Chương 9: Bóng Tối Quá Khứ
Những ngày bình yên và ngọt ngào trôi qua, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn cả Nguyễn Trường Sinh và Bùi Anh Tú, những bóng ma của quá khứ vẫn âm ỉ cháy. Họ cố gắng chôn vùi những tổn thương và bí mật, xây dựng một hiện tại dựa trên tình yêu và sự tin tưởng. Tuy nhiên, một sự kiện bất ngờ đã khơi dậy những ký ức đau thương, đe dọa đến nền tảng mong manh mà họ đã dày công vun đắp.
Một buổi tối, Trường Sinh nhận được một bức thư nặc danh. Bên trong chỉ có một tấm ảnh cũ kỹ, đã ố vàng theo thời gian. Trong ảnh là một cậu bé khoảng mười tuổi, với đôi mắt sắc sảo và mái tóc đen hơi rối. Khuôn mặt cậu bé mang một nỗi buồn man mác, một vẻ cô độc mà Trường Sinh cảm thấy quen thuộc đến đau lòng. Ở góc dưới bức ảnh, có một dòng chữ viết tay mờ nhạt: "Nhớ không, A Tú?"
Trường Sinh sững sờ nhìn tấm ảnh, trái tim anh thắt lại. Cậu bé trong ảnh không ai khác chính là Bùi Anh Tú, nhưng là một Tú mà anh chưa từng biết đến. Đôi mắt ấy, dù còn trẻ thơ, đã chất chứa một nỗi đau và sự mất mát sâu sắc. Dòng chữ "A Tú" như một mũi dao găm thẳng vào trái tim anh, khơi dậy một sự tò mò và lo lắng tột độ.
Anh tìm đến Tú, khi cậu đang say sưa bên cây đàn piano trong phòng khách. Tiếng nhạc buồn man mác vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Trường Sinh lặng lẽ đứng ở cửa, ngắm nhìn bóng lưng cô đơn của người mình yêu. Anh không muốn làm gián đoạn sự riêng tư của cậu, nhưng tấm ảnh kia cứ ám ảnh tâm trí anh.
Khi Tú kết thúc bản nhạc, Trường Sinh mới khẽ lên tiếng. "Tú."
Tú giật mình quay lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Trường Sinh. "Sao vậy, Sinh? Có chuyện gì sao?"
Trường Sinh tiến đến, đưa cho Tú tấm ảnh. "Em... có biết cậu bé này không?"
Tú cầm lấy tấm ảnh, đôi mắt phượng mở to, sững sờ nhìn vào khuôn mặt cậu bé trong ảnh. Khuôn mặt cậu tái mét, đôi tay khẽ run rẩy. Sự bình tĩnh thường ngày của cậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ hoảng loạn và đau đớn tột cùng.
"Đây..." Tú lắp bắp, giọng nghẹn lại. "Sao... sao anh lại có nó?"
"Anh nhận được nó trong một bức thư nặc danh." Trường Sinh nói, ánh mắt lo lắng nhìn Tú. "Đây là em, đúng không?"
Tú im lặng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má. Cậu ôm chặt tấm ảnh vào lòng, như thể đó là một báu vật quý giá đã bị đánh mất từ lâu.
"Đây là... em khi còn bé." Tú khẽ nói, giọng nghẹn ngào. "Đã rất lâu rồi... em không nhìn lại hình ảnh này."
"Có chuyện gì đã xảy ra với em?" Trường Sinh ôm Tú vào lòng, cảm nhận được sự đau khổ tột cùng đang giằng xé trái tim cậu.
Tú lắc đầu, không muốn nói. Những ký ức đau thương từ quá khứ ùa về, bóp nghẹt lấy trái tim cậu. Cậu cố gắng chôn vùi chúng suốt bao nhiêu năm, nhưng giờ đây, tấm ảnh này đã khơi dậy tất cả.
"Nói cho anh biết đi, Tú." Trường Sinh khẩn cầu. "Anh muốn hiểu em, hiểu tất cả về em."
Sau một hồi im lặng, Tú bắt đầu kể. Giọng cậu nghẹn ngào, đứt quãng, nhưng Trường Sinh vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Cậu kể về một tuổi thơ hạnh phúc nhưng cũng đầy bất hạnh, về sự ra đi của những người thân yêu bởi bị sát hại dã man. Cậu kể về một cậu thiếu gia nhỏ ngây thơ trong một đêm đang say ngủ, mẹ cậu kéo cậu dậy giấu cậu dưới chiếc giường. Từ nơi đó cậu bé thấy được từng người thân của cậu ngã xuống, cậu bé sợ hãi nhưng vẫn cố gắng để không phát ra tiếng động. Cậu cố gắng ghi nhớ từng gương mặt của hung thủ đêm đó, hắn là người đã được gia đình cậu giúp đỡ nhưng vì lòng tham, sự đố kỵ mà hắn đã ra tay với gia đình của cậu. Căn nhà cậu ở đã bị hắn cho người thiêu rụi tất cả. Cậu kể tiếp về những khó khăn và tủi nhục mà cậu đã phải trải qua một mình để trở thành một sát thủ, cậu đã trả thù cho những người thân yêu của mình nhưng nỗi ám ảnh quá khứ vẫn không ngừng đeo bám cậu.
Trường Sinh lắng nghe từng lời Tú nói, trái tim anh quặn thắt lại vì thương xót. Anh không ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ và quyến rũ của Tú lại ẩn chứa một quá khứ đau thương đến vậy. Anh ôm chặt cậu hơn, muốn truyền cho cậu một chút hơi ấm và sự che chở.
Khi Tú kể xong, cả hai người đều im lặng. Nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt Tú, nhưng ánh mắt cậu đã dịu đi phần nào. Cậu tựa đầu vào ngực Trường Sinh, tìm kiếm sự an ủi.
"Anh xin lỗi." Trường Sinh khẽ nói. "Anh xin lỗi vì đã không ở bên em trong những ngày tháng khó khăn đó."
"Không phải lỗi của anh." Tú lắc đầu. "Chuyện đã qua rồi."
"Nhưng nó vẫn còn ám ảnh em." Trường Sinh nói, khẽ vuốt mái tóc rối bời của Tú. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, em nhé?"
Tú ngước nhìn Trường Sinh, ánh mắt đầy biết ơn. "Cảm ơn anh, anh Sinh."
Đêm đó, Trường Sinh ôm Tú ngủ trong vòng tay mình. Anh cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng trong cơ thể cậu. Anh biết rằng, những vết thương trong quá khứ không dễ dàng chữa lành, nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cùng cậu đối diện và vượt qua tất cả.
Vài ngày sau, Trường Sinh nhận được một cuộc gọi từ một người mà anh tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại – bà Lan, người quản gia cũ của gia đình anh. Bà gọi điện để thông báo rằng cha của Trường Sinh đang rất yếu và muốn gặp lại anh trước khi qua đời.
Trường Sinh sững sờ khi nghe tin này. Mối quan hệ giữa anh và cha đã rạn nứt từ nhiều năm trước, sau một biến cố đau thương liên quan đến cái chết của mẹ anh. Anh đã luôn cố gắng quên đi quá khứ, chôn vùi những hận thù và oán trách. Nhưng giờ đây, khi cha anh đang hấp hối, những ký ức xưa cũ lại ùa về, dày vò trái tim anh.
Anh chia sẻ chuyện này với Tú. Tú im lặng lắng nghe, không hề phán xét hay khuyên nhủ. Khi Trường Sinh kể xong, Tú chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Anh có muốn gặp bác không?" Tú hỏi khẽ.
Trường Sinh im lặng một lúc, rồi lắc đầu. "Em không hiểu. Ông ấy... đã làm rất nhiều điều khiến anh đau khổ."
"Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh." Tú nói, ánh mắt chân thành nhìn Trường Sinh. "Có những chuyện, nếu không giải quyết, sẽ trở thành gánh nặng suốt đời."
Lời nói của Tú khiến Trường Sinh suy nghĩ. Anh biết Tú nói đúng. Dù anh có cố gắng trốn tránh đến đâu, quá khứ vẫn luôn là một phần của anh. Nếu anh không đối diện với nó, anh sẽ không bao giờ có thể thực sự thanh thản.
Cuối cùng, Trường Sinh quyết định đến bệnh viện thăm cha. Tú đi cùng anh. Suốt quãng đường đi, Tú nắm chặt tay Trường Sinh, truyền cho anh sự mạnh mẽ và động viên.
Khi Trường Sinh bước vào phòng bệnh, hình ảnh người đàn ông gầy gò, xanh xao nằm trên giường khiến trái tim anh thắt lại. Người đàn ông quyền lực và nghiêm nghị ngày nào giờ đây chỉ còn là một cái bóng.
Cha của Trường Sinh yếu ớt mở mắt khi nghe tiếng động. Khi nhìn thấy Trường Sinh, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má ông.
"Sinh... con về rồi..." giọng ông yếu ớt.
Trường Sinh đứng lặng lẽ ở cuối giường, không nói gì. Bao nhiêu hận thù và oán trách trong lòng anh dường như tan biến hết khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cha.
Tú khẽ siết chặt tay Trường Sinh, ra hiệu cho anh tiến lại gần hơn. Trường Sinh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước đến bên giường cha.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con diễn ra trong không khí nặng nề và xúc động. Cha của Trường Sinh đã xin lỗi anh về những lỗi lầm trong quá khứ, về những tổn thương mà ông đã gây ra cho anh và mẹ. Trường Sinh lắng nghe, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Cuối cùng, trước khi ra về, Trường Sinh đã nắm lấy tay cha. Một sự tha thứ âm thầm đã diễn ra giữa hai người đàn ông. Dù những vết sẹo trong quá khứ vẫn còn đó, nhưng họ đã cùng nhau bước qua một cánh cửa mới, cánh cửa của sự chấp nhận và buông bỏ.
Trên đường trở về, Trường Sinh im lặng suốt chặng đường. Tú biết anh đang phải đối diện với những cảm xúc phức tạp trong lòng. Cậu chỉ lặng lẽ nắm tay anh, cho anh mượn bờ vai để tựa vào.
Khi về đến nhà, Trường Sinh ôm chặt Tú vào lòng. "Cảm ơn em." Anh nói khẽ. "Nếu không có em, có lẽ anh đã không thể làm được điều đó."
Tú khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy Trường Sinh. "Chúng ta luôn có nhau, anh Sinh."
Đêm đó, Trường Sinh và Anh Tú nằm bên nhau, cùng nhau đối diện với những bóng tối trong quá khứ. Họ chia sẻ những tổn thương và mất mát, tìm thấy sự đồng cảm và thấu hiểu trong trái tim nhau. Họ nhận ra rằng, để có thể tiến về phía trước, họ cần phải chấp nhận và vượt qua những gì đã xảy ra.
Bí mật về quá khứ đau thương của Tú và sự hòa giải giữa Trường Sinh và cha đã mang đến những xáo trộn không nhỏ trong mối quan hệ của họ. Nhưng chính những thử thách này lại giúp họ hiểu nhau hơn, yêu nhau sâu sắc hơn. Họ học được cách dựa vào nhau, cùng nhau đối diện với mọi khó khăn và trân trọng những khoảnh khắc bình yên bên nhau. Bóng tối của quá khứ không thể nhấn chìm tình yêu của họ, mà ngược lại, nó trở thành ngọn lửa soi đường, giúp họ trân trọng hơn ánh sáng của hiện tại và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com