Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thân phận của Lucy .

   Tôi lờ mờ mở cặp mắt mình ra và cố gắng nhìn cái khung cảnh tồi tàn bao quanh với những viên gạch gần như sắp vỡ ra. Tôi quay qua bên một cái cửa sổ với một tia hy vọng là sẽ rời khỏi được chỗ này. Tôi chạy thật nhanh ra ngoài nhưng ở phía trước tôi là một khung cảnh nhìn xuống cũng đủ thấy choáng váng rồi. Cao quá!!! Tôi lùi mấy bước về phía sau thì bỗng nhiên có tiếng bước chân ở bên kia tường. Cánh cửa bị đóng chặt mở ra, một ông già với trang phục đầy đủ màu sắc vô cùng kinh dị, tôi nhìn ông ta đầu không khỏi ong ong. Gu thời trang của tên này có vấn đề ( giờ mà chị còn nghĩ tới thời trang à ). Tên đó bước tới chỗ tôi thật chậm rãi ngồi xuống rồi nói:

   - Xin chào Tiểu thư, đây...là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?

   Tôi khinh bỉ nhìn tên đó và không thèm trả lời quay mặt sang hướng khác, hắn im lặng một hồi lâu sau đó mới cất tiếng cười lớn:

   - Cô đúng là một người cá tính ương ngạnh đấy, tiểu thư Lucy Heartfillia.

   Tôi ngạc nhiên nhìn hắn miệng run rẩy không nói lên lời, tôi tức giận nhìn hắn và cố gắng rống lớn:

   - Tại sao ngươi lại biết được?

   Hắn xoa xoa cằm đứng lên cười khẩy nói:

   - Cô có biết tại sao cô lại bị bắt không, tiểu thư? Nếu như không biết thì tôi đây sẽ thành tâm trả lời, đây là lời yêu cầu từ cha cô Jude Heartfillia, ông ta muốn đưa đứa con gái đã bỏ nhà ra đi của ông ta về với mức giá tuyệt vời và cha cô nói cho dù phải san bằng cái hội rác rưởi kia thì cũng phải đưa cô trở về...

   Tôi cố gắng nuốt từng chữ mà hắn nói ra... Sau một hồi lâu tôi cười lớn, cười trong sự tuyệt vọng. Tại sao sau cả nhiều năm qua ông ta không kiếm tìm mình cũng không quan tâm con gái của ông ta sống chết ra sao, vậy tại sao...tại sao bây giờ ông ta lại muốn tôi về nhà chứ? Không suy nghĩ nữa tôi đưa mắt nhìn tên kia và cố gắng dụ tên đó bằng mánh khoé cổ lỗ sĩ nhưng tôi không ngờ chỉ cần diễn sâu một chút mà hắn cũng tin, đúng là một tên ngu ngốc mà. Tôi đánh vào giữa hai chân của hắn thật mạnh rồi chạy nhanh tới bên cửa sổ nhắm mắt lại và nhảy xuống. Cứ tưởng là chết chắc rồi thì xa xa tôi thấy một thân ảnh đang chạy tới, nhận ra đó là ai tôi la lớn:

   - Natsuuuu!!!!

   - Lucyyyyy!!!

   Cậu ta chạy như một tên điên ôm chầm lấy tôi và tự mình nhảy vào đống gạch để làm nệm cho tôi. Sau khi choàng tỉnh tôi thấy mình nằm trên người Natsu, vội vàng đứng lên, cậu ta mở dây trói cho tôi rồi cốc đầu tôi một cái rõ đau nhưng nét mặt vẫncó sự lo lắng nói:

   - Lần sau đừng có dại dột nhảy từ trên xuống nghe không! Nguy hiểm lắm đó!!!!

   Tôi lấy tay ra che che cái trán tội nghiệp của mình rồi cố gắng an ủi để làm cho cậu ta bớt giận. Happy thì nhảy vào trong người tôi khóc bù lu bù loa. Tôi lại phải cố gắng dỗ dành cái con mèo mít ướt đó và hỏi Natsu tình hình giữa hội Phantom ra sao. Cậu ấy buồn rầu kể lại hết sự tình cho tôi nghe về việc hội trưởng bị bệnh mà không rõ nguyên nhân, hội mình thì bị thương nặng nên buộc lòng phải rút lui. Nghe vậy tôi cảm thấy vô cùng áy náy, nếu như tôi không gia nhập hội, tôi sẽ không liên lụy mọi người. Nghĩ đến đó thì tôi không ngừng khóc, luôn miệng xin lỗi thế là chúng tôi tiến về nhà.

   | Tại tầng hầm của Fairy Tail |

   Bây giờ đây mọi người đang cực kỳ bận rộn, người không bị thương hay người bị thương đều chuẩn bị sẵn sàng để có thể đánh bại bọn Phantom, mọi người bây giờ đang cực kỳ nghiêm túc còn tôi thì lại ngồi một góc nhìn xa xăm, có phải tôi nên rời khỏi hay không, vừa dứt những dòng suy nghĩ thì anh chàng cao to tóc trắng Elfman nhìn tôi nói:

   - Thật không ngờ cô lại là con gái của gia đình giàu có Heartfillia cơ chứ. Nhưng đó có phải là do lỗi của cô đâu, lỗi là của cha c...

   - Elfman!!

   - À không...là lỗi Phantom...

   Tôi buồn rầu nhìn hai người, phải tất cả là do bố tôi mà ra nhưng nếu như có thể phần lớn là do lỗi lầm của tôi, nếu như tôi không bỏ nhà ra đi thì ông ta sẽ không tìm kiếm tôi, nếu như tôi không gia nhập hội thì mọi người sẽ có được cuộc sống bình yên, mỗi ngày sẽ thật nhộn nhịp, nước mắt như muốn chảy ra, tất cả...tất cả đều là lỗi của tôi:
   - Có lẽ tôi nên rời đi thì tốt h...

   - Đừng nói những câu ngu ngốc như vậy!!

   Tôi ngước mắt lên nhìn người con trai với mái tóc xanh đen ấy, cậu ấy quát tháo tôi bằng tất cả sự tức giận xen lẫn nỗi lo lắng, tôi không nói gì cúi gầm mặt xuống. Bỗng nhiên Natsu quay lại bước tới chỗ tôi nhẹ nhàng nói:

   - Chẳng giống cậu tí nào Lucy. Lucy mà tớ biết là một cô gái cộc cằn chẳng ra dáng vẻ tiểu thư đài các tí nào, nhìn là biết chẳng thể tin nổi mà, Lucy chính là Lucy, cậu là đồng đội của chúng tôi cũng là gia đình của chúng tôi, bảo vệ cậu là điều hiển nhiên, chúng tôi sẽ không để cậu chịu tổn thương, Lucy!! 

   Tôi khóc, nước mắt tôi đã chảy ra từ khi nào mà chính tôi cũng không thể biết, tôi vùi mặt xuống khóc như mưa, chưa bao giờ tôi hạnh phúc như thế kể từ ngày tôi mất mẹ, mất đi chính gia đình của mình. Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã dẫn lối cho tôi, Fairy Tail quả nhiên là nơi tôi thuộc về...

   | Chiều hôm đó |

   - Cậu chắc là sẽ tự về nhà một mình được không?

   Tôi nhìn bốn người đồng đội của mình đang lo lắng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy nếp nhăn hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt họ. Nhưng tôi chỉ khua khua tay và cười trừ bảo với họ không sao đâu... Để cho mọi người an tâm. Trên đường đi về nhà tôi không ngừng suy nghĩ, mình có nên trở lại nơi đó hay không. Vì quá nhập tâm mà tôi vô tình đụng phải một người, tôi ngã bật về phía sau, xoa xoa đầu định bụng sẽ xin lỗi nhưng chưa kịp nói năng gì tên đó đã la oai oái lên:

   - Cô đi đứng kiểu gì vậy hả!!? Bộ không biết xin lỗi à!!

   Gân xanh gân đỏ của tôi nổi hết lên đầu, tôi đứng dậy phủi phủi cái váy mới mua của mình rồi tức giận chỉ tay vào tên đó la lớn:

   - Này nhé cái tên bất lịch sự kia!!! Tôi đang định xin lỗi vậy mà cậu dám xộc vào miệng của tôi, hỏi thử sao tôi xin lỗi được!!! Hơn nữa cũng có phải một phần là lỗi tôi đâu, cậu đi trái đường với tôi bộ không biết tránh đường à!!!

   Chúng tôi đứng đó cãi nhau như vậy suốt mấy phút, bỗng nhiên một con mèo nâu bay tới kêu lớn:

   - Sting thôi đi cãi vã gì với cái bà cô già này chứ.

   Tôi tức sôi máu, mấy đứa này chắc nhỏ tuổi hơn mình ấy vậy mà hỗn láo không coi ai ra gì, tôi nắm chặt tay lại thành quả đấm định cốc một cốc vào hai đứa không có nói lý lẽ này nhưng tự nhiên cái bụng đã đói như con mèo lâu ngày bị bỏ đói, kêu rột rột cực to, cực to đó!! Nhìn thấy bộ dạng tôi thế này hai con người đứng trước mặt nhe răng cười ha hả:

   - Ay dà!! Quái vật đói rồi kìa!!!

   Tôi không còn sức mà nói chuyện ngồi bịch xuống dưới đất ăn vạ. Tôi thấy mọi ánh mắt đang chú ý tới chúng tôi, đặc biệt là cậu nhóc này, họ nhìn cậu như một tên nhóc đồi bại ức hiếp một cô gái xinh đẹp. Cậu ta quay sang tôi và đưa cho tôi cái ánh mắt vô cùng buồn cười ' bà chị đang giỡn đó hả! ' Tôi không nói gì, tránh né ánh nhìn khủng bố của tên nhóc này, và cuối cùng tôi nhận lại từ tên này một tiếng thở dàiiiiii như bà già của cậu ta:

   - Haizz!!! Bà chị đói rồi đúng không? Tôi dẫn bà chị đi ăn.

   - Nhóc bao...

   - Tất nhiên! Nhìn cái mặt bà chị là tôi biết là một người ăn không ngồi rồi... Xem như tôi tốt bụng bố thí cho bà chị đi...

   Cậu ta cùng con mèo ra vẻ đầy tri thức nhìn tôi một cách đầy sự khinh bỉ, tên này...tôi muốn chém nó thành từng mảnh, nhưng cái bụng của tôi đang biểu tình vô cùng dữ dội, gạt lòng tự trọng sang một bên, ráng nhịn để có được một bữa ăn ngon miệng. Tôi thở ra một hơi rồi đứng dậy cầm tay cậu nhóc kéo đi một quán ăn khá xa. ( Bớ người ta, bắt cóc trẻ em... )

   Quạ...quạ...quạ...

   - Cảm ơn vì bữa ăn!!!

   Bụng tôi bây giờ đã no căng, tôi đứng nhìn chằm chằm vào người cậu nhóc nói:

   - Nhóc nè! 

   - Tôi không phải nhóc!!! Tôi có tên đàng hoàng nhé! Sting Eucliffe!!!

   Nhóc Sting hằng giọng quát tôi. Tôi thật không ngờ cậu nhóc lúc trước kiêu căng bây giờ lại nhìn dễ thương vô cùng, cảm giác cứ như tsudere hay sao ấy. Tôi đưa tay lên xoa đầu Sting rồi nhỏ giọng nói:

   - Vậy...nh...Sting!! Để trả ơn, chị sẽ đưa nhóc đi mua những thứ mà nhóc thích, nhưng giá cả phải rẻ, chịu không??

   - Chị có tiền?

   - Chị đây không phải ăn mày nhé...Mà đừng có gọi chị là bà chị hay bà cô già nữa, chị cũng có tên như em đấy...là Lucy!! Lucy!!!

   Nhóc đó chưa kịp đáp lại gì hết thì tôi đã kéo tay tên nhóc khó ưa đó đi tới chỗ mấy hiệu thời trang tôi thích mặc dù tôi là người muốn trả ơn cho cậu nhóc. Haha biết như vậy là mặt dày cực kỳ nhưng tôi bây giờ chỉ muốn có một người bầu bạn. Chúng tôi đi từ chỗ này sang chỗ khác...lòng vòng khắp chợ cho tới chiều tà. Tôi thật biết ơn hai nhóc đó đã cùng tôi đi suốt quãng đường...

   Nói chuyện với một người không biết gì về quá khứ cũng như nỗi đau của mình còn tốt hơn là chôn chặt chúng sâu tận trong tim để bị dày vò...

To be continue...

Chương 13: Element 4 - Juvia cô gái của mưa.

  P.S:  Trong truyện chính thì mình thấy Sting của 7 năm sau hình như là hơn Lucy 1 tuổi ' lười đọc lại ' nên nếu như là 7 năm trước thì Sting sẽ chỉ mới là một cậu nhóc. Nên khi mọi người coi truyện thì đừng hỏi tại sao Sting lại biến thành nhóc con nhé. Cần phải cho dàn Harem của chị xuất đầu lộ diện từ từ... Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com