Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17. Kẻ Xấu

Chiếc xe màu trắng lướt êm qua cổng căn cứ, phản chiếu ánh nắng chiều tà trên lớp sơn bóng loáng. Chiếc Porsche 911 thiết kế gọn gàng mà không kém phần mạnh mẽ, động cơ rền vang như một con thú hoang đang chờ được giải phóng sức mạnh.

Cửa xe mở ra, Phan Việt Hải bước xuống, áo sơ mi hơi xộc xệch vì chuyến đi dài. Ngay khi nhìn thấy chiếc xe, An Nhiên lập tức chạy đến, mắt cô trợn tròn, miệng há hốc, suýt chút nữa còn va vào mui xe vì không tin vào mắt mình.

"Xe mới của anh hả?" Cô chỉ vào chiếc xe, giọng đầy háo hức.

Phan Việt Hải nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười lười biếng, rồi lắc đầu:

"Xe của em đó."

An Nhiên tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi, miệng cô lại càng há rộng hơn, suýt nữa có thể nhét vừa một quả trứng gà.

An Nhiên sững sờ.

Lâm Đình Viễn thực sự chịu chi như vậy cho một tay sai nhỏ nhoi như cô sao?

Cô chậm rãi đặt tay lên mui xe, lòng bàn tay cảm nhận rõ sự mát lạnh của lớp sơn, ánh mắt quét qua những đường nét tinh xảo của chiếc xe thể thao này. Không thể nói đây là chiếc xe đắt nhất mà cô từng nghĩ tới, nhưng nếu đắt hơn nữa thì chắc cô cũng chẳng dám nhận đâu.

Vậy là bây giờ căn cứ của bọn họ đã có bốn chiếc xe.

Mercedes AMG GT R Coupe của Minh Hoàng hiện không có ở đây, Porsche Cayenne Turbo GT của Phan Việt Hải đang đỗ ngay trong sân, Range Rover Velar – chiếc xe cả nhóm dùng chung nhưng thực chất là của Dương Kiệt – thì đang trên đường làm nhiệm vụ, và bây giờ, có thêm chiếc Porsche 911 này, thuộc về cô.

Quá đỉnh! Quá tuyệt!

An Nhiên lướt tay qua vô lăng, một cảm giác hưng phấn dâng trào trong lòng. Có ai mà không thích xe đẹp chứ? Hơn nữa, cái cảm giác bòn rút tiền của kẻ thù một cách thoải mái, tiêu xài xa hoa bằng chính tài sản của chúng, đúng là một niềm vui khó diễn tả bằng lời.

Cô không phải kiểu người sẽ nghiêm túc mà nói: "Ta nhất định không nhận bất kỳ lợi ích nào từ ngươi, vì ngươi là kẻ thù của ta. Ta cũng có lòng tự trọng!"

Không, cô không có kiểu tự trọng ngớ ngẩn đó.

Nếu kẻ thù đã muốn vung tiền, cô sẵn sàng dang tay hứng trọn.

An Nhiên còn chưa tận hưởng trọn vẹn niềm vui từ chiếc xe mới thì điện thoại rung lên, báo hiệu một tin nhắn từ nguồn tin cậy mà cô hay mua thông tin.

"Kiểm tra hòm thư."

Cô nhanh chóng chào Phan Việt Hải rồi rảo bước về phòng, đóng cửa lại, bật laptop lên. Màn hình sáng lên trong bóng tối, phản chiếu ánh mắt căng thẳng của cô.

Cô mở hộp thư đến, đọc dòng tin nhắn mà người cung cấp thông tin gửi đến:

"Cậu bảo tôi tìm thông tin về người đầu tiên, thực sự là không có gì bất thường cả, mọi thứ đều ổn. Nhưng người thứ hai lại có điểm thú vị. Hắn có quan hệ với người đầu tiên. Cậu xem chi tiết trong file đính kèm nhé."

An Nhiên giật thót.

Người đầu tiên mà cô yêu cầu điều tra chính là cục phó Cục điều tra hình sự. Người thứ hai là... Phan Việt Hải.

Làm sao hai người này lại có liên quan đến nhau?

Hơi thở cô dồn dập, ngón tay di chuột một cách căng thẳng rồi dừng lại trước tệp tin đính kèm. Cô hít sâu, cố trấn tĩnh bản thân trước khi nhấp chuột mở nó lên.

Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt khiến toàn thân cô cứng đờ:

Họ tên: Tạ Việt Hải
Ngày sinh: 29/04/XXXX
Mẹ: Phan Hải Linh – mất khi Tạ Việt Hải 5 tuổi.
Bố: Tạ Việt Thành – Cục phó Cục điều tra hình sự.
Hai mươi tuổi rời khỏi Học viện Sĩ quan Cảnh sát, gia nhập tổ chức của Lâm Đình Viễn, lấy tên Phan Việt Hải.

Đầu óc An Nhiên trống rỗng.

Không phải Phan Việt Hải, mà là Tạ Việt Hải?

Mắt cô dán chặt vào màn hình, dù đã đọc đi đọc lại nhưng vẫn không thể tin nổi. Những ngón tay đang đặt trên bàn phím bỗng lạnh toát, cả người cô như bị nhấn chìm trong một cơn sóng dữ dội của sự bàng hoàng và hoang mang.

Cô cố gắng sắp xếp lại những thông tin vừa nhận được.

Đầu tiên, Tạ Việt Thành không phải là kẻ xấu, ông chỉ là một quan chức cấp cao liêm chính của lực lượng cảnh sát.

Tạ Việt Hải là con trai của ông, từng theo học tại Học viện Sĩ Quan Cảnh sát, nghĩa là từ nhỏ hắn đã được định hướng trở thành một cảnh sát chân chính.

Nếu vậy, hắn gia nhập tổ chức của Lâm Đình Viễn để làm gì?

Cô nhanh chóng hình dung ra một khả năng, hắn là gián điệp của phía cảnh sát. Một người như hắn, có thân phận đặc biệt như vậy, có thể đã nhận lệnh trà trộn vào tổ chức để thu thập thông tin.

Nhưng nếu đúng thế, tại sao Lâm Đình Viễn lại nhất quyết phải giữ hắn lại, dù có hi sinh thuộc hạ trung thành nhất cũng phải cứu hắn?

Ông ta biết sự thật rồi sao? Nếu biết, tại sao không giết hắn, mà lại giữ hắn bên cạnh như một thuộc hạ thân tín?

Chỉ có một lời giải thích hợp lý, Lâm Đình Viễn muốn lợi dụng hắn, biến hắn thành con tin để kiểm soát Tạ Việt Thành.

Mọi chuyện dường như hợp lý hơn.

Tạ Việt Hải không phải người của Lâm Kỳ Phong, nhưng hắn vẫn có thể được coi là phe đồng minh.

Nhưng vậy thì sao?

Dù vậy vẫn không thể phủ nhận một điều, hắn đã lừa dối cô.

Từ đầu đến cuối, tất cả mọi thứ hắn nói với cô đều là dối trá.

Họ tên, ngày sinh, thân phận, tuổi thơ.

Tất cả những gì hắn từng kể về bản thân đều không có cái nào là thật.

Vậy mà hắn còn dám bảo cô hãy tin hắn.

Cô phải tin tưởng hắn bằng cách nào đây?

Cô đã từng gặp nhiều phiên bản Phan Việt Hải.

Tất cả những phiên bản đó, có cái nào là con người thật của hắn không?

Bây giờ lại xuất hiện thêm một Tạ Việt Hải.

An Nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng.

Nhưng cảm giác thất vọng cứ quấn lấy cô không buông.

Hắn tiếp cận cô với mục đích gì?

Chỉ là một đồng minh bất đắc dĩ, hay còn có kế hoạch nào khác?

Thậm chí... cô còn...

Không.

An Nhiên cắn chặt răng, cô không được phép.

Cô nhắc nhở bản thân: Phải tỉnh táo.

Không thể để hắn lừa thêm một lần nào nữa.

Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên.

An Nhiên giật mình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể cô cứng đờ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhanh chóng đóng laptop lại, bàn tay vô thức siết chặt mép bàn.

Cô rón rén bước đến cánh cửa, áp tay lên tay nắm, hít thêm một hơi dài nữa rồi mới xoay nhẹ mở ra.

Đứng trước cửa là hắn, Tạ Việt Hải.

Hắn cao lớn, gương mặt ngược sáng trước ánh nắng chiều tà. Khi vừa thấy biểu cảm trên gương mặt cô, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt tối sẫm nhìn cô chòng chọc.

Không còn ấm áp như mọi khi.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo và sắc bén.

Khung cảnh này thật quen thuộc.

An Nhiên cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn đó. Cô biết rõ nếu cứ để hắn nhìn tiếp, hắn có thể sẽ đọc được tất cả suy nghĩ trong đầu cô.

Nhưng dù cô có muốn kéo dài khoảng cách cũng không còn kịp nữa.

Tạ Việt Hải bước vào phòng, chốt cửa lại sau lưng. Âm thanh chốt cửa sắc lạnh khiến cô giật mình. Không nói một lời, hắn áp sát cô, hai bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy đầu cô, giữ cố định.

Sau đó, hắn cúi xuống, hôn cô.

Nụ hôn không hề dịu dàng, chỉ có sự chiếm đoạt thô bạo.

An Nhiên mở to mắt, hoảng loạn giãy giụa, nhưng hắn chẳng cho cô cơ hội trốn tránh.

Một tay hắn đưa xuống siết chặt eo cô, kéo sát lại, khống chế toàn bộ sự phản kháng yếu ớt của cô. Ngay khi cô còn đang cố vùng vẫy, hắn khẽ nhéo một cái lên eo cô, khiến cô giật mình há miệng ra. 

Ngay lập tức, hắn xông thẳng vào, đầu lưỡi nóng ran quấn lấy cô, không để cô có chút không gian nào để thở.

An Nhiên rùng mình.

Hơi thở hắn bao phủ lấy cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, mang theo sự áp bức khiến cô mềm nhũn trong vòng tay hắn. Hắn giống như một con thú ăn thịt đang cắn chặt lấy con mồi của mình, không để cho nó có bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát.

An Nhiên cố gắng lấy lại tỉnh táo, cắn mạnh vào môi hắn.

Mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa trong miệng.

Cô nghĩ hắn sẽ buông ra. Nhưng không, hắn lại càng trở nên hung hăng hơn. Nụ hôn của hắn trở nên càng sâu hơn, điên cuồng hơn, như muốn nghiền nát tất cả sự chống cự còn sót lại trong cô.

An Nhiên không chịu nổi nữa, cô bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên gò má tái nhợt.

Chính khoảnh khắc đó, hắn dừng lại.

Tạ Việt Hải rời khỏi môi cô, đứng thẳng người lên. Hắn đưa lưỡi nhẹ liếm qua cánh môi bị bật máu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Hai đôi mắt đỏ hoe.

Cô khóc vì sợ hãi.

Còn hắn... cô không biết.

Cô đẩy mạnh hắn ra, lảo đảo lùi về phía sau, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

Hắn bỗng nhiên nhếch môi, nụ cười vừa cay đắng, vừa giễu cợt.

"Vậy là em biết rồi."

Giọng hắn khàn khàn, khô cứng, thái độ như đã sớm đoán được điều này.

Nước mắt vẫn chưa kịp lau đi, cô nhìn hắn trừng trừng, ánh mắt ngập tràn tức giận, đau lòng, lẫn thất vọng.

"Đúng." 

Giọng cô run rẩy, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Hắn nhìn cô chằm chằm, rồi chậm rãi nói:

"Anh biết em đã nghi ngờ sau vụ bắt cóc. Nhưng không ngờ em lại tìm ra sự thật nhanh đến vậy. Em thông minh như vậy để làm gì?"

An Nhiên không đáp.

Hắn im lặng một chút, rồi lại hỏi:

"Em biết đến đâu rồi?"

An Nhiên hít một hơi sâu, cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng giọng nói vẫn không thể che giấu được sự chấn động:

"Toàn bộ mọi thứ."

Tạ Việt Hải bật cười.

"Không. Em chưa biết toàn bộ đâu."

"Nếu em biết toàn bộ, em sẽ còn căm hận anh hơn thế này cơ."

An Nhiên cắn chặt răng. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đến mức gần như bật máu. Cả người cô run lên, cảm giác phẫn nộ đang sôi trào trong huyết quản.

Hắn bước lên một bước rồi ôm chặt lấy cô.

Cô giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Hắn khóa chặt cô trong vòng tay mình. Cô nhớ lại bài học hắn từng dạy cô. Về sự chênh lệch thể lực giữa hai người lớn đến mức nào.

Cô sẽ không thể thoát ra được.

Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, không có một chút giễu cợt nào, thậm chí còn ẩn chứa chua xót đau đớn.

"Đáng lẽ em phải tránh xa anh ngay từ đầu."

"Anh là kẻ xấu."

***

Vũ bước vào văn phòng của Lâm Đình Viễn, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để báo cáo công việc, nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, ánh mắt hắn liền chạm phải một bóng người xa lạ đang ngồi đối diện với ông ta.

Người đàn ông trung niên ấy mặc một bộ vest tối màu chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, đường nét khuôn mặt cương nghị, mang theo một vẻ nghiêm trang đặc trưng. Dù gương mặt có phần hiền hòa, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và thâm trầm, mang theo sự tính toán khó dò. Hắn chưa từng gặp người này trước đây.

Vũ theo bản năng định lùi lại, tránh mặt cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng Lâm Đình Viễn lên tiếng, giọng điệu vẫn mang theo sự thong dong, thoải mái như mọi khi:

"Vào đi, đứng đó đợi ta."

Vũ gật đầu, lặng lẽ khép cửa lại rồi đứng ở một góc, ánh mắt kín đáo quan sát hai người.

Lâm Đình Viễn hôm nay đặc biệt vui vẻ, nụ cười của ông ta đầy thoải mái và mãn nguyện, những vụ làm ăn gần đây đều diễn ra suôn sẻ, hàng hóa giao đúng hẹn, tiền bạc chảy về ổn định, khiến tâm trạng ông ta tốt hơn hẳn.

Trái ngược với Lâm Đình Viễn, người đàn ông trung niên ngồi đối diện lại có vẻ trầm ngâm hơn.

"Tôi phải cảm ơn ông đã vất vả vì thằng con bất hiếu của tôi." Ông ta lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được sự mệt mỏi.

Lâm Đình Viễn cười khà khà, vung tay không để bụng:

"Không sao, không sao! Dù gì thì sau này cũng còn nhiều chuyện phải nhờ cậy cục phó."

Vũ hơi giật mình, ánh mắt khẽ thay đổi. Hắn thầm nhẩm lại hai chữ "cục phó" trong đầu, rồi chợt nhớ ra, đây chính là Tạ Việt Thành, cục phó Cục Điều Tra Hình Sự – cái tên mà hắn đã nghe nhắc đến không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy người này.

Hai người đàn ông trước mặt vẫn đang trò chuyện với nhau bằng giọng điệu thoải mái như bạn bè lâu năm, trên môi luôn giữ nụ cười nhưng trong lời nói lại ẩn chứa đầy những ẩn ý khó đoán.

Lâm Đình Viễn chợt quay sang Vũ, gọi hắn lại gần.

Vũ bước lên vài bước, ánh mắt lướt qua Tạ Việt Thành, chợt cảm thấy ánh nhìn của ông ta rơi xuống người mình, đánh giá trong chốc lát trước khi chậm rãi cất lời:

"Đây là thằng nhóc đó à?"

Lâm Đình Viễn gật đầu, cười đáp:

"Đúng rồi, rất có năng lực."

Tạ Việt Thành nhìn hắn với vẻ mặt hiền từ, thậm chí còn nói một câu mà suốt nhiều năm lăn lộn trong giới này, Vũ chưa từng nghĩ sẽ nghe từ miệng một người như vậy:

"Cảm ơn vì đã cứu con trai tôi."

Hắn không nói, lặng lẽ cúi đầu.

Nhưng Tạ Việt Thành không dừng lại ở đó, ông ta nhìn sang Lâm Đình Viễn, chậm rãi hỏi tiếp:

"Tôi còn nghe nói, có một cô gái trẻ biết gỡ bom nữa?"

Lâm Đình Viễn bật cười:

"Cô ta cũng cùng đội với con trai ông đấy. Tên là gì nhỉ?"

Ông ta nhướng mày nhìn Vũ, nhưng ngay sau đó lại chuyển hướng vào điếu xì gà trong tay. Tạ Việt Thành có vẻ chỉ đặt một câu hỏi xã giao, không thực sự mong đợi Vũ đáp lại.

Vũ vẫn im lặng như cũ, ánh mắt trầm xuống. 

"Tôi không rõ lắm thưa chủ tịch." Hắn cũng không hề có ý định trả lời.

Lâm Đình Viễn không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi:

"Đã liên hệ với Khánh An Dược chưa?"

Vũ gật đầu: 

"Rồi, thưa chủ tịch."

Lâm Đình Viễn chậm rãi nhìn sang Tạ Việt Thành, ngữ điệu mang theo vài phần tính toán sâu xa:

"Lần này, nhất định phải nhờ hết vào cục phó rồi."

Tạ Việt Thành vẫn giữ gương mặt điềm nhiên, xua tay một cách thoải mái:

"Ông cứ yên tâm."

Bầu không khí trong phòng vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng, không ai nói ra bất cứ điều gì vượt khỏi phạm vi "hợp tác làm ăn" giữa đôi bên, nhưng tất cả đều biết, có những thứ không cần nói rõ, chỉ cần hiểu ngầm là đủ.

Mãi cho đến khi Tạ Việt Thành rời đi, bóng dáng ông ta khuất hẳn ngoài hành lang, nụ cười trên môi Lâm Đình Viễn lập tức biến mất.

Ông ta khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nheo lại nhìn về phía cửa, rồi đột ngột cất tiếng:

"Vũ, cậu thấy sao?"

Vũ hơi nhíu mày, không hiểu ý ông ta muốn hỏi là gì, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng lại không trả lời ngay.

Lâm Đình Viễn nhìn hắn một lát, rồi đột nhiên bật cười trầm thấp trong cổ họng, chậm rãi nói:

"Nhiệm kỳ mới của cục trưởng cũng sắp kết thúc rồi... Ông ta cứ tưởng lần này sẽ đến lượt mình, ai ngờ thằng con trai lại phá hỏng tất cả."

Vũ trầm ngâm, trong lòng lặng lẽ sắp xếp lại những gì vừa nghe.

Bọn Vạn Hải Hội không ngờ lại manh động đến mức đó, dám dùng cả bom, gây ra vụ nổ lớn ngay tại kho hàng. Một sự kiện kinh động như vậy, không thể nào che mắt được phía cảnh sát nữa.

Từ trước đến nay, tổ chức của Lâm Đình Viễn vẫn hoạt động trơn tru, bởi phía cảnh sát nhiều khi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, còn những vụ lớn hơn, nghiêm trọng hơn thì đã có bàn tay của Tạ Việt Thành dàn xếp.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

Hắn nhớ lại cái ngày đứng trong chính văn phòng này, khi Lâm Đình Viễn gọi điện cho Tạ Việt Thành, nói với ông ta rằng con trai ông ta đã bị bắt làm con tin.

Lâm Đình Viễn khi đó không hề vội vã giải cứu, ngược lại, ông ta còn nhân cơ hội này uy hiếp Tạ Việt Thành, đề cập đến những phi vụ làm ăn sắp tới.

Cho đến khi Tạ Việt Thành đáp ứng, Lâm Đình Viễn mới từ tốn ra lệnh giải cứu.

Hắn có thể tưởng tượng được, Tạ Việt Thành hẳn vô cùng tức giận Lâm Đình Viễn, nhưng bề ngoài vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, vẫn duy trì bộ mặt hợp tác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đúng là một con cáo già thành tinh.

Vũ đứng trước bàn, giọng điềm tĩnh:

"Khánh An Dược có vẻ không kháng cự chuyện hợp tác, lô hàng đầu tiên sẽ đến vào hai tháng sau. Tuy nhiên, tình hình chuyển hàng ở cảng Quang Dương không được như ý muốn."

Lâm Đình Viễn nhíu mày, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn theo thói quen mỗi khi suy nghĩ. Đôi mắt sắc lạnh thoáng hiện tia không hài lòng.

"Không như ý muốn?"

"Hàng bị giữ lại lâu hơn dự kiến. Người của chúng ta ở Hải Quan nói bên Cục Điều tra Tội phạm Kinh tế có ý định nhúng tay vào, chuyện có vẻ không đơn giản."

Căn phòng chìm vào im lặng vài giây. Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, từng tiếng như kéo dài hơn bình thường.

Lâm Đình Viễn ngả người ra ghế, đôi mắt híp lại đầy tính toán. Một lát sau, ông ta chậm rãi lên tiếng, nhưng giọng điệu không còn vẻ bực bội nữa, mà lại bình tĩnh đến lạnh lẽo:

"Giao cho Minh Hoàng đến cảng Quang Dương giám sát trực tiếp."

Vũ cúi đầu nhận lệnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng ngầm.

Lại là Minh Hoàng.

Dạo gần đây, Lâm Đình Viễn bỗng nhiên bảo hắn điều tra Trần Minh Hoàng – người mà trước nay luôn được ông ta tin tưởng. Lệnh này khiến Vũ rất bất ngờ, bởi từ trước đến nay, Trần Minh Hoàng là một trong số ít kẻ có thể tự do ra vào văn phòng này mà không cần báo trước.

Tuy không tra ra được điều gì bất thường, nhưng Vũ biết rõ một điều: một khi Lâm Đình Viễn nghi ngờ một ai, ông ta tuyệt đối sẽ không dùng người đó nữa.

Vậy nên, phi vụ lần này có thể chính là một cái bẫy.

Một cái bẫy một đi không trở về dành cho Minh Hoàng.

Vũ không quan tâm hắn sống hay chết.

Nhưng...

Ánh mắt Vũ thoáng tối lại khi nghĩ đến một người trong đội của hắn.

Lâm Đình Viễn có thể chẳng để một kẻ nhỏ nhoi như cô ấy vào mắt, nhưng một khi đã nghi ngờ Minh Hoàng, thì nếu có bất cứ điểm nào không hợp lý, ông ta chắc chắn sẽ moi ra tận gốc rễ.

Nếu ông ta phát hiện được lý do thực sự mà cô ấy xuất hiện trong tổ chức này...

Vũ siết nhẹ bàn tay, ánh mắt trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com