Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2: ĐOÀN TÀU KÝ ỨC KHỞI HÀNH MỘT LẦN NỮA


Jihoon bật cười, vừa cười vừa vỗ bôm bốp vào vai Mingyu:

"Mắc cỡ nên nói bừa hả Kim Mingyu? Thôi nào chú cũng biết hyung rất kín miệng mà, cứ thẳng thắng đi."

Jihoon dùng lời lẽ vô cùng đáng tin để thuyết phục Mingyu trải lòng, nhưng một giây sau đó anh tiếp tục cười như được mùa. Anh chỉ nghĩ đơn giản là Mingyu say nên nói càn, hoặc do cậu ta lúng túng khi bị anh hỏi dồn dập nên trả lời đại. Nhưng Jihoon không hề biết điều đó đã khiến Mingyu bị tổn thương.

Mingyu từ từ ngồi thẳng lên, sau đó quay sang nhìn Jihoon đang bịt miệng cười không thành tiếng nhưng rất sảng khoái. Thấy cậu ta ngồi dậy, Jihoon biết cậu ta sắp trải lòng nên ngừng cười và đáp lại cái nhìn đó. Vậy là hai đôi mắt đã chạm nhau, thế nhưng dường như mỗi đôi mắt lại mang một tâm thế, mong muốn gần như là đối lập. Ánh mắt của Jihoon lộ rõ nét ngây ngô nhưng cũng rất chững chạc, muốn giúp đỡ em mình.

Về phía Mingyu, ánh mắt của cậu ta lại vô cùng nghiêm túc, giống như sắp đưa ra một quyết định hay lời nói quan trọng, và nó cũng mở to hơn lúc đầu, nhìn thẳng vào mắt Jihoon. Tưởng rằng hai người sẽ nhìn nhau như vậy mãi nếu một trong hai không chủ động thể hiện khát vọng mà bản thân đang cất giấu sau đôi mắt...

BẤT CHỢT! Mingyu đưa hai tay vòng ra sau lưng Jihoon, đồng thời nhướng người tới rất nhanh, chỉ trong tích tắc Jihoon đã nằm gọn trong vòng tay đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Jihoon không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết ngồi đơ ra.

Mingyu xiết vòng tay của mình lại, cảm giác như cậu đã khao khát cái ôm này từ rất lâu rồi...

Hai trái tim lúc này đã hòa chung một nhịp đập, cả hai đều cảm nhận được một hơi ấm vô cùng rõ ràng từ đối phương. Một cái ôm không hề gượng gạo, gò bó mà cực kì dứt khoát, bất ngờ. Chưa dừng lại ở đó, Mingyu ghé sát vào tai Jihoon, thều thào:

"Em thật sự... rất thích Jihoon."

Câu nói rất ngắn, lại đứt quãng giữa chừng nhưng lại chan chứa biết bao nỗi niềm, cảm xúc. Không biết là Mingyu đã ấp ủ câu nói đó trong lòng được bao lâu rồi, chỉ biết rằng lúc vang lên nó thật nhẹ nhàng, tình cảm.

Quá đột ngột nên Jihoon không biết nên phản ứng lại như thế nào. Anh cũng ý thức được rằng Mingyu đang trải lòng theo mong muốn của anh rồi, và anh không thể làm cậu ta tổn thương được. Jihoon ngồi đó vài giây, sau đó theo phản xạ lấy tay đẩy nhẹ vào ngực Mingyu. Mingyu cũng nhận thấy mình vừa làm điều nông nổi, từ từ nới lỏng vòng tay, và rồi buông ra hẳn, về lại chỗ ngồi cũ.

Lúc này Jihoon mới thật sự ngỡ ngàng, suy nghĩ trong đầu anh rối ren tột độ, không dám quay sang nhìn thẳng vào mắt Mingyu. Chỉ sau một cái ôm kèm theo câu nói đó của Mingyu đã để lại trong anh nhiều luồng cảm xúc vừa lạ, lại vừa quen. Lạ là vì tình cảm đó của Mingyu dành cho anh thật chân thành, khác xa với tình cảm mà Seventeen, Carat hay các staff dành cho anh. Thế nhưng hơi ấm mà anh cảm nhận được từ cái ôm đó, lại vô cùng quen thuộc, giống như anh đã từng trải qua trước đây nhưng rồi lãng quên mất, không tài nào nhớ nổi...

Chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Mingyu đã lên tiếng:

"Chắc giờ... hyung kinh tởm em lắm đúng không?" - Mingyu cười nhếch mép, đôi mắt vẫn lim dim nhưng lại có vẻ hài lòng, giống như cậu vừa làm được một việc mà bản thân lúc tỉnh táo không thể làm được.

"Hyung... hyung không có ý đó."

"Thôi hyung đừng ngụy biện. Hyung rất ghê tởm tôi, GHÊ TỞM VÌ TÔI ĐÃ NUÔI GIỮ THỨ TÌNH CẢM ĐÁNG RA KHÔNG NÊN CÓ TRONG MỘT BOYGROUP."

Khuôn mặt của Mingyu bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Câu nói như đã giằng xé cậu ta rất lâu rồi, nên cậu ta thốt lên một cách trôi chảy và đầy đau đớn.

Jihoon giật mình quay sang nhìn Mingyu. Trước mắt anh là một Mingyu với đôi mắt đẫm lệ và hàm răng cắn chặt. Jihoon càng đau lòng hơn khi biết tình cảm Mingyu dành cho mình lại to lớn, mãnh liệt đến thế này.

"Em... em xin lỗi."

Mingyu vội quay qua hướng khác, tránh né ánh mắt của Jihoon. Cậu ta muốn thốt lên những suy nghĩ đã giày xéo mình suốt bao nhiêu năm qua, nhưng Mingyu lại quên rằng trước mặt cậu là Lee Jihoon.

Bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mingyu đau đớn hơn gấp bội sau sự bộc phát vừa rồi. Ngay lúc đó có một đôi bàn tay mềm mại đặt lên hai bàn tay đang nắm chặt của cậu như đang nói rằng "Không sao đâu". Bỗng dưng sự đau đớn đó trong Mingyu tan biến hết, cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ đang òa khóc trong lòng người thân, chỉ muốn bộc bạch tất cả, muốn chia sẻ tất cả.

Mingyu đã bình tĩnh hơn rồi, cậu ta vội lau đi đôi mắt đẫm lệ rồi quay lại.

"Từ lúc còn là thực tập sinh, chủ tịch luôn bảo chúng ta phải yêu thương nhau, nhưng không được quá giới hạn."

Mingyu nói một cách chua xót và run rẩy khiến Jihoon rất xót xa, nhưng anh biết cậu ta đang giải phóng những tâm tư bị dồn nén trong lòng nên không muốn xen ngang.

"Nhưng mà em lại rất thích hyung. Từ lúc làm thực tập sinh rồi. Em chỉ muốn ở bên huyng thật lâu, dù làm gì, chỉ cần có Jihoon làm chung, em đều cảm thấy hạnh phúc."

Jihoon vẫn ngồi đó, nghe rõ từng câu từng chữ. Mingyu tiếp tục:

"Tại sao sau khi debut, hyung lại xa lánh em? Em cứ tưởng dù như thế nào chúng ta vẫn sẽ trao nhau những cái ôm ấm áp chứ?"

Sau khi lời nói ấy được thốt lên, Jihoon đã tìm ra câu trả lời cho "hơi ấm quen thuộc". Anh nhớ về thời còn là thực tập sinh, các thành viên đều rất yêu quý nhau, cùng nhau cố gắng để được debut. Đặc biệt là Kim Mingyu, lúc nào cũng chủ động ngỏ ý tập luyện với anh, đôi lúc lại tặng cho anh những cái ôm thật dài khi cả hai làm tốt. Nhưng Jihoon mải mê với tập luyện mà dần không để ý đến nó nữa, xem nó như điều hiển nhiên. Dù vậy, đôi lúc anh vẫn bất giác ôm lại Mingyu, phải chăng đó chỉ đơn giản sự tán thưởng lẫn nhau khi cả hai cùng hoàn thành tốt bài tập, hay là vì anh cũng khao khát hơi ấm đó?

Đúng như Mingyu đã nói, chủ tịch và các staff luôn căn dặn các thành viên không được phép có tình cảm vượt quá giới hạn với nhau. Ngày nào trước giờ tập các giáo viên cũng nhắc đi nhắc lại điều này, đến nỗi các thành viên ai cũng thuộc lòng. Mingyu nghe xong cũng có phần buồn, nhưng chỉ cần lại ôm Jihoon mà không bị Jihoon đẩy ra là cậu mãn nguyện lắm rồi.

Vậy là ngày debut đã cận kề, chủ tịch đến gặp 13 chàng trai sắp được xuất hiện trước công chúng dưới cái tên Seventeen. Sau khi thỏa thuận với các thành viên về điều khoản cũng như hoạt động trong hợp đồng thì chủ tịch lại nhắc đến vấn đề đó. Dĩ nhiên việc này không nằm trong hợp đồng, nhưng nếu bị netizen chú ý, sẽ tạo ra danh tiếng không tốt cho nhóm, trở thành vấn đề bàn luận của công chúng. Nhẹ thì tạm ngưng hoạt động, chỉ cần lên tiếng phủ nhận, nặng thì phải rời nhóm, khép lại giấc mơ được đứng trên sân khấu của mình. Nhưng đau đớn nhất là phải rời xa người mình thương, đau đớn "hơn cả nhất" là khi chứng kiến sự nghiệp, ước mơ của người ấy sụp đổ chỉ vì mình, cả những thành viên còn lại trong nhóm cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Đối với Jihoon, việc được debut, được đứng trên sân khấu quá kì diệu, gần như anh quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ biết miệt mài tập vũ đạo, soạn nhạc, suốt những năm đầu debut anh chỉ ru rú ở phòng tập hoặc phòng thu âm nếu không có show với Seventeen. Chính vì thế Jihoon không quá quan tâm đến lời dặn dò đó. Đến tận hôm nay, anh mới nhớ ra sau khi được Mingyu gợi lại. Đau đớn thay, vì quá mải mê với sự nghiệp âm nhạc của mình, Jihoon đã trở nên xa cách hơn với Mingyu. Không còn trao nhau những cái ôm ấm áp hay cùng nhau tập vũ đạo, Jihoon chỉ biết chăm chú tập vô cùng nghiêm túc, ngay cả lúc nghỉ giữa buổi anh cũng lôi lyrics ra viết lấy viết để. Thế nhưng Mingyu vẫn giữ thói quen đó, mỗi lần vừa có hiệu lệnh nghỉ giữa giờ là cậu chạy qua ôm lấy Jihoon, lúc thì tựa đầu vào vai Jihoon xem anh viết lyrics. Dần dà Jihoon cảm thấy khó chịu với hành động đó, xuất phát từ việc còn là tân binh nên chưa quen với lịch trình dày đặt thế này, tần suất thiếu ngủ ngày càng tăng, nên anh thường chau mày, thậm chí còn mở miệng đuổi Mingyu đi. Về phía Mingyu, dù cũng chịu áp lực không kém từ lịch trình nhưng "chỉ cần lại ôm Jihoon mà không bị Jihoon đẩy ra là cậu mãn nguyện rồi". Cậu ta tủi thân lắm, nhưng cũng thấu hiểu cho tâm trạng của Jihoon cùng với cái "luật bất thành văn" của chủ tịch, đồng thời được các anh em đùm bọc, giúp đỡ nhau trong những ngày khó khăn đó nên Mingyu phải tiếp tục cố gắng, không được để cho mọi người thất vọng.

Kỉ niệm duy nhất mà Mingyu có với Jihoon là vũ đạo cậu cõng Jihoon trong bài debut Adore U, kèm với một vài tương tác thân mật khi on cam. Nhưng đối với Mingyu, việc bị Jihoon từ chối những cử chỉ thân mật so với lúc còn là thực tập sinh luôn là điều khiến cậu đau lòng nhất.

Sự tình trong câu nói vừa rồi của Mingyu là như thế. Jihoon bắt đầu thấy hơi cay ở mắt, anh tự trách mình đã phớt lờ những hành động quan tâm đó của Mingyu, hơn thế nữa là không biết Mingyu đã vì đó mà đau buồn thế nào.

Sau câu nói đó dường như cả hai đều hoài niệm về khoảng thời gian lúc mới debut nên đều im lặng, sự im lặng nặng trĩu cảm xúc, hiểu lầm của quá khứ mà người thì quên mất, người thì bị tổn thương đến mức không quên được, ùa về một cách ào ạt trong tâm trí của cả hai.

___________________________________________

Truyện sẽ được cập nhật đều đặn mỗi tuần nhé, đừng quên follow page "Nhân Mã phải lòng Bạch Dương" để không bỏ lỡ những dự án mới nhất của Sun nhé!!!
Link page: https://www.facebook.com/urimingyuzi/?ref=pages_you_manage

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com