Chương 19. Phá Vỡ
Nhân đợt nghỉ lễ, Minh Quân rảnh rỗi ghé qua căn cứ. Khi nghe tin Minh Hoàng đã đi công tác ở cảng Quang Dương, cậu lập tức đòi theo bằng được. Còn hùng hồn tuyên bố rằng "mùa hè thì nhất định phải đi biển" mặc dù mùa hè còn chưa bắt đầu, khiến ai nấy đều bật cười vì tình yêu mãnh liệt của cậu nhóc đối với biển cả.
Minh Quân còn hào hứng rủ rê mọi người đi cùng, nhưng cả Dương Kiệt lẫn An Nhiên đều từ chối.
An Nhiên phải ở lại căn cứ chăm sóc cho Việt Hải, còn Dương Kiệt thì bị giao nhiệm vụ thay Việt Hải đến phụ trách một số chuyện ở cảng Nam.
Dương Kiệt liếc nhìn Minh Quân, hừ mũi:
"Sao không theo anh đến cảng Nam?"
Bọn họ lâu lắm rồi mới được gặp Minh Quân. Hơn nữa bình thường tên nhóc này luôn quấn lấy Dương Kiệt không rời, nay lại đòi đi chơi với Minh Hoàng, khiến Dương Kiệt không khỏi có một chút ghen tị.
Minh Quân lập tức xua tay, bĩu môi:
"Cảng Nam có gì vui đâu mà chơi."
Mà đúng thật.
Cảng Nam là khu vực vắng vẻ, toàn những kho hàng chồng chất nối dài, chỉ có xe tải với máy móc hạng nặng qua lại mỗi ngày. Trong khi đó, cảng Quang Dương thì nhộn nhịp hơn nhiều. Nơi đó có làng chài ven biển, có khu chợ đông đúc, có cả bãi biển cát trắng trải dài với những con sóng vỗ rì rào...
Hóa ra, Minh Quân đã tính toán từ trước cả rồi. Đúng là tên nhóc ham chơi.
Cậu nhóc ríu rít một lúc, rồi lại chạy vào phòng của Tạ Việt Hải. Hắn vẫn đang dưỡng thương, cả người đầy vết bầm và vết cắt chưa lành, nên hạn chế đi lại.
Ngoài sân, chỉ còn lại An Nhiên và Dương Kiệt ngồi bên chiếc bàn gỗ.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Dương Kiệt trầm ngâm nhìn An Nhiên một lúc, rồi mới cất tiếng, giọng điệu không còn đùa giỡn như mọi khi mà nghiêm túc một cách khác thường:
"Em với thằng Hải... rốt cuộc là thế nào?"
An Nhiên sững người. Cô không ngờ hắn lại hỏi chuyện đó.
Dương Kiệt là kiểu người thoải mái, dễ gần nhưng rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng của người khác. Vậy mà lần này, hắn lại chủ động hỏi, lại còn dùng cái giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy này.
An Nhiên chớp mắt. Cô đáp bằng giọng bình thản:
"Có gì đâu, chẳng phải vẫn bình thường sao?"
Dương Kiệt nhìn cô rồi thở dài, lắc đầu:
"Đừng nghĩ qua mắt được anh."
Ánh mắt hắn không mang vẻ dò xét hay áp lực, nhưng lại sắc bén đến khó chịu, như thể đã nhìn thấu tất cả.
An Nhiên mím môi.
Dương Kiệt tiếp tục:
"Anh coi thằng Hải như em trai, còn em như em gái anh vậy. Tuy anh quen thằng Hải lâu hơn, nhưng với em gái thì anh có phần thiên vị hơn một chút..."
Hắn hơi nghiêng đầu:
"Thế nên, anh cũng đứng về phía em mà suy xét."
An Nhiên quan sát Dương Kiệt, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. Cô thấy hắn ngập ngừng thì chủ động hỏi:
"Em nên tránh xa anh ấy ra đúng không?"
Dương Kiệt bật ra một nụ cười nhạt, xua tay:
"Anh không bảo em tránh xa nó. Chỉ là... anh muốn em giữ cho bản thân một chút lý trí."
Hắn khẽ nhíu mày, nụ cười trên môi hắn tắt dần, giọng điệu có chút nặng nề:
"Thằng Hải không phải người xấu. Nhưng nó giỏi đọc hiểu tâm lý. Và cũng giỏi nhất là thao túng người khác. Ai không đủ tỉnh táo đều dễ dàng bị nó kiểm soát."
An Nhiên siết nhẹ ngón tay.
Cô biết điều đó.
Tạ Việt Hải luôn khiến người ta mất phương hướng, vô tình hoặc cố ý dẫn dắt suy nghĩ của người khác theo hướng mà hắn muốn.
Dương Kiệt tiếp tục:
"Gần đây, anh cũng thấy hai đứa có nhiều biểu hiện kỳ lạ. Nhất là em, trạng thái của em khi tiếp xúc với nó có phần không thoải mái."
Hắn ngừng một chút, rồi hỏi thẳng:
"Có phải nó ép buộc em làm gì không?"
Câu hỏi ấy khiến An Nhiên chấn động. Lòng cô bỗng thắt lại, những suy nghĩ bị đè nén bấy lâu nay bất giác trào lên.
Cô không ngờ Dương Kiệt lại tinh ý đến mức này. Một người lúc nào cũng tỏ ra nóng nảy, bộp chộp, luôn hành động trước khi nghĩ... lại có thể quan sát và nhận ra điều mà ngay cả cô cũng chưa dám đối diện rõ ràng.
Cô trầm mặc, không trả lời ngay.
Quả thật, Tạ Việt Hải luôn khiến cô quay như chong chóng.
Không nói đến những chuyện đồng minh hay kẻ thù rối rắm phức tạp, chỉ riêng chuyện tình cảm cá nhân giữa hai người đã khiến cô hoang mang vô cùng. Hắn khiến cô mắc kẹt trong một mối quan hệ ám muội không tên, mập mờ giữa những ranh giới không rõ ràng.
Cũng không ít lần, hắn ép buộc cô. Khi hắn cưỡng chế ôm cô, hôn cô, tất cả đều là vì bộc phát cảm xúc. Nếu mang ra để xem xét, những hành vi đó chẳng khác nào quấy rối.
Bởi vì bản thân cô chưa từng một lần đồng ý cho hắn làm thế.
Đã vậy, lúc thì hắn thể hiện tình cảm với cô, lúc lại bảo cô nên tránh xa hắn, nói tóm lại là không muốn có một mối quan hệ định nghĩa rõ ràng. An Nhiên cắn môi cúi gằm mặt. Hắn có biểu hiện của một kẻ thích chơi đùa tình cảm, một kẻ luôn nắm chắc cuộc chơi trong tay, và là người không nên dây vào nếu còn muốn giữ cho mình trái tim nguyên vẹn.
Dương Kiệt thấy cô im lặng thì vỗ nhẹ lên vai cô, giọng hắn dịu xuống:
"Anh biết em rất thông minh. Chuyện gì cũng có thể phân tích được. Nhưng đó cũng là con dao hai lưỡi... Em suy nghĩ quá nhiều."
Hắn cười khẽ, lắc đầu:
"Anh không muốn làm kẻ chia rẽ tình cảm. Cho nên là, em hãy thử cảm nhận một lần đi."
An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi dao động.
Dương Kiệt nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ:
"Đừng nghĩ gì phức tạp quá. Hãy cảm nhận xem... em có thích nó hay không."
Thích sao?
An Nhiên đã tự hỏi câu hỏi này không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi lần như vậy, cô đều cố gắng phân tích để tìm ra câu trả lời.
Cô luôn tin rằng suy nghĩ cẩn trọng sẽ giúp cô đưa ra quyết định đúng đắn.
Vấn đề hóc búa hơn, thì chỉ cần phân tích lâu hơn là được.
Nhưng cảm nhận...
Cô chưa từng thử cảm nhận một cách nghiêm túc.
Hình ảnh của Tạ Việt Hải bất giác hiện lên trong tâm trí cô.
Khi hắn lạnh lùng, kiêu ngạo.
Khi hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, từng lời từng chữ như lưỡi dao cắt vào lòng người đối diện.
Khi hắn cảnh báo cô đừng liều lĩnh.
Khi hắn nói hắn muốn cô sống.
Khi hắn cười.
Khi hắn đau đớn...
Tất cả những hình ảnh ấy lướt qua trong đầu An Nhiên như một thước phim điện ảnh.
Tim cô bỗng đập mạnh. Có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhẹ nhàng nhưng lại day dứt, giống như ngứa ngáy ở nơi nào đó không thể chạm tới.
Theo hiểu biết của cô, biểu hiện này quá đỗi rõ ràng, vì thế không khó để cô có thể đưa ra kết luận.
Mấp máy môi, cô thì thầm.
"... Thích."
Dương Kiệt nhìn cô.
"Em thích anh ấy." An Nhiên ngẩng đầu nói bằng giọng quả quyết hơn, đôi mắt như vừa sáng tỏ một điều gì đó.
Dương Kiệt cười, giọng điệu có chút bất lực:
"Em lại vừa phân tích cảm xúc của mình đúng không?"
An Nhiên không phủ nhận.
Dương Kiệt vỗ nhẹ đầu cô.
"Nhưng dù sao, em cũng đã có câu trả lời rồi... Anh xin lỗi vì đã xen vào chuyện riêng của em."
An Nhiên lắc đầu.
"Không. Em phải cảm ơn anh mới đúng."
Cô thở dài.
"Em đã mệt mỏi với chuyện này từ rất lâu rồi."
Cô siết chặt tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
"Bây giờ, em muốn chấm dứt tình trạng khó chịu này ngay lập tức."
An Nhiên nói là làm. Cô hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt rồi mạnh mẽ đứng dậy.
Cửa phòng Tạ Việt Hải bật mở với một tiếng "rầm" vang dội.
Dương Kiệt nhìn theo bóng cô, rồi đột nhiên lớn tiếng cất giọng:
"Minh Quân, ra đây nhanh lên, anh có chuyện muốn nói với nhóc."
Sau đó, hắn lẩm bẩm một mình:
"Xin lỗi em, An Nhiên... thực ra anh vẫn thiên vị thằng em trai này hơn một chút."
***
Bên trong căn phòng, Tạ Việt Hải trông vẫn khá mệt mỏi, lưng hắn tựa vào thành giường. Khi thấy An Nhiên xông vào, gương mặt hắn thoáng hiện lên sự ngạc nhiên hiếm thấy.
Nhưng chỉ trong một giây, hắn liền lấy lại vẻ cợt nhả thường ngày, môi nhếch lên thành một nụ cười quen thuộc.
"Nhớ anh rồi hả?"
An Nhiên hít sâu một lần nữa. Cô cảm nhận được tim mình đang đập mạnh đến mức tưởng như sắp vỡ tung. Nhưng cô không cho phép bản thân do dự nữa.
"Em thích anh."
Cô nhắm mắt, nói ra những lời đó như đang ném hết tất cả xuống vực sâu, không còn đường lui.
Gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Tạ Việt Hải trợn mắt nhìn cô. Nụ cười trên môi hắn đông cứng. Cảm xúc trong đáy mắt hắn dao động dữ dội, như có cơn bão đang cuộn trào bên trong.
Nhưng ngay sau đó, giọng hắn khàn khàn vang lên, lạnh lẽo như băng:
"Em không thích anh đâu, An Nhiên."
An Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn.
"... Anh có ý gì?"
Ánh mắt Tạ Việt Hải trở nên thản nhiên một cách kỳ lạ. Hắn ngả đầu ra sau, nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén nhưng vô cảm.
"Anh khiến em hiểu lầm rồi đúng không?"
An Nhiên nghiến răng, hắn đang nói cái quái gì vậy?
"Hiểu lầm? Anh nói gì vậy? Anh ôm em, hôn em, rồi còn nói những lời..."
"Thì ra là vậy..." Tạ Việt Hải nhếch môi, ngắt lời cô. "Đúng là anh đã khiến em hiểu lầm. Anh xin lỗi, nhưng anh chưa từng nói thích em." Lời nói ra lạnh lùng, tàn nhẫn.
An Nhiên thở gấp, cô cảm thấy có gì đó nghẹn ứ trong lồng ngực. Cô cũng lường trước được chuyện này, nhưng không ngờ hắn lại có thể phũ phàng đến vậy.
Tại sao hắn có thể thản nhiên nói ra những lời như thể mọi thứ giữa họ chỉ là một trò đùa?
An Nhiên siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tại sao anh phải nói dối?" Cô cất giọng, từng chữ đều mang theo sự run rẩy, vừa đau lòng, vừa tức giận. "Anh sợ hãi điều gì vậy?"
An Nhiên nghiến răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Em không tin anh lại là người có thể mang tình cảm ra trêu đùa."
Lần đầu tiên trong đời, cô thành thật với chính mình đến vậy.
Tạ Việt Hải nhếch môi, nhưng lần này, nụ cười hắn mang theo vẻ cay đắng.
"Em biết bao nhiêu về anh chứ?" Hắn nhìn cô, giọng nói khàn đặc. "Em dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?"
An Nhiên không chút do dự, kiên định đáp:
"Dựa vào cảm nhận của em." Cô tiến một bước về phía hắn.
Tạ Việt Hải bật ra một nụ cười khẩy, nhưng giọng hắn không còn vững vàng như trước nữa.
"Em ngây thơ quá rồi, An Nhiên. Em như vậy dễ bị người ta làm tổn thương lắm đấy."
An Nhiên không để hắn nói thêm những lời như vậy nữa, lập tức ngắt lời, nhấn mạnh từng chữ:
"Anh đang làm em tổn thương." Khóe mắt cô hoe đỏ.
Tạ Việt Hải bỗng khựng lại. Nụ cười trên môi hắn đông cứng, ánh mắt hắn dò xét trên gương mặt cô, như muốn thu hết mọi biểu cảm của cô vào, muốn đọc ra những suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
An Nhiên tiếp tục tiến lên, mắt không rời khỏi hắn.
"Những lời anh nói..." Cô hít sâu, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào trong lòng. "Khiến em thấy rất đau đớn."
Câu nói ấy là một đòn đánh chí mạng với Tạ Việt Hải.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
An Nhiên dừng lại, đứng ngay trước mặt hắn, khi cô chỉ còn cách hắn một bước chân.
Tạ Việt Hải tựa lưng vào thành giường, nhưng ngay cả khi hắn đang ngồi, đỉnh đầu cô vẫn chỉ cao hơn hắn một chút. Hắn ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt phức tạp, hỗn loạn đến mức chính hắn cũng không thể kiểm soát. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại bị dồn vào tình thế như thế này.
An Nhiên không phải kẻ ngốc. Cô không cần hắn phải nói ra thì cũng hiểu được, ánh mắt hắn nhìn cô không giống với những người khác, sự quan tâm của hắn luôn quá mức cần thiết...
Hắn thích cô.
Cô không biết tình cảm đó có phải nhất thời, chỉ là hứng thú trong chốc lát rồi sẽ nhanh chóng kết thúc hay không. Nhưng cô tự tin khẳng định tình cảm đó có tồn tại.
Còn Tạ Việt Hải thì cứ nhất quyết chối bỏ cảm xúc đó bằng cách dựng lên giữa hai người một bức tường.
Cô nhìn thấy rõ sự giằng xé trong đáy mắt hắn, cái cách hắn khao khát muốn đến gần, rồi lại tự đẩy mình ra xa. Hắn sợ hãi điều gì chứ?
An Nhiên không biết mình có bao nhiêu kiên nhẫn để chờ hắn tự thừa nhận. Nhưng bây giờ, khi hắn lại một lần nữa né tránh, cô đã không còn muốn chờ đợi thêm nữa.
Thế thì, để cô phá vỡ bức tường ấy vậy.
Cô nhìn hắn thật lâu, rồi chậm rãi cúi xuống.
Cô đặt một nụ hôn phớt qua môi hắn.
Cả người Tạ Việt Hải căng cứng. Hắn hoàn toàn bất động, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô. Hơi thở của cô còn vương trên môi hắn, một cảm giác mềm mại, ấm áp đến khó tả vẫn còn đọng lại.
Hắn đã từng hôn cô, thậm chí còn mãnh liệt và điên cuồng hơn thế này. Nhưng lần này, trái tim hắn lại đập loạn không thể kiểm soát, như thể đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận một nụ hôn thật sự.
An Nhiên cũng hơi bất ngờ vì hành động bốc đồng của mình, nhưng kì lạ là... cô không hề hối hận.
Đôi mắt cô không chút do dự mà nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong đôi đồng tử đen láy của hắn phản chiếu lại bóng hình cô, rõ ràng đến mức khiến cô thấy hoảng hốt.
Nhưng cô không né tránh.
An Nhiên cắn môi, rồi cúi xuống hôn hắn một lần nữa.
Lần này, Tạ Việt Hải không để cô dễ dàng rời đi như lần trước. Hắn nâng tay lên, giữ lấy sau gáy cô, kéo cô xuống sâu hơn, giam cô lại trong vòng tay của mình.
Môi hắn áp chặt lên môi cô, nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng mà trở nên sâu lắng và chiếm đoạt. Hắn không chỉ hôn cô, mà còn dùng tất cả những cảm xúc rối ren trong lòng để khóa chặt cô trong thế giới của hắn.
Một tay hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô nằm trọn trong lòng mình.
An Nhiên bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, hơi thở rối loạn.
Nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau, nhịp tim như tiếng trống dồn dập trong không gian yên tĩnh.
Tạ Việt Hải đột nhiên chuyển từ thế bị động sang chủ động. Hắn lật người, ép cô xuống dưới, cánh tay mạnh mẽ chống xuống giường hai bên đầu cô, gương mặt kề sát đến mức từng hơi thở của hắn đều phả lên da thịt cô.
An Nhiên hoàn toàn choáng váng. Cô nhìn thấy trong đôi mắt hắn không chỉ có ham muốn chiếm hữu, mà còn có một nỗi đau âm ỉ, như thể hắn đang dằn vặt chính mình.
Nhưng đúng lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên thả cô ra.
Hơi thở hắn gấp gáp, gương mặt vùi vào hõm vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
"Anh đau." Giọng nói vang lên yếu ớt kì lạ, còn có phần như làm nũng.
An Nhiên giật mình.
Cô chớp mắt, nhanh chóng đỡ lấy hắn, động tác nhẹ nhàng hết sức có thể.
Lúc này cô mới nhớ ra... hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Tạ Việt Hải nhăn nhó, lông mày nhíu chặt.
An Nhiên thì không nhịn được bật cười.
Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua gương mặt hắn, nụ cười trên môi cô đột nhiên cứng lại.
Khóe mắt hắn đỏ hoe, nhìn như con thú nhỏ tổn thương đang thu mình.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy. Trái tim cô hơi nhói.
"Anh đau lắm à?" Cô dè dặt hỏi.
Tạ Việt Hải không đáp, vẫn ngước mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, giọng khàn khàn:
"Em độc ác thật đấy."
An Nhiên ngẩn người, cô không hiểu hắn đang nói đến hành động nào của mình.
"Tại sao em không đẩy anh ra?"
Hắn vẫn nhìn cô, đôi mắt sâu như một vực thẳm không đáy, từng lời nói ra lại càng ngày càng nhỏ:
"Đáng lẽ em phải sợ anh mới đúng."
An Nhiên im lặng một lúc. Cô nhìn thẳng vào hắn, rồi không nói gì thêm, lại một lần nữa cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn thay câu trả lời.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Tạ Việt Hải phát điên, hắn vừa bất lực vừa ấm ức nhìn cô. Hắn không thể lí giải bất kì hành động nào của cô kể từ khi cô bước vào căn phòng này đến giờ.
Bình thường hắn là một người lý trí, tỉnh táo vô cùng. Mọi vấn đề hắn đều có thể phân tích để tìm ra câu trả lời. Nếu vấn đề hóc búa hơn, hắn chỉ cần phân tích lâu hơn một chút là được.
Nhưng lần này, đầu hắn trống rỗng.
An Nhiên nhìn sâu vào mắt hắn, nói bằng giọng bình thản:
"Anh đừng nghĩ mình đã hiểu hết con người em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com