Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Gặp Gỡ Trong Lửa Đỏ

Màn đêm buông xuống, trùm lên Sài Gòn một vẻ huyền bí và đầy rẫy những hiểm nguy tiềm ẩn. Nguyễn Trường Sinh vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng với các đối tác nước ngoài. Dù đã muộn, anh vẫn không về thẳng biệt thự mà lái xe đến một khu vực ngoại ô vắng vẻ. Nơi này nổi tiếng với những sòng bạc ngầm và những tụ điểm ăn chơi thác loạn, đồng thời cũng là địa bàn hoạt động của một vài băng nhóm mafia nhỏ lẻ.

Trường Sinh không có việc gì ở đây. Anh chỉ đơn giản là muốn lái xe một mình, thả lỏng đầu óc sau những căng thẳng của công việc. Chiếc Maybach lướt nhanh trên con đường tối om, ánh đèn pha rạch ngang màn đêm tĩnh mịch. Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên phía trước, kèm theo tiếng la hét thất thanh. Trường Sinh đạp phanh gấp, chiếc xe dừng lại cách đó không xa.

Ánh đèn đường yếu ớt hắt lên một khung cảnh hỗn loạn. Hai chiếc ô tô đen đỗ chắn ngang đường, xung quanh là những bóng người đang giằng co, đấm đá nhau dữ dội. Tiếng chửi thề, tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau tạo nên một thứ âm thanh ghê rợn. Trường Sinh nhíu mày, anh không muốn dính vào những chuyện rắc rối này, nhưng điều gì đó đã níu chân anh lại.

Trong đám đông hỗn loạn, một dáng người nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn lọt vào mắt Trường Sinh. Dù trong bóng tối, anh vẫn nhận ra mái tóc đen hơi rối và vóc dáng thanh mảnh quen thuộc. Đó là Bùi Anh Tú.

Nhưng Anh Tú mà Trường Sinh thấy lúc này hoàn toàn khác với vẻ ngoài quyến rũ và nụ cười tinh nghịch ở quán bar "10/10". Khuôn mặt cậu ta lạnh lùng như băng giá, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao găm, không hề có chút sợ hãi hay nao núng. Cậu di chuyển linh hoạt giữa đám đông, những cú đấm và đá ra đòn nhanh như chớp, hạ gục đối thủ một cách dứt khoát và tàn nhẫn.

Trường Sinh kinh ngạc quan sát. Anh không thể tin vào mắt mình. Chàng chủ quán bar quyến rũ mà anh gặp hôm trước giờ đây lại biến thành một chiến binh thực thụ, với những kỹ năng chiến đấu điêu luyện và sự lạnh lùng đến đáng sợ. Mỗi động tác của cậu ta đều chuẩn xác, hiệu quả, không một chút thừa thải. Những kẻ to lớn hơn cậu ta ngã xuống như những bao cát, không kịp phản ứng.

Một gã đàn ông cao lớn với con dao găm sáng loáng lao về phía sau lưng Tú. Trường Sinh khẽ nhíu mày, định lên tiếng cảnh báo nhưng không kịp. Tú dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, cậu ta xoay người cực nhanh, một chân trụ vững chắc, chân còn lại vung cao, đạp thẳng vào ngực tên kia. Tiếng "bịch" vang lên, tên côn đồ ngã ngửa ra sau, con dao văng khỏi tay.

Chưa dừng lại ở đó, Tú lao tới, túm lấy cổ áo tên kia, một cú đấm trời giáng giáng xuống mặt hắn, khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ. Tất cả diễn ra trong tích tắc, nhanh gọn và đầy uy lực.

Trường Sinh ngồi im trong xe, quan sát toàn bộ diễn biến. Anh không khỏi sững sờ trước sự thay đổi đến kinh ngạc của Anh Tú. Vẻ ngoài xinh đẹp và nụ cười quyến rũ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng xa lạ. Những động tác của cậu không chỉ cho thấy từng có sự luyện tập bài bản mà còn toát ra một bản năng chiến đấu đáng kinh ngạc.

"Thân phận thật sự của cậu ta là gì?" Trường Sinh tự hỏi. Anh đã nghi ngờ về Tú ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng anh không ngờ rằng con người thật của cậu lại bí ẩn đến vậy.

Cuộc ẩu đả dường như sắp kết thúc. Những kẻ còn lại thấy đồng bọn ngã gục la liệt thì bắt đầu hoảng sợ và bỏ chạy tán loạn. Tú đứng giữa đường, thở dốc nhẹ, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt những kẻ đang tháo chạy. Trên khuôn mặt cậu lấm tấm vài vết bầm tím và một vài giọt máu, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ đẹp sắc sảo và sự nguy hiểm chết người tỏa ra từ cậu.

Bất chợt, ánh mắt Tú chạm phải chiếc Maybach đen đang đỗ cách đó không xa. Cậu ta khựng lại một chút, rồi từ từ tiến về phía chiếc xe. Trường Sinh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh không biết Tú có nhận ra mình không, và nếu có thì cậu ta sẽ phản ứng như thế nào.

Tú dừng lại bên cạnh cửa xe, cúi xuống nhìn vào bên trong. Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng tối. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Tú dường như tan biến đi một chút, thay vào đó là một sự ngạc nhiên thoáng qua.

"Nguyễn tổng?" Tú khẽ gọi, giọng nói có chút khàn.

Trường Sinh hạ cửa kính xe xuống, nhìn thẳng vào mắt Tú. "Chủ quán Bùi. Gặp lại cậu ở một nơi... không ngờ tới."

Tú khẽ nhếch mép, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt lấm lem của cậu. "Cuộc sống luôn đầy bất ngờ, đúng không?"

Trường Sinh im lặng một lúc, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của Tú. Vẻ đẹp của cậu vẫn vẹn nguyên dù đang trong tình trạng tồi tệ. Những vết bầm tím và máu me dường như chỉ làm tăng thêm vẻ hoang dại và cuốn hút kỳ lạ.

"Cậu..." Trường Sinh ngập ngừng, không biết nên hỏi điều gì. Anh có quá nhiều thắc mắc trong đầu.

"Tôi chỉ tự vệ thôi." Tú nói, như thể đọc được suy nghĩ của Trường Sinh. "Bọn chúng tìm đến gây sự."

"Nhưng... kỹ năng của cậu..." Trường Sinh không giấu được sự ngạc nhiên. "Không giống như một người làm trong ngành dịch vụ."

Tú khẽ cười, một nụ cười bí ẩn. "Có những thứ mà Nguyễn tổng chưa biết về tôi."

Sự bí ẩn của Tú càng khiến Trường Sinh thêm phần tò mò. Anh muốn biết rõ hơn về quá khứ của cậu, về thân phận thật sự của cậu. Chàng trai này rốt cuộc là ai? Một chủ quán bar quyến rũ hay một thân phận bí ẩn khác mà anh không hề biết?

"Cậu có bị thương không?" Trường Sinh hỏi, giọng nói có chút lo lắng. Anh không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến một người mà anh mới chỉ gặp hai lần, nhưng anh không thể phủ nhận sự rung động kỳ lạ trong lòng mình.

Tú khẽ lắc đầu. "Không sao. Vài vết xước nhỏ thôi." Cậu đưa tay quệt nhẹ vết máu trên khóe môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Trường Sinh.

"Để tôi đưa cậu về." Trường Sinh đề nghị, không chút do dự.

Tú khựng lại một chút, rồi gật đầu. "Cảm ơn Nguyễn tổng."

Trường Sinh mở cửa xe, Tú nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ. Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ khe khẽ. Cả hai người đều im lặng, dường như đang chìm trong những suy nghĩ riêng.

Trường Sinh lái xe đưa Tú rời khỏi khu vực nguy hiểm. Anh không hỏi cậu về những chuyện vừa xảy ra, anh biết rằng Tú sẽ không nói nếu cậu không muốn. Thay vào đó, anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn sang người con trai đang ngồi bên cạnh.

Ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt Tú, làm nổi bật những đường nét sắc sảo và vẻ đẹp của cậu. Trường Sinh cảm thấy một sự xao xuyến khó tả dâng lên trong lòng. Sự mạnh mẽ và lạnh lùng mà Tú vừa thể hiện hoàn toàn trái ngược với vẻ quyến rũ và mềm mại thường ngày của cậu. Sự đối lập này càng khiến Tú trở nên bí ẩn và thu hút hơn trong mắt Trường Sinh.

Chiếc xe dừng lại trước một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Tú quay sang nhìn Trường Sinh, ánh mắt có chút biết ơn.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Tú nói, giọng điệu đã trở lại vẻ nhẹ nhàng thường ngày.

"Không có gì." Trường Sinh đáp, giọng trầm khàn. "Tôi chỉ không muốn một người quen gặp rắc rối."

"Người quen?" Tú khẽ nhếch mép. "Nguyễn tổng thật biết cách dùng từ."

Trường Sinh không đáp lại, chỉ nhìn thẳng vào mắt Tú. Anh muốn nói nhiều điều, muốn hỏi cậu về thân phận thật sự, về những gì vừa xảy ra, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Nếu Nguyễn tổng không còn việc gì..." Tú nói, ngập ngừng.

"Tôi có một câu hỏi." Trường Sinh cắt ngang. "Cậu... rốt cuộc là ai?"

Tú im lặng một lúc, ánh mắt trở nên xa xăm. "Tôi là Bùi Anh Tú. Chủ quán bar 10/10."

"Đừng nói dối tôi." Giọng Trường Sinh trở nên lạnh lùng. "Những gì tôi thấy vừa rồi không phải là của một chủ quán bar bình thường."

Tú thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Có những chuyện... tốt hơn là anh không nên biết."

"Nhưng tôi muốn biết." Trường Sinh kiên quyết. "Tôi muốn biết tất cả về cậu."

Ánh mắt Tú quay trở lại, đối diện với Trường Sinh. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, Trường Sinh nhìn thấy sự giằng xé, sự mệt mỏi và cả một nỗi buồn sâu thẳm.

"Tại sao?" Tú hỏi, giọng thì thào. "Tại sao anh lại muốn biết?"

Trường Sinh im lặng. Anh không biết câu trả lời. Anh chỉ biết rằng, kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, Bùi Anh Tú đã khơi dậy trong anh một sự tò mò, một sự hứng thú mà anh chưa từng trải qua. Và sau những gì anh vừa chứng kiến, sự tò mò ấy đã trở thành một sự thôi thúc mạnh mẽ, một nhu cầu khám phá con người bí ẩn này đến tận cùng.

"Tôi..." Trường Sinh ngập ngừng, cuối cùng cũng tìm được lời. "Tôi cảm thấy... cậu không đơn giản như vẻ ngoài."

Tú khẽ cười buồn. "Không ai đơn giản cả, Nguyễn tổng. Ai cũng có những bí mật riêng."

"Nhưng bí mật của cậu..." Trường Sinh nhìn sâu vào mắt Tú. "Có thể nguy hiểm."

"Có lẽ vậy." Tú đáp, không hề né tránh ánh mắt của Trường Sinh. "Nhưng đôi khi, nguy hiểm lại là thứ hấp dẫn nhất."

Một sự im lặng bao trùm không gian chật hẹp của chiếc xe. Ánh mắt hai người vẫn khóa chặt vào nhau, như đang cố gắng đọc vị đối phương. Trường Sinh cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ giữa anh và Tú, một sự hấp dẫn nguy hiểm nhưng không thể cưỡng lại.

Cuối cùng, Tú lên tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. "Cảm ơn anh một lần nữa. Tôi vào nhà đây."

Cậu mở cửa xe bước ra ngoài, nhanh chóng đi về phía tòa nhà. Trường Sinh nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Tú cho đến khi cậu biến mất sau cánh cửa.

Anh ngồi im trong xe một lúc lâu, suy nghĩ miên man về những gì vừa xảy ra. Anh không thể ngờ rằng cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar "10/10" lại dẫn anh đến một tình huống nguy hiểm như vậy, và lại hé lộ một khía cạnh hoàn toàn khác trong con người Bùi Anh Tú.

"Một con mèo nhỏ với móng vuốt sắc bén..." Trường Sinh lẩm bẩm, một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi. Sự nguy hiểm của Tú không làm anh lo lắng, mà ngược lại, nó càng khơi dậy trong anh sự chinh phục. Anh muốn khám phá tất cả những bí mật ẩn giấu sau vẻ ngoài quyến rũ và sự lạnh lùng chết người của chàng trai này.

Trường Sinh khởi động xe, từ từ rời khỏi khu căn hộ. Trong lòng anh, những rung động khó tả bắt đầu trỗi dậy. Đó không chỉ là sự tò mò đơn thuần, mà còn là một cảm xúc phức tạp, pha lẫn giữa sự ngạc nhiên, hứng thú và một chút... lo lắng. Anh không biết mối quan hệ giữa anh và Bùi Anh Tú sẽ đi đến đâu, nhưng anh chắc chắn rằng, cuộc gặp gỡ đêm nay đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời anh.

Trở về biệt thự, Trường Sinh vẫn không thể nào ngủ được. Hình ảnh Anh Tú với đôi mắt lạnh lùng và những động tác chiến đấu sắc bén cứ ám ảnh tâm trí anh. Anh lục tìm lại chiếc card visit mà Tú đã đưa cho anh hôm trước, ngón tay khẽ vuốt ve dòng chữ "Bùi Anh Tú - Chủ quán bar '10/10'".

"Tôi sẽ tìm hiểu về cậu." Trường Sinh thì thầm, ánh mắt kiên định. Anh quyết tâm vén bức màn bí mật bao phủ quanh con người Bùi Anh Tú, dù điều đó có thể dẫn anh đến những nguy hiểm khôn lường. Đêm nay, trong bóng tối tĩnh lặng, một mối quan hệ đầy phức tạp và đầy rẫy những bất ngờ đã chính thức bắt đầu.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com