Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lời Mời Nguy Hiểm

Sau đêm gặp gỡ đầy bất ngờ và hé lộ nhiều bí ẩn, Nguyễn Trường Sinh không thể ngừng suy nghĩ về Bùi Anh Tú. Hình ảnh chàng trai với vẻ đẹp quyến rũ nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm, với nụ cười tinh nghịch nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn, cứ ám ảnh tâm trí anh. Sự tò mò và một cảm xúc khó gọi tên thôi thúc Trường Sinh tìm hiểu sâu hơn về con người này.

Vài ngày sau, Trường Sinh ra lệnh cho đàn em bí mật điều tra về Bùi Anh Tú. Những thông tin thu thập được không nhiều, chỉ vỏn vẹn về việc Tú là một chủ quán bar trẻ tuổi, có mối quan hệ rộng rãi trong giới ăn chơi, nhưng không có bất kỳ thông tin nào về quá khứ hay những hoạt động mờ ám. Điều này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ và tò mò trong lòng Trường Sinh.

Không muốn chờ đợi kết quả điều tra, Trường Sinh quyết định tự mình tiếp cận Anh Tú. Anh muốn nhìn thấy phản ứng của cậu khi đối diện với anh, muốn trực tiếp cảm nhận con người thật sự ẩn sau lớp mặt nạ quyến rũ kia.

Tối hôm đó, Trường Sinh lại xuất hiện tại quán bar "10/10". Không gian vẫn náo nhiệt và đầy màu sắc như lần trước, nhưng tâm trạng của Trường Sinh lại khác. Anh không còn vẻ lạnh lùng như một ông trùm đến kiểm soát lãnh địa. Thay vào đó, trong ánh mắt anh ánh lên một sự chờ đợi và một chút... hồi hộp.
Anh ngồi tại một góc khuất quen thuộc, gọi một ly whisky và lặng lẽ quan sát. Bùi Anh Tú vẫn bận rộn sau quầy bar, thoăn thoắt pha chế những ly cocktail đầy màu sắc, thỉnh thoảng lại nở nụ cười tươi tắn với khách hàng. Vẻ ngoài của cậu ta hoàn toàn không có dấu vết gì của cuộc ẩu đả đêm đó.

Khi quán vãn khách hơn một chút, Tú liếc mắt thấy Trường Sinh đang ngồi một mình ở góc khuất. Cậu ta khẽ gật đầu với nhân viên rồi tiến về phía bàn của anh.
"Nguyễn tổng lại ghé quán." Tú nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng và lịch sự như lần đầu gặp. "Hôm nay anh dùng gì?"
"Một ly whisky thôi." Trường Sinh đáp, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Tú. "Tôi đến không chỉ để uống rượu."
Tú khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng chút cảnh giác. "Vậy mục đích của anh là gì?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu." Trường Sinh nói thẳng. "Về những chuyện đã xảy ra đêm đó."

Nụ cười trên môi Tú tắt dần, thay vào đó là một vẻ dè dặt. "Tôi đã nói rồi, đó chỉ là một sự hiểu lầm."

"Tôi không nghĩ vậy." Trường Sinh nói, giọng điệu kiên quyết. "Kỹ năng của cậu không phải là thứ mà một người bình thường có được."

Tú im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xuống ly cocktail trên tay. "Quá khứ của mỗi người đều có những bí mật riêng. Tôi không nghĩ đó là chuyện mà Nguyễn tổng nên quan tâm."

"Nhưng tôi lại rất quan tâm." Trường Sinh nói, giọng trầm hơn. "Tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu, Bùi Anh Tú."

Ánh mắt hai người chạm nhau, một sự căng thẳng vô hình lan tỏa trong không gian. Tú cảm nhận được sự kiên trì và quyết tâm trong ánh mắt của Trường Sinh. Cậu biết rằng, người đàn ông này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

"Tại sao anh lại muốn hiểu tôi?" Tú hỏi, giọng có chút phòng bị. "Chúng ta chỉ là những người xa lạ."

"Tôi không nghĩ vậy." Trường Sinh đáp, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. "Sau những gì đã xảy ra, tôi cảm thấy giữa chúng ta có một sự liên kết nào đó."

Tú khẽ nhếch mép, không tin vào lời nói của Trường Sinh. "Liên kết? Tôi không nghĩ một người như Nguyễn tổng lại tin vào những thứ mơ hồ như vậy."

"Có lẽ trước đây tôi không tin." Trường Sinh nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tú. "Nhưng cậu đã thay đổi suy nghĩ của tôi."

Lời nói của Trường Sinh khiến Tú khựng lại. Cậu ta nhìn sâu vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong đó. Nhưng ánh mắt của Trường Sinh quá sâu thẳm, khiến cậu không thể nào đoán được anh ta đang nghĩ gì.

"Vậy... anh muốn gì ở tôi?" Tú hỏi, giọng điệu vẫn đầy cảnh giác.

Trường Sinh im lặng một lúc, rồi từ tốn nói: "Tôi có một vài phi vụ làm ăn... khá mạo hiểm. Tôi cần một người có khả năng và tàn nhẫn như cậu."

Đề nghị của Trường Sinh khiến Tú bất ngờ. Cậu ta không ngờ rằng anh lại tiếp cận mình theo cách này. Một lời mời hợp tác trong những phi vụ "mờ ám" - điều này vừa nguy hiểm, vừa hấp dẫn.
"Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?" Tú hỏi, ánh mắt dò xét.

"Tôi tin là cậu sẽ cân nhắc." Trường Sinh đáp, giọng điệu tự tin. "Tôi biết cậu không phải là một người an phận với vai trò một chủ quán bar."

Tú im lặng, suy nghĩ về lời đề nghị của Trường Sinh. Cậu ta không phủ nhận rằng, cuộc sống hiện tại đôi khi khiến cậu cảm thấy nhàm chán. Một lời mời hợp tác từ một người như Nguyễn Trường Sinh có thể mang đến những thử thách mới, những cơ hội mới, nhưng đồng thời cũng đầy rẫy những rủi ro.
"Tại sao lại là tôi?" Tú hỏi. "Có rất nhiều người tài giỏi khác mà anh có thể lựa chọn."

"Bởi vì tôi nhìn thấy ở cậu một thứ gì đó đặc biệt." Trường Sinh nói, ánh mắt chân thành. "Một sự kết hợp giữa sự thông minh, sự nhanh nhẹn và sự tàn nhẫn cần thiết cho những công việc mà tôi đang làm."

Tú nhìn sâu vào mắt Trường Sinh, cố gắng tìm kiếm mục đích thật sự của anh ta. Cậu không tin rằng một người như Nguyễn Trường Sinh lại chỉ đơn giản là muốn hợp tác làm ăn với một chủ quán bar vô danh như cậu. Chắc chắn đằng sau lời đề nghị này còn ẩn chứa một mục đích nào khác.

"Tôi cần thời gian để suy nghĩ." Tú nói, giọng điệu thận trọng.

"Tôi sẽ chờ." Trường Sinh đáp, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. Anh biết rằng, Tú không phải là một người dễ dàng đưa ra quyết định.

Sau cuộc trò chuyện đó, Trường Sinh thường xuyên ghé thăm quán "10/10". Anh không còn giữ vẻ lạnh lùng và xa cách như trước, mà thay vào đó là những lời hỏi han ân cần, những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng. Anh cố gắng tạo dựng mối quan hệ gần gũi hơn với Tú, từng bước phá vỡ lớp phòng bị mà cậu ta dựng lên.

Tú vẫn giữ thái độ cảnh giác, không dễ dàng tin tưởng Trường Sinh. Cậu ta luôn cố gắng giữ khoảng cách, trả lời những câu hỏi của anh một cách ngắn gọn và tránh đề cập đến những vấn đề cá nhân. Tuy nhiên, sự kiên trì và chân thành của Trường Sinh dường như đã bắt đầu lay động trái tim cậu.

Trong những lần gặp gỡ, Trường Sinh thường kể cho Tú nghe về những chuyến công tác, về những khó khăn và thử thách trong công việc kinh doanh. Anh không hề nhắc đến những hoạt động ngầm của mình, nhưng Tú vẫn cảm nhận được sự phức tạp và nguy hiểm trong cuộc sống của người đàn ông này.

Ngược lại, Tú cũng dần cởi mở hơn với Trường Sinh. Cậu kể về những khó khăn khi quản lý quán bar, về những vị khách kỳ lạ mà cậu từng gặp, về những ước mơ và hoài bão mà cậu ấp ủ. Dù vẫn còn dè dặt, nhưng Trường Sinh cảm nhận được sự tin tưởng mà Tú dành cho anh đang dần lớn lên.

Một buổi tối, quán vắng khách, Tú ngồi trò chuyện với Trường Sinh ở một góc khuất. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, tạo nên một vẻ dịu dàng khác hẳn vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày.

"Anh có bao giờ cảm thấy cô đơn không?" Tú bất ngờ hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Trường Sinh khựng lại một chút, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Tú. "Có." Anh đáp khẽ. "Đôi khi, đứng ở đỉnh cao lại là nơi cô đơn nhất."

Tú im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu như đồng cảm. "Tôi hiểu."

Trong khoảnh khắc đó, giữa hai người dường như không còn khoảng cách. Họ nhìn thấy sự cô đơn ẩn sâu trong tâm hồn nhau, một sự đồng điệu kỳ lạ giữa hai con người tưởng chừng như ở hai thế giới khác biệt.

Một lần khác, Trường Sinh vô tình chạm tay vào tay Tú khi cả hai cùng lấy một món đồ trên bàn. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Trường Sinh. Anh khẽ giật mình, vội vàng rụt tay lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tay thon dài của Tú.

Tú cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, rồi nhanh chóng biến mất.

Những tương tác nhỏ nhặt như vậy dần dần làm nảy sinh những cảm xúc khó tả giữa hai người. Trường Sinh nhận ra rằng, anh không chỉ tò mò về thân phận của Tú nữa. Anh bắt đầu cảm thấy một sự thu hút mạnh mẽ, một sự quan tâm đặc biệt dành cho chàng trai này. Vẻ đẹp quyến rũ, sự thông minh sắc sảo, sự mạnh mẽ ẩn sau vẻ ngoài mềm mại và cả những nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt phượng của Tú, tất cả đã khắc sâu vào trái tim anh.

Về phía Tú, dù vẫn giữ thái độ cảnh giác, nhưng cậu không thể phủ nhận sự quan tâm và dịu dàng mà Trường Sinh dành cho mình. Sự mạnh mẽ và quyền lực của anh không hề khiến cậu sợ hãi, mà ngược lại, nó mang đến cho cậu một cảm giác an toàn lạ thường. Những cuộc trò chuyện chân thành và những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng của Trường Sinh dần dần phá vỡ lớp băng giá trong trái tim cậu.
Một đêm khuya, sau khi quán đã đóng cửa, Trường Sinh vẫn ngồi lại trò chuyện với Tú. Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm không gian yên tĩnh. Cả hai người đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương khe khẽ vang lên.

Trường Sinh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Tú. Cậu ta khẽ rùng mình, nhưng không hề né tránh. Ánh mắt hai người chạm nhau, một ngọn lửa ấm áp dường như bùng cháy trong không gian tĩnh lặng.

"Anh..." Tú khẽ gọi, giọng nghẹn ngào.
Trường Sinh không nói gì, chỉ từ từ cúi xuống, đặt lên môi Tú một nụ hôn nhẹ nhàng. Đó là một nụ hôn khẽ chạm, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc. Sự tò mò, sự quan tâm, sự rung động và cả một chút... chiếm đoạt.
Tú khẽ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của Trường Sinh. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự cảnh giác, mọi nghi ngờ dường như tan biến. Chỉ còn lại hai trái tim đang thổn thức, hai tâm hồn đang tìm kiếm sự đồng điệu.

Nụ hôn kéo dài, nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê. Khi Trường Sinh rời môi Tú, cả hai người đều im lặng, hơi thở có chút gấp gáp. Ánh mắt họ vẫn nhìn nhau, không nói nên lời.

Trong không gian tĩnh lặng, những cảm xúc dần hé lộ. Một sự rung động mới mẻ, một mối quan hệ phức tạp và đầy bất ngờ đang dần hình thành giữa gã tổng tài mafia và chàng chủ quán bar bí ẩn. Dưới lớp mặt nạ của quyền lực và sự quyến rũ, những trái tim cô đơn đang tìm thấy nhau, nhưng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy những thử thách và nguy hiểm.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com