Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. it's you


"Về việc hôm đó...có lẽ cô cũng biết rồi."

Kaeya nhìn đội trưởng ngồi xuống đối diện em, hai ngón tay không ngừng đan vào nhau. Căn phòng ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ, xem ra cũng không còn gì. Mặc dù ở với Jean có thể thoải mái hơn chút đỉnh, nhưng chung quy ngột ngạt vẫn là ngột ngạt.

"Ừm, tiền bối nhờ tôi giữ kín chuyện cùa cậu rồi, không cần phải lo. Với lại, cậu nên nghỉ ngơi thêm đi, mặt xanh xao hết cả lên rồi."

Em không nghĩ rằng sắc mặt em lại tệ như vậy

Cũng chưa từng nghĩ rằng Diluc sẽ quan tâm đến chuyện này

Cuối cùng vẫn lắc đầu, em nói rằng thân là đội trưởng, không thể để trì hoãn công việc, Jean cản cũng không nổi. Ngồi được một lúc, cũng biết được kẻ làm loạn mấy ngày trước là một học giả đến từ Sumeru. Với sự hỗ trợ của Lisa, hình phạt dành cho tên kia sẽ được giáo viện và matra xử lý.

"Có điều tra được gì nữa không?"

Jean biết em đang muốn nói tới việc gì, cô lắc đầu. Dù đã sử dụng thuốc nói thật mà Albedo mang tới, tên kia cũng không nói nửa lời, hắn thậm chí còn cắn đứt lưỡi của mình sau khi cô cho thêm liều lượng, quả là một tên thuộc hạ trung thành. Kaeya không trách được, nhưng ẩn sâu trong con ngươi ấy, người ta vẫn nhìn ra được sự chán nản chất chứa.

"Tóm lại, không được đi làm, mọi việc có người khác lo. Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi"

Jean biết, em chắc chắn sẽ không về lại tửu trang. Con người này giấu quá giỏi, luôn bày ra bộ dạng "tôi ổn", thật chẳng biết muốn cho ai xem. Kaeya mới chỉ trải qua kì mẫn cảm, nếu lỡ như lại bị xúc động giống bữa trước, đến Barbatos chắc chắn cũng không cứu nổi.

"Jean, ra lệnh cho tôi đi"

"C-cậu có biết mình nói gì không vậy-"

Ba tiếng "cứ làm đi" vang ra khắp căn phòng. Con người trước mặt cô nhất định là bị tiền bối bắt nạt đến điên rồi. Thế nhưng, ánh mắt kiên định đó vẫn không đổi, thậm chí Kaeya còn đang dần bước về phía cô, và không dừng lại.

"Quỳ xuống"

Jean nghe tiếng đầu gối đập xuống sàn, cơ mà Kaeya vẫn đứng ở đây mà. Cô quay đầu, liền phát hiện ra đứa trẻ của tiểu đội du kích ngã trên sàn, quyển sách từ tay cậu theo đà rớt xuống đất, khiến bút kẹp ở bên trong cũng rơi ra.

"M-mika!? Em có sao không?"

"Đội t-trưởng, chị rút lại lệnh đi đã"

Người đỡ thiếu niên, người nhặt lại đồ rơi trên đất. Mika là một sub thuần, vậy nên cậu rất dễ bị tác động bởi các dom khác. Hoá ra đứa trẻ đến để chuyển thư của Eula cho cô, ai mà ngờ vừa mở cửa đã nằm ra đất luôn đâu.

Kaeya nhìn đứa nhỏ, mỉm cười như thường lệ, tay không tự chủ mà xoa đầu cậu, ừm, tóc rất mềm. Trả lại quyển sách cho chủ nhân nó, em bước về phía cửa, cũng không quên vẫy chào tạm biệt.

"Jean, tôi nói rồi. Không có anh ấy thì tôi vẫn ổn, cô thấy đó, không ai tác động được tôi cả. Xưa nay là vậy, về sau cũng sẽ vậy."

Nhưng có lẽ không phải vậy

Cơn mệt mỏi thường xuyên bám lấy Kaeya, để không nghĩ về những chuyện quá khứ, Kaeya ép buộc bản thân vùi đầu vào công việc, rượu cũng uống ít hẳn đi. Ngước mắt nhìn trần nhà, rồi lại liếc sang chiếc đồng hồ đã điểm bốn giờ hơn. Lại là một ngày mất ngủ, tình trạng này đã diễn ra được hơn một tuần, lượng thuốc ngủ cùng an thần cũng dần thêm một viên.

Có lẽ sau giờ làm việc nên làm một ly rượu.

Mùa lễ hội cũng sắp tới, vậy nên công việc cũng thêm một chồng. Kaeya ngán ngẩm nhìn giấy tờ chất thành đống trên bàn, chiều nay có đối tác, Jean nhờ em trông con của họ, có lẽ trưa nay không thể chợp mắt nổi rồi.

Hơn năm giờ chiều

Kaeya lê thân mình đến tượng phong thần, em nghĩ có lẽ hôm nay chỉ có thể canh tụi nhỏ chơi mà thôi. Vuốt mặt lấy lại tỉnh táo, em đến bên tốp trẻ, giơ tay như lời chào. Chơi cả tiếng đồng hồ, không kéo em đến nhà thờ, thì cũng chạy đến xem mấy con mèo ở quán rượu, chốc chốc lại đi ngắm bồ công anh. Kaeya cảm giác em có thể nằm ở đây mà ngủ được luôn.

"Mấy đứa chơi giỏi ghê, hôm nay thế này thôi nhé. Giờ để anh dẫn về với cha mẹ"

"m-máu, anh Kaeya chảy máu mũi kìa"

Đứa trẻ ở góc trái lên tiếng, Kaeya hướng tầm mắt về phía giọng nói. Tên là Chole nhỉ? Mà khoan, đứa nhỏ nói em bị làm sao cơ? Kaeya quệt tay lên mũi, chất lỏng đặc quánh dính vào tay em. Do không cẩn thận, vài giọt đã thấm lên lớp áo trắng của em.

Giờ đến cả máu à? Tệ thật đấy.

Cũng không có gì to tát, em chỉ hỏi xin trong đám nhỏ liệu rằng có khăn giấy. Những lời xì xầm bên dưới khiến cơn nhức đầu của Kaeya dường như trở nên khủng khiếp hơn. Em ho một cái như lấy lại sự tập trung, mỉm cười như thường lệ, lấy cơ dạo này thời tiết thay đổi thất thường nên mới xảy ra hiện tượng như vừa nãy. Nhưng có lẽ cũng không thể ngăn đám nhỏ ngừng tò mò.

"Anh thật sự không sao mà. Đói không, trước khi về ta ăn cái gì đi, nhớ là không được nói người lớn đâu nhé"

Bọn nhỏ nghe xong, quên cả chuyện đang nghĩ, vui vẻ kéo em đến chỗ Sara. Nhìn đám nhóc đáng yêu trước mặt, cơn mệt mỏi cũng vơi được đi phần nào, Kaeya cũng biết ý, không cho ăn nhiều, lát nữa no mà không ăn được cơm tối thì họ bắt đền em mất.

Vui còn chưa lâu, cơn đau đầu lại đến giày vò em, thật sự không thể chịu nổi nữa, phải nhanh đưa lũ nhóc này về thôi. Kaeya đứng dậy, cơ mà thật lạ quá, cơ thể hình như không nghe theo em nữa rồi.

Mọi thứ sao lại nhoè đi thế này? Còn một chút nữa thôi là xong việc mà, ngất ở đây thì mất mặt quá.

"Kaeya, nghe tôi nói không, này...."

là ai đang nói thế? người này ấm quá...mà không được, mình còn phải đưa lũ trẻ về...nhưng mình buồn ngủ...bị Jean mắng mất...

Diluc rõ ràng chỉ đến quán rượu như mọi khi trong tuần, vậy mà lại vô tình bắt gặp cảnh ai đó đang cười đùa với đám nhóc bên kia. Quầng thâm dưới mắt đã lộ đến mức không thể giấu, người nhìn vào là biết đã sụt đi mấy cân, vậy mà miệng vẫn cười tươi được.

Rõ ràng anh cũng chỉ định đứng lại một chút, vậy mà lại quan sát từng hành động đến cả phút cuối, để rồi không nhận ra bản thân đã chạy đến bên đỡ lấy em vội vàng như thế nào. Nhìn vệt đỏ trên áo sơ mi, rõ ràng trên người không có vết thương, Diluc tự hỏi rốt cuộc con người này đã làm việc đến mức nào.

"Chú ơi, anh Kaeya bị sao thế ạ?"

Đám nhóc này...

"Không sao cả, anh ấy chỉ là buồn ngủ thôi. Mấy đứa đợi tôi một lát, đừng chạy lung tung không bị bắt ráng chịu"

Hù doạ xong xuôi, Diluc cởi áo khoác ngoài trùm lên người em, rồi bế người trong lòng về quán rượu. Trời chỉ mới chập tối, trừ những vị khác đã say mèm đến không phân biệt được gì, thì quán không đông. Diluc không nói lời nào, dùng ánh mắt giao tiếp với Charles, có thể hiểu đại loại là "hôm nay đóng cửa"

Đóng cửa bây giờ là giảm nửa khách đấy, Charles chỉ biết khóc trong lòng, nói ra bị đuổi việc chắc.

Trên lầu chỉ có một căn phòng nhỏ dùng để cho những khách say quên lối về mà không ai đến đón ở, nay lại để con người đang thiếu máu tới nơi nằm. Diluc muốn đưa em về tửu trang, nhưng còn mấy đứa nhỏ ngoài kia nữa.

"Chờ tôi một chút"

Diluc xuống lầu, không quên nhìn bartender của quán một lần nữa, chỉ để chắc chắn mà thôi. Ra đến nơi, thật may vì chúng vẫn ngồi ngoan như vậy, Diluc đến bên, dẫn đám nhỏ về đội kỵ sĩ

"Nè chú đẹp trai, anh Kaeya đâu ạ?"

"Ngủ rồi"

Bầu không khí rơi vào im lặng đến khi chúng gặp lại cha mẹ mình. Jean sau khi thấy anh, lập tức hiểu ra có gì đó không đúng

"Tiền bối-"

"Tôi nghĩ là đội kỵ sĩ làm việc có phải vẫn luôn thiếu trách nhiệm như vậy, đến cả đội trưởng của họ nhìn như sắp chết cũng không hề biết"

"Xin lỗi, dạo này cả đội kỵ sĩ có chút bận để chuẩn bị cho lễ hội, nên tôi không..."

"Tôi về đây"

Diluc không muốn đôi co với người này, anh hiểu, hơn ai hết Jean là người luôn quan tâm đến em ấy, kể cả là từ lúc còn nhỏ hay đến khi cả ba đã trưởng thành. Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn về bên Kaeya thôi, có lẽ anh sẽ xin lỗi cô sau vậy.

Biển dán 'đóng cửa' cũng đã được treo lên. Diluc hài lòng nhìn bên trong, không một bóng người, Charles làm rất tốt, có lẽ sẽ thưởng thêm.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng trên lầu, Diluc không muốn làm em tỉnh giấc, nhưng có lẽ mọi việc đều thành công cốc hết cả.

Kaeya ngồi bên giường, lưng em quay về phía anh, ánh sáng từ chiếc cửa sổ chiếu lên thân hình em, thật nhỏ bé, thật cô đơn. Diluc chìm trong suy nghĩ, rằng liệu mình có nên lên tiếng hay không thì thanh âm có chút khàn đi của em vang lên

"Lại là anh à?"

Em quay đầu, đôi mắt em ngập nước. Sắc xanh từ con ngươi hiện lên trong màn đêm, được chiếu rọi bởi ánh trăng tròn, và em ngồi đó.

Thật đẹp, tựa như thiên thần

Nhưng những thứ đẹp đẽ thường rất mong manh, chỉ cần chạm nhẹ một cái biết đâu cũng sẽ vỡ ra mất.

Diluc bước đến bên em, tay muốn đưa lên gạt đi dòng nước nóng hổi lăn trên má em. Nhưng em đã né tránh.

"Tại sao lại là anh? Tại sao cứ luôn là anh? Con mẹ nó tôi đã chẳng thể tập trung làm bất cứ việc gì, bởi vì chỉ cần tôi nhắm mắt lại, anh đều sẽ hiện ra. Phải, tôi rốt cuộc cũng không thể nào chống lại nổi bản năng chết tiệt này. Tại sao tôi lại nhớ đến cái ôm của anh, nhớ đến mùi hương của anh..."

Em hét lên, tay vô lực nắm lấy áo Diluc, lại đánh vào người anh, nước mắt cứ không ngừng tuôn trên khuôn mặt ấy. Em ngồi trên giường, đầu cúi xuống, giọt nước mặn rơi trên tấm nệm, đau khổ tột cùng

"Diluc...Làm ơn để tôi yên đi...anh ơi, đau lắm..."

Diluc chứng kiến toàn bộ tất cả, anh cảm thấy những lời vừa rồi tất cả đều không chứa một miếng dối trá nào, Kaeya vẫn luôn để anh một góc nào đó trong trái tim, vậy thì cớ sao lại đau đến thế này.

Tay vòng qua, Diluc ôm em vào lòng, thật khẽ thật nhẹ. Anh cảm nhận được cái ươn ướt từ nước mắt trên da mình, Diluc vỗ nhẹ lưng em, và cũng chỉ làm vậy, anh không nói gì.

"Làm ơn...đừng đối xử với tôi như vậy"

Trước khi chìm vào giấc ngủ vì mệt, em đã nói vậy, thật khẽ thật khẽ, đến cả gió ngoài kia cũng không đoán ra được, có lẽ chỉ đủ một mình Diluc nghe.

"em biết là tôi không làm được"

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com