Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14. Tàn Nhẫn

Gió biển lại thổi vù vù, mang theo mùi nước biển mặn mòi, không đủ để cuốn đi những suy nghĩ mông lung trong đầu hai người. 

Điện thoại Dương Kiệt rung lên, hắn nhìn màn hình rồi quay sang Minh Hoàng, gật đầu:

"Đến giờ rồi."

Hai người lập tức đứng dậy, nhanh chóng di chuyển đến điểm hẹn.

Họ có mặt tại một nhà hàng đồ ăn châu Á với các phòng đều là phòng riêng có cách âm, đảm bảo sự kín đáo tuyệt đối.

Minh Hoàng đẩy cửa bước vào, Vũ và Dương Kiệt theo sát phía sau. Trong phòng, một người đàn ông trung niên ngồi chờ sẵn, đôi mắt hẹp dài đầy toan tính. Vạn Vinh là thủ lĩnh Vạn Hải Hội, một băng nhóm buôn lậu từ biên giới phía Bắc. Phía sau ông ta là mười tên đàn em đứng dàn hàng ngang, bộ dạng bặm trợn, ánh mắt cảnh giác như lũ sói săn mồi.

Ngồi xuống, Minh Hoàng chậm rãi mở miệng:

"Hôm nay chúng tôi chỉ muốn nói chuyện làm ăn."

Vạn Vinh bật cười khẽ, giọng nói không sõi pha chút giễu cợt:

"Cậu cứ coi bọn chúng như không khí đi. Lâu rồi chúng không được ăn ngon, nên ở đây chờ ăn cơm thừa canh cặn thôi."

Minh Hoàng liếc qua mười tên đàn em phía sau ông ta. Hắn biết ông ta không nói chuyện trên mặt chữ, mà đang ám chỉ lần hợp tác trước nhận được phần quá ít, lần này muốn đòi thêm.

Hắn chỉ nhàn nhạt đáp:

"Vậy có thể gói đĩa rau này mang về, tôi cũng chưa động đũa vào."

Mặt Vạn Vinh hơi cứng lại khi nhìn xuống đĩa rau luộc xanh lè trên bàn. Nhưng ông ta vẫn cố duy trì thái độ cười cợt, nhặt đũa gắp một miếng cá hấp lên:

"Tôi thấy cậu có vẻ không thích ăn cá nhỉ? Vậy đĩa cá hấp này..."

Trên bàn bao nhiêu là sơn hào hải vị, nhưng ông ta cũng chỉ dám với đến đĩa cá hấp bình dân. Ông ta cảm thấy bản thân đã rất nhượng bộ rồi, chỉ đòi thêm một ít tỉ lệ chia phần, với Lâm Đình Viễn thì chẳng đáng là bao.

Minh Hoàng mỉm cười nhưng không đáp, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Vạn Vinh hơi ngập ngừng, khiến không khí thoáng chùng xuống.

Minh Hoàng chậm rãi đặt đũa xuống, giọng điệu nhàn nhã nhưng ánh mắt lại sắc lạnh:

"Không phải cái gì chủ nhân không thích cũng có thể nhường cho đám tay sai."

Lời vừa dứt, Vạn Vinh đập bàn bật dậy, trừng mắt giận dữ:

"Cậu nói ai tay sai?!"

Nhưng khi ông ta vừa ngẩng đầu lên, hai ánh mắt lạnh như dao cắt của Vũ và Dương Kiệt đã nhìn chằm chằm vào mình.

Vạn Vinh khựng lại. Ông ta cảm nhận rõ ràng sát khí trong ánh mắt hai kẻ đó. Cuối cùng, ông ta chầm chậm ngồi xuống lại, gượng gạo hít sâu một hơi.

Minh Hoàng vẫn thản nhiên, mặt không đổi sắc, như thể vừa rồi chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường. Nhưng trong lòng hắn hiểu, Vạn Vinh đã thua trong thế trận tâm lý. Ngay từ đầu khi ông ta tự lấy những tên tay sai đứng sau lưng để đại diện cho bản thân, là ông ta đã thua rồi.

Minh Hoàng không muốn kéo dài thời gian, liếc nhìn Dương Kiệt. Hắn lập tức lấy một bản hợp đồng, đặt lên bàn, đẩy về phía Vạn Vinh.

"Bây giờ nói chuyện chính. Lần này cứ theo tiền lệ mà làm, chúng tôi không nghĩ cần thay đổi gì."

Vạn Vinh thở phì phò, hằn học nói:

"Quy mô đơn hàng này lớn hơn trước nhiều, bên tôi cũng tốn nhiều chi phí nhân công, vận chuyển lẫn kho bãi hơn."

Minh Hoàng cười nhạt:

"Quy mô lớn hơn thì phần việc của chúng tôi cũng nhiều hơn mà. Tỉ lệ vẫn vậy, quy mô tăng thì lợi nhuận cũng tăng theo, đúng không?"

Hắn không nhanh không chậm, kiên nhẫn giảng giải như một giáo viên dạy trẻ con tập đếm số. Nhưng Vạn Vinh cắn răng, cứng đầu:

"Không có Vạn Hải Hội, các người không thể làm được vụ này."

RẦM!

Ông ta vỗ mạnh xuống bàn.

Mười tên phía sau đồng loạt rút vũ khí, một loạt dao găm sáng loáng, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong phòng.

Vạn Vinh cười nhạt, ánh mắt khiêu khích:

"Thế nào? Chúng mày chỉ có ba người, liệu có giữ nổi cái mạng không?"

Nhưng Minh Hoàng vẫn ngồi im, ánh mắt không chút dao động.

Soạt!

Dương Kiệt đứng chắn trước mặt Minh Hoàng, giật phăng áo khoác, để lộ cánh tay trần rắn chắc cùng những vết sẹo chồng chéo.

Hắn gầm lên, rồi lao thẳng vào đám người cầm dao.

Nắm đấm của Dương Kiệt mạnh như búa tạ. Hắn né một nhát dao xọc thẳng tới, tay trái vung lên đấm thẳng vào cằm kẻ trước mặt, răng gãy, máu văng tung tóe.

Tên thứ hai vung dao chém tới. Dương Kiệt túm lấy cổ tay hắn, vặn một cái, tiếng "rắc" vang lên chói tai. Tên đó hét lên đau đớn, con dao rơi xuống sàn.

Hắn quay người, nhấc chân đạp mạnh vào ngực gã, cả thân hình gã bắn ngược ra sau, đập mạnh vào tường, ngất ngay tại chỗ.

Bên kia, Vũ đã lao vào như bóng ma.

Hai con dao găm trong tay hắn lướt đi nhanh như tia chớp, lạnh lùng, chính xác, tàn nhẫn.

Một tên vừa lao tới đã bị rạch ngang cổ, máu phun ra nhuộm đỏ sàn nhà.

Tên khác xông lên từ phía sau. Vũ không cần quay đầu, trở tay đâm ngược, lưỡi dao xuyên thẳng vào yết hầu. Kẻ đó lảo đảo, ôm cổ ngã xuống, giãy giụa trong vũng máu.

Chỉ trong vài phút, mười tên đàn em đều gục trên sàn, máu chảy lênh láng.

Minh Hoàng ngồi yên quan sát, hắn không cần động tay, ánh mắt hắn lạnh lẽo dừng lại trên người Vũ.

Hắn nhìn Vũ bình tĩnh rút dao khỏi thi thể, máu nhỏ từng giọt xuống sàn, mà ánh mắt vẫn lãnh đạm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cảnh tượng này, Minh Hoàng không xa lạ.

Vũ là một con thú săn mồi tàn nhẫn, một cỗ máy giết người hoàn hảo.

Minh Hoàng vẫn ngồi yên vị trên ghế ăn, nhìn thẳng vào Vạn Vinh, ánh mắt không chút cảm xúc.

"Muốn bàn lại chuyện hợp tác không?" Minh Hoàng nhàn nhạt hỏi.

Vạn Vinh mặt trắng bệch, hai tay run rẩy đặt trên bàn, không dám cử động.

Bàn tay dưới gầm bàn đã ướt đẫm mồ hôi.

Vũ rút điện thoại từ túi quần, màn hình lóe lên phản chiếu đôi mắt sắc lạnh của hắn. Hắn mở loa ngoài.

"Hoàng, cậu thấy vụ này thế nào?"

Giọng nói của Lâm Đình Viễn vang lên trong không gian đầy mùi máu tanh, hơi rè rè qua loa điện thoại nhưng vẫn tràn ngập uy quyền. Ông ta đã nghe hết mọi diễn biến của bữa ăn từ đầu.

Minh Hoàng thoáng nhếch môi, lướt ánh mắt qua Vạn Vinh, kẻ vừa nãy còn hung hăng, giờ mặt đã trắng bệch như xác chết, mồ hôi túa ra như tắm.

Hắn chậm rãi trả lời:

"Có thể giảm tỉ lệ chia phần của Vạn Hải Hội xuống. Là vượt chỉ tiêu so với mục đích buổi gặp hôm nay."

"Được được! Thế nào cũng được! Tôi sẽ làm hết!" Vạn Vinh gật đầu lia lịa, lắp bắp, hối hả chỉ sợ chậm một giây là mất mạng.

Nhưng Lâm Đình Viễn vẫn chưa nói xong.

"Vũ?"

Lần này, ông ta muốn hỏi suy nghĩ của Vũ.

Không khí lặng ngắt như tờ.

Vũ vẫn cầm con dao găm dính máu, cất giọng trầm thấp, khàn khàn:

"Không thể đảm bảo ông ta không phản bội."

Lời này như một nhát dao đâm thẳng vào Vạn Vinh.

Chỉ vì một phút nóng giận bốc đồng, hành động hôm nay của ông ta đã tự tay làm sụp đổ chữ tín của ông ta với Lâm Đình Viễn.

Lâm Đình Viễn cười khẽ.

Tiếng cười ấy lạnh lẽo, âm u, qua loa điện thoại càng khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, chết chóc.

"Hoàng à, cậu vẫn vậy. Ta thích cậu vì cậu thông minh... Nhưng cậu còn thiếu một chút tàn nhẫn."

Minh Hoàng mím môi, cau mày nhìn Vạn Vinh. Khi ông ta ra lệnh cho đàn em rút dao, ông ta đã tự đặt chân vào mồ chôn mình.

Giọng Lâm Đình Viễn lại vang lên, chậm rãi, dứt khoát:

"Vũ. Làm đi."

Vạn Vinh bất chợt quỳ sụp xuống sàn, cả thân người run rẩy như lá cây trước bão.

"Đừng! Đừng giết tôi! Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Làm ơn tha cho tôi—"

Tút—

Điện thoại cắt máy.

Vũ bước từng bước về phía Vạn Vinh, bóng dáng lạnh lẽo và vô cảm như tử thần đang đi đến thu hồi một linh hồn.

Vạn Vinh hoảng loạn lùi về sau, hai tay bám chặt lấy mép bàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lưỡi dao sáng loáng trên tay Vũ vung lên, một đường sạch sẽ, sắc bén, không chút do dự.

Máu tươi phun ra xối xả từ động mạch, nhuộm đỏ cả nền gạch lạnh. Vạn Vinh ôm cổ, toàn thân co giật, miệng há hốc cố thở nhưng không thể phát ra âm thanh nào nữa. Đôi mắt ông ta trợn trừng.

Cuối cùng, cả thân hình đổ ập xuống nền đất, nằm im trong vũng máu đang loang dần.

***

Đêm khuya ở căn cứ vẫn im ắng cho đến khi tiếng bước chân vang lên, kèm theo đó là tiếng đẩy cửa cọt kẹt.

Tiếng động đánh thức hai người trong phòng. Phan Việt Hải tỉnh dậy, mở cửa nhìn ra. An Nhiên cũng ló đầu ra khỏi phòng, cau mày khi thấy Dương Kiệt ôm cánh tay với vẻ mặt nhăn nhó.

Không cần hỏi, cô cũng biết hắn lại bị thương. Cô chỉ lặng lẽ thở dài, quay người đi lấy hộp đồ sơ cứu.

Ở ngoài sân, hai bát mì nóng hổi được đặt xuống mặt bàn gỗ. Minh Hoàng đã nấu mì cho hai người họ, chỉ đơn giản với trứng và một ít rau. Dương Kiệt cầm đũa gắp lia lịa, vừa thổi vừa ăn. Minh Hoàng chậm rãi ăn từng chút, còn Phan Việt Hải ngồi đối diện, một tay chống cằm quan sát hai người.

An Nhiên tiến tới, trừng mắt nhìn Dương Kiệt, giọng điệu u ám:

"Anh đưa tay đây."

Dương Kiệt vội nhét thêm một miếng mì vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa giơ tay trái ra, không quên cười đùa. Trên mu bàn tay xuất hiện một vết cắt ngắn, cũng không quá sâu.

"Thế nào? Anh càng ngày càng nhiều kinh nghiệm đúng không? Nếu không phải chúng đều cầm dao trong khi anh đánh tay không thì chẳng đứa nào chạm được vào anh."

An Nhiên đang cẩn thận bôi thuốc sát trùng, nghe vậy thì cau mày, bàn tay tăng lực nhấn.

"A! Nhẹ thôi chứ!" Dương Kiệt kêu oai oái, vừa rụt tay vừa nhăn mặt như trẻ con.

Minh Hoàng lẫn Việt Hải cùng phì cười. Dương Kiệt quay sang nhìn Việt Hải, môi nhếch lên trêu ghẹo:

"Cả năm anh mới thấy cậu cười một lần đấy. Sao, dạo này yêu đời vậy à?"

Nụ cười trên môi Phan Việt Hải tắt ngấm ngay lập tức. Hắn lại trở về vẻ điềm đạm, không chút cảm xúc thường thấy. Dương Kiệt nheo mắt quan sát hắn chằm chằm, nhưng cũng không nói thêm gì.

Một lát sau, không khí dần lắng xuống.

Dương Kiệt đột nhiên quay sang nhìn An Nhiên, nhíu mày:

"Em quen thằng Vũ à?"

Câu hỏi khiến An Nhiên khựng lại. Bên cạnh, Phan Việt Hải cũng ngẩng đầu, cau mày nhìn hắn.

Dương Kiệt gõ ngón tay lên bàn, thong thả nói tiếp:

"Anh thấy hắn hỏi Minh Hoàng đội ta có một thành viên nữ đúng không."

Hắn ngừng lại một chút, nhìn sang Minh Hoàng chờ xác nhận.

Minh Hoàng gật đầu:

"Ừm. Hắn chỉ hỏi vậy thôi."

Dương Kiệt tò mò suy đoán:

"Bình thường hắn có quan tâm chuyện đội mình làm gì đâu. Giờ tự nhiên lại hỏi. Em với hắn có quen biết à?"

An Nhiên không giấu giếm:

"Em từng gặp hắn ở trụ sở."

Dương Kiệt xoa cằm, tặc lưỡi:

"Biết đâu hắn có hứng thú với em đấy. An Nhiên nhà ta cũng xinh đẹp mà."

An Nhiên giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.

"Xinh đẹp gì chứ..." Cô hơi bối rối, nhưng cũng không đến mức đỏ mặt.

Bên cạnh, Phan Việt Hải đen mặt, ánh mắt lạnh đi mấy phần, còn Minh Hoàng vẫn chỉ bình thản vừa ăn mì vừa nghe chuyện.

An Nhiên không nghĩ ngợi quá nhiều về lời trêu chọc của Dương Kiệt. Cô chỉ cảm thấy lạ lùng.

"Lần trước gặp, hắn hỏi em có nhớ hắn không."

Cô nhíu chặt mày, cố gắng đào bới ký ức.

"Có thể trước đây đã có lần hắn gặp em, hoặc em trông giống người quen cũ nào đó chẳng hạn."

Dương Kiệt bật cười, lắc đầu.

"Đấy là chiêu tán tỉnh của bọn con trai đấy. Em phải cẩn thận."

Cô trừng mắt nhìn hắn, nhưng chưa kịp phản bác thì Phan Việt Hải cắt ngang bằng giọng lành lạnh.

"Mì của anh nở rồi."

Dương Kiệt giật mình, vội cúi xuống bát mì của mình, lùa ngay vào miệng như sợ bị cướp mất.

"Anh đùa vậy thôi..." Hắn vừa nhai vừa lẩm bẩm.

"Chứ tên đó như con rô bốt vậy, chẳng có chút sự sống nào. Sẽ không bao giờ có chuyện hắn thích ai đâu."

Minh Hoàng lúc này mới lên tiếng, hắn đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc:

"Hắn là loại người không nên tiếp xúc."

An Nhiên trầm ngâm, sống lưng cô ớn lạnh. Nhắc đến hắn, không ai có lời nào tốt đẹp hết.

Một kẻ nguy hiểm như vậy lại chú ý đến cô, có khi nào ngày xưa cô đã từng làm việc gì gây thù chuốc oán với hắn hay không? An Nhiên lật tung mọi sự kiện trong đầu mà chẳng thể nhớ ra gì cả. Cô mong mình sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn nữa.

Nhưng An Nhiên không ngờ lại phải đụng mặt hắn sớm như vậy.

Minh Hoàng rời căn cứ từ sáng sớm để đến trụ sở. Dương Kiệt và Phan Việt Hải thì đi làm nhiệm vụ, nghe nói có một kho hàng bị đánh chiếm.

An Nhiên cũng chẳng để tâm lắm vì theo thông báo thì nhiệm vụ này có độ khó thấp. Cô đang hí hoáy với đống thiết bị công nghệ trong phòng thì thiết bị liên lạc rung lên, tin nhắn hiện ra yêu cầu cô đến hiện trường hỗ trợ gỡ bom...

Gỡ bom?

An Nhiên đờ người mất vài giây.

Tại sao cô lại liên quan đến chuyện này? Chẳng phải muốn gỡ bom thì phải gọi một đội chuyên trách sao? Bọn họ cứ làm như cô làm được mọi thứ vậy. Giống như cứ nhận là sinh viên IT thì điện thoại, ti vi, wifi, máy giặt đều mặc định biết sửa hết?

Hơn nữa hiện giờ ở căn cứ không có chiếc xe nào cả.

An Nhiên còn chưa kịp nghĩ ra cách di chuyển thì một chiếc ô tô tiến vào sân căn cứ. Cô quả thật đã lo lắng thừa thãi. Chiếc Continental màu xám dừng lại trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng của Vũ.

Cô giật thót, nhưng không có lựa chọn nào khác.

An Nhiên ôm laptop và vài thiết bị khác, bước nhanh đến xe, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Không gian trong xe tĩnh lặng. Vũ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như mọi khi. An Nhiên cũng không mở miệng, cô ôm chặt laptop trong lòng.

Xe rời đi.

Cả quãng đường, không ai nói một lời nào.

Đến nơi, An Nhiên vừa nhìn thấy Dương Kiệt liền chạy đến ngay.

"Phan Việt Hải đâu?"

Dương Kiệt nắm chặt tay, gương mặt căng thẳng đến mức hai hàng lông mày gần như dính vào nhau.

"Thằng Hải bị bắt rồi."

An Nhiên chết sững.

Dương Kiệt cắn răng, giọng trầm đục.

"Vạn Hải Hội. Chúng nó muốn trả thù."

Kho hàng này bị Vạn Hải Hội đánh chiếm. Dương Kiệt và Phan Việt Hải dẫn người đến tái chiếm, nhưng không ngờ đối phương lại có chuẩn bị từ trước.

Dương Kiệt càng siết tay chặt hơn, hàm răng nghiến lại.

Chúng đã bắt Việt Hải làm con tin.

Nhưng không chỉ có thế.

Bọn chúng còn tuyên bố đã cài bom trong kho hàng.

Lời đe dọa của chúng không phải nói suông. Máy quét bom đã xác nhận sự tồn tại của chất nổ. Sau đó, chúng đưa ra điều kiện: giao Vũ cho chúng, nếu không, cả Phan Việt Hải lẫn kho hàng này sẽ cháy thành tro.

An Nhiên hít vào một hơi lạnh.

Vũ nhận được cuộc gọi, hắn giơ máy lên nghe, giọng nói từ đầu dây bên kia không lớn nhưng vì An Nhiên đứng gần nên cô vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy từng câu chữ phát ra từ loa điện thoại.

"Sẵn sàng chưa?"

Vũ trả lời bằng một giọng khàn khàn không có chút cảm xúc, âm điệu trầm thấp lạnh lùng như đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu cho tình huống này.

"Sẵn sàng, thưa chủ tịch."

Cùng lúc đó, Dương Kiệt cũng nhận được mệnh lệnh. Theo chỉ thị từ Lâm Đình Viễn, Vũ phải giao nộp bản thân để đổi lấy Phan Việt Hải, còn An Nhiên sẽ phụ trách gỡ bom. Cô nghe vậy mà không khỏi rùng mình, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi bất an mãnh liệt.

An Nhiên không hiểu tại sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy có chút đồng cảm với hắn. Có lẽ vì họ đều giống nhau, đều là những con tốt bị người khác đẩy ra tiền tuyến, đều là những kẻ không có quyền lựa chọn số phận của chính mình.

Bầu không khí u ám bao trùm khi cả hai tiến vào bên trong kho hàng. An Nhiên lặng lẽ quan sát xung quanh, trong lòng thầm đánh giá tình hình. Những thùng hàng lớn được chất cao thành từng dãy, camera an ninh được đặt ở nhiều góc, trên trần nhà, trên các xà ngang, thậm chí có những thiết bị nhỏ bằng hộp nhựa được gắn chặt vào những vị trí trọng yếu. Với thiết kế này, cô gần như có thể chắc chắn rằng đó chính là những quả bom đã được cài đặt trước.

Tiếng bước chân khẽ vang lên trên nền bê tông lạnh lẽo, rồi ngay sau đó, một giọng nói cất lên từ trong bóng tối, âm điệu mang theo sự khinh thường và chán ghét cực độ.

"Mày nhìn xem, có đúng là thằng giết lão đại không?"

Một giọng khác đáp lại ngay lập tức, xen lẫn chút căm phẫn.

"Đúng, tao từng gặp hắn một lần, chính là thằng này! Mẹ kiếp, thằng chó!"

Một kẻ khác lên tiếng, giọng nói có phần bực bội:

"Bọn tao đã nói rất rõ là chỉ một mình thằng Vũ đi vào thôi, còn con đàn bà kia là thế nào hả? Chúng mày nghe không hiểu hay cố tình không hiểu?"

Lại có một tên khác cười khẩy, nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, giọng điệu mang theo sự cợt nhả đầy xem thường.

"Hừ, không sao. Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái yếu ớt, để nó đi theo cũng chẳng thay đổi được gì."

Cả bọn cười phá lên, tiếng cười tràn đầy sự miệt thị và chế giễu.

Từ đầu đến cuối, Vũ vẫn giữ im lặng, ánh mắt hắn trầm tĩnh như mặt nước không gợn sóng, không có bất cứ phản ứng gì trước lời khiêu khích của bọn chúng. An Nhiên âm thầm đánh giá tình hình, trong tầm mắt cô có khoảng mười tên đang đứng trước mặt, tất cả đều có vũ khí, nhưng điều đáng lo ngại là số lượng của chúng không chỉ dừng lại ở đó, bởi vì cô có thể cảm nhận được những kẻ khác đang nấp sau những thùng hàng lớn, chỉ chờ cơ hội để ra tay.

Cô hít sâu một hơi rồi cất giọng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

"Giao Phan Việt Hải ra trước."

Lũ côn đồ phá lên cười, một tên trong số đó tiến về phía một góc kho, kéo lê một bóng người ra khỏi bóng tối.

An Nhiên mở to mắt khi nhìn thấy Việt Hải. Hắn bị trói chặt hai tay hai chân, trên người đầy vết thương, trên mặt cũng có nhiều vệt máu loang lổ. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là khối thuốc nổ quấn chặt quanh bụng hắn, chỉ cần một kẻ nào đó nhấn nút kích hoạt, hắn sẽ lập tức bị nổ tan xác.

Cảm giác căm phẫn dâng lên trong lòng, An Nhiên nghiến chặt răng, hai tay siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt.

Phan Việt Hải dường như vẫn còn chút ý thức, ánh mắt hắn chớp chớp vài cái khi nhìn thấy cô, hàng lông mày khẽ nhíu lại đầy đau đớn, nhưng vì miệng bị bịt kín nên không thể phát ra âm thanh nào.

"Mày đi vào đây trước, rồi bọn tao sẽ thả nó ra."

Không chút do dự, Vũ nhấc chân tiến về phía trước. Bước đi của hắn chậm rãi, bình thản đến mức khiến An Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô không hiểu nổi tại sao hắn có thể điềm nhiên chấp nhận cái chết như vậy, cũng không hiểu vì sao bản thân lại bất giác đưa tay ra, túm chặt lấy ống tay áo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com