#24
Lại là tui đây, mong mọi người đọc xong thì bình chọn cho công sức của tuii nhaaa
Yewww
~~~~~~~~~
"Cậu đã lấy lại trí nhớ của mình? Làm sao có thể? Và bạn có chắc không? Đừng nói dối, Nami," Usopp liên tục hỏi. Anh không thể tin được câu chuyện về trải nghiệm của Nami vừa rồi khi cô bị ném đến Weatheria hai năm trước. Những người bạn khác của anh cũng có vẻ như vậy.
"Vừa rồi ngọn gió đã nói với tôi" Nami lại nói.
"Gió? Chính xác là gió nói như thế nào?" Brook choáng váng. Có một làn gió nhẹ từ từ thổi quanh boong tàu, xuyên qua bộ xương trơ trọi của Brook. "Eh, chotto! Tôi biết tôi chỉ là một khúc xương! Nhưng đừng lướt qua nó. Ít nhất hãy nói lời xin lỗi!" ông ta phẫn nộ.
"Brook, ông đang nói chuyện với ai vậy?" Chopper hỏi.
"Tôi đang cố nói chuyện với gió, mặc dù tôi không có miệng, yohohoho ..."
Zoro và Sanji đồng thời ném giày vào đầu của tên đầu lâu. "ĐÂY LÀ NÓI NGHIÊM TRỌNG! CÓ GIỠN!" họ đồng thanh càu nhàu, quên mất sự thật rằng hai người đã suýt đánh nhau trước đó.
"A, thật đáng sợ ..."
"Nami!" Robin nhẹ nhàng gọi. "Em có chắc không?Uranus mà chúng ta đang tìm kiếm là em?" cô hào hứng hỏi từ đôi mắt xanh bắc cực của mình.
Nami nhìn vào lòng bàn tay của mình. "Về chuyện đó thì em không hiểu gì cả. Em cũng không biết mình đến từ đâu, vì theo lời kể của chị Nojiko, em đã được tìm thấy trong một ngôi làng bị cướp biển tấn công. Không rõ là ai. Em được sinh ra từ đậu. Khốn nạn ... như ẹm biết, gió cũng là một nguyên tố, giống như nước. Một nguyên tố có thể lưu giữ ký ức. Có lẽ đó là lý do tại sao embiết điều quan trọng mà em đã bỏ lỡ trên Weatheria. Thực tế là loại bột đó kích hoạt thứ gì đó bên trong cơ thể em. Giống như em đã bị trong vài ngày qua "cô giải thích.
Nami nhặt chiếc áo dài treo ở bên đùi lên, nhìn nó một lúc trước khi thả nó xuống sàn cỏ.
Cô đứng, đưa mắt nhìn đại dương bao la trước mặt. Nếu cô ấy thực sự là Uranus, cô ấy muốn tự mình chứng minh điều đó.
Đầu tiên, cô ấy phải tập trung vào những gì anh ấy muốn vào lúc này. Giống như khi cô cáu gắt với Zoro và Sanji trước đây. Nếu muốn sức mạnh đó xuất hiện lần nữa, cô phải có mục tiêu sử dụng nó rõ ràng.
"TỚI ĐÂY!" anh ấy hét khá to, trong khi di chuyển tay theo cách xoay người khéo léo quen thuộc của mình.
ĐÙNGGGG!!
Sét đánh đủ mạnh, tách tảng đá cách Sunny Go không xa thành nhiều mảnh.
Usopp và Chopper ôm nhau, run rẩy khi chứng kiến điều gì đó bất thường. Một Nami bình thường đã trông rất đáng sợ, đặc biệt là Nami có khả năng tuyệt vời này.
Robin mỉm cười. Lần này cô thực sự đã tin vào điều này.
"Robin, chị có lời giải thích cho việc này không? Sức mạnh này quá khủng khiếp đối với cơ thể em để kiểm soát. Đó là một loại sức mạnh ... rất lớn, giống như sức mạnh để điều khiển thứ gì đó" Nami run giọng hỏi.
Robin mở cuốn sổ nhỏ giấu giữa ngực. "Tôi đã đọc về nó trong Poneglyph mà tôi tìm thấy ở Skypiea. Đó là sức mạnh có thể điều khiển thiên nhiên, đặc biệt là bất cứ thứ gì liên quan đến thời tiết. Mưa, bão, gió, sét, mây, cầu vồng, v.v. Và như tôi biết, Uranus không phải là một cái gì đó hình dạng con người, mà là một hệ tư tưởng. "
"Hệ tư tưởng?"
"Một số người gọi đó là một lời nguyền ... đặc biệt là đối với những người có chữ D đầu tiên," Robin tiếp tục. "Có nghĩa là chỉ có D mới có thể kiểm soát sức mạnh đó."
"D?" Nami lặp lại. "Nh-Nhưng ... Tôi không phải là D. Không có máu D chạy trong cơ thể của tôi!"
"Lúc nãy em đã nói rằng cậu không biết cha mẹ mình là ai hay đến từ đâu. Ai biết được phải không, Nami? Em có thể là một trong số họ. Cha mẹ em chết vì những người có chữ D,những Thiên Long Nhân" Robin giải thích. Nó khiến khuôn mặt của Nami hơi tái đi.
Law khẽ nhăn mặt, thu hút sự chú ý của họ. "Cô đã đề cập đến D, tôi cũng bao gồm trong đấy. Đừng chế giễu chúng tôi như thể chúng tôi là ác quỷ."
"Xin lỗi" Robin nói. Cô nhớ rằng những người có chữ D mà anh từng gặp không đến nỗi tệ. Luôn luôn giúp đỡ cô ấy.
"Vậy thì tại sao lời nguyền phải tồn tại?" Nami hỏi lại vì tò mò.
"Bởi vì nó là một loại hệ tư tưởng, sức mạnh đó được sinh ra từ chính con người. Cũng giống như niềm tin, nếu chúng ta không tin vào điều gì đó thì điều gì đó sẽ biến mất. Mọi người tin vào sự tồn tại của Uranus, đó là lý do tại sao sức mạnh đó sinh ra "Robin đọc lại cuốn sổ của mình một cách cẩn thận, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào mà cô ấy có thể tìm thấy.
"Vậy chị đang nói, nếu không ai tin vào sự tồn tại của Uranus, nó sẽ biến mất?" Nami hỏi với một cơ thể hơi run rẩy.
"KHÔNG! KHÔNG, NAMI-SWAN! ĐỪNG NÓI NHƯ VẬY! TÔI KHÔNG MUỐN MẤT CÔ~" Sanji bật dậy ôm lấy chân Nami như thể anh đang tôn thờ cô để đền tội.
"Có thể nói như vậy," Robin tiếp tục.
"Robin-chwaaannn, đừng nói thêm nữa ~" Sanji giờ đang ôm lấy chân Robin.
"Hiểu rồi, Đầu bếp!" Zoro gầm gừ.
"Tại sao? Ngươi có muốn Nami-san biến mất khỏi thế giới này không?" Sanji đáp.
"Mọi người ở đây cũng không muốn như vậy. Nhưng không có ai ngốc như ngươi!"
"Trời ơi! Điều đó có nghĩa là tôi không phải là con người?" Nami đột nhiên trở nên ảm đạm sau khi nghe điều đó. Có cảm giác như cô đột nhiên tuyên bố rằng cô chỉ là một con quỷ hủy diệt bị nhiều người truy nã chỉ vì tội hình sự. ĐÁNG THƯƠNG HẠI!
"Không, Nami-swan! Em rõ ràng là một con người. Em sống, Em lớn lên như một người bình thường, và em cũng có một trái tim. Thậm chí, một trái tim rất lớn và dễ dàng đưa tay cho những người cần giúp đỡ. Em là con người ~" Sanji nức nở nói.
"Nhưng mà... những thứ đó vẫn còn mơ hồ. Những chữ trên poneglyph mà tôi tìm thấy ở Skypiea cung cấp thông tin hạn chế. Có thêm thông tin liên quan đến dòng chữ trên đá và thông tin sẽ rõ ràng hơn nếu tôi tìm lại phần tiếp theo. " Robin giải thích.
"Điều đó- nghĩa là vẫn có khả năng Nami-san sẽ không biến mất nếu không còn ai tin vào Uranus nữa đúng không?" Sanji hỏi trong khi cắn chiếc khăn tay.
"Tôi hy vọng là vậy," Robin trả lời đầy hy vọng một cách lo lắng. Cô ấy cũng sợ rằng nếu điều gì đó khủng khiếp xảy ra với Nami.
"Huaaa ... Namiiii! Đừng đi ~" Chopper nói khi nhảy lên ôm hoa tiêu của họ.
Nami xoa đầu nhẹ nhàng với đôi mắt ngấn lệ.
"Huaaaa ... Đây thực sự là một câu chuyện siêu buồn. Chết tiệt! Nước mắt tôi không thể ngừng được. Huaaa ..." Franky khóc.
Ngay lập tức boong tàu tràn ngập tiếng nức nở, tất nhiên là ngoại trừ Zoro và Law. Họ không khóc, nhưng họ cũng lo lắng và lo lắng về những gì sẽ xảy ra với Nami trong tương lai.
Giữa tiếng khóc của họ, đột nhiên một cơn sóng lớn xuất hiện và làm rung chuyển Sunny Go.
"Nami, đừng sử dụng sức mạnh của mình một cách liều lĩnh!" Usopp nói vì nước ở đây khá yên tĩnh.
"Tôi hoàn toàn không sử dụng nó!" Nami phủ nhận vì cô ấy cảm thấy mình không làm gì cả.
Sunny Go ngày càng lung lay. Không lâu sau đó, một con cá heo lớn nổi lên từ biển trông có màu đen vì trời vẫn còn đêm. Phía trên nó là một hình bóng khác mờ ảo hiện ra.
"Hahaha ... Minna! Lâu rồi không gặp!"
"Hở?"
"JINBE......"
️~~~~~~~
"Hòn đảo trong tầm mắt, Luffy!" Hancock đang cầm ống nhòm hét lên.
Luffy nhảy từ trên đầu của Salome, Anh vừa chạy vừa lấy chiếc ống nhòm từ tay Hancock.
Luffy nói: "Một hòn đảo có một thành phố? Tôi nghĩ hắn muốn đưa tôi đến chiến đấu trên một hòn đảo trống".
"Tốt hơn là cậu nên ngụy trang cho mình đi, Luffy!" Hancock đề nghị.
Luffy gật đầu và ngay lập tức chạy đến. Margareth và Sweet Pea chuẩn bị hóa trang cho anh ta.
"Chờ một chút, Sabo! Em sắp đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com