Chap 34. Đừng bỏ rơi anh...
Sau ngày hôm đó, Luffy không tới nữa... Lí do vì sao ư? Anh bị bệnh rồi. Katakuri đã tức anh ách anh ách trong ngực vì vấn đề đó. Mẹ, cái thằng sức khỏe thuộc hàng trâu chó đó sao đột nhiên phát bệnh. Luffy phát bệnh, Sanji đến cửa ăn vạ ngay. Anh ta nhìn Nami, triết lý:
"Nami. Con người không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ em! Em thử nghĩ đi, nếu như nó không vì em mà đứng mưa, nếu như anh họ thân mến của em không xối nguyên thau nước đá xuống người nó thì chắc gì nó đã đổ bệnh. Cái thằng tội nghiệp lắm em ơi, nó sốt 40, 41 độ, mê sảng gọi tên em suốt. Ba nó đang đi đàm phán bên nước ngoài, ông nó bận đi truy bắt tội phạm ở tận Osaka, bọn anh thì đang bù đầu với đống việc ở công ty, không có ai chăm nó cả. Nó không có chịu uống thuốc, nó kêu chừng nào em đến thì nó mới uống, em bỏ mặc nó sao em!"
Nghe Sanji nói, hốc mắt Nami đỏ bừng, lòng cô chua xót không ngừng. Cô vơ lấy cái áo khoác khoác vào, xỏ vội đôi giày Sandal rồi vội ra ngoài bắt Taxi đến nhà Luffy.
Katakuri định chạy theo ngăn lại thì bị Sanji chặn đứng. Anh chàng nở một nụ nhẹ nhàng và lời nói cũng nhẹ nhàng y như vậy:
"Anh tốt nhất đừng phá tình duyên của người khác nếu không muốn dây tơ hồng của mình bị cắt. Pập!" Sanji dơ tay lên làm cây kéo cùng động tác cắt rồi sau đó quay lưng đi trong ánh nhìn đầy nóng giận của Katakuri.
Sanji và Nami bắt xe đến chung cư của Luffy. Nami vừa mở cửa vào đã nghe thấy mùi thuốc lá nồng nặc cùng với những vỏ chai bia lăn lóc trên bàn. Cô đưa tay lên che mũi, cau mày khó chịu hỏi:
"Cái quái gì đây?"
"Những thứ bầu bạn với nó vài tuần qua!" Sanji nhún vai.
Nước mắt Nami tuôn ầng ậc, cô đưa tay lên lau đi, lau hoài lau hoài mà không hết. Giọng cô đầy nghẹn ngào:
"Tên ngốc này, chả biết giữ gìn sức khỏe gì cả."
Khi Nami còn ở đây cô thường mở cửa sổ với vén màn ra cho nhà có ánh sáng với gió cho nó mát. Thế mà nữ chủ nhân nó vừa đi được vài tuần thì căn nhà đã trở nên ảm đạm đến lạ, chả biết là do thiếu ánh sáng hay là do thiếu người đây...
Nami đi vào phòng của Luffy. Đập vào mắt cô là hình ảnh anh nằm co ro trên giường ôm lấy thứ gì đó. Cái tên điên này đã sốt còn đắp mền nữa, mà cũng không hẳn là hắn ta đắp, hắn ôm lấy cái mền rồi vùi đầu vào trong, đó là cái mền mà Nami hay đắp, ngày xưa hắn rất hay ôm lấy hít hà rồi khen thơm. Cô bước lại, kéo mền ra. Nước mắt chảy như mưa trên gương mặt xinh đẹp. Luffy đang ôm lấy bức ảnh mà cô với anh chụp cùng nhau. Miệng lẩm bẩm nói mê khiến lòng Nami như quặng lại:
"Nami...đừng đi...Nami...anh xin mà..."
Hình như cảm nhận được Nami đang ở đây, dù mắt nhắm hít nhưng anh vẫn quờ quạng tìm kiếm cô theo bản năng:
"Nami...Nami..."
Tay anh chạm vào tay cô khiến Nami giật mình. Nóng quá!!! Nami đưa tay lên lau hết nước mắt rồi vội vàng kêu:
"Sanji, anh gọi taxi đưa anh ấy đi bệnh viện, sốt cao quá chừng rồi!"
...
Sanji và Nami đưa Luffy đến bệnh viện Sakura của Chopper. Nghe tin ông chủ bị bệnh, đích thân Chopper xuống khám, xong xuôi, cậu phân tích:
"Với sức khỏe bình thường của Luffy thì chắc một trận mưa cộng thêm thau nước đá cùng lắm làm anh ấy hắt hơi vài cái. Chỉ là hai ba tuần nay anh ăn uống không đều độ, bữa ăn bữa nghỉ, hút thuốc bia rượu cộng thêm âu sầu làm ảnh hưởng trầm trọng tới sức khỏe. Dạ dày anh ấy bị loét nặng, hơn nữa do dầm mưa nên cảm rồi. Tuy nhiên em vẫn phải rút máu đi kiểm tra để chắc chắn rằng anh ấy không bị sốt xuất huyết hay là bất kỳ bệnh nào khác. Nhiều khi bệnh chồng bệnh cũng không biết được. Bị cảm thì cũng bình thường thôi, nghỉ ngơi với uống thuốc vài ngày là khỏe. Còn loét dạ dày thì hơi căng. Phải điều chỉnh lại chế độ ăn của anh ấy sao cho hợp khoa học, điều độ, tuyệt đối không được đụng tới rượu bia. Thuốc lá cũng không được, mấy ngày nữa qua phổi lại khổ nữa. Một lát nữa em sẽ lập chế độ ăn uống cho anh ấy, anh Sanji lên phòng em lấy nha."
Nói rồi Chopper cho y tá vào rút của Luffy ba ống máu để xét nghiệm. Xong xuôi, trong phòng bệnh chỉ còn Sanji và Nami. Sanji nhìn Nami rồi nói:
"Em thấy rồi đó, giờ mà em bỏ nó là nó chết thật cho em xem đó. Bên cạnh nó toàn đực rựa không, có biết nấu nướng gì đâu mà dinh với chả dưỡng. Anh thì cũng có việc của mình, đâu thể lúc nào cũng lo cho nó được. Chuyện của hai đứa bây anh xen vào nhiều quá cũng kỳ, thôi để nó tỉnh rồi giải thích với em sau. Mà anh bảo, nó thương em lắm đó."
"Vâng." Nami ậm ừ cho qua. Sự chú ý của cô bây giờ chỉ tập trung vào Luffy. Khuôn mặt anh xanh mét, môi trắng bệch, nhìn rõ là tội. Cô đưa tay lên vuốt vuốt mặt anh.
Sanji nhận thực đơn từ Chopper, giao lại cho Nami rồi anh cũng đi, anh bảo là công ty có việc. Nami nhờ Chopper chăm Luffy một xíu, còn mình thì về nhà nấu cháo cho anh. Nami vừa bước tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, mở cửa ra thì mới biết vì sao lại ồn ào. Katakuri đang bị anh em trong nhà đè xuống tẩn hội đồng sau pha nghịch dại chơi ngu support cho team địch.
Nami nhún nhún vai mặc kệ đám người kia, cô đi thẳng vào phòng bếp nấu cháo. Lúc Nami làm xong xuôi hết, xách gào mên đến bệnh viện thăm Luffy thì bị đám anh chị em họ kia ngăn lại. Tuy nhiên, Katakuri đã gồng mình cản phá vòng vây để cô đi...Còn lý do vì sao đột nhiên anh ta tốt lành thế thì đương nhiên là vì câu uy hiếp ban sáng của Sanji.
"Nami!" Vừa tới cửa phòng thì Luffy đột nhiên từ bên trong nhào ra, ôm chầm lấy cô, giọng anh khản đặc. Vô tình cô thấy mu bàn tay phải của anh đầy máu, chắc chắc là do bức ống truyền nước biển đây mà. Nami đưa tay đẩy đẩy anh.
"Đi vào phòng! Anh còn chưa khỏe, đừng có chạy lung tung."
"Ban nãy anh nghe Chopper nói em với Sanji đưa anh vào bệnh viện, anh ráng đợi em vào mà đợi hoài nãy giờ nửa tiếng chả thấy em đâu..." Nói đến đây, giọng anh nghẹn ngào, Nami có thể cảm nhận được người anh đang run lên và cổ cô hơi ươn ướt, anh khóc hả?
Anh nói xong, mắt Nami cũng hơi ươn ướt:
"...Anh tưởng em bỏ anh nữa..."
Vất vả lắm mới khiến Luffy vào phòng được. Nami bấm chuông nhờ y tá xuống băng bó lại cho anh rồi găm lại ống truyền nước biển.
"Thương anh lại rồi à?"
Người thương lầm lũi hỏi đầy tội nghiệp thế kia mà Nami phũ phàng đáp:
"Mỡ đấy mà húp." Cô nhìn sang hướng khác, phồng má lên nói. "Tại vì Kata tạt nước đá nên anh mới ra nông nỗi này, thân là em họ thì tôi chịu trách nhiệm thay anh ấy vậy. Tôi chăm cho anh đến khi hết bệnh thì thôi."
Luffy gục đầu xuống, anh bắt chước Nami phồng má lên, hai ngón áp út chọt chọt vào nhau lộ rõ vẻ đáng thương, giọng anh đầy tủi thân:
"Thế thì anh chả uống thuốc đâu, bệnh cả đời để em chăm."
"Hấp à?" Nghe anh nói, Nami vội gào lớn lên.
Luffy nhe răng ra cười khi thấy phản ứng của Nami. Rồi trên gương mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, giọng anh cũng vô cùng nghiêm túc:
"Nami, về chuyện của Robin..."
Vừa nhắc đến chuyện đó, vẻ mặt Nami liền trầm xuống, đôi mắt cô đầy vẻ u ám, cô lắc đầu:
"Tôi không muốn nghe bất kỳ nào đến vấn đề đó, Luffy!"
"Không, em phải nghe anh nói!" Luffy đưa tay bụm miệng cô lại, anh bắt đầu giải thích.
"Đêm đó anh hoàn toàn say, say đến không biết gì. Em không tin có thể hỏi Sanji. Đêm đó anh gục trên vai nó ngủ luôn. Sau đó thì Sanji bảo Zoro đưa anh về, nhưng rồi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhưng có hai điểm nghi vấn ở đây là Zoro đang mất tích, cảnh sát đang vào cuộc nhưng chưa tìm ra cậu ấy, bọn anh đang rất lo, thứ hai, camera của khách sạn ngày hôm đó bị xóa."
Mặc dù bị lời nói của Luffy thuyết phục đôi phần nhưng Nami vẫn tỉnh táo chỉ ra điểm nghi vấn:
"Sanji là bạn anh, ai biết được anh ấy có thông đồng với anh lừa dối tôi không. Zoro cũng là bạn anh, ai biết được có phải anh ta giả vờ mất tích hay không. Còn nữa, camera khách sạn ngày hôm đó nếu là anh xóa rồi anh ngồi đây nói với tôi là có điểm nghi vấn cũng được mà."
Luffy nở nụ cười đầy chế giễu, anh cúi đầu xuống, giọng anh vừa yếu ớt lại vừa nhỏ, tựa hồ như đang lầm bầm với chính mình:
"Cuối cùng...em vẫn không tin anh!"
Thấy vẻ mất mát cùng đau khổ kia của Luffy, tim Nami nhói lên một cái. Luffy của cô, trước giờ đâu phải người thủ đoạn như lời cô vừa phân tích. Sao cô lại nghi ngờ anh? Một phút kia khi thấy Robin cùng Luffy trên giường, cô đã không do dự mà tin ngay vào việc anh phản bội cô. Cô cùng anh tám năm, anh là loại người gì cô còn chưa rõ sao? Vậy mà cuối cùng...cô đã khép anh án tử hình mà không cho anh biện giải bất kỳ điều gì. Nami, sao mày cứ sống mãi trong quá khứ, sao mày lại quy tất cả đàn ông về cùng một loại, sao mày lại quy cái tên ngốc nghếch ngờ nghệch này chung với loại đàn ông trăng hoa như vậy!
Nami đưa tay định chạm vào Luffy thì bất ngờ anh nắm lấy tay cô, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt anh, giọng anh mang đầy cầu xin:
"Em không tin anh cũng được. Cứ coi như là anh phản bội em đi...Em đày đọa, em đánh em chửi anh cũng được, hay là em tạt nước sôi anh như Kata nói cũng được, chỉ là...đừng có bỏ anh...anh xin em...đừng bỏ anh...Nami ơi, đừng bỏ anh mà..."
Tim Nami như bị ai đó bóp chặt, đau, đau đến độ mà nước mắt cô cứ trào ra như mưa. Cô ôm chầm lấy Luffy, giọng cô nghẹn ngào:
"Em xin lỗi...em sai rồi! Em tin anh...Em tin anh mà. Em sẽ không bỏ anh đâu...Em xin lỗi..."
Cảnh tượng bên trong phòng bệnh đã thu hết vào mắt một người, Nico Robin. Ánh mắt cô chứa đầy sự hận thù đáng sợ, cô nghiến răng, siết chặt tay, trên trán đôi tay đều nổi lên gân xanh. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho ai đó rồi nói:
"Hành động đi!"
Trùng hợp thay, tất cả những chuyện kia, bao gồm cả hành động của Robin thu vào mắt của một người khác nữa. Người đó cười một tiếng:
"Ha...không ngờ nhiều chuyện lại cho ra một kết quả ngoài ý muốn như vậy!"
----------------------------------------
Thật ra cũng đâu ngược nhiều nhờ😊 Ace, Sanji và Kata vẫn tấu hài như thường. Ace đã bị ngược, bây giờ là lúc anh ngồi nhìn người bị ngược, còn Sanji và Katakuri, chà chà chà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com