Chap 58: Nơi có em
Sau bữa tối ấm áp và cuộc trò chuyện sâu lắng cùng mẹ, Engfa từ chối lời mời của bà Dine muốn cô ở lại đêm nay. Cô mỉm cười cảm ơn, rồi từ biệt mẹ để quay về căn nhà mình từng chia sẻ với Charlotte. Đêm đã muộn, nhưng không gian yên tĩnh đến lạ kỳ khiến mỗi tiếng động trên con đường vắng vẻ đều vang vọng trong tâm trí cô. Engfa lái xe xuyên qua bóng tối, ngắm những ánh đèn lướt qua cửa kính mà trong lòng lại quặn đau. Những lời mẹ nói cứ lặp lại trong tâm trí, nhắc nhở cô về tình yêu và cách giữ gìn người mình yêu. Cô thầm nghĩ đến Charlotte, nhớ giọng nói, ánh mắt dịu dàng, và cả vòng tay ấm áp mà giờ đây đã xa vời.
Về tới nhà, Engfa mở cửa, bước vào trong không gian quen thuộc nhưng lạnh lẽo. Cô theo thói quen gọi tên Charlotte, nhưng căn nhà trống trải chỉ đáp lại cô bằng sự tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi góc nhà đều mang dấu vết của Charlotte, nhưng lại thiếu đi hơi thở của cô ấy. Engfa ngồi xuống ghế, đôi vai cô bỗng chốc sụp xuống khi cảm giác cô đơn ùa đến.
Không thể kìm nén được nữa, cô bật khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ tràn xuống gò má. Từng đêm qua, cô đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng làm quen với việc thiếu vắng người thương bên cạnh. Nhưng trái tim cô vẫn chưa quen, chưa thể chấp nhận sự thiếu vắng ấy. Mỗi đêm, Engfa nằm trên chiếc giường từng là của hai người, cảm nhận cái lạnh len lỏi quanh mình, và chỉ mong một phép màu nào đó đưa Charlotte trở lại. Cô biết mình đã mệt mỏi và yếu đuối, nhưng lại chẳng thể tìm cách nào để vơi đi nỗi nhớ đang dày vò tâm trí.
Cả căn nhà như chìm trong bóng tối cùng nỗi buồn vô tận của Engfa. Cô biết mình phải làm gì đó, nhưng ý nghĩ về Charlotte làm cô càng thêm đau đớn. Vòng tay trống rỗng, hơi ấm đã xa, và chỉ có ký ức là vẫn còn mãi bên cô, nhắc nhở về những ngày tháng hạnh phúc mà giờ đây đã trở thành một nỗi nhớ không thể nguôi ngoai.
Engfa đã duy trì nhịp sống đi đi về về giữa Bộ Quốc phòng và công ty EL hơn một tuần liền. Mỗi ngày đều bắt đầu từ sáng sớm, kết thúc vào chiều muộn, chỉ để kịp xử lý công việc tại cả hai nơi. Trách nhiệm ở Bộ Quốc phòng đã chiếm hết phần lớn thời gian của cô, và công việc tại EL cũng không cho phép cô lơ là, khi những hợp đồng lớn cần cô theo dõi sát sao.
Từng ngày trôi qua, lòng Engfa vẫn canh cánh nhớ về Charlotte ở Samui. Hình ảnh Charlotte luôn hiện lên trong tâm trí cô, gợi nhớ những ngày tháng yên bình mà cả hai từng trải qua bên nhau. Nhưng dù nhớ đến thế nào, cô vẫn không thể nào dành ra chút thời gian nào để đến Samui thăm Charlotte. Công việc chất chồng và những nhiệm vụ cấp bách khiến cô chỉ có thể lặng lẽ dõi theo từ xa, giữ nỗi nhớ trong lòng mà không dám buông bỏ trách nhiệm.
Ngồi trong văn phòng, khi ánh chiều buông xuống, Engfa cảm nhận rõ sự mệt mỏi của mình. Những ngày dài vừa qua với công việc căng thẳng đã rút cạn sức lực cô, nhưng cô không thể dừng lại. Engfa biết rằng khi mọi thứ ở cả hai nơi hoàn tất, cô sẽ có thể đến Samui, được gặp Charlotte, để nói hết những tâm tư chất chứa trong lòng bấy lâu. Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể tiếp tục duy trì tinh thần kiên định, cho dù trái tim luôn hướng về hòn đảo xa xôi ấy và người cô yêu quý nhất.
Sáng sớm của ngày nghỉ cuối tuần, quán đông khách hơn thường lệ, nhưng Charlotte vẫn cảm thấy một khoảng trống trong lòng. Dù cố gắng quên đi Engfa, hình bóng cô vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí. Những kỷ niệm ngọt ngào, những ngày tháng hạnh phúc bên nhau không thể dễ dàng xóa nhòa.
• "Charlotte, hôm nay có gì đặc biệt không?" - Một cô bạn thân của Charlotte - Marima, ngồi xuống chiếc ghế gần quầy, ánh mắt rực rỡ.
• "Không có gì nhiều, chỉ là khách đông hơn một chút." - Charlotte đáp, nhưng trong lòng cô có một cảm giác khác.
• "Hình như Engfa đã không đến đây cả tuần rồi, chắc ai đó đang nhớ nhỉ?" - Marima hỏi với ánh mắt tinh nghịch.
• "Cậu đừng nhắc đến chị ấy nữa." - Charlotte thở dài, cố gắng không để cảm xúc bộc lộ ra ngoài.
• "Nhưng cậu không biết chị ấy tại sao không đến hay sao? Chị ấy đã luôn gửi đến đây với những chiếc bánh ngọt tự tay làm, cậu không nhớ chị ấy à?" - Marima khuyên, cố gắng thuyết phục bạn.
• "Chị ấy chỉ đang bận cho công việc riêng thôi. Không có gì phải bận lòng cả," - Charlotte cứng rắn, nhưng giọng nói của nàng không thật sự chắc chắn.
Trong khi đó, Engfa đứng bên ngoài quán, cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng. Đã hơn một tuần cô không đến đây kể từ hôm đến xin lỗi Charlotte, bởi vì công việc quá bận rộn. Hôm nay Engfa đến quán với tư cách là một khách hàng bình thường nhưng muốn trở thành một phần trong cuộc sống của Charlotte một lần nữa. Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc, rồi bước vào quán.
• "Xin chào! Một ly cappuccino cho cô nhé?" Nhân viên phục vụ tươi cười chào đón Engfa như khách quen.
Engfa gật đầu, nhưng ánh mắt cô dán chặt vào Charlotte, người đang mải mê pha chế cà phê. Cô không thể không nhớ những hình ảnh cả hai thưởng thức cà phê và trò chuyện về mọi thứ trên đời cùng nhau. "Có lẽ em ấy không nhớ mình!" Engfa tự nhủ.
• "Cà phê của chị đây" Charlotte nói, đưa ly cà phê cho Engfa mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
• "Cảm ơn em." Engfa đáp, nhưng không thể ngừng nhìn Charlotte. Cô nhớ rất rõ cảm giác ngọt ngào khi được nhìn thấy người mình yêu thương, nhưng giờ đây, chỉ còn lại nỗi đau.
Thời gian trôi qua, khách đến quán ngày càng đông. Tiếng cười nói râm ran hòa quyện với tiếng nhạc, tạo nên một bầu không khí ấm áp và thân thiện. Engfa ngồi ở một bàn hướng về biển, cô từ từ thưởng thức ly cafe và suy nghĩ rất trầm tư. Charlotte tuy bận việc pha chế nhưng lâu lâu nàng vẫn luôn để ý vào góc bàn hướng về biển – nơi có hình bóng mà nàng nhớ nhung hiện hữu, nỗi nhớ Engfa cứ âm thầm dày vò nàng. Charlotte không thể quên được những khoảnh khắc đẹp đẽ mà cả hai đã chia sẻ, nhưng nỗi đau từ cuộc cãi vã vẫn còn đó.
Một buổi chiều, khi quán đã vắng khách Engfa hình như cũng đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, Charlotte quyết định đi dạo bên bờ biển. Cô muốn tìm một chút bình yên trong tâm hồn, nhưng những ký ức về Engfa lại ùa về, khiến trái tim cô đau nhói. Mỗi bước đi đều như gợi lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhưng cũng đầy nước mắt.
Hôm sau, Charlotte và Marima được mời tham gia một sự kiện từ thiện tại một ngôi làng gần biển, nơi cần quyên góp để xây dựng lại trường học cho trẻ em. Thông tin về sự kiện được chia sẻ nhanh chóng qua mạng xã hội và bạn bè.
• "Charlotte, em có tham gia không? Đây là một cơ hội tốt để giúp đỡ những trẻ em cần sự hỗ trợ," - một người bạn hỏi.
• "Tất nhiên rồi! Em sẽ tham gia cùng mọi người," - Charlotte trả lời, lòng cô tràn đầy nhiệt huyết. Những kỷ niệm về việc làm từ thiện cùng Engfa lại ùa về trong tâm trí, khiến cô cảm thấy ấm áp.
Từ khi nhận được lời mời tham gia tổ chức buổi từ thiện tại Samui, Charlotte trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Những ngày này, cô không chỉ là người làm việc tại tiệm café mà còn trở thành một thành viên chủ chốt trong ban tổ chức sự kiện. Buổi sáng, Charlotte dậy sớm, vừa chuẩn bị cà phê cho quán vừa tính toán kế hoạch cho buổi từ thiện. Cô cùng Marima trao đổi về cách trang trí không gian tiệc tùng, lên danh sách các món ăn sẽ phục vụ, và gọi điện thoại cho những nhà hảo tâm trong vùng để kêu gọi sự ủng hộ.
Mỗi ngày, Charlotte đều có mặt tại quán từ sớm. Những ly cà phê nóng hổi được phục vụ cho khách hàng, nhưng trong lòng cô, sự hồi hộp cho sự kiện đang đến gần là điều chiếm lĩnh tâm trí. Cô lướt nhanh qua các công việc thường ngày, nhưng ánh mắt luôn rực rỡ, khi cô mơ về những đứa trẻ mà buổi từ thiện sẽ giúp đỡ.
• "Marima, chúng ta có đủ bàn ghế cho sự kiện không?" Charlotte hỏi, trong lúc lấy bánh ra khỏi lò.
• "Mình đã liên hệ với nhà cung cấp rồi, chắc chắn sẽ có đủ," Marima trả lời với một nụ cười. "Cậu cũng phải nhớ nghỉ ngơi chút nhé!"
Charlotte gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng lo lắng. Cô phải đảm bảo rằng mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Buổi chiều, khi quán café vắng khách, cô cùng Marima chuẩn bị những chiếc bánh ngọt cho sự kiện. Họ làm việc không ngừng nghỉ, không chỉ cho tiệm mà còn cho những đứa trẻ mà họ sắp sửa mang lại hy vọng.
Khi hoàng hôn buông xuống, tiếng nhạc từ những quán bar bên cạnh hòa lẫn vào không khí, khiến Charlotte cảm thấy thêm phần phấn khởi. Cô gọi điện thoại cho những tình nguyện viên đã đăng ký tham gia, kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa.
• "Cảm ơn các bạn đã đến! Chúng ta sẽ làm điều này thật tốt để giúp đỡ những trẻ em cần thiết," Charlotte nói, giọng cô tràn đầy nhiệt huyết.
Không chỉ bận rộn với việc tổ chức, Charlotte còn dành thời gian tạo ra những chiếc bánh đặc biệt cho quán. Cô trộn bột, nhào nặn và tạo hình, luôn cẩn thận với từng chi tiết. Mùi thơm của bột nướng hòa quyện với cà phê tạo nên một không khí thật sự ấm cúng và đầy sức sống. Khi bữa tiệc từ thiện gần kề, Charlotte cảm thấy mình dường như đang sống trong một giấc mơ, nơi mà tất cả những nỗ lực của cô đều có ý nghĩa và sẽ mang lại niềm vui cho những người cần giúp đỡ.
Marima theo sát từng bước, giúp đỡ Charlotte mọi lúc, cả hai chia sẻ những tiếng cười và cũng nhiều nỗi lo lắng. Họ nói chuyện về kế hoạch cho sự kiện, về những điều bất ngờ có thể xảy ra, và cả những kỷ niệm về Engfa mà Charlotte luôn trân trọng.
Song song đó, Engfa cũng đã duy trì trạng thái làm việc đi về giữa Bộ Quốc phòng và công ty EL trong hơn một tuần liền để xử lý công việc hoàn tất. Dù bận rộn, cô vẫn không ngừng nhớ về Charlotte. Mỗi buổi chiều, sau giờ làm, Engfa đều ghé qua quán café của Charlotte, tìm kiếm những khoảnh khắc gặp gỡ ngắn ngủi giữa những bộn bề.
Tại tiệm café nhỏ xinh ở Samui, Charlotte và Marima đang tất bật chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Hương thơm của cà phê rang xay hòa quyện với mùi bánh nướng tỏa ra từ bếp, tạo nên một không khí ấm cúng.
• "Charlotte, hôm nay khách chắc chắn sẽ đông. Cậu đã chuẩn bị đủ bánh chưa?" Marima hỏi trong lúc dọn dẹp bàn ghế.
• "Còn vài mẻ nữa là đủ," Charlotte trả lời, giọng cô vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
•"Nhưng mà cậu có nhớ không? Những ngày đầu khi những hộp bánh lạ xuất hiện? Mình thật sự đã bất ngờ và không biết ai là người gửi!"
Marima bật cười, mắt sáng lên khi nhớ lại.
• "Chắc chắn rồi! Cậu đã nghĩ rằng có ai đó bí mật yêu thích cậu. Cậu đã hỏi từng khách hàng xem có ai gửi không, nhớ không?"
• "Đúng vậy!" Charlotte cười lớn, nhớ lại khoảng thời gian hồi hộp đó.
•"Mình cảm thấy như đang tham gia vào một trò chơi điều tra. Thậm chí mình đã nghĩ đến việc gợi ý cho khách hàng về việc làm một bảng khảo sát về ai là người gửi bánh!"
• "Rốt cuộc thì mình đã biết rằng đó là Engfa, phải không?" Marima hỏi, tò mò.
• "Có thể! Engfa rất hay làm những món bánh này." Charlotte nói, lòng cô tràn đầy niềm vui khi nhớ lại giây phút ấy. "Hương vị của bánh rất đặc biệt."
• "Thật tuyệt vời khi có ai đó quan tâm đến cậu như vậy. Cậu có nghĩ nên cho chị ấy cơ hội lần nào nữa không?" Marima hỏi.
• "Có lẽ... nhưng mình không muốn đặt quá nhiều hy vọng," Charlotte trả lời, vẻ mặt hơi trầm tư. "Mình chỉ cảm thấy thoải mái khi có chị ấy ở đây, dù chỉ là những cuộc trò chuyện đơn giản."
• "Cậu đúng. Đôi khi những cuộc trò chuyện bình thường lại là điều quý giá nhất," Marima đồng ý, gật đầu.
Khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Charlotte và Marima cùng nhau dọn dẹp sau một ngày dài làm việc. Họ nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những khách hàng quen thuộc, và những kế hoạch cho tương lai.
• "Cậu có thấy trời hôm nay đẹp không?" Marima hỏi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi lên bãi biển.
• "Rất đẹp. Mình thích ngắm hoàng hôn ở đây. Nó giúp mình cảm thấy bình yên," Charlotte trả lời, nụ cười nhẹ nhàng.
---
Bình yên là khi có chị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com