nghiệp tiếp tục, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chúng tôi cùng vào nghề, cùng vượt qua biết bao đám cháy. Cậu ấy là người anh em chí cốt của anh." Anh ngừng lại, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc. "Ba năm trước, trong một vụ cháy nhà xưởng lớn. Anh ấy... đã không thể thoát ra."
Trái tim Hoài An thắt lại. Cô hiểu rồi. Đây chính là vết sẹo trong tâm hồn anh, là gánh nặng anh đã mang theo bấy lâu nay. Nỗi buồn, sự dằn vặt hiện rõ trong từng lời nói, từng hơi thở của anh. Cô có thể hình dung ra cảnh tượng kinh hoàng đó, và cảm nhận được nỗi đau của sự mất mát.
Minh Nghiệp quay lại nhìn Hoài An, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi. "Anh đã ở đó, Hoài An . Ngay cạnh cậu ấy. Nhưng anh đã không thể... không thể làm gì. Anh luôn tự hỏi, liệu mình đã làm đủ chưa, liệu có cách nào khác không." Giọng anh khẽ run rẩy, tiết lộ một nỗi dằn vặt mà anh đã che giấu quá kỹ lưỡng.
Hoài An không nói lời nào trách móc, không hỏi thêm chi tiết vụ cháy. Cô chỉ đặt bàn tay mình lên bàn tay anh đang nắm chặt thành nắm đấm, khẽ siết nhẹ. Một cái chạm đầy đồng cảm và thấu hiểu. Cô không cảm thấy sợ hãi hay xa lánh anh vì quá khứ đó, mà ngược lại, một nỗi xót xa sâu sắc dâng lên trong lòng. Cô hiểu rồi, vì sao anh luôn điềm tĩnh đến đáng sợ, vì sao anh luôn dốc hết sức mình trong từng nhiệm vụ. Anh đang chiến đấu không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì lời hứa với người đã khuất, vì nỗi ám ảnh không thể cứu được bạn mình.
"Anh đã cố gắng hết sức rồi, Minh Nghiệp," Hoài An nhẹ nhàng nói, lời nói của cô như một liều thuốc an ủi. "Em biết anh đã làm mọi thứ có thể. Anh là một người lính cứu hỏa tuyệt vời."
Minh Nghiệp nhìn vào đôi mắt cô, một tia kinh ngạc thoáng qua. Đây là lần đầu tiên có người hiểu anh như vậy, không phán xét, không thương hại, chỉ đơn thuần là thấu hiểu. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô truyền sang, xoa dịu phần nào nỗi đau đang cuộn trào trong lòng.
Sau buổi trò chuyện hôm đó, mối quan hệ của họ đã thay đổi một cách sâu sắc. Hoài An không còn nhìn Minh Nghiệp chỉ là người hùng cứu mạng, mà là một người đàn ông có trái tim bị tổn thương, cần được chữa lành. Cô muốn ở bên anh, chia sẻ gánh nặng ấy với anh, và là chỗ dựa tinh thần cho anh. Còn Minh Nghiệp, anh nhận ra rằng, cô gái yếu đuối mà anh từng cứu khi ấy lại là người duy nhất có thể nhìn thấu tâm hồn anh, và mang đến một "hơi ấm từ tro tàn" mà anh tưởng chừng đã mất đi mãi mãi. Những buổi gặp gỡ của họ giờ đây không chỉ là những cuộc hẹn hò đơn thuần, mà là những khoảnh khắc của sự chia sẻ, lắng nghe và chữa lành, từng bước đưa họ xích lại gần nhau hơn, không chỉ bằng cảm mến mà còn bằng sự thấu hiểu sâu sắc và tình cảm bền chặt.
Sau buổi tối định mệnh khi Minh Nghiệp hé lộ về quá khứ của Tùng, anh cảm thấy một gánh nặng vô hình được trút bỏ, dù nỗi đau vẫn còn đó. Sự đồng cảm của Hoài An như một luồng gió mát lành, xoa dịu những vết thương âm ỉ. Nhưng đôi khi, chỉ một tiếng còi cứu hỏa xa xa, hay mùi khói thoảng qua, cũng đủ để kéo anh trở về cái đêm định mệnh ba năm về trước.
Đêm đó, trạm nhận được tin báo cháy tại một nhà xưởng hóa chất cũ. Ngay từ khi tiếp cận hiện trường, Minh Nghiệp đã biết đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng cấu trúc cũ kỹ, và mùi hóa chất nồng nặc lan tỏa trong không khí. Anh và Tùng – người đồng đội thân thiết, người anh em cùng vào sinh ra tử – cùng nhau dẫn đầu một mũi tấn công, lao vào tìm kiếm những công nhân còn mắc kẹt.
Minh Nghiệp nhớ rõ từng khoảnh khắc. Anh và Tùng di chuyển sát nhau, từng bước cẩn trọng trong làn khói dày đặc, ánh đèn pin chao đảo qua những kệ hàng đang bốc cháy. "Bên trái trống! Tiếp tục!" Tùng hét lên qua bộ đàm, giọng cậu ấy đầy năng lượng như thường lệ. Tùng luôn là người sôi nổi, lạc quan, một nụ cười luôn thường trực trên môi ngay cả trong những tình huống nguy hiểm nhất. Minh Nghiệp tin tưởng Tùng hơn bất cứ ai.
Họ tìm thấy ba công nhân đang bất tỉnh. Minh Nghiệp lập tức chỉ đạo Tùng đưa hai người ra ngoài trước, còn anh sẽ cõng người còn lại. "Tao sẽ theo mày ngay, Tùng! Cẩn thận!" Minh Nghiệp hét lên. "Rõ, đội trưởng! Gặp ở ngoài!" Tùng đáp lại, rồi khuất vào làn khói, mang theo hai nạn nhân.
Minh Nghiệp cõng người công nhân nặng trịch, khó khăn di chuyển qua đống đổ nát. Bỗng, một tiếng nổ kinh hoàng xé tan không khí. Cả nhà xưởng rung chuyển dữ dội. Anh cố gắng bám trụ, che chắn cho nạn nhân. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy một mảng tường lớn đổ sập, và một cột lửa khổng lồ bùng lên ngay trên lối thoát mà Tùng vừa đi qua.
"Tùng! Tùng!" Minh Nghiệp gào lên qua bộ đàm, giọng anh lạc đi vì sợ hãi. Chỉ có tiếng rè rè đáp lại. Anh cố gắng liên lạc lại, liên tục gọi tên người đồng đội, nhưng không có tín hiệu. Nỗi sợ hãi lạnh buốt xộc thẳng vào tim anh. Anh lập tức giao nạn nhân cho đồng đội khác vừa kịp tiếp cận, rồi không chút nghĩ ngợi, lao thẳng về phía lối đi đã bị chặn.
Ngọn lửa giờ đây như một con quái vật vô hình, chặn đứng mọi con đường. Minh Nghiệp cố gắng phá vỡ bức tường lửa bằng mọi cách. Anh dùng rìu, dùng tay không, anh không cảm thấy đau đớn, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Tùng đang ở đó, mình phải đưa thằng bé ra!" Nhưng bức tường lửa quá dày, sức nóng quá lớn, và thời gian không còn.
Khi anh cuối cùng cũng vượt qua được, thứ anh tìm thấy chỉ là một mảnh vỡ của chiếc mặt nạ phòng độc của Tùng, và mùi hóa chất cháy khét lẹt nồng hơn bao giờ hết. Đồng đội đã tìm thấy thi thể Tùng ngay sau đó, bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Minh Nghiệp quỳ sụp xuống. Cậu ấy đã đưa được hai công nhân ra ngoài an toàn, nhưng bản thân lại không thể trở về. "Tao đã không cứu được mày, Tùng!" Lời nói đó, dù chỉ là một tiếng nấc nghẹn trong lòng, đã trở thành gánh nặng đeo đẳng anh suốt ba năm qua.
Hồi ức vụ cháy đó là một vết sẹo không bao giờ lành trong tâm hồn Minh Nghiệp. Nó khiến anh trở nên tập trung và quyết đoán hơn trong từng nhiệm vụ, không bao giờ cho phép một sai sót nhỏ nào. Anh luôn là người cuối cùng rời khỏi hiện trường, luôn kiểm tra mọi ngóc ngách, bởi vì anh không muốn bất cứ ai phải trải qua điều tương tự Tùng. Nhưng đồng thời, nó cũng tạo nên một bức tường vô hình quanh anh, khiến anh khó lòng mở lòng với bất kỳ ai, sợ rằng sự gần gũi sẽ mang đến mất mát một lần nữa. Anh tự hứa sẽ không bao giờ để ai bị tổn thương vì anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com