07
Trường Sinh bước ra khỏi căn phòng, lòng anh nặng trĩu, tâm trí hỗn loạn. Anh có thể nghe thấy tiếng hô gọi của đồng đội từ phía hành lang, nhưng mọi âm thanh đó dường như xa vời, mờ nhạt. Những bước chân của anh vang lên trong không gian im lặng, như một lời nói thầm với chính mình về sự lựa chọn mà anh vừa đưa ra.
Anh Tú đã rời đi. Không có cuộc đối đầu, không có đột kích. Hắn biến mất vào bóng tối như một bóng ma, để lại Trường Sinh với vô vàn câu hỏi mà không có lời giải.
"Trường Sinh, không có thời gian nữa!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, và Trường Sinh quay lại, nhìn thấy một đồng đội bước vội đến.
"Anh Tú?" Đồng đội hỏi, ánh mắt sắc bén, nhưng lại có gì đó lạ lùng trong đó, như thể anh ta đã nhận ra sự thay đổi trong Trường Sinh.
Trường Sinh im lặng. Anh không muốn giải thích gì thêm. Đã quá muộn để làm rõ những câu hỏi chưa có lời đáp. Anh Tú là kẻ mà Trường Sinh không thể nào quên, nhưng cũng là kẻ mà anh không thể dễ dàng đưa ra quyết định về.
"Chúng ta phải đi ngay," đồng đội thúc giục.
Trường Sinh gật đầu, nhưng lòng anh vẫn quay cuồng. Hắn đã đi, nhưng cảm giác về sự lôi cuốn, về sự thách thức vẫn còn vương lại trong từng suy nghĩ của anh. Anh Tú đã đi vào bóng tối, nhưng không phải là một kẻ thua cuộc. Hắn vẫn là người điều khiển cuộc chơi này.
---
Tại một nơi nào đó trong thành phố, Anh Tú đang ngồi trong một căn phòng tối, không có ánh sáng ngoài ánh đèn mờ từ chiếc đèn bàn. Hắn tựa lưng vào ghế, một điếu thuốc cháy dở trong tay. Mặc dù đã thoát khỏi Trường Sinh và đội đặc nhiệm, nhưng trong lòng Anh Tú, cuộc chơi chưa bao giờ kết thúc.
"Anh ấy không bắt tôi," Anh Tú nói khẽ, nhìn chằm chằm vào ánh sáng le lói từ điếu thuốc. "Vậy thì tôi sẽ để anh ấy tự tìm ra con đường của mình."
Anh Tú không phải là kẻ dễ dàng bị giam cầm. Cả đời hắn đã sống trong bóng tối, dưới những quyết định và mệnh lệnh, nhưng hắn biết rõ rằng có một điều mà ngay cả những người quyền lực nhất cũng không thể kiểm soát được – đó là trái tim. Và trái tim của Trường Sinh, dù mạnh mẽ thế nào, cuối cùng cũng không thể bị dập tắt.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, Trường Sinh," Anh Tú mỉm cười, nụ cười mang đầy sự thấu hiểu và một chút gì đó nham hiểm. "Nhưng không phải hôm nay."
---
Trường Sinh trở về với đồng đội, nhưng anh không thể thoát khỏi cái cảm giác đè nặng trong lòng. Mọi thứ đều mờ mịt. Anh đã không hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã để Anh Tú trốn thoát. Nhưng còn điều gì đó sâu hơn trong lòng anh, một cảm giác không thể nói thành lời. Liệu Anh Tú có phải là kẻ thù thực sự hay không? Hay chính những nguyên tắc mà anh đang theo đuổi mới là thứ đang khiến anh lạc lối?
Bất giác, anh rút điện thoại ra, mở tin nhắn cuối cùng từ Anh Tú. Chỉ có một câu:
"Tôi đã đi rồi, nhưng anh vẫn chưa rời khỏi bóng tối."
Trường Sinh buông thõng tay, nhìn vào màn hình điện thoại. Anh không biết phải làm gì với những suy nghĩ trong đầu. Mọi thứ trong anh như một vòng xoáy không có điểm dừng.
Anh Tú vẫn là một bóng ma, lảng tránh mọi thứ, nhưng lại làm cho Trường Sinh không thể quên. Mối quan hệ của họ không đơn giản là việc bắt giữ và kết thúc. Càng tiếp xúc, Trường Sinh càng nhận ra rằng sự thật không phải chỉ có một màu, và Anh Tú không phải là người duy nhất phải đối mặt với bóng tối.
Một cuộc gặp gỡ khác, một vòng quay khác của trò chơi này, chắc chắn sẽ xảy ra. Và lần này, Trường Sinh không biết mình sẽ đứng ở đâu, nhưng anh biết rằng mình đã thay đổi mãi mãi từ khoảnh khắc ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com