7
Tôn Dĩnh Sa và Xiao Qin đã tập luyện với nhau được hơn ba tháng vằ sắp bước vào trận chiến đầu tiên cùng nhau. Để giúp Xiao Qin có them cơ hội giao lưu với các vdv nước ngoài, Tôn Dĩnh Sa đã đăng ký cho Xiao Qin tham gia chặng Singapore của WTT planet Challenge Cup lần này, đội tuyển Trung Quốc tại giải đấu này bao gồm ccas cầu thủ trẻ có khả năng tiếp thừa và những thành viên chủ chốt đang tích cực hoạt động chuẩn bị cho Thế vận hội.
Tôn Dĩnh Sa, lần đầu tiên tham gia thi đấu với tư cách là 1 huấn luyện viên, đang cảm thấy hơi bất an và lo lắng. Cô xem đi xem lại video trận đấu của đối thủ, phân tích từng khung hình về đặc điểm kĩ thuật và chiến thuật, điểm yếu và điểm đột phá của họ. Không biết đã thức bao nhiêu đêm, từ lúc thành phố lên đèn nhộn nhịp đến lúc chả còn nghe tiếng động nào.
“ Đừng bận rộn và lo lắng nữa, đã lâu rồi em không giành thời gian cho anh”. Vương Sở Khâm buồn bã nhìn Tôn Dĩnh Sa.
“ Cuộc thi không phải sắp tối rồi sao? Em cố gắng nghiên cứu kỹ 1 chút đây là trận đánh đầu tiên trên cương vị là hlv của em. Anh không phải lo lắng đâu. Buồn ngủ thì anh cứ ngủ trước đi. Em sẽ ngủ sau”.
Vương Sở Khâm bước đến bên cạnh Tôn Dĩnh Sa , gập máy vi tính của cô lại, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tôn Dĩnh Sa bóp bóp vài cái.
“Máy tính của em” Tôn Dĩnh Sa bất mãn lên tiếng.
“Đừng quá căng thẳng, Tiểu đậu bao. Hãy thư giãn đi. Những video này em đã xem hang chục lần em đã nghiên cứu được lối chơi của những đối thủ có thể gặp. Đêm nay hãy nghĩ ngơi đi, không cần lo lắng gì cả. Ngày mai em đi, cả tuần sau chúng ta mới có thể gặp lại.”
Tôn Dĩnh Sa cũng cho rằng trong 2 tuần này cô đã không giành thời gianh cho aanh được luôn bận rộn tập luyện cho Xiao qin và nghiên cứu đối thủ. Cô cất gọn máy tính vào túi đặt hết công việc xuống và giành thời gian cho Vương Sở Khâm.
Ngày hôm sau, Vương Sở Khâm có ít nhiệm vụ huấn luyện, anh trở về nhà sớm và quay lại với công việc ma anh đã không được làm cho cô trong 2 năm qua – chuẩn bị hành lý . Vương Sở Khâm cẩn thận kiểm tra nhiệt độ ở Singapore qua điện thoại, xếp vài chiếc áo khoác dày cho cô, chuẩn bị đồng phục của hlv và bang vệ sinh cùng 1 túi giữ nhiệt … 1 lúc sau chiếc vali cỡ lớn cũng bị anh nhát đầy. Chưa dung lại anh lại lấy chiếc vali nhỏ màu trắng bên trên có in tên của anh nhét đầy 1 vali đồ ăn vặt cho cô.
Vương Sở Khâm bận rộn cả buổi chiều, vừa thu dọn hành lý xong Vương Sở Khâm lại lật đật chuẩn bị 1 bữa ăn thạnh soạn cho Tôn Dĩnh Sa. Vừa xong việc anh nhìn đồng hồ rồi lại vội vàng đi đón Tôn Dĩnh Sa.
Về đến nhà , Tôn Dĩnh Sa đói đến mức bụng sắp dính vào lưng, đồ ăn trên bàn dường như càng ngon hơn. Tôn Dĩnh Sa đang ăn một cách chậm rãi nhai 1 miếng cũng đến vài chục lần mặc dù cô đang rất đói, đó là thói quen của cô. Tôn Dĩnh Sa cũng không quên khen chú cún con đang ngồi bên cạnh:
” Tou ca, khả năng nấu nướng của anh ngày càng ngon thậm chí còn ngon hơn cả nhà hàng.”
Vương Sở Khâm nghe thấy thế liền cười ngây ngốc, khuôn mặt của anh tràn đầy tình yêu.
“Ồ, em chưa thu dọn hành lý.” Tôn Dĩnh Sa đặt bát đũa xuống chuẩn bị chạy vào phòng ngủ.
“ Em cứ ăn đi. Anh đã sắp xếp xong hết rồi. Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy có bao giờ em tự chuẩn bị hành lý cho mình không?”
Vương Sở Khâm trên mặt hiện lên một tia tự hào.
“ Lần này anh không đi cùng em, em nên đi theo Thầy Khưu. Đến Singapore đừng chạy lung tung , nghe rõ không?.
“ Được”. Tôn Dĩnh Sa thản nhiên trả lời. Tôn Dĩnh Sa đã quá quen thuộc với những lời dặn dò của anh.
“ Không được tách ra đi 1 mình, nhớ đi theo Thầy Khưu không được chạy lung tung. Sân bay đông đúc nên chú ý an toàn.”
Vương Sở Khâm lo lắng căn dặn lại lần nữa.
“ Biết rồi , biết rồi. Em đã hơn ba mươi rồi không phải mới lên ba tuổi.”
Vương Sở Khâm lo lắng như 1 vị cha già.
Ban đêm Vương Sở Khâm trằn trọc khó ngủ lăn qua lăn lại làm cho người muốn ngủ như Tôn Dĩnh Sa khó chịu.
“Vương Sở Khâm anh không ngủ được sao? Cứ lăn qua lăn lại không để cho người khác không ngủ được theo luôn à?” Tôn Dĩnh Sa có chút tức giận nói.
Vương Sở Khâm nghiêng người ôm Tôn Dĩnh Sa :
” Anh không lăn nữa em ngủ đi.”
Vương Sở Khâm ôm chặt Tôn Dĩnh Sa, mùi sữa thoang thoảng trên mặt của cô.
Trong đầu Vương Sở Khâm suy đi nghĩ lại không biết có quên điều gì không và có điều gì anh chưa nói với cô hay không. Suy nghĩ hồi lâu, Vương Sở Khâm cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Vương Sở Khâm chở Tôn Dĩnh Sa đến Tổng cục, anh ta không ngừng cằn nhằn:
” Nhất định phải đi theo đội, không được chạy lung tung, khi tới phải gọi cho anh ngay.”
“ biết rồi , biết rồi. anh cứ cằn nhằn suốt ngày.”
Đôi tay của Tôn Dĩnh Sa gần như chai sạn.
“Anh lại làm phiền em à? Anh lại quản lý em quá chặt sao?”
Vương Sở Khâm hỏi Tôn Dĩnh Sa trợn mắt nhìn anh không đáp.
Vương Sở Khâm càng thấy tủi thân:
” Quả nhiên, một khi đã có được thì không biết quí trọng.”
Khi họ đến Tổng cục, xe của đội đã đậu trước cửa. Vương Sở Khâm xuống xe và đi tới cốp lấy hành lí cho cô. Tôn Dĩnh Sa nhỏ bé im lặng ngoan ngoãn đi theo anh vào lúc Vương Sở Khâm cuối xuống đặt vali, Tôn Dĩnh Sa đã kiễng chân tiến lại gần Vương Sở Khâm để lại dấu vết tình yêu trên mặt Vương Sở Khâm. Vương Sở Khâm sửng sốt một chút, sau đó gò má nhô cao lên, khỏe miệng cũng nhếch lên, ôm lấy Tôn Dĩnh Sa. Tôn Dĩnh Sa cũng ôm lấy Vương Sở Khâm. Mặt trời chiếu trên cơ thể họ ngay cả chỉ thấy bóng của họ cũng thấy họ hạnh phúc đến nhường nào .
“ Được rồi, được rồi, đến lúc em phải đi rồi, không sẽ muộn mất.” Tôn Dĩnh Sa buông tay đang ôm eo Vương Sở Khâm ra.
Đây là lần đầu tiên “yêu xa” của hai người họ sau khi quay lại với nhau sau thời gian 2 năm xa cách, trong lòng Vương Sở Khâm tràn ngập sự miễn cưỡng.
“ Em đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc thi rồi, đừng lo lắng quá .”
“ Được rồi, em biết rồi. Anh cung nên chăm chỉ luyện tập không được lười biếng.”
Vương Sở Khâm đứng đó, nhìn Tôn Dĩnh Sa lên xe nhìn xe buýt chạy đi trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Lúc này Vương Sở Khâm lại bắt đầu suy nghĩ. Phải mất ít nhât 6 đến 7 tiếng để bay từ Bắc Kinh đến Singapore. Liệu cô ấy có cảm thấy khó chịu không? Vương Sở Khâm nghĩ là làm. Anh ấy lập tức chuyển 20.000 nhân dân tệ cho Lý Giai qua wechat: Giai tỷ, giúp em để mắt tới Shasha đừng để cô ấy đi lung tung ở sân bay. Bay sang Singapore quá lâu. Chị và cô ấy hãy nâng hạng vé để đi cho thoải mái nhé. Cảm ơn chị.
Sau khi lý Giai nhận được tin nhắn , cô bắt đầu nới chuyện với Tôn Dĩnh Sa:
” Shasha, nhìn anh trai của em nè, Vương Sở Khâm ở nhà còn căng thẳng hơn người đi công tác là em đó. Trước đây lúc còn thi đấu, nếu không thể ở cạnh em cậu ấy sẽ tìm 1 người bên đội nam sang đội nữ để bảo vệ em. Bây giờ vẫn muốn vung tiền để người khác bảo vệ em. Cậu ấy chuyển cho chị 20.000NDT để chị chăm sóc em và nâng hạng vé máy bay.” Tôn Dĩnh Sa mỉm cười
“ Anh ấy vẫn chăm sóc bảo vệ em như 1 đứa trẻ.” Trên mặt Tôn Dĩnh Sa tràn ngập hạnh phúc.
Vương Sở Khâm trở về nhà sau một ngày tập luyện, bơ phờ ngồi trên sofa chán nản. Vương Sở Khâm lấy điện thoại di động ra lướt hết weibo rồi đến doyin để xem ảnh của cô ở sân bay ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tôn Dĩnh Sa mãi đến hơn 12 giờ tối mới hạ cánh. Sợ làm phiền Vương Sở Khâm nghĩ ngơi, nên chỉ định gửi thong báo an toàn qua wechat cho anh. Tin nhắn chưa kịp gửi thì Vương Sở Khâm đã gọi:
“Anh vẫn chưa ngủ sao ? Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tôn Dĩnh Sa có chút kinh ngạc
“Anh chỉ có thể ngủ yên khi biết em an toàn”. Tôn Dĩnh Sa ở bên kia điện thoại mỉm cười vui vẻ.
“ Đừng lo lắng, em lớn rồi em tự chăm sóc bản thân mình được. Đã gần 1 giờ rồi, ngày mai còn tập luyện . Anh nhanh chóng đi ngủ đi.”
“ Được rồi. Anh đã để bộ đồ ngủ long dày ở phía bên trái vali lớn. Nhớ mặc bên đó ban đêm sẽ lạnh cẩn thận bị cảm. Còn vali nhỏ chủ yếu là đồ ăn về đến khách sạn nếu đói thì có thể ăn.”
“ Được rồi đi ngủ đi. Tạm biệt anh , ngủ ngon nhé.” Tôn Dĩnh Sa vui vẻ cúp điện thoại.
Trong khách sạn, bụng Tôn Dĩnh Sa cồn cào vì đói. Nhưng đã là nữa đêm rồi cô không muốn làm phiền người khác. Cô mở vali nhỏ ra khóe miệng nhếch lên Vương Sở Khâm đã nhét rất nhiều thứ toàn là những thứ mà cô thích. Tôn Dĩnh Sa lấy 1 gói bánh quy ra ăn từng miếng cho no bụng rồi vui vẻ đi ngủ. Trạng thái cao nhất của tình yêu là cùng đau khổ, lo lắng, yêu thương. Dù Vương Sở Khâm không ở bên Tôn Dĩnh Sa nhưng anh đã sắp xếp mọi thứ cho cô hình bóng của anh vẫn luôn bên cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com