Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4. Ngắm Bắn

An Nhiên đóng kín rèm cửa, ánh đèn vàng nhạt phủ một lớp ánh sáng trầm lặng lên căn phòng ngủ nhỏ. Cô đặt laptop lên bàn, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, mở chuỗi phần mềm đã chuẩn bị sẵn.

Trên màn hình, một giao diện màu đen hiện lên, hàng loạt dòng lệnh chạy qua như nước chảy. An Nhiên hơi nheo mắt, tập trung cao độ. Mã độc cô cài đặt trong máy của vị giám đốc kia vốn là một loại backdoor [1] do chính cô chỉnh sửa, không dễ bị phát hiện. Chỉ cần bên kia khởi động máy tính, cô lập tức có quyền truy cập từ xa.

Màn hình lóe sáng, rồi hiển thị thông tin kết nối. An Nhiên khẽ nhếch môi, một tiếng click nhẹ vang lên. Hình ảnh từ máy tính ở tầng 30 Viễn Đông Tower A hiện ra rõ nét. Cô thấy một giao diện làm việc đơn giản, nhưng bên dưới lớp bình thường ấy, là vô số tệp tin mã hóa, thư mục được phân quyền đặc biệt.

Cô bắt đầu rà soát dữ liệu. Những tập tin đầu tiên là lịch trình vận chuyển, bảng kê hàng hóa, mã công ten nơ, thông tin đối tác nước ngoài, tất cả đều liên quan đến hoạt động xuất nhập khẩu của Đông Hải Logistic. Nhưng càng đi sâu, các con số càng không hợp lý.

Tài liệu nội bộ này là bằng chứng rõ ràng cho thấy Đông Hải Logistic đang đứng đầu một đường dây buôn lậu quy mô lớn, tất nhiên, đứng sau tất cả chính là Viễn Đông và Lâm Đình Viễn.

An Nhiên siết chặt tay, lập tức trích xuất toàn bộ dữ liệu vào ổ cứng ngoài.

Cô thầm tính toán trong đầu, hiện tại ngoại trừ Minh Hoàng, cô vẫn chưa biết nhiều về những người còn lại. Vẫn chưa thể xác định đâu là đồng minh, đâu là kẻ thù. Vì thế việc cô cần làm bây giờ là an phận làm một thành viên nhóm chăm chỉ tận tụy, vừa ẩn nấp vừa thu thập thêm thông tin.

Đêm nay cô đã có thể ngủ ngon.

Sáng hôm sau, cả nhóm không có công việc gì cụ thể. Chỉ có Minh Hoàng phải tới trụ sở tập đoàn, còn lại đều ở căn cứ.

An Nhiên ngồi trước máy tính ngoài sân căn cứ gõ phím cả buổi, rồi loay hoay với mấy món đồ vừa mua được. Dương Kiệt thì đang tập boxing. Trong kho hàng rộng rãi, tiếng găng tay va chạm với bao cát vang lên đều đặn, hòa với tiếng gió ù ù từ những cánh quạt công nghiệp.

Bỗng dưng, một tiếng hét vang lên phá tan không gian yên tĩnh:

"Phan Việt Hải!"

Giọng An Nhiên vang vọng cả kho hàng. Dương Kiệt khựng lại, lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn về phía cô đầy khó hiểu. Minh Quân cũng ló đầu ra từ đống đồ đang sắp xếp, nhìn về phía An Nhiên đang cầm thứ gì đó trên tay, gương mặt lấp lánh vẻ phấn khích.

Việt Hải vẫn ở trong phòng. Cô chẳng biết hắn làm gì từ sáng đến giờ. Sau khi ăn một chút đồ ăn sáng mà Minh Quân chạy đi mua, hắn nhốt mình trong phòng, không thấy động tĩnh gì.

Cánh cửa phòng vốn đóng chặt từ sáng, giờ chậm rãi hé mở. Việt Hải bước ra, gương mặt đầy thắc mắc nhìn cô, tóc còn hơi rối. Hắn im lặng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm là sự dò xét thận trọng.

An Nhiên híp mắt cười, giơ lên hai khẩu súng:

"Lại đây. Tôi có đồ chơi mới cho cậu."

Việt Hải nhíu mày rất chặt, nhưng vẫn bước lại gần.

"Đây là súng tập tôi mới hoàn thành."

An Nhiên hào hứng khoe các chức năng của nó. Do luyện bắn bằng đạn thật thì vừa nguy hiểm vừa tốn kém, có lẽ vì thế nên trong kho hàng không có khu tập bắn. Súng này được làm theo cơ chế của súng điện tử thi đấu, có cảm biến kết nối với phần mềm trên máy tính, giúp xác định đường ngắm có chuẩn hay không. Cô còn đặc biệt chế tạo thêm bộ phận mô phỏng âm thanh và cả động tác giật, tuy không giống hoàn toàn súng thật nhưng cũng khá ổn.

Minh Quân lon ton chạy tới, mắt sáng rỡ:

"Anh Hải, dạy em bắn đi!"

Việt Hải nhìn cậu nhóc, có vẻ chần chừ.

An Nhiên cầm hai tấm bảng lên, vẽ chấm tròn lên chúng. Chiều rộng của kho hàng tầm 30 mét, chiều sâu 20 mét. Cô treo hai tấm bảng ở hai cự ly 15 mét và 25 mét, rồi đặt một khẩu súng vào tay hắn.

Việt Hải cầm lấy, im lặng giơ súng, dáng người thẳng tắp, động tác dứt khoát.

Hai phát bắn vang lên, âm thanh sắc gọn.

An Nhiên và Minh Quân chạy tới màn hình máy tính của cô nhìn, trên đó hiển thị điểm bắn từ cảm biến. Cả hai phát bắn đều lệch tâm lên phía trên, cự ly xa hơn thì lệch nhiều hơn một chút.

Minh Quân ngạc nhiên thốt lên:

"Bắn lệch rồi!"

Việt Hải cau mày định bước tới nhìn màn hình. Nhưng An Nhiên đã nhanh chân chạy về phía hắn, cầm lấy khẩu súng trên tay.

"Để tôi xem lại, có thể lúc đặt cảm biến bị lệch rồi."

Rồi cô đưa cho hắn khẩu súng còn lại.

"Cậu thử khẩu này xem."

Hắn hơi khó hiểu. Minh Quân liếc nhìn cô, rồi hỏi thay thắc mắc trong lòng hắn:

"Tại sao chị lại nghĩ là súng lệch mà không phải anh ấy ngắm lệch?"

An Nhiên đột nhiên không biết trả lời sao, chỉ bĩu môi:

"Máy móc có sai sót là chuyện bình thường."

Cô nhớ lại hôm trước quan sát Phan Việt Hải bắn súng qua camera. Hắn bình tĩnh vô cùng, dù súng có độ giật nhưng tay hắn cầm rất chắc chắn. Không chỉ vậy, hắn còn có thể bắn sượt qua đầu gối của kẻ địch, khiến chúng gục xuống mà không mất mạng.

Nếu một lần, cô có thể nghĩ là ăn may. Nhưng kẻ nào cũng nhận một phát súng y hệt - sượt qua đầu gối bên trái, rồi quỵ xuống.

Hắn không bắn lệch.

Mà chính là súng của cô có vấn đề.

Sau khi Việt Hải thử cho cô hai khẩu súng, cô điều chỉnh lại cảm biến, rồi ngồi xuống kiểm tra thêm lần nữa.

Hắn trầm ngâm quan sát cô, nhìn biểu cảm cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì, sau đó thì bắt đầu dạy Minh Quân tập bắn.

Việt Hải đứng sau Minh Quân, điều chỉnh tư thế cho cậu.

"Nắm chắc hai tay vào súng, một chân bước lên trước một bước, vai vuông góc với đường bắn."

Hắn hướng dẫn chậm rãi, tay đặt lên vai Minh Quân, ấn nhẹ để cậu đứng đúng tư thế.

"Giơ súng lên ngang tầm mắt, đầu hơi cúi, nhắm một mắt lại, nín thở, bóp cò."

Pằng!

Minh Quân bắn vào bia ở cự ly 15 mét. An Nhiên nhìn màn hình, thấy một chấm đỏ hiện lên, cách chấm đen giữa bia khoảng 5 xăng ti mét.

Cô thầm cảm thán, thằng nhóc này có năng khiếu đấy chứ.

Nhưng khi bắn ở cự ly 25 mét, khoảng lệch lại xa hơn hẳn. Minh Quân có vẻ mất kiên nhẫn, cậu nóng vội bắn ba phát liên tiếp.

Pằng! Pằng! Pằng!

Một viên không rơi vào bia.

Việt Hải vỗ nhẹ lên vai Minh Quân, giọng trầm thấp:

"Bình tĩnh."

Hắn thấy cậu nhóc đang thở phì phò, có vẻ căng thẳng vì lần bắn hỏng. Không nói thêm gì, hắn đưa tay xoa đầu Minh Quân một cái, biểu cảm trên gương mặt dịu dàng hơn bình thường một chút.

Rồi hắn tiến đến quan sát màn hình cùng An Nhiên.

An Nhiên đứng bên cạnh, liếc nhìn hắn rồi hỏi:

"Tại sao cậu không dạy Minh Quân dáng bắn của cậu?"

Cô nhớ rất rõ, mỗi lần Phan Việt Hải bắn súng, hắn luôn cầm súng bằng một tay, xoay người sang một bên, tay duỗi thẳng, giống tư thế của các vận động viên bắn súng chuyên nghiệp.

Hắn không nhìn cô, đáp ngắn gọn:

"Tư thế đó khó ổn định đường bắn."

An Nhiên gật gù. Có lý, cầm súng bằng một tay thì chắc chắn sẽ khó kiểm soát mức độ giật hơn.

"Vậy sao cậu lại bắn kiểu đó?"

"Độ chính xác cao hơn."

An Nhiên lại gật gù:

"Thì ra là vậy. Hôm nay cậu nói nhiều ghê."

Việt Hải cụp mắt liếc cô một cái, ánh mắt không rõ cảm xúc.

An Nhiên cười hì hì, rồi nhướng mày nhìn màn hình máy tính. Trên đó hiển thị lịch sử những phát bắn của Minh Quân.

Đường bắn của cậu nhóc ngày càng ổn định. Chỉ cần tập luyện nhiều là có thể cải thiện rõ rệt.

Việt Hải nhìn Minh Quân chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

***

Sau buổi sáng tập bắn súng mỏi rã rời, Minh Quân đã rời khỏi căn cứ để đi mua đồ ăn. Nhưng nửa tiếng trôi qua, cậu nhóc vẫn chưa quay lại.

Ban đầu, Dương Kiệt nghĩ thằng nhóc chỉ la cà đâu đó, có thể ghé quán game hay hiệu sách. Nhưng thời gian càng trôi qua, trong lòng An Nhiên càng dâng lên linh cảm không hay.

Minh Hoàng vẫn chưa trở về. Không thể chờ thêm, cả ba quyết định đi tìm Minh Quân.

Trước khi rời khỏi căn cứ, An Nhiên nhanh chóng lắp thêm camera ở những góc quan sát quan trọng. Trước đây, chỉ có một cái ở ngoài cổng để kiểm soát người ra vào, nhưng lần này, cô lắp thêm cảm biến chuyển động. Nếu có bất kỳ vật thể lạ nào di chuyển, điện thoại cô sẽ nhận được thông báo ngay lập tức.

Dương Kiệt đeo tai nghe liên lạc, vẻ mặt hơi ái ngại:

"Có phải hơi thừa thãi quá không?"

An Nhiên lắc đầu:

"Đó là cẩn thận."

Họ đến cửa hàng mà Minh Quân thường ghé mua đồ ăn. Ông chủ quán xác nhận cậu đã đến vào tầm trưa, mua xong thì rời đi ngay. Theo yêu cầu của An Nhiên, ông mở lại camera giám sát.

11:34, Minh Quân rời khỏi cửa hàng.

Dương Kiệt chợt nhớ ra một người:

"Có thể cô bé ở hiệu sách gần căn cứ sẽ biết gì đó."

Họ lập tức chạy qua hiệu sách.

Cô bé rụt rè nhớ lại:

"Em có thấy cậu ấy đi ngang qua, nhưng không thấy quay lại."

Cả ba nhìn nhau căng thẳng, nỗi ớn lạnh dâng lên trong lòng.

Họ đi dọc theo con đường, hỏi thăm từng người, nhờ xem camera của một cửa hàng bán quần áo trên con đường đó.

Hình ảnh hiển thị trên màn hình.

11:23, Minh Quân tung tăng trên đường tới quán cơm.

11:41, một chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua, theo hướng ngược lại.

Từ lúc đó đến bây giờ, không còn ai đi qua đoạn đường này nữa.

An Nhiên giật thót.

Minh Quân đã bị bắt cóc!

May mắn là biển số xe đã được ghi lại. Cả ba lập tức quay về.

Nhưng khi họ trở về, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết sững. Cửa kho hàng mở toang. Không có ai trong căn cứ, nhưng cánh cửa này lẽ ra phải được khóa chặt.

An Nhiên vội vàng kiểm tra điện thoại, không hề có thông báo nào từ cảm biến chuyển động.

Bọn họ lao vào bên trong. Mọi thứ trông vẫn như cũ, không có dấu hiệu lục lọi hay mất cắp. Nhưng dữ liệu camera từ khi họ rời đi đã bị xóa sạch.

An Nhiên nghiến răng, nhưng cô không có thời gian để tức giận. Việc quan trọng hơn lúc này là tìm Minh Quân. Cô nhanh chóng truy xuất dữ liệu đăng ký biển số xe.

Chủ sở hữu chiếc ô tô đen đó là một công ty cho thuê xe. Điều này có nghĩa là họ không thể lần ra danh tính kẻ bắt Minh Quân theo cách này.

Nhưng cô không bỏ cuộc.

"Cầu trời là có thể..."

Vài giây sau, màn hình hiển thị hình ảnh bằng chứng vi phạm giao thông. Chiếc ô tô đó đã mắc lỗi vượt đèn đỏ ở một ngã tư cách đây hai mươi cây số. Thông tin này vừa được cập nhật trên cơ sở dữ liệu của cảnh sát giao thông thành phố.

An Nhiên thở phào.

Không ai chần chừ thêm, cả ba nhảy lên xe, An Nhiên còn ôm theo laptop của mình.

Chiếc xe lao vun vút trên con đường vắng. Dương Kiệt cầm lái, chân đạp ga sát sàn, tốc độ gần chạm mức nguy hiểm. An Nhiên ngồi ghế phụ, mắt dán chặt vào màn hình laptop, trong khi Việt Hải phía sau vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ có bàn tay đã siết chặt.

Nếu Minh Quân thực sự bị bắt cóc, từng giây trôi qua đều có thể là sinh tử.

"Còn bao xa nữa?" Dương Kiệt nghiến răng hỏi.

"Chưa đầy hai cây số." An Nhiên đáp, mắt lia nhanh trên bản đồ định vị. "Ngã tư đó có camera giám sát giao thông. Nếu may mắn, ta có thể tìm thấy hướng đi tiếp theo của chiếc xe."

Khi xe đến gần ngã tư, An Nhiên đã sẵn sàng kết nối vào hệ thống camera giao thông thành phố. Cô gõ lệnh, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu. Một loạt hình ảnh hiện lên màn hình.

12:07 – Chiếc ô tô đen chạy ngang qua một ngã tư, phóng về hướng ngoại ô.

12:12 – Một camera khác bắt được hình ảnh xe rẽ vào một con đường nhỏ.

12:16 – Một trạm xăng xuất hiện trong khung hình. Chiếc ô tô đen đỗ lại.

"Bắt được rồi!" An Nhiên chụp lại hình ảnh. "Nó dừng ở trạm xăng cách đây năm ki lô mét."

Không chờ cô nói thêm, Dương Kiệt lập tức đánh lái. Chưa đầy năm phút sau, họ đã nhìn thấy trạm xăng phía trước. Nhưng cùng lúc đó, một chiếc ô tô đen vừa rời đi.

"Chính nó!" An Nhiên gần như hét lên.

Dương Kiệt nhanh chóng bám sát theo chiếc xe phía trước. Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đến năm mươi mét.

Chiếc xe đen phía trước không có dấu hiệu nghi ngờ bị theo dõi. Nó chạy với tốc độ ổn định, không đổi hướng đột ngột, cũng không phanh gấp. Điều đó chứng tỏ, kẻ lái xe không hề nghĩ đến việc có ai đang bám theo mình.

"Giữ khoảng cách. Đừng để chúng phát hiện." Phan Việt Hải trầm giọng nhắc nhở.

Dương Kiệt không đáp, chỉ giảm nhẹ tốc độ, giữ khoảng cách tầm một trăm mét với chiếc xe phía trước. Chiếc ô tô đen di chuyển chậm dần, rồi rẽ vào một con đường đất. Dương Kiệt đánh lái sang con đường nhỏ bên hông, đậu lại sau một bức tường gạch đổ nát. Họ tắt máy, quan sát từ xa.

Chiếc xe đen dừng lại trước một kho hàng. Một người đàn ông cao lớn bước xuống, mở cửa sau.

Minh Quân loạng choạng bị kéo xuống xe, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, miệng thì bị nhét khăn.

"Khốn kiếp!" Dương Kiệt siết chặt con dao găm, ánh mắt đỏ ngầu định lao xuống.

Phan Việt Hải kéo tay hắn lại, giọng trầm thấp: "Đừng manh động. Quan sát trước đã."

An Nhiên vội vã mở laptop, quét sóng điện thoại trong khu vực: hai tín hiệu nhấp nháy hiện lên trên màn hình.

"Ngoài Minh Quân, còn hai kẻ khác trong đó." Cô nhìn lên, ánh mắt kiên định: "Chúng ta có thể hạ chúng."

Dương Kiệt gật đầu, hạ thấp giọng: "Làm nhanh, trước khi bọn chúng ra tay với Minh Quân."

Phan Việt Hải trượt báng súng ra khỏi áo khoác, cầm chắc trên tay.

____
(1) Backdoor là một khái niệm trong an ninh mạng để chỉ một lỗ hổng hoặc phương thức truy cập bí mật được cài đặt trong hệ thống, cho phép bỏ qua các cơ chế bảo mật và truy cập trái phép vào dữ liệu hoặc điều khiển hệ thống mà không cần sự cho phép của quản trị viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com