Chương 6. Thăm Dò
An Nhiên nhìn lên, lòng bàn tay siết chặt. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh khi thấy Phan Việt Hải đứng sừng sững trước cửa phòng mình. Ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt hắn, tạo thành những vệt bóng tối lởn vởn nơi hốc mắt, khiến vẻ ngoài của hắn càng thêm khó lường.
Tại sao hắn lại ở đây?
Một suy nghĩ đáng sợ vụt qua đầu cô: hắn phát hiện ra cô nghe lén rồi sao?
Không thể nào.
Cô nuốt khan, cố nặn ra một gương mặt tự nhiên nhất có thể, cười hề hề hỏi hắn:
"Cậu tới làm gì vậy?"
Phan Việt Hải không trả lời. Hắn lách người vào trong phòng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, khép cửa lại sau lưng, rồi chốt cửa. Toàn bộ hành động tự nhiên trôi chảy.
Tim An Nhiên đập mạnh một nhịp.
Mọi suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhưng bản năng sinh tồn khiến cô không dám để lộ bất kỳ biểu hiện hoảng hốt nào. Cô vẫn cười, một nụ cười cứng ngắc trên môi. Cô lùi lại một bước, không dám quay lưng về phía hắn, từ từ hướng về bàn trà.
Để giữ bình tĩnh, cô rót một cốc nước đưa cho hắn.
"Uống đi rồi nói chuyện."
Việt Hải nhìn cô, ánh mắt lướt qua từng cử động nhỏ nhất. Hắn không đồng ý ngay, cũng không từ chối. Hắn ngồi xếp bằng trước bàn trà bệt, dáng vẻ tùy ý nhưng không che giấu được sự thâm trầm. An Nhiên cũng ngồi xuống theo, cả cơ thể cô đều căng cứng.
Không gian yên lặng trong vài giây.
Sau đó, Phan Việt Hải lên tiếng:
"Cô biết gì về Minh Hoàng?" Một câu hỏi thẳng thừng nằm ngoài dự đoán.
An Nhiên khựng lại, rồi ngay lập tức che giấu sự bất ngờ của mình. Cô nở một nụ cười nhạt, giọng điệu thoải mái tỏ vẻ câu hỏi này không hề quan trọng:
"Chúng tôi chỉ là bạn cùng trường cấp ba thôi. Hồi đó Minh Hoàng rất nổi tiếng, còn tôi... chắc cậu ấy chẳng nhớ là ai đâu." Vừa nói, cô vừa quan sát thái độ của hắn.
Việt Hải không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn im lặng trong thoáng chốc, rồi hỏi tiếp:
"Còn gì nữa?"
An Nhiên có cảm giác ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện đang xuyên thấu từng suy nghĩ của cô. Cô mím môi. Đúng là còn chuyện nữa, nhưng cô không thể nói ra.
Cô tin rằng Minh Hoàng là người cùng phe, nhưng còn Phan Việt Hải thì sao? Cô chưa thể chắc chắn hắn đứng về phía nào. Thời gian tiếp xúc chưa đủ lâu, hắn quá thâm trầm, hoàn toàn không giống một người đơn giản.
Cô đang bị hắn thăm dò.
Nhưng đồng thời, cô cũng phải thăm dò lại hắn.
Vậy...
Cô nên tiết lộ đến đâu? Nói ra điều gì, giữ lại điều gì?
Một giây suy nghĩ trôi qua, An Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói:
"Tôi và Minh Hoàng có chung mục tiêu."
Lần đầu tiên, An Nhiên thấy một sự thay đổi nơi hắn. Không phải ở nét mặt, mà là ở đôi mắt. Đồng tử của hắn khẽ co lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chỉ vậy thôi, rồi lại trở về vẻ tĩnh lặng như thường.
Không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng.
An Nhiên vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy mỗi giây im lặng trôi qua đều kéo dài vô tận.
Cuối cùng, sau một hồi lâu không nói gì, hắn đứng dậy mở cửa rồi rời đi, không để lại một lời giải thích.
An Nhiên thở hắt ra, cả người mềm nhũn.
***
Cuộc gặp căng thẳng với Phan Việt Hải đã khiến cô phải trằn trọc cả đêm.
Hôm sau, An Nhiên ngủ đến quá trưa.
Không có ai đến gọi, không có báo động nhiệm vụ đột xuất, không có tin tức từ hệ thống. Một buổi sáng yên tĩnh hiếm hoi.
Cô lười biếng duỗi người, vươn vai uể oải, cảm giác cơ bắp trên lưng giãn ra sau mấy ngày căng thẳng. Cả căn cứ yên ắng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng gió rì rào từ những khe hở trên trần căn kho.
An Nhiêm lững thững bước ra sân, để bản thân tắm mình trong ánh nắng lười biếng của buổi trưa. Ánh sáng xuyên qua những tấm nhựa trong trên trần, vẽ nên những vệt sáng loang lổ trên sân. Không gian mơ màng, gần như tĩnh lặng nếu không tính tiếng máy chạy bộ rì rầm trong góc tập luyện.
Cô tiến đến bàn gỗ ở sân căn cứ, mở nắp ly mì, chế nước nóng, rồi lại lê bước về phía khu bếp. Mở tủ lạnh lấy ra một quả trứng, cô đập nhẹ lên mép chảo, thả nó vào, lòng đỏ chao đảo như một mặt trời nhỏ.
Trứng chín, mì cũng vừa đủ nở.
An Nhiên bắt đầu thưởng thức bữa sáng vào đầu giờ chiều của mình. Vừa ăn cô vừa lặng lẽ quan sát xung quanh.
Thật kỳ lạ. Cô ở đây chưa lâu, nhưng dường như đã bắt đầu quen thuộc với nhịp sống nơi này. Dù ban đầu chỉ là quyết định bất chợt, vậy mà đến giờ cô lại thấy mọi thứ cũng không quá tệ.
Phan Việt Hải vẫn khóa mình trong phòng. Không biết hắn đang làm gì, nhưng tên đó lúc nào cũng thế.
Ở phía bên kia, Dương Kiệt chạy trên máy chạy bộ, hơi thở nặng nề theo từng nhịp chân. Khu tập luyện này đúng là chẳng thiếu thứ gì, từ vũ khí đến dụng cụ rèn luyện thể chất.
Góc xa hơn, bàn máy tính của cô đang bị chiếm dụng. Minh Hoàng ngồi trên ghế của cô, ánh mắt dán chặt vào màn hình, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ nhưng có nét thoải mái hơn. Hắn đang quan sát màn hình giúp Minh Quân tập bắn.
Cậu nhóc có vẻ bình tĩnh hơn những buổi tập trước, động tác giữ súng đúng như những gì Việt Hải đã hướng dẫn.
Pằng!
Một phát súng vang lên, âm thanh dội vào bức tường bê tông, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
An Nhiên vừa nhai mì vừa quan sát bọn họ luyện tập.
Qua khẩu hình cô có thể thấy Minh Hoàng nói gì đó, nhưng cô không đọc được, cũng không nghe rõ.
Ngay sau đó, Minh Quân lớn tiếng, giọng hơi gắt gỏng:
"Em không về."
An Nhiên giật mình suýt làm rơi đôi đũa. Cô ôm vỏ ly mì bước đến gần thùng rác, nhưng thực chất là tiến đến gần họ tìm cơ hội nghe ngóng.
"Đó là yêu cầu của chủ tịch." Giọng Minh Hoàng vẫn điềm tĩnh, nhưng thấp hơn, có phần kiên quyết.
Minh Quân mím môi, trong mắt đầy vẻ ấm ức:
"Em không muốn. Em muốn ở đây." Cậu đặt súng xuống, quay đầu nhìn Minh Hoàng, đôi mắt long lanh cầu xin.
Minh Hoàng thở dài, bất lực xoa trán:
"Chỉ một ngày thôi. Nếu em không về, anh sẽ phải chịu phạt."
Minh Quân phồng má, lẩm bẩm trong miệng, nhưng rốt cuộc không biết cãi lại thế nào.
Ngay lúc đó, một chiếc xe màu đen bóng loáng tiến vào cổng căn cứ. Hai người đàn ông mặc đồ đen, mặt không biểu cảm bước xuống xe, mở cửa sau một cách đầy kính cẩn.
Minh Hoàng quay đầu, trầm giọng gọi Dương Kiệt. Dương Kiệt tắt máy chạy bộ, lau mồ hôi bước tới.
Minh Hoàng kiên nhẫn nói với Minh Quân bằng giọng dỗ dành:
"Anh Kiệt sẽ đi cùng em."
Minh Quân cắn môi, nhưng không còn lý do nào để từ chối nữa. Dương Kiệt gật đầu với Minh Hoàng, rồi xách Minh Quân lên xe như xách một bao gạo.
Trên xe có ba người mặc đồ đen, một người là tài xế, một người ngồi ghế phụ vừa xuống xe mở cổng, một người đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau. Dương Kiệt ném Minh Quân vào ghế sau, ép cậu nhóc ngồi giữa hắn và một tên áo đen.
Vậy là chiếc xe năm chỗ đã chật kín.
An Nhiên há miệng. Nhìn từ ngoài vào... trông giống hệt áp giải tù nhân.
Xe lăn bánh dần rời khỏi căn cứ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh gọn, chẳng một hành động nào thừa thãi.
Ngay lúc đó, Phan Việt Hải mới từ trong phòng đi ra. Hắn và Minh Hoàng nhìn nhau một thoáng, rồi cùng tiến về chiếc Mercedes của Minh Hoàng đang đỗ trong sân.
Cảm giác họ đã có kế hoạch từ trước, và cô là người duy nhất bị bỏ lại.
"Chờ một chút!" An Nhiên hét lên.
Cả hai người khựng lại, đồng loạt quay đầu.
Cô chạy vụt vào phòng, ôm chặt chiếc laptop, lao ra ngoài khi hai người họ vẫn còn đang sững sờ.
"Tôi có thể giúp."
Minh Hoàng và Việt Hải nhìn cô, không ai tỏ vẻ quan tâm. Rồi họ quay lưng, tiếp tục tiến đến xe.
"Đừng bỏ tôi lại một mình!" Cô đổi chiến thuật, mắt rưng rưng, bày ra vẻ mặt đáng thương. "Nếu có ai tìm đến đây, tôi sẽ chết mất!"
Lần này, hai người không phản ứng ngay. Nhưng sau một thoáng im lặng, Minh Hoàng gật đầu. An Nhiên chớp lấy cơ hội, nhảy ngay lên ghế sau trước khi họ đổi ý.
Minh Hoàng lái xe, Việt Hải ngồi ghế phụ, cả ba từ từ rời khỏi căn cứ.
Bầu không khí trong xe trầm lặng. An Nhiên ôm chiếc laptop trên đùi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy êm ru trên con đường vắng, tiếng động cơ đều đặn xen lẫn tiếng bánh xe lăn trên mặt đường.
Bỗng nhiên, cô chợt nhận ra phía sau có xe đang bám theo họ, không chỉ một, mà là cả một đoàn dài, càng lúc càng đông. Ban đầu cô tưởng đó chỉ là xe lưu thông bình thường. Nhưng khi nhìn kỹ mới thấy, tất cả bọn họ đều giữ khoảng cách nhất định với xe của Minh Hoàng.
Tất cả đều đi cùng một hướng.
Cô nhìn lén lên phía trước, quan sát hai người còn lại.
Minh Hoàng vẫn lái xe một cách bình thản, ánh mắt không chút dao động. Phan Việt Hải càng không có phản ứng gì, thi thoảng hơi nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như chẳng có gì đáng bận tâm.
Vì thế cô đã đưa ra một kết luận: không phải họ bị bám đuôi, mà là đoàn xe này đi cùng bọn họ.
Cô nuốt nước bọt, quay ra sau bắt đầu đánh giá. Phía sau, có ít nhất hai mươi chiếc ô tô con, chưa kể một hàng dài xe bán tải và xe tải lớn. Cảnh tượng đó khiến cô lạnh sống lưng.
Họ đang kéo cả một đoàn người đến đâu vậy?
Sau gần một tiếng di chuyển, đoàn xe rẽ vào một khu công nghiệp hoang vắng ở ngoại ô thành phố. An Nhiên nhìn thấy một xưởng cơ khí cũ trước mặt.
Xe dừng lại trước xưởng.
Bảng hiệu đã bạc màu, sơn trên tường tróc lở, vài chiếc xe tải đỗ trước cổng, một nhóm công nhân bẩn dầu nhớt đi lại, khiến nơi này trông chẳng khác gì một xưởng sửa chữa xe thông thường.
Nhưng cô biết, nó không hề đơn giản như vậy.
Cổng chính có vài gã đàn em đứng gác, giả vờ là nhân viên bảo vệ. Camera giám sát được lắp khắp nơi, khéo léo ngụy trang trong các cột điện, biển quảng cáo. Bên trong xưởng, máy cắt, máy hàn hoạt động ầm ầm, tiếng tia lửa bắn ra, tiếng thép va vào nhau vang vọng khắp không gian.
Minh Hoàng bước xuống trước, Phan Việt Hải cũng mở cửa xe rời đi.
An Nhiên bất giác muốn đi theo, nhưng Minh Hoàng lạnh nhạt quay lại nhìn cô:
"Ở yên trên xe."
Cô vừa thò một chân ra khỏi xe đã phải rụt lại.
Những chiếc xe đi theo bọn họ từ nãy đến giờ cũng lần lượt dừng lại. Từ trong các xe, đoàn người hùng hậu bước xuống, trên tay cầm sẵn vũ khí. Súng ngắn, súng trường, dao găm đều được trang bị đầy đủ. Tất cả đứng vào hàng ngũ ngay lập tức, hành động vô cùng chuyên nghiệp.
Như một đội quân!
Minh Hoàng và Phan Việt Hải dẫn đầu. Những người còn lại chia thành từng nhóm, nhanh chóng hòa vào không gian của xưởng cơ khí.
Từ bên ngoài, An Nhiên chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn vọng ra từ bên trong xưởng: tiếng súng nổ vang trời, tiếng người gào thét, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa.
Cô bấu chặt lấy ghế, mắt dán vào màn hình laptop.
Trên bản đồ định vị, hai chấm vàng đỏ đại diện cho Minh Hoàng và Việt Hải di chuyển sát nhau, hiện tại đang ở khu phía trước của nhà xưởng.
An Nhiên căng thẳng. Cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe những tiếng súng ngắt quãng, tiếng đánh đấm dội ra từ phía xa, khiến cô càng thêm sốt ruột. Cô mở nhanh phần mềm dò sóng, mắt quét qua danh sách các tín hiệu gần đó. Một cột tín hiệu mạnh xuất hiện.
Có sóng Wi-Fi ở rất gần.
Nếu có thể kết nối vào mạng nội bộ thông qua Wi-Fi, cô sẽ có khả năng truy cập vào camera giám sát phía trong. Nhưng Wi-Fi này ở trạng thái ẩn, không thể kết nối theo cách thông thường, phải biết cả tên mạng lẫn mật khẩu.
An Nhiên thở dài. Ánh mắt cô chạm vào một tấm bảng hiệu bạc màu, chữ "XƯỞNG CƠ KHÍ HẮC ƯNG" lờ mờ hiện lên dưới ánh đèn đường.
Cô cắn môi, gõ nhanh vài cái tên suy đoán kèm theo mật khẩu ngẫu nhiên.
"Xưởng Cơ Khí Hắc Ưng" – Không tìm thấy mạng.
"Hắc Ưng" – Không tìm thấy mạng.
"hacung" – Không tìm thấy mạng.
"xuongcokhihacung" – Không tìm thấy mạng.
Chết tiệt!
"Hắc Ưng Vô Địch" – Không tìm thấy mạng.
"hacungvodich" – Không tìm thấy mạng.
"hacungvippro" – Sai mật khẩu.
An Nhiên: "..."
Nếu không phải tình thế dầu sôi lửa bỏng, chắc cô cũng phải cười một phen. Ngay lập tức, cô bật phần mềm tấn công vét cạn, chọn chế độ tự động quét, để nó duyệt qua hàng trăm nghìn mật khẩu phổ biến. Màn hình bắt đầu chạy những dòng lệnh dài, liên tục thử nghiệm các mật khẩu khác nhau.
Cô chống tay vào cằm, vừa chờ vừa lắng tai nghe âm thanh từ trong xưởng.
Năm phút trôi qua.
Ting!
Kết nối thành công.
Cô thở phào, nhưng không dám mất thời gian, lập tức xâm nhập vào mạng nội bộ của xưởng, tìm kiếm hệ thống camera giám sát.
Màn hình hiện lên hàng loạt ô cửa sổ nhỏ, hiển thị hình ảnh từ khắp nơi trong xưởng cơ khí. An Nhiên lướt mắt thật nhanh qua từng góc quay, cố gắng nắm bắt toàn bộ tình hình.
Khung cảnh bên trong vô cùng hỗn loạn, đàn em của tổ chức Hắc Ưng và đoàn quân Minh Hoàng đưa tới đang giằng co kịch liệt. Một số đã ngã gục xuống sau những loạt đạn, các thùng hàng bị lật đổ, vũ khí rơi vãi khắp nơi.
Nhưng ngay khi lia mắt tới một góc khuất phía sau xưởng, An Nhiên khựng lại.
Có một cánh cửa sắt dày, khác biệt hoàn toàn với những cánh cửa thông thường trong xưởng. Một nhóm các gã đàn ông cao to đứng gác, tay giữ chắc vũ khí, ánh mắt cảnh giác cao độ. Bên ngoài hỗn loạn như vậy, nhưng bọn họ vẫn "án binh bất động".
Cô mở nhanh hệ thống liên lạc:
"Phía sau xưởng có một cánh cửa sắt dày có người canh gác. Tôi đoán đó là lối vào một khu vực quan trọng."
"Được rồi. Chỉ đường đi." Giọng Minh Hoàng trầm ổn, không chút dao động.
Cô tiếp tục quan sát, xác định các lối đi xung quanh, rồi nhanh chóng đưa ra hướng dẫn:
"Từ vị trí hiện tại của hai người, đi qua dãy kệ sắt bên trái, có một lối hẹp dẫn ra sau xưởng. Cứ tiến đến cuối lối đó, sẽ thấy cánh cửa."
Trong một góc camera, cô thấy Minh Hoàng ra hiệu bằng tay, nhìn về phía sau, nơi có một nhóm khoảng năm người. Bọn họ gật đầu, rồi theo Minh Hoàng và Việt Hải bắt đầu di chuyển. Bọn họ tiến thật nhanh, thật nhẹ, lách qua những dãy kệ sắt, từng bước tiến gần khu vực phía sau xưởng.
Màn hình của An Nhiên hiển thị hình ảnh từ nhiều góc độ. Cô không dám chớp mắt, hai tay siết chặt hai bên laptop.
Từng giây trôi qua...
Cuối cùng, bọn họ đã đến gần khu vực phía sau.
Bây giờ, chỉ còn cách cánh cửa sắt dày đó vài mét.
Năm tên đàn em của Minh Hoàng lao lên trước, đối đầu trực diện với nhóm người canh gác. Cơ thể bọn họ di chuyển nhanh nhẹn, né tránh đòn đánh của kẻ địch, tạo nên một màn giao tranh hỗn loạn.
Minh Hoàng đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Dựa vào thực lực của những tên này, không cần hắn phải ra tay.
Ở một góc khác, Việt Hải lặng lẽ lên đạn. Lưng hắn thẳng tắp, mắt chăm chú quan sát như một kẻ săn mồi kiên nhẫn. Dù trước mặt là cảnh hỗn loạn, địch và ta lẫn lộn, nhưng bàn tay hắn không run, ánh mắt hắn vững vàng sắc bén.
Với phát súng duy nhất đầu tiên, viên đạn sượt qua đầu gối một tên canh gác. Đây vẫn là chiêu quen thuộc của hắn. Gã đàn ông gào lên một tiếng, đầu gối oặt xuống, mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống sàn.
Mỗi một phát súng, một người bị hạ gục.
Tình hình nhanh chóng được kiểm soát. Nhóm của Minh Hoàng đã hoàn toàn chiếm ưu thế, những kẻ canh gác còn lại bị khống chế hoặc nằm rên rỉ trên mặt đất. Minh Hoàng đẩy mạnh cánh cửa sắt bước vào.
Ngồi trong xe, An Nhiên mở to mắt, chuyển màn hình camera liên tục.
Hình ảnh từ camera an ninh thay đổi trên màn hình laptop.
Cô nhìn thấy nhóm bảy người đang tiến vào một hành lang dài. Hành lang đó chật hẹp, hai bên tường đều là những lớp sắt thép lạnh lẽo, ánh đèn trên trần leo lét, vàng vọt, khiến không gian càng thêm u ám.
Từng bước, từng bước...
Bọn họ đi tới cánh cửa cuối hành lang.
An Nhiên nuốt khan, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, không ngừng chuyển đổi màn hình để tìm góc camera khác.
Nhưng...
Sau cánh cửa đó chẳng còn chiếc camera giám sát nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com