Chap 5: Y tá của tôi
Trở về thực tại
Ngay khi vừa mở mắt, Engfa nhìn thấy Sun - người bạn thân thiết của cô từ những ngày đầu gia nhập kháng chiến, đang ngồi bên cạnh. Sun nhìn thấy cô tỉnh lại, liền cúi xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
•Engfa, cậu tỉnh rồi! Cậu có ổn không? - Sun (nhẹ nhàng)
Engfa cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau khiến cô không thể giãn cơ mặt. Cô khẽ lắc đầu, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
•Tớ vẫn còn sống... đó là điều quan trọng nhất - Engfa (thều thào)
Sun khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự đau đớn mà Engfa đang phải chịu đựng. Anh ngồi lại gần hơn, đặt tay lên vai cô như để an ủi.
•Cậu bị thương nặng, nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng. Tif đã tìm thấy cậu ngay sau vụ nổ.
Nghe đến tên Tif, Engfa nhìn quanh và thấy cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy lo âu. Tif, một sĩ quan trẻ tuổi đầy triển vọng, là người mà Engfa luôn tin tưởng và trao quyền hành động trong các tình huống nguy cấp.
•Tif, cậu đã làm tốt. Tôi biết rằng cậu sẽ luôn ở đó khi cần - Engfa (nói với Tif)
Tif bước đến gần, giọng nói run rẩy vì xúc động:
•Sĩ quan, tôi rất lo cho cô. Nếu tôi không tìm thấy cô kịp lúc, có lẽ...
Engfa ngắt lời Tif bằng một cái gật đầu nhẹ, không muốn cô gái trẻ quá day dứt vì trách nhiệm. Cô hiểu rằng Tif đã làm hết sức mình trong tình huống ấy.
•Tif, cậu đã cứu mạng tôi. Cảm ơn cậu. Đừng tự trách mình nữa. Chiến tranh không cho phép chúng ta có quá nhiều lựa chọn, và tôi biết cậu đã cố gắng hết sức.
Sun quan sát cuộc đối thoại giữa Engfa và Tif, lòng anh cũng tràn đầy cảm xúc. Anh hiểu rằng Engfa luôn là một chiến binh kiên cường, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô yếu đuối về thể chất như vậy. Tuy nhiên, tinh thần của Engfa không hề suy giảm.
Sun cố gắng thay đổi không khí nặng nề trong lều - Sun (nửa đùa nửa thật):
•Tớ cứ nghĩ cậu là siêu nhân, không ai có thể làm cậu bị thương cơ đấy. Ai ngờ lại ngã gục như thế này!
Engfa nhìn Sun và nở một nụ cười mệt mỏi. Dù đùa nhưng Sun có thể cảm nhận được nỗi lo âu thực sự trong giọng nói của anh. Engfa biết Sun lo lắng cho cô, nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng anh đang cố gắng giữ cho tinh thần cô không bị tụt dốc.
•Tớ không thể gục ngã được... Còn rất nhiều việc phải làm. - Engfa (giọng yếu ớt)
Sun không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh biết rằng trong lòng Engfa luôn có một nguồn động lực lớn lao, nhưng lần này, dường như có điều gì đó khác biệt. Anh không thể không nhận thấy rằng ánh mắt của Engfa có chút xa xăm, như thể cô đang nghĩ đến một điều gì đó ngoài trận chiến, ngoài nhiệm vụ.
Sun nghiêng người về phía trước, giọng anh trầm lắng hơn:
•Cậu có chuyện gì muốn nói không, Engfa? Trận chiến này có vẻ đã thay đổi cậu. Tớ cảm nhận được điều đó.
Engfa khẽ nhắm mắt lại trong giây lát, cố gắng sắp xếp suy nghĩ. Ký ức về Charlotte lại một lần nữa tràn ngập tâm trí cô. Cô không thể ngăn mình nhớ đến nàng, dù biết rằng thời điểm này không phù hợp để nói về chuyện đó. Nhưng trong sâu thẳm, Engfa hiểu rằng mối liên kết giữa cô và Charlotte đã tác động mạnh mẽ đến cảm xúc của cô hơn bất cứ điều gì khác.
Cô mở mắt, nhìn thẳng vào Sun nhưng không nói về Charlotte. Thay vào đó, cô quyết định giữ kín cảm xúc của mình, bởi cô biết rằng nhiệm vụ của họ vẫn còn dài và gian khó.
•Không có gì. Tớ chỉ cần nhanh chóng hồi phục để trở lại chiến trường. - Engfa giọng quả quyết
Sun nhìn Engfa trong vài giây, rồi lặng lẽ gật đầu. Anh không hỏi thêm nữa, bởi anh hiểu rằng Engfa sẽ chia sẻ khi cô sẵn sàng.
Tif, sau khi nghe cuộc trò chuyện, bước đến bên cạnh và nói thêm:
•Chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô, sĩ quan. Chúng tôi cần cô đứng dậy và dẫn dắt chúng tôi vượt qua những ngày khắc nghiệt này.
Engfa gật đầu nhẹ, cảm nhận được tình cảm và sự quyết tâm từ những người đồng đội thân thiết của mình.
Engfa nằm nghỉ trong lều quân y, vết thương bên hông đã được chăm sóc kỹ lưỡng. Tuy nhiên, dù cơ thể dần hồi phục, tâm trí cô không hề yên ổn. Ký ức về Charlotte không ngừng len lỏi trong đầu cô, từ những ánh mắt đầy bí ẩn đến giọng nói dịu dàng mà nàng đã nói với cô lần đầu tiên họ gặp nhau. Mỗi lần nghĩ đến Charlotte, trái tim Engfa lại đập rộn ràng, như thể cô đang giữ một điều gì đó rất đặc biệt mà bản thân chưa dám thừa nhận.
Khi Engfa đang chìm trong dòng suy nghĩ, Tif, người trợ lý trẻ tuổi và thân cận, bước vào lều. Ánh mắt của Tif tràn đầy sự lo lắng, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh khi đứng trước Engfa. Sau vài giây quan sát, Tif bắt đầu nhẹ nhàng nói:
•Sĩ quan Engfa, tôi có một tin tức quan trọng cần báo với cô.
Engfa chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt dần lấy lại sự sắc bén quen thuộc. Cô đưa tay ra hiệu cho Tif nhìn Engfa tiếp tục nói.
•Có một y tá mới vừa được chuyển đến khu tị nạn này. Cô ấy vừa đến sáng nay từ trại lớn hơn ở Bangkok.
Ngay khi nghe tin về một y tá mới, trái tim Engfa đập mạnh trong lồng ngực. Mọi thứ xung quanh cô như mờ dần đi, chỉ còn lại suy nghĩ về một người duy nhất: Charlotte. Cô không thể ngăn mình nghĩ đến khả năng Charlotte đã quay lại, rằng nàng có thể là người y tá mới được chuyển đến. Cảm giác lo lắng xen lẫn niềm hy vọng trỗi dậy trong lòng Engfa, khiến cô không thể ngồi yên. Engfa (ngạc nhiên):
•Cô nói y tá mới sao? Cô có biết tên của cô ấy không, Tif?
Tif lắc đầu, khuôn mặt cô thoáng chút bối rối:
• Tôi không rõ, nhưng cô ấy đang hỗ trợ khu vực phía tây của trại. Tôi nghĩ cô có thể gặp cô ấy nếu muốn.
Nghe đến đó, Engfa không còn có thể kiềm chế được nữa. Trực giác của cô mách bảo rằng Charlotte chính là người y tá ấy. Cô lập tức đứng dậy khỏi giường, bỏ mặc cơn đau nhức trên cơ thể và vội vàng tìm đôi ủng của mình. Tif, nhìn thấy Engfa vội vàng như vậy, nhanh chóng bước lại gần, cố gắng khuyên nhủ, Tif (lo lắng):
•Sĩ quan Engfa, cô vừa mới hồi phục! Không nên quá vội vàng như vậy. Cô cần nghỉ ngơi thêm.
Engfa lắc đầu kiên quyết, ánh mắt đầy quyết tâm:
•Tif, tôi không thể đợi thêm. Tớ phải đi gặp cô ấy.
Tif thoáng ngạc nhiên trước sự cương quyết của Engfa, nhưng cô hiểu rằng đây là điều mà Engfa không thể từ bỏ. Tif đã từng nhìn thấy ánh mắt của Engfa mỗi khi nhắc đến người y tá mà cô gặp trước đó - ánh mắt chứa đựng một điều gì đó rất đặc biệt, một điều mà cô chưa từng thấy ở Engfa trước đây. Tif gật đầu nhẹ, không nói gì thêm mà chỉ giúp Engfa chuẩn bị đồ đạc.
Khi đã sẵn sàng, Engfa nhanh chóng bước ra khỏi lều, bỏ lại mọi lời khuyên về việc nghỉ ngơi phía sau. Bất chấp cơn đau nhức còn đang hành hạ, cô bước đi nhanh chóng về phía khu tây của trại tị nạn. Cô không biết chắc chắn liệu đó có phải là Charlotte hay không, nhưng trong lòng cô cảm thấy có một sự thúc giục mãnh liệt, như thể mỗi bước chân đều mang cô đến gần với người mà cô mong chờ.
-‐--------------------
Cô y tá này là liều thuốc trị bệnh tốt quá nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com