Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7- Gọi Hàm

Sáng hôm sau tại Hàm Vương phủ,

"Cốc cốc cốc"- tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang vào trong căn phòng.

"Chuyện gì?"- Lộc Hàn lười biếng từ bên trong nói vọng ra.

"Vương gia, Thanh nhi cô nương đã tới."- Địch Thương trả lời.

"Ngươi quên hôm qua ta nói gì sao?"

Tiếng động ngoài cửa im bặt. Sau đó là tiếng bước chân rời đi.

Địch Thương hắn đây cũng đâu muốn quấy rầy người chứ. Chỉ là cô nương kia (Thanh nhi) quá ồn ào, hắn vừa đón nàng tới vương phủ, nàng chạy khắp nơi đi tìm tiểu thư của nàng, miệng còn la to gọi 'tiểu thư'. Một lúc lâu sau tìm không được còn xách áo, trừng mắt lên chất vất hắn.

"Nói mau, tiểu thư ta đâu, các ngươi bắt đi đâu rồi hả? Hả????"

Hắn cũng chả muốn trả lời, chỉ là giọng nàng làm hắn rất nhức đầu, chỉ nói:

"Đang ngủ, ngươi đừng ồn. Qua kia chờ đi, ta còn muốn gặp nàng hơn cả ngươi."

Hắn là ca ca của Địch nhi mà còn chưa được nhìn mặt, đã vậy người nào đó còn ra lệnh không được làm phiền người, nếu không hắn đã sớm muốn xông vào nhìn muội muội một cái, xác nhận thử.

Thanh nhi: "Ngươi xác định tiểu thư không phải bị bắt cóc chứ?"

Địch Thương: "Nếu bị bắt cóc thì ngươi được ngồi ở đây sao?"

Thanh nhi:" Cũng đúng."

Cô nương này đánh rơi não sao?

---------Phòng của Lộc Hàm----------

Trên chiếc giường cỡ lớn chỉ thấy hai thân ảnh đang nằm ườn trên giường dù cho mặt trời đã lên cao vẫn chưa muốn dậy.

Lộc Hàm vốn không dậy trễ như vậy, chỉ là người nào đó ôm hắn không buông, vả lại còn ngủ rất say. Hắn cũng không muốn làm phiền nàng. Công việc gì gì đó để sau đi, ai cũng nói hắn là người cuồng công việc, bất quá là hắn không có việc gì khác làm nên mới vùi đầu làm việc như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, niềm vui nho nhỏ đã tìm được, nên giữa người trong lòng và công vụ, hắn chọn nàng.

Nhìn xuống người đang hít thở đều đều trong ngực, tay ôm ngang hông hắn, chân thì gác trên người hắn, tóm lại là hắn bắt đầu trở thành gối ôm của nàng từ tối qua. Bất quá nó chứng tỏ rằng nàng không có dè chừng hắn, ừm.... xúc cảm rất tốt. Lại nói thêm, có vẻ nàng không thích mặt lạnh của hắn, vậy thì đổi. Cưng chiều nàng cũng rất tốt, như vậy dễ dụ hơn, ăn đậu phụ cũng dễ nha.

Tiểu Địch là để yêu thương~

Đang suy nghĩ miên man thì cảm thấy trước ngực hắn có gì đó cạ cạ.

".....ưm....."

Nhiệt Ba mơ mơ màng màng mở mắt ra, đáng lý giờ này nàng nên dậy mới đúng, nhưng mà gối ôm rất ấm nha, còn mềm mềm nữa. Nàng chưa muốn dậy.

Nghĩ xong liền cọ cọ đầu vào ngực Lộc Hàm, liền tiếp tục đánh cờ với chu công.

Này, có vẻ nàng rất hưởng thụ gối ôm người là hắn đây. Nhưng mà hắn rất hưởng ứng nàng làm vậy.

"Dậy tiểu Địch."- vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng nàng vài cái.

Hắn cũng không muốn đánh thức nàng, nhưng cũng gần trưa rồi, từ giờ chuẩn bị tới lúc dũng bữa trưa là vừa, đã bỏ bữa sáng rồi nên bữa này càng không thể bỏ.

"Không muốn, đừng làm ồn ta muốn ngủ."- nói xong còn chép chép miệng vài cái.

"Nàng có muốn cái thơm buổi sáng của ta không tiểu Địch? Ta đây rất sẵn lòng."

Đại não hoạt động nhanh chóng. Có lầm không? Nàng mới nghe thấy gì vậy? Hôn sao??? Không thể được!!

"Ta tỉnh rồi nè"- vội vàng mở mắt ra nhìn người trước mặt.

"Muộn rồi."- nói xong liền hướng đến môi nhỏ nhắn mà áp xuống.

"...ưm..."- bản tính cuồng hôn của tên này lại trổi dậy sao?? Ô ô, cái môi xinh đẹp của nàng sắp sưng nửa rồi.

~~một lúc sau~~

Thả môi Nhiệt Ba ra liền nói:

"Tiểu Địch, ngày mới tốt lành."- khuyến mãi thêm nụ cười mê hoặc chúng sinh.

Nhiệt Ba: "......" . Cái gì đang xảy ra vậy?

"Sao? Bổn vương nhìn rất soái phải không."

Hắn còn bị tự luyến nữa sao?

Nhiệt Ba: "Này,...."

Lộc Hàm: "Bổn vương có tên của mình không được kêu này."

Nhiệt Ba: "Lộc Hàm...."

"Gọi Hàm"- Lộc Hàm sửa lại.

Nhiệt Ba: "Hàm"

Ừm, gọi như vầy mới tốt, nghe rất êm tai. Về sau thành hôn rồi thì đổi tiếp thành phu quân hoặc tướng công.

Lộc Hàm: "Ta nghe."

Nhiệt Ba: "Ta đói rồi, người cho ta ăn đi."

Lộc Hàm: "....."

" Ta đói~~"- vừa nói vừa hướng ánh mắt thỏ con tới ai kia đang ngơ người.

Nàng nghĩ lại, dù sao mình cũng thích hắn, ở lại đây cũng tốt. Còn nữa, suy đi nghĩ lại thì Hàm Vương phủ chắc chắn có nhiều đồ ăn nha, ở lại đây rất được. Vừa có soái nam vừa có mĩ vị. Bốn chữ thôi  ' rất rất thuận tiện'. Cảm thấy mình suy nghĩ rất đúng nên nàng liền hướng ai kia đòi ăn.

Hắn quên, sau khi điều tra thì Địch Thương đã nói muốn lấy lòng nàng phải thoã mãn bao tử của nàng, nhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Mĩ vị là tất cả với nàng, có thể dụ nàng bằng thức ăn ngon.

"Trước hết rời giường rồi sửa soạn đi, ta kêu người làm cho nàng."

"Được"- tâm trạng nàng rất vui nha, vừa làm vừa hát.

"Ta đi thay y phục, ngươi đừng có lại đây."- cái đầu nhỏ thò ra khỏi bình phong cảnh báo hắn.

Mặc dù hắn rất muốn tự tay thay y phục cho nàng, nhưng nghĩ lại như vậy thì không khỏi nhanh quá, nên ngồi ngoài chờ đếm bông hoa trên bàn.

(Vâng, anh đã cướp chị nhà về xong rồi nhân tiện ăn đậu hủ con người ta vô số lần, giờ còn bày đặt ngại  -.-!)

"Ta xong rồi, có thể đi ăn không ."

Một nữ tử mặt phấn mày ngài, thân mình mảnh mai bước ra từ tấm bình phong nở nụ cười bước đến chỗ hắn. Nhiệt Ba mặc một bộ y phục màu lam nhẹ thêu cỏ bốn lá, tôn lên nước da của nàng.

'Ừm, y phục rất đẹp, may cũng rất vừa, hắn nên tăng thù lao cho tú nương mới được'. Đang thất thần suy nghĩ thì Nhiệt Ba nói:

"Ồ, còn tóc ta nữa, Hàm, đợi một chút."- bước đến bàn nhỏ cầm lược lên bắt đầu chải.

"Để ta làm."

"Có được không vậy?" -nghi hoặc nhìn tên nào đó mới cướp chiếc lược của nàng đi.

Nửa khắc sau~~

Cái quái gì đây???

Lộc Hàm: "Nàng làm đi, ta hết hứng rồi."

Nhiệt Ba:" Chứ không phải người không biết làm sao?"- vậy mà nàng còn tưởng.

Lộc Hàm: "Ta ra ngoài trước, cứ tự nhiên."

Nhiệt Ba: " Ha ha" - còn nghĩ 'tai hắn rất đỏ nha, không ngờ nha.'

Nửa khắc sau đó nữa~~~

"Ta xong rồi, đi ăn được chứ?"

"Được."

Nói xong hai người liền nắm tay nhau cùng đi.

---------Phòng ăn--------

"Oa~~, đồ ăn thật nhiều a, nhìn rất ngon, không biết ăn có ngon không ta?"- vừa bước vào thấy một bàn đồ ăn trước mặt, không kìm lòng được buông tay Lộc Hàm ra, chạy đến mĩ vị, cầm đũa lên thử.

Hắn còn tồn tại sao??

"Hàm, lại đây ăn nha, rất ngon đó, xem xem ta chừa chỗ cho ngươi nè."- nói xong còn tốt bụng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.

Đầu đầy hắc tuyết.

Ít nhất còn nghĩ tới hắn, về sau huấn luyện thêm một chút là được.

"Gắp cho ta."

"Được." Tâm trạng nàng rất tốt nha nên cũng không so đo làm gì.

Đang ăn thì Địch Thương đi tới cùng bố Thanh nhi.

"Vương, bên hoàng thượng có việc triệu người tới."

Có thấy ta đang ăn với tiểu Địch rất vui vẻ không?? Không thể đợi một lúc nữa à?? Đúng là bình phong.

Lơ luôn tên nào đó, quay sang nói với Nhiệt Ba:

"Nàng ăn đi, ta đi trước, chiều tối sẽ về."

"Đi thông thả."- khuyến mãi thêm nụ cười.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Địch Thương lén quan sát nàng.

Đôi mắt đó, khuôn mặt đó, xác thực là muội muội khả ái của hắn. Nên tìm cơ hội nói chuyện riếng mới được.

"Tấm bình phong, đi ."

Địch Thương: "....."

Hắn có tên đó từ bao giờ vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com