chương 5
"Có lẽ là do anh đã lãng quên những câu chuyện khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ là do anh trong vô thức đã trách móc em vô cớ. Có lẽ là do anh không còn nhìn thấy được sự quan tâm từ em nữa, hoặc do anh quá ngu ngốc để không nhận ra. Nhìn cách em trò chuyện vui vẻ với những kẻ khác so với những cuộc trò chuyện chỉ toàn những lời đâm chọc sát muối giữa chúng ta, anh mới chợt nhớ đến sự hòa thuận và những kỉ niệm vui vẻ ngày còn bé thật sự lạ lẫm và xa vời. Thì ra, kẻ kéo dãn khoảng cách giữa chúng ta lại là chính anh. Thật sự xin lỗi em!"
————————————————————
Khó lắm Kaeya mới được ở yên một mình trong công viên, cậu ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh rất nhiều tinh cầu, não bộ trống rỗng vô cùng thoải mái. Công viên rất vắng, nói đúng hơn là trừ Kaeya thì chẳng có ai cả. Vốn dĩ vào giờ này ở đây, một Omega sẽ không an toàn khi ở một mình, Diluc lẫn Tartaglia đều không muốn cậu đi một mình, nhưng cậu là Kaeya mà, làm sao mà có chuyện để hai tên ngốc kia cấm đoán được việc cậu muốn làm. Cậu thoải mái hít thở không khí se lạnh đượm sương, ánh đèn vàng ngà chiếu sáng cả khu vực đài phun nước, cây cối xung quanh vang lại hỗn tạp âm thanh của mấy loại côn trùng hoạt động ban đêm, một thứ âm thanh rất hiếm gặp ở thành phố ồn ào.
Cái công viên này cũng đã lâu đời rồi, từ khi cậu đến ở tại gia đình Ragnvindr thì đã xây dựng được vài năm, cây cối được trồng cũng mọc được kha khá tán lá lớn, tạo được cảnh quan tương đối thuận mắt. Kaeya nhớ, cậu thường được tên tóc đỏ dẫn ra đây chơi vào mỗi xế chiều, khi đó người hoạt bát nhất không phải là Kaeya, mà lại là tên Diluc Ragnvindr. Cậu thuở mới đến nhà Ragvindr là một cậu bé rụt rè, mọi hành vi cử chỉ đều lấy một chuẩn mực cậu tự đặt ra dựa trên các hành vi của các hầu gái trong nhà, Kaeya khi đó rất ngại nói chuyện với bất cứ ai, loại hồi đáp mà mọi người hầu trong nhà nhận được mỗi khi hỏi ý kiến của Kaeya đều là một cái gật hoặc lắc đầu rất khẽ, nếu chỉ chăm chăm vào việc khác thì sẽ chẳng biết cậu đồng ý hay từ chối một việc nào đó.
Giải pháp được đưa ra cho tất cả khó khăn đó của một Kaeya 5 tuổi là Diluc.
Nhưng cũng chẳng đơn giản mà Diluc tự nhiên giúp Kaeya thích nghi.
Nắng chiều bên hồ thật đẹp, Diluc với chiều cao khiêm tốn của một tên nhóc đứng dưới bóng râm nhìn chằm chằm vào tên nhóc đang ngồi ngây người trên thảm cỏ. Với một tên nhóc 6 tuổi đường đường chính chính tận hưởng sự yêu thương từ cả cha lẫn mẹ, được sinh ra trong nhung lụa và được cưng chiều hết mực, việc xuất hiện một đứa trẻ ngoại lai đến và tồn tại hằng ngày trong cuộc sống của nó là một đả kích tinh thần. Trong một thời gian ngắn, nếu không được giải quyết tốt mâu thuẫn tự nhiên của việc đột ngột phải chia sẻ sự yêu thương của phụ huynh, một đứa trẻ 6 tuổi chắc chắn sẽ gây chuyện vì bản năng suy nghĩ. Diluc không hề ngoại lệ khi chỉ mới 6 tuổi. Nhóc nhìn chằm chằm vào đứa em trai ngoại quốc lạ lẫm không máu mủ một cách cực đoan, sự hoạt bát hằng ngày giống như biến mất khỏi nhóc vậy, Diluc có suy nghĩ, nếu như, chỉ là nếu như thôi, tên em trai mà Diluc không muốn thừa nhận kia đột ngột xảy ra chuyện, liệu cha mẹ của nhóc có yêu thương nhóc như lúc trước hay không? Rồi Diluc lại tự phủ nhận cái suy nghĩ đó, dù sao cũng là một đứa trẻ như nhóc, có vẻ còn đáng thương hơn một thiếu gia gia đình quý tộc, tội gì phải nghĩ xấu cho nó chứ? Nước sông không phạm nước giếng, miễn nó không động đến quyền lợi cá nhân của Diluc, Diluc cũng chẳng xen vào chuyện của nó.
Một đứa trẻ vừa tự đấu tranh tâm lí xong, quay người rời đi, sau lưng nhóc lại vang lên tiếng lội nước bì bõm. Vùng nước ven hồ đúng là nông, nhưng đó là với chiều cao của người trưởng thành, đối với một đứa trẻ, chỉ cần cao hơn 120cm đã đủ nhấn chìm nó rồi. Diluc vốn nghĩ chắc hẳn là tên em trai không thừa nhận kia chán quá nên chuyển sang nghịch nước, nhưng càng nghĩ càng thấy sai, bình thường người lớn ngăn cản bọn trẻ con như Diluc đến gần sông hồ, biển lớn đều có lí do an toàn, tên em trai của nhóc vốn là một đứa nghe lời, tại sao không chỉ đến gần bờ hồ ngồi thẫn thờ, bây giờ lại đi nghịch nước? Tò mò, Diluc quay lại xem thử, vừa lúc chỏm tóc xanh sẫm mất hút sau làn nước óng ánh.
Diluc không nghĩ được gì, mắt dời liên tục tìm kiếm hình ảnh tên nhóc tóc xanh chỉ kém mình một tuổi thoáng chốc mất hút, nhưng chẳng thấy gì cả ngoài quang cảnh đẹp đẽ một cách trống trải. Hết cách, Diluc 6 tuổi chạy một mạch ra bờ hồ, chân vừa chạm nước lại thấy tên nhóc tóc xanh từ dưới nước trồi lên, mắt vừa thấy anh trai nó thì há hốc miệng, như truyện cổ tích nàng tiên cá bé nhỏ né tránh con người mà lại lặn mất. Không biết tại sao nhưng nhóc Diluc lại càng hoảng hơn, quay đầu trông thấy tên em trai không thừa nhận ngoi lên ở bờ hồ cách đó một đoạn liền chuyển hướng đuổi theo.
Bầu trời đã chuyển màu tối, Diluc đang hoảng hốt đuổi theo một Kaeya đang hoảng sợ, chạy mải miết đến một cái công viên. Vào trong công viên, Diluc 6 tuổi lại để mất dấu em trai, dưới ánh đèn chập chờn của đèn đường bị hỏng, nhóc Diluc khó có thể bình tĩnh để suy nghĩ nên đi hướng nào để tìm em trai về trước khi trăng lên. Nhóc chạy quanh quẩn gần lối vào công viên và gọi tên của Kaeya, nhưng chỉ được một lúc lại im bặt. Không phải chuyện gì to tát, mà là Diluc nghe được tiếng hắt hơi gần đó, đổi mục tiêu tìm kiếm vô định thành một bụi cây chưa được cắt tỉa định kì. Quả nhiên, trong tia hi vọng đột ngột xuất hiện khi Diluc muốn đi tìm em trai, nhóc thực sự tìm thấy một Kaeya ướt sũng với quần áo và mũi đều lấm lem bụi đất và lá khô, nhìn qua chẳng khác gì một đứa trẻ bị vứt bỏ đang run rẩy sợ hãi thế giới bóng tối.
Diluc thở phào một hơi, trước hết ôm lấy Kaeya một cái rồi mới tìm được mạch não, lên tiếng bắt chuyện.
"Kaeya, lần sau đừng bỏ chạy thế nữa nhé, em khiến anh sợ đấy!"
"...!"
Kaeya tròn mắt, vốn dĩ cậu không nghĩ người anh có mái tóc như mặt trời hoàng hôn này bình thường trông tuy hoạt bát nhưng luôn toát ra vẻ khó gần lại có thể ôm mình một cách tự nhiên như vậy, thậm chí còn không ngại cái sự lấm lem bùn đất khi sơ ý của cậu nữa. Kaeya cảm xúc hỗn tạp đến mức không nói nên lời, khiến Diluc lầm tưởng Kaeya bị vấn đề thanh quản, vội lên tiếng thử gọi.
"Kaeya?"
"Dạ..."
Diluc 6 tuổi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Kaeya, mềm giọng nói.
"Chúng ta cùng về thôi, anh không kể chuyện ngày hôm nay đâu, đừng sợ. Đi thôi, trời sắp lạnh lắm đấy!"
"Ừm..."
Trên đường dẫn về, Diluc không nhịn được sự tò mò của mình, nhẹ nhàng thăm dò cảm nghĩ của Kaeya.
"Em sợ chị Adelinde sẽ mắng sao?"
Adelinde từ khi được đích thân lão gia Crepus chỉ định chăm sóc cho mình, Kaeya chưa từng nghe một câu nặng lời nào từ hầu gái trưởng, đột ngột nghe phỏng đoán từ Diluc khiến cậu giật mình bối rối, vội biện minh.
"Không có...chị ấy sẽ không mắng..."
Diluc biết chứ, ngay cả cái tính ngịch ngợm của nhóc chị Adelinde còn làm mọi cách để giấu đi khỏi sự chất vấn đến đường cùng của mẹ và ánh mắt phán xét của cha, thì với một Kaeya rụt rè lo sợ làm phật lòng bất cứ ai làm sao Adelinde nỡ mắng được. Diluc nở một nụ cười vui vẻ, làm ảo thuật lấy ra một nhành Calla Lily đưa cho Kaeya, nói chắc như đinh đóng cột.
"Dù là ai, nếu em muốn giấu chuyện ban nãy, anh sẽ giúp. Vì anh là anh trai của em mà, đúng không? Kaeya có muốn có anh trai như anh không?"
"Ừm..."
Đợi Kaeya nhận lấy nhành hoa rồi Diluc mới nói tiếp, lược lại một lần kịch bản, thiếu điều thống nhất khẩu cung khi đối diện với hầu gái trưởng.
"Vậy nhé, lát nữa anh sẽ dẫn em về phòng thay quần áo, nếu có ai hỏi thì em đừng nói gì cả, chỉ cần giữ im lặng như bình thường thôi, còn lại anh sẽ lo tất. Ngay cả Adelinde có dùng kẹo dụ dỗ em cũng đừng phản ứng nhé, chị ấy rất giỏi mấy trò dỗ con nít vô cùng, anh cũng từng bị chị ấy dụ khi đi khám răng... Ờm, bỏ đi, nhớ anh dặn đấy nhé!"
"Vâng..."
Lại đi thêm một quãng, lúc này thấp thoáng đã thấy được vườn nho cá nhân do chính tay gia đình Ragnvindr vun trồng chăm sóc, Diluc lại đột ngột lên tiếng.
"Xin lỗi em, Kaeya..."
"Ừm?"
Kaeya đang mân mê cái lá non còn sót trên nhành Calla Lily cũng phải đình chỉ hành vi để thể hiện sự lắng nghe của mình đối với vị anh trai mà nửa ngày trước vẫn còn là hai đứa trẻ xa lạ vô tình sinh sống cùng nhau dưới mái nhà.
"Hẳn là em khó thích nghi với nơi này đúng không?"
Kaeya không nói, Diluc còn tưởng cậu vẫn còn để tâm chuyện đó, tiếp tục một câu xin lỗi.
"Anh xin lỗi vì đã làm ngơ với em."
"K-không sao..."
Thanh âm nhỏ xíu đáp lại, Diluc có vẻ bất ngờ với cách suy nghĩ của đứa em có đôi mắt lạ đặc thù ngoại quốc này, nhóc hồ hởi ôm chầm lấy Kaeya, thói quen muốn hôn vào má của em trai nhưng vì Kaeya đột ngột quay đầu đi, thế là Diluc 6 tuổi hôn trượt xuống cần cổ thoang thoảng mùi hương. Cái hôn này khiến Kaeya cứng cả người, cậu bất động hẳn cho đến khi Diluc buông ra vẫn chưa hồi thần, mãi đến khi được Diluc dắt vào trong nhà và bị tiếng chào của Adelinde phá vỡ, Kaeya mới kịp hoàn hồn. Với trí nhớ của một đứa trẻ, đó là kỉ niệm đầu đời, nhưng cũng khó mà nhớ rõ được, nên chỉ cần vài ngày, Kaeya đã quên đi đoạn kỉ niệm hai anh em tung tăng đi bộ về nhà.
Bây giờ ngẫm lại, Kaeya mới nhận thấy, thì ra bản thân từng có khoảng thời gian e dè như gái mới về nhà chồng như thế, cảm thấy bản thân bây giờ đúng là đã khác rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cái gì đã in sâu vào tiềm thức, thì dù có bao nhiêu năm, vẫn mãi là một người ấy với kỉ niệm phủ bụi thời gian bất chợt trở về.
Sao đêm thật nhiều, không khí cũng lạnh hơn rồi, hẳn là ngày mai nắng sẽ khá là gắt. Ồ, xem kìa, là tên Alpha tính nết thất thường, biểu cảm như bị quỵt nợ chục năm không trả đến đón cậu rồi. Xem ra hình bóng người anh trai của ngày đó vẫn còn, chí ít không khiến Kaeya đánh mất niềm tin vào ấn tượng ban đầu dành cho anh ta.
"Em biết trời lạnh?"
Diluc choàng thêm áo cho Kaeya, cậu khoác cẩn thận vào rồi mới đáp một cách bâng quơ.
"Ừ."
"Vậy cũng không mang thêm áo?"
Anh nhíu mày trước câu trả lời đó, chẳng bù Kaeya, ngang ngược hỏi lại.
"Anh mang rồi mà, tôi mang làm gì nữa?"
Diluc không chấp với kiểu câu hỏi ngược đó, chỉnh lại tóc mái cho Kaeya rồi lại nói.
"...về thôi, đêm đã khuya lắm rồi, cái áo này không đủ ấm đâu."
"Lúc cần anh lo xa thì không lo, lúc không cần thì cứ làm quá lên, lão gia kính mến, anh bị tên đầu cam kia khiêu khích đúng không?"
Từ lúc gặp lại, Diluc bắt thóp được Kaeya, nhưng cũng không tránh được tình huống ngược lại. Đúng là sau bữa tối, sau khi đồng ý để Kaeya đến đây yên tĩnh một lát, Tartaglia luôn cố ý thọc gậy bánh xe, sau cùng vì thái độ cứng rắn của mình, anh may mắn thoát khỏi sự truy vấn đầy áp lực như gặp cha vợ, mặc dù gặp đả kích tinh thần về khoảng thời gian nhạy cảm kia, nhưng ít nhất Diluc cũng kiểm soát được, chỉ là vừa gặp Kaeya lại muốn biểu đạt cái gọi là "tâm ý".
"..."
Kaeya đắc ý nhìn vào biểu cảm chịu trận đó, không nhịn được liền bật cười.
"Xem ra đúng rồi, haha."
"Êêêê, làm gì? Bỏ tôi xuống!"
Diluc không muốn cù nhây cái sự mất mặt đó nữa, đành viện cớ, nhân tiện vác luôn con người đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Đêm khuya rồi."
"Kệ nó?"
"Em vừa hạ sốt xong."
"Đệt... Mặc kệ anh vậy!"
Omega bất lực đành nhường một bước đối với tên Alpha rất cần mặt mũi trước cậu, tận hưởng màu da dần chuyển hồng dưới ánh đèn đường lúc tỏ lúc rạng, không nói gì nữa, mặc kệ Alpha nhà cậu có vác cậu đi đâu cũng được. Ai bảo Diluc là Alpha của cậu chứ!"
————————————————————
"Adu, sủi đi làm cả tháng, bộ này chưa có bản thảo luôn huheo, clm cứu, t muốn viết văn 18+ nhưng mà khả năng lỏ quá, hi zọng ai đó cứu zớt t zới :'))"
T3, 30/1/24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com