Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Mặc kệ đôi chân còn đau nhói, Jungkook chạy thật nhanh vào phòng trước khi bà Sara lại nổi điên một lần nữa. Em lấy bông gạc dưới hộc tủ để chuẩn bị băng lại những vết thương chảy đầy máu ở chân. Jungkook không biết làm những bước sơ cứu đơn giản, em chỉ dùng băng quấn quanh vết thương thành một vòng cộm lên rồi lại lấy bút vẽ lên băng trắng một chú thỏ ôm chân khóc.

Jungkook sống hướng nội, em không thích chia sẻ với bất kỳ ai, cảm xúc em đều được kể lại qua những nét vẽ. Em thích ngắm cây, ngắm hoa, ngắm bầu trời rộng lớn, em thích chụp lại những khoảnh khắc đẹp và cũng thích lưu vẽ lại những cảnh vật mà em đi qua. Ngồi trước khung vẽ đặt cạnh ô cửa sổ, Jungkook phác họa những nét đầu tiên cho bức tranh.

Nhìn ra ngoài, Jungkook bắt gặp một bông hoa tuyết trắng đậu trên ngọn cây, đôi mắt to tròn ánh lên tia hứng thú, em loay hoay tìm cách lấy bông hoa. Cành cây hơi xa cửa sổ, một chân Jungkook đặt lên bệ cửa, chân còn lại bám trụ vững dưới mặt sàn, tay vươn ra bắt lấy bông hoa tuyết trắng. Đây là bông hoa cuối cùng trên ngọn cây, Jungkook phải lấy bằng được nó. Tuyết càng ngày rơi một dày, cơn gió nhẹ thổi qua đưa bông hoa tuyết vào lòng bàn tay Jungkook.

Giữa màn trời lạnh lẽo, nụ cười em như ánh sáng mắt trời le lói chiếu thẳng xuống trần gian.

"Jungkook bắt được em rồi." Em ngồi chụm chân lại chăm chú đưa nét cọ.

Bức tranh vẽ khung cảnh mùa đông. Mùa đông lạnh lẽo hiu quạnh lại có một bông hoa sáng lên làm điểm nhất. Hoa một mình cô đơn, em cũng thế. Chẳng biết chia sẻ với ai, một mình cảm nhận.

Cốc! Cốc!

"Ra ngoài đi, đến giờ rồi."

Ở phía trong, Jungkook khi nghe xong liền một trận run rẩy. Cũng không còn cách nào khác đành phải đi xuống phòng khách nếu không sẽ bị đánh đau hơn.

"Bây giờ tiêm một liều, đến khi mẹ mày về lại tiêm một liều nữa". Giọng lanh lảnh của bà ta phát ra. – "Cơ thể của mày thật khiến người khác mệt mỏi. Nếu không vì tiền lương cao thì tao cũng không thèm đếm xỉa vào loại bệnh tật như mày".

Jungkook một mặt lạnh lùng ngồi ở ghế, tay áo cũng đã lén lên cao chuẩn bị tiêm, tai phải nghe những lời lải nhải quen thuộc.

"Nhanh lên. Tôi còn đang làm việc."

"Cả khuôn mặt lẫn giọng nói của mày cũng thật đáng ghét quá. Tao thân là người ngoài nhưng mày cũng phải biết tao còn tốt hơn cả người thân của mày". Mặt bà Sara cau có, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Jungkook. – "Mày phải thấy may mắn khi còn có tao chăm sóc cho mày."

Jungkook vẫn một mặt lạnh nhìn bà ta. Nhìn sắc mặt, Sara liền im lặng thực hiện công việc. Bị một trận làm khó chịu, bà ta ấn mạnh kim tiêm vào tay Jungkook.

"A-" Em nhíu mày khẽ phát ra tiếng, kim tiêm bà ta đâm vào sâu hơn thường ngày. Jungkook cảm nhận được mạch thuốc đi vào sau da thịt. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, tay Jungkook nắm chặt lại, cả người gồng lên.

"Chỉ tiêm một chút mà la hét ầm ĩ cái gì cơ chứ. Nếu tao không tiêm thì làm sao mày đỡ bệnh tật chứ? Nghĩ cho người khác một chút đi."

Jungkook vẫn một mặt bình thản ngồi nghe những lời đay nghiến của Yoon Sara. Dường như những lời đó nói về ai khác chứ không phải là em. Jungkook cũng chẳng bỏ những nó đó vào đầu.

"Xong rồi." - Yoon Sara nhìn Jungkook - "Một lát nữa tao sẽ ra ngoài một chút, mày cứ ở yên trong nhà. Dạo này nghe nói mẹ mày cũng gặp một chút trục trặc nên có nói với tao đừng để mày ra ngoài. Tốt nhất là cứ ở yên trong nhà."

Nghe đến mẹ, trong lòng Jungkook không khỏi khẩn trương, nhưng ngoài vẫn giữ bình tĩnh hỏi lại Yoon Sara.

"Gặp chút trục trặc thế nào?"

Yoon Sara tiến ra cửa, Jungkook nhìn theo bà ta chờ câu trả lời, im lặng một hồi bà ta lên tiếng – "Công việc của mẹ mày làm sao tao quản được chứ."

Jungkook có chút thất thần, đã rất lâu rồi mẹ không về nhà, cũng không gọi điện thông báo gì với em. Trước đó số lần gọi điện hay nhắn tin cũng ít ỏi đến đáng thương, mỗi lần gọi cũng nói đôi câu rồi tắt máy. Nhớ không nhầm chắc cũng không có cuộc gọi nào quá hai phút, cũng chỉ vì bà quá bận rộn: "Vậy mẹ tôi có nói lúc nào sẽ về không?"

"Haiz..." – Yoon Sara thở dài – "Mẹ mày không đề cập đến, nếu gặp trục trặc như thế có lẽ cũng sẽ rất lâu mới về được."

Nói dứt lời, Yoon Sara đã biến mất sau cửa. Jungkook mệt mỏi bước vào phòng.

.

Chật vật với công việc tìm nhà giữa thời tiết rét buốt. Nhìn địa chỉ được gửi trong điện thoại với địa chỉ trước mặt. Cậu thanh niên có hơi bất ngờ.

"Nhà trọ cái quái quỷ gì chứ. Đây thật sự là đi thuê biệt thự thì đúng hơn." Đứng choáng váng nửa ngày, cậu thanh niên thu lại nét mặt vội nhấn chuông.

Ding! Doong!

Ding! Doong!

Jungkook ngồi trong phòng vẽ dở, em ghét nhất chính là có người cắt ngang khi em đang làm việc. Mang khuôn mặt nhăn nhó, Jeon Jungkook đành phải xuống nhà mở cửa.

Cạch!

"Đây có phải nhà bà Yoon Sara đúng không ạ?"

Bốn mắt nhìn nhau, trước mặt cậu không phải là người phụ nữ nào đó mà là một người con trai. Đôi mắt to tròn nhìn cậu: "Anh là ai?"

"A... tôi theo địa chỉ đến tìm trọ." Như sợ người trước mặt không tin, cậu liền đưa ra đoạn tin nhắn cùng số tiền đã đặt cọc đến trước mặt Jungkook. – "Đây là số tiền tôi đã đặt cọc qua bà Sara, cậu có thể xem."

Jungkook nhìn qua màn hình một chút, thấy có số và chủ tài khoản là bà Yoon Sara liền ngờ nghệch nói với cậu trai trước mặt: "Anh vào nhà ngồi đi, chờ Yoon Sara về."

Ấn tượng đầu tiên khi bước vào nhà chính là có chút lạnh lẽo, căn nhà trang trí theo phong cách tối giản. Nội thất cũng không có gì đặc biệt ngoài bộ bàn trà sofa và chiếc TV gắn ở tường. Cái này có chút tối giản quá mức...

"Anh uống chút nước ấm đi." Cậu bé trước mặt đặt ly nước xuống bàn, ngồi xuống đối diện nhìn vào cậu.

"Cảm ơn."

"Anh là ai?" - Jungkook hỏi – "Tôi chưa từng nghe qua bà Sara hay mẹ tôi có đề cập đến vấn đề cho thuê trọ này."

Anh thanh niên có chút sững người. Chuyện quan trọng như này mà người trong nhà không biết sao? Sao...sao cứ có cảm giác như mình đến nhà người khác lừa đảo thế nhỉ

"Tôi họ Kim, Kim Taehyung". Anh nâng cốc nước lên uống một ngụm rồi hắng nhẹ một tiếng. "Gọi tôi Taehyung là được"

Sao nước mau nguội thế nhỉ ?

Hình như thời gian đang chạy, chạy đến căn phòng của Taehyung và Jungkook thì ngừng. Chứ không thể nào mà hai con người có thể im lặng ngồi đối diện nhau gần 30 phút đồng hồ như thế được. Một người thì chung thủy nhìn, một người thì chung thủy uống nước. Mặc dù nước trong cốc đã cạn hết từ lâu....

Taehyung dời mắt từ cốc nước trước mặt sang chân ghế bộ sofa cũ kĩ, rồi đến chiếc TV đen đặc ở trên tường, lại nhìn xuống cái lò sưởi đã tắt ngúm từ lâu, nhìn lên những bờ gạch sờn trắng màu sơn, cuối cùng lại dời ánh mắt vào khuôn mặt người đối diện. Suy cho cùng, thứ duy nhất mang hơi thở sống trong căn nhà này chỉ có cậu bạn này mà thôi.

Uớc gì cậu có thể cười một cái, trái tim Taehyung cũng có thể bình tĩnh được đôi chút.

Cạch!

Yoon Sara bước vào nhà, nhìn xuống thấy có thêm một đôi giày, bà ta nhíu mày đi vào to giọng gọi.

"Jungkook? M--..." - Thấy có người ngồi ở ghế, Yoon Sara thay đổi sắc mặt nhẹ giọng chào hỏi - "Taehyung đấy à cháu, cô vừa ra ngoài có chút việc, cháu đến lâu chưa?"

"Cháu cũng vừa mới đến thôi ạ?" - Taehyung lễ phép trả lời.

"Cũng không ngờ là cháu đến sớm thế nên cô chưa dọn dẹp lại kĩ, cháu ngồi đây chơi với Jungkook một lát để cô dọn dẹp lại, chúng ta cùng đi xem phòng nhé." Bà Sara nhanh chóng đi lên tầng dọn dẹp lại.

Thì ra cậu bạn ngồi đối diện này là Jungkook. Tên đẹp mặt cũng xinh, càng nhìn càng có cảm giác cần được bảo vệ.

"Yoon Sara, cũng là chủ của căn nhà, tại sao tôi lại không biết việc bà cho thuê trọ?" – Jungkook cau mày khó chịu hỏi.

Yoon Sara vừa bước lên bậc thang sững người lại, giọng điệu khinh bỉ đáp trả: "Đã có chút tuổi nên quên mất, những lúc cô ta vắng nhà thì ngôi nhà này thuộc toàn quyền tao xử lý, kể cả mày."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com