Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11. Kẻ Xấu

Ngày hôm sau, Phan Việt Hải vẫn nằm nghỉ trong phòng không thấy ra ngoài. An Nhiên đi một vòng quanh kho hàng, thấy Dương Kiệt vừa kết thúc buổi tập thể lực, áo thấm ướt mồ hôi.

Cô bước tới gần hắn, hơi do dự rồi quyết định mở lời:

"Anh Kiệt."

"Hửm?"

"Anh rảnh không? Chỉ em vài chiêu tự vệ đi."

Dương Kiệt nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống dưới. 

"Sao thế? Muốn đánh ai à?"

"Không." An Nhiên bật cười. "Chỉ là... nếu phải ra ngoài làm nhiệm vụ, lỡ có chuyện gì thì em cũng muốn tự bảo vệ mình."

Nghe vậy, Dương Kiệt không đùa nữa. Hắn gật đầu, dẫn cô tới khu tập luyện.

"Đầu tiên là thoát khỏi kẻ nắm tay." Hắn tiến tới, tóm lấy cổ tay cô, dùng lực giữ chặt. "Nếu có người bắt em thế này, em sẽ làm gì?"

An Nhiên giằng tay lại nhưng không có chút hiệu quả nào.

Dương Kiệt bật cười: 

"Sai. Đừng bao giờ dùng sức với kẻ mạnh hơn. Em phải dùng kỹ thuật."

Hắn hướng dẫn cô nghiêng cổ tay, xoay nhẹ theo chiều ngược lại khớp ngón tay hắn, lợi dụng khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ để rút tay. An Nhiên thử làm theo, lần đầu chưa được, nhưng lần thứ hai, cổ tay cô đã có thể thoát ra.

"Giỏi đấy." Dương Kiệt gật đầu. "Còn nếu hắn nắm chặt không buông, đạp mạnh vào ống chân hoặc đầu gối, hắn đau là buông ngay."

An Nhiên gật gù.

Tiếp theo, hắn dạy cô cách thoát khỏi chiêu khóa người từ phía sau. Dương Kiệt đứng sau lưng, giả vờ vòng tay qua eo cô nhưng cũng lịch sự không chạm vào người cô, mô phỏng tình huống thực tế.

"Đừng đứng im. Bước một chân ra sau, giẫm vào chân đối phương. Dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn, rồi ngửa đầu về sau húc vào mặt. Nếu nhanh, hắn không kịp phản ứng đâu."

An Nhiên nghe theo, tập đi tập lại đến khi thành thục.

Sau đó Dương Kiệt lại đi đâu mất, cô ở lại khu tập luyện theo sự hướng dẫn của hắn, vừa tập động tác vừa đấm bao cát rèn luyện thể lực. Mồ hôi rịn trên trán, nhưng ánh mắt cô sáng lên vẻ hào hứng.

Tuyệt vời, bây giờ trong lòng cô tràn đầy tự tin, nếu gặp phải bất kì tình huống nào khẩn cấp, cô đều có thể tự cứu bản thân mình.

An Nhiên lau mồ hôi, cúi đầu thở dốc. Cô quay người định rời đi thì bất giác cảm thấy có ánh mắt chăm chú hướng về mình.

Phan Việt Hải vốn đang ở trong phòng bỗng dưng xuất hiện. Hắn đứng tựa lưng vào tường, đôi mắt đen sâu thẳm như một hồ nước lạnh, lặng lẽ quan sát cô từ đầu đến cuối.

Ánh mắt họ chạm nhau.

"Lại đây." Giọng hắn trầm thấp dứt khoát.

An Nhiên hơi ngập ngừng, lòng dâng lên cảm giác ngờ vực. Cô chậm rãi bước tới, ánh đèn phủ lên vóc dáng mảnh mai của cô một lớp sáng nhạt nhòa.

Phan Việt Hải giơ tay ra, bất ngờ tóm chặt cổ tay cô.

"Gì vậy?" An Nhiên giật mình, trừng mắt nhìn hắn.

"Thực hành đi." Hắn nói, giọng đều đều không cảm xúc.

An Nhiên cắn môi, cố gắng giật tay ra. Cô dùng hết sức, cổ tay nhỏ nhắn lắc mạnh về phía sau nhưng không thể nhúc nhích.

Không nản, cô hít sâu, thử lại như lời Dương Kiệt dạy: vặn cổ tay, lợi dụng khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ để thoát ra. Nhưng... không được.

Bàn tay hắn rất lớn, mỗi ngón tay thon dài và cứng cáp, như gọng kìm sắt khóa chặt lấy cô, không hề có khe hở.

An Nhiên cau mày, chưa kịp nghĩ tiếp thì bất ngờ bị hắn kéo mạnh về phía trước. Cô mất thăng bằng, cả người lao vào vòng tay hắn.

Tay hắn siết lại, giam chặt cô trong một cái ôm từ phía sau.

An Nhiên sững người. Trái tim cô nảy lên một nhịp mạnh rồi loạn cả tiết tấu.

Từ đỉnh đầu cô, giọng hắn vang lên, vẫn là cái chất giọng nhàn nhạt và lạnh lùng ấy:

"Tìm cách thoát ra đi."

An Nhiên hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô dẫm mạnh vào chân hắn, nhưng mỗi một lần hắn đều có thể tránh dễ dàng.

Cô chật vật, hơi thở loạn nhịp, trong khi hắn vẫn thản nhiên.

Bực tức, An Nhiên đổi chiến thuật, thúc cùi chỏ về phía bụng hắn. Nhưng cô như thúc vào một bức tường, hắn chẳng hề hấn gì.

An Nhiên muốn khóc ròng. Cô nhận ra, sự chênh lệch thể lực giữa họ là quá lớn. Cho dù hắn là người vừa mới ốm dậy, nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế cô.

Chết tiệt!

An Nhiên nghiến răng, còn chiêu cuối. Cô ngửa đầu, lấy hết sức bình sinh để húc vào mặt hắn. Nhưng thật trớ trêu, cô chỉ có thể chạm tới cằm hắn.

Phan Việt Hải cao hơn cô cả một cái đầu.

An Nhiên chết lặng. Hắn cúi đầu, từ góc độ này cô có thể nhìn thẳng vào mắt hắn ở một khoảng cách rất gần. Hơi thở hắn phả nhẹ phía trên, khiến toàn bộ mặt cô bốc cháy, cô giật mình cúi đầu xuống.

"Thả tôi ra đi..." Cô lí nhí như muỗi kêu, mang theo chút bất lực.

Phan Việt Hải không lập tức buông tay. Hắn chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt như cũ:

"Thấy kẻ xấu thì phải chạy trước, đừng cố đối đầu."

Sau đó, hắn mới từ từ thả cô ra, để cô xoay người đứng đối diện mình. An Nhiên cúi mặt, không dám nhìn hắn, nhưng lòng đầy uất ức:

"Nhưng... lỡ như tôi không biết đó là kẻ xấu thì sao?"

Hắn cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo mà nghiêm túc.

"Nhìn tôi đi."

Cô ngước lên, bất giác chìm trong một đôi mắt sâu thẳm.

Phan Việt Hải nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Đây là kẻ xấu. Thấy thì phải chạy."

An Nhiên mở to mắt, không hiểu.

Hắn lại nói, giọng không đổi:

"Đàn ông toàn bộ đều là kẻ xấu. Thấy thì phải chạy." Hắn lặp lại.

An Nhiên đứng sững, mặt đỏ bừng, không biết có nên bật cười hay không. Cô chỉ biết... Phan Việt Hải đúng là loại người khiến người ta muốn tránh mà không thể tránh nổi.

Cô nằm dài trên chiếc giường quen thuộc trong căn cứ, mái tóc xõa tung trên gối, ánh mắt vô định dán vào trần nhà. Bên cạnh cô, con gấu xám to tướng – chiến lợi phẩm mang về từ sạp bắn súng hôm trước – đang được đặt ngay ngắn nơi đầu giường.

Cô xoay người, chống cằm nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt đầy sát khí như thể con gấu kia mắc nợ cô điều gì.

"Hừm..." Cô trừng mắt, nghiến răng. "Sao nhìn mày giống hệt tên Phan Việt Hải thế hả..."

Nói xong, cô vươn tay, túm lấy cái chăn, không chút do dự ném phủ lên đầu con gấu bông đáng thương, không muốn thấy mặt nó thêm phút nào nữa.

"Biến đi..." Cô lẩm bẩm, lật người úp mặt vào gối, tim vẫn đập nhanh, mà không rõ vì tức giận hay vì điều gì khác.

Những ngày sau đó quả thật y như lời Minh Quân nói, An Nhiên bận rộn đến mức không kịp thở.

Cô chưa từng tưởng tượng cuộc sống lại có thể cuốn đi nhanh như vậy, từng giờ từng phút đều trôi qua trong trạng thái căng thẳng và mỏi mệt. Tin tức, chỉ thị, báo cáo – mọi thứ đổ dồn lên đầu khiến cô phải liên tục làm việc, không có nổi một khoảng lặng để thở.

Nhưng không ai có thể thê thảm bằng Minh Hoàng.

Hắn không những lao động như một cái máy, mà còn gần như hành xác chính mình. Vừa phải đau đầu với đủ chuyện rối rắm ở trụ sở, xử lý hàng núi việc cho Lâm Đình Viễn, lại vừa phải đích thân đến hiện trường chỉ huy. Nhiều lần, hắn còn phải tự mình ra tay, vừa làm người cầm đầu, vừa làm lính tiên phong, như thể nếu không có hắn chạy suốt ngày thì cái tổ chức này sụp đổ mất.

Cô không nhớ nổi lần cuối cùng cô nhìn thấy Minh Hoàng là khi nào.

Dương Kiệt gần như ngày nào cũng trở về trong tình trạng tơi tả, thương tích cũ chưa lành đã dính thêm vết thương mới. Việt Hải cũng chẳng khá hơn là bao, trên người lúc nào cũng quấn băng, ánh mắt lúc nào cũng như vừa trở về từ cõi chết. Tình hình nghiêm trọng đến mức, một đội bác sĩ riêng thường xuyên được cử đến căn cứ để chăm sóc họ.

Cảm giác bất lực dâng lên. Cả nhóm rõ ràng đang bị vắt kiệt. Từng người, từng người một, như cỗ máy không ngừng quay, như dây cung căng đến cực hạn.

An Nhiên bức bối. Cô biết mình chẳng làm được gì, nhưng cô vẫn muốn giúp. Cô không muốn như hiện tại, chỉ có thể đứng nhìn những người bên cạnh mình lần lượt kiệt sức.

An Nhiên đã từng đề xuất cùng họ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhưng lời chưa dứt đã bị Dương Kiệt phản đối gay gắt. Phan Việt Hải không để cô mở miệng lần thứ hai, ánh mắt sắc lạnh như đóng chặt mọi lối thoát. Minh Hoàng cũng không đồng ý, vì việc cô ra ngoài không chỉ không giúp được gì mà còn có thể gây thêm gánh nặng cho họ, quyết định của hắn là thứ cô bắt buộc phải nghe theo.

An Nhiên nhìn Dương Kiệt với Phan Việt Hải lại trở về với thương tích mà vừa giận vừa lo, không kìm được mà mắng:

"Tại sao có nhiều thuộc hạ như vậy mà vẫn phải tự mình lao vào? Các người chán sống rồi hả?"

Dương Kiệt chỉ cười cười, mặt mày bầm dập nhưng vẫn tỉnh rụi, vừa chườm đá vừa nháy mắt với cô:

"Tướng quân thì cũng phải ra trận chứ, chẳng lẽ ngồi không trong quân doanh rồi múa mép chỉ huy?"

An Nhiên nghẹn lời. Cô thật sự không biết nên mắng tiếp hay câm nín trước thứ đạo lý ba xu kiểu Dương Kiệt. Với cô, sống sót mới là điều quan trọng nhất. Thế mà bọn họ lại cứ mù quáng, vì những kẻ chẳng liên quan gì tới bản thân mà liều mạng?

Cô không thể hiểu được.

Nhưng thứ khiến cô thấy khó hiểu hơn cả thế là chính mình.

Cô biết bản thân mình rất mâu thuẫn, dù biết rõ mình đến tổ chức này để làm gì, nhưng những người cô vẫn gọi là đồng đội kia, những người thực sự quan tâm lo lắng cho cô, cô không thể nào rạch ròi coi họ là kẻ thù được nữa.

***

An Nhiên mệt mỏi chìm vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ ấy, An Nhiên lại trở về căn nhà nhỏ nơi ngoại ô thành phố, nơi có tiếng cười vang vọng trong gian bếp ấm áp, nơi bố cô luôn càm ràm những chuyện nhỏ nhặt trong công việc rồi lại cười xoà khi mẹ cô pha một cốc trà nóng đưa tận tay.

Cô nhớ rõ buổi chiều hôm đó, nắng vàng xuyên qua tán cây, mẹ cô ngồi bên cửa sổ, còn bố thì hí hoáy sửa chiếc tủ nhỏ đã lỏng bản lề. An Nhiên vẫn là cô gái nhỏ, dựa vào vai mẹ, cảm thấy cả thế giới này đều thật an yên và tươi đẹp.

Nhưng không ai biết, giấc mơ êm đềm đó lại là vết cứa nhói buốt nhất.

Cô choàng tỉnh. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa từ chiếc đèn ngủ ở góc bàn. Gối đã ướt đẫm, lạnh buốt. Nước mắt không biết chảy từ khi nào, tràn ra hai khoé mắt, rơi xuống mà cô không hề hay biết. Cô ngồi dậy, ngực thắt lại, hơi thở nghẹn nơi cổ họng. Những mảnh ký ức đẹp đẽ vừa hiện lên giờ đây như dao cứa vào tâm trí.

An Nhiên đưa tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu. Bàn tay cô run lên, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Cô không cho phép bản thân yếu đuối lâu hơn nữa. Đây không phải là nơi để mơ mộng hay nuối tiếc quá khứ. Cô đã bước vào con đường này, nơi mà chỉ cần một giây phân tâm cũng có thể mất mạng.

Cô nhớ rõ lý do mình tới đây.

Khi An Nhiên còn học cấp ba, gia đình cô vẫn còn yên ổn. Bố cô là giám đốc điều hành một công ty xây dựng nhỏ, vốn không lớn nhưng làm ăn uy tín, chưa từng dính dáng tới bất kì hành động phi pháp nào. Cho tới khi một trong những dự án mà công ty ông nhận thầu vô tình liên quan đến một vụ rửa tiền quy mô lớn.

Một bản hợp đồng giả mạo, một khoản tiền chuyển không rõ nguồn gốc, và một cái tên bị đưa ra làm "vật thế thân". Bố cô bị bắt trong một cuộc điều tra vội vã, và dù biết mình vô tội, ông vẫn cắn răng chịu tội thay. Bởi vì... tính mạng của cô và mẹ đã bị lấy ra để uy hiếp. Ông phải giữ im lặng nếu không muốn mất đi tất cả.

Mẹ cô không chịu ngồi yên, bà nhờ cậy người quen, tìm luật sư, đi kêu oan, làm đơn kháng cáo. Nhưng bà đã quá ngây thơ. Tòa án phúc thẩm còn chưa kịp mở, mẹ của An Nhiên đã biến mất khỏi thành phố. Vài ngày sau, người ta tìm thấy xác bà trong một con hẻm vắng, không một manh mối.

Ngay khi nghe tin tức, bố cô cũng vì quá đau khổ nên đã tự sát trong tù.

Nhiều năm sau đó, khi nỗi đau trong cô tưởng chừng đã nguôi, Lâm Kỳ Phong đã tìm đến. Người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc như dao, trầm ổn và đầy nguy hiểm. Ông ta nói cho cô biết tất cả những tội ác với gia đình cô đều do một tay Lâm Đình Viễn gây ra, đặt lên bàn những bằng chứng không thể chối cãi và đưa cho cô một đề nghị không thể chối từ: "Ta có chung kẻ thù với cô. Hãy cùng nhau bắt hắn trả giá."

Con phố buổi sáng mùa thu ảm đạm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua làn sương lạnh, chiếu lên hàng cây đang rụng lá bên lề đường. An Nhiên bước chậm rãi, trên tay cầm hai bó hoa cúc trắng vừa mua.

Khi băng qua quảng trường, cô bất chợt dừng lại. Phía trước, một người đàn ông trung niên mặc thường phục, dáng vẻ cao lớn, phong thái đĩnh đạc nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa. Người ấy mang một nét rất quen thuộc.

An Nhiên nhận ra Tạ Việt Thành.

Ông là người cảnh sát năm xưa đã từng giúp mẹ cô tìm luật sư, từng cùng gia đình cô cố gắng kêu oan cho bố. Nhưng cuối cùng... mọi nỗ lực đều bất thành.

An Nhiên mím môi, cúi đầu thấp hơn, không dám lại gần. Cô sợ ông nhận ra mình, sợ phải đối mặt, nhất là khi việc cô đang làm hiện tại... đã không còn phù hợp để đứng cùng phía với những người như ông nữa.

Nhưng cô chưa kịp rẽ đi thì một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:

"An Nhiên phải không?"

Cô giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt hiền hòa của ông. Vẫn là nụ cười nhẹ như xưa, vẫn là ánh nhìn như có thể thấy rõ mọi tâm tư.

Cô không thể tránh nữa, đành cúi đầu, lễ phép:

"Cháu chào bác Thành."

Ông bước tới, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo chút bồi hồi:

"Lâu rồi không gặp, cháu lớn quá rồi."

Ông nhìn bó hoa trên tay cô, khẽ hỏi:

"Cháu đi đâu vậy?"

An Nhiên mím môi, chậm rãi đáp:

"Cháu đi thăm mộ bố mẹ."

Tạ Việt Thành trầm ngâm, ánh mắt hơi chùng xuống. Ông thở dài, vỗ nhẹ vai cô:

"Bác xin lỗi... năm xưa bác đã không thể giúp được gì cho bố mẹ cháu."

An Nhiên lắc đầu, nụ cười nhạt hiện trên môi:

"Không phải lỗi của bác. Khi đó, bác đã cố gắng hết sức rồi."

Ông nhìn cô, ánh mắt càng hiền hơn.

Tạ Việt Thành chợt cười:

"Hôm nay trùng hợp như vậy, hay là bác cháu mình đi ăn một bữa cơm?"

An Nhiên thoáng do dự, rồi lắc đầu:

"Dạ thôi ạ... giờ cháu phải đi ngay."

Ông chỉ nhẹ nhàng nói:

"Đừng ngại. Năm xưa bố mẹ cháu từng giúp bác không ít. Chỉ tiếc khi đó bác chưa có khả năng... Bây giờ nếu cháu cần giúp đỡ gì, bác luôn sẵn lòng."

An Nhiên gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào. Khi xưa người đàn ông trước mặt cô chỉ là một đội trưởng nhỏ bé, còn giờ ông đã là Cục phó Cục Điều tra Hình sự, đã đứng ở vị trí vô cùng quyền lực.

Nhưng... giữa hai người giờ đây là khoảng cách của hai chiến tuyến.

Thật nực cười, cô đang đi tìm công lý cho cha mẹ, nhưng lại đứng ở phía đối đầu với những người thực thi công lý.

Cô cúi đầu chào ông rồi rời đi, vẫy một chiếc taxi.

Phía sau, Tạ Việt Thành vẫn đứng yên, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô. An Nhiên siết chặt bó hoa trong tay, ngồi vào xe, lòng nặng trĩu.

Cơn gió se lạnh rít qua từng ngọn cỏ khô trên sườn đồi, quét qua lớp lá úa rải rác dưới chân.

An Nhiên đứng lặng trước hai ngôi mộ đơn sơ, tấm bia lạnh lẽo phủ một lớp rêu phong mỏng, từng dòng chữ khắc chìm hằn lên như những vết dao cứa vào tim cô.

Cô đặt xuống hai bó hoa cúc trắng, ngón tay run run chạm vào bia mộ, lau nhẹ lớp bụi mờ bám lại sau nhiều ngày. Đôi mắt cô không rời khỏi tên cha mẹ mình, trái tim như bị bóp nghẹn bởi ký ức cũ ùa về. Đã năm năm, nhưng mỗi lần cô trở về đây, mọi thứ lại như mới vừa xảy ra hôm qua.

Bàn tay cô siết chặt, móng tay hằn sâu vào da thịt nhưng cô không thấy đau. Thứ duy nhất cô cảm nhận được là khoảng trống vĩnh viễn trong tim, là sự giận dữ chưa bao giờ nguôi.

"Con xin lỗi..." Giọng An Nhiên khẽ run, hòa vào tiếng gió lạnh.

"Con mong bố mẹ hiểu cho con." Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cô biết, nếu bố mẹ còn sống, họ sẽ không muốn cô dấn thân vào con đường này. Nhưng từ ngày biết chân tướng sự việc từ miệng Lâm Kỳ Phong, mọi thứ trong cô đã thay đổi. Tha thứ là điều không còn trong từ điển của An Nhiên nữa.

Gió vẫn thổi qua mộ phần lạnh lẽo, cô đứng dậy, hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng và kiên định.

"Con nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com