Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Chúc em hạnh phúc

Cô nhìn thấy gương mặt của anh, lòng cô khẽ rung động. Hôm nay anh mặc bộ vest mà cô tận tay chọn lựa chất liệu và màu sắc, bộ vest mà anh đã từng cho là không hợp với bản thân mình. 

Vẫn là gương mặt đó, vẫn là mái tóc hoa tiêu đó, cùng với bộ vest cô đã lựa chọn cho anh, cộng hưởng cho sự phong độ tăng lên bội phần. Anh đưa tay phủi hai bờ vai vững vàng của mình, cẩn thận chỉnh lại vạt áo, nhìn ngắm gương mặt diễm lệ của cô sau lớp kính đen.

Vẻ ngoài của anh lúc nào trông cũng đạo mạo và điển trai, nhưng gương mặt hôm nay lại có đôi chút tiều tụy. Do sau khi cô rời đi, mọi việc ở công ty cũng lại có nhiều biến động, anh mất đi niềm vui, đồng thời cũng hao tốn nhiều sức lực cho việc gồng gánh Tinh Ngôn. Chu Tỏa Tỏa khi nhìn thấy anh như vậy thì cảm thấy rất đau lòng, khóe miệng khẽ cong lên sự cay đắng.

Cô muốn nhìn thẳng vào mắt anh, muốn biết xem đến tận giờ này phút này, khi anh thấy cô trong bộ váy cưới và sắp sửa kết hôn với người khác thì có hối hận hay không? 

Nhưng đó là chỉ điều cô muốn. Hôm nay anh đến gặp cô anh lại mang kính đen, chắc là không muốn để cô nhìn thấy ngọn lửa tình yêu đang dần sục sôi và những nuối tiếc trong ánh mắt của chính mình.

Không gian ở hầm xe hiện giờ như đang dần thu bé lại. Chỉ có mỗi riêng anh và cô, như thể là một lễ cưới bí mật của hai người trong chính sâu thẳm nơi tâm khảm của họ. 

Đối với riêng Tỏa Tỏa, thì cả đời này cô đã chọn anh, một khắc một canh cũng không thay đổi. Nhưng thực tế là cô sẽ bước vào lễ đường đó, cùng với người khác, không phải là Diệp Cẩn Ngôn, người mà cô có thể bất chấp tất cả mọi thứ để bước đi cùng anh...

Hiện giờ cô rất muốn lại gần anh, ôm chầm lấy anh, cho anh biết rằng cô yêu anh nhiều đến mức nào, cho anh biết rằng người cô luôn mong muốn là anh. 

Sự thật như thể là một ngọn lửa thiêu đốt mọi mơ tưởng viễn vông. Cô không thể, họ cũng không thể. Bây giờ, nơi không gian đó chỉ còn hai con người có tình cảm với nhau, trong ánh mắt chất chứa đầy khát khao chiếm hữu, nhưng cảm xúc lại phải kiềm chế đến tột cùng.

Tỏa Tỏa dặn dò anh rất nhiều, dặn anh tốt với bản thân mình nhiều hơn, bao dung với chính mình nhiều hơn, làm nhiều việc để bản thân cảm thấy vui vẻ, và ở bên cạnh những người làm anh hạnh phúc. Một điều đặc biệt cuối cùng, là hãy cười nhiều hơn, những nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.

Những lời cô nói ra đều là những lời kiềm nén đến đáng thương. Đứng trước mặt người cô đem lòng yêu thương, nhưng mỗi lời nói ra đều là lời của những người không thể đến được với nhau.

Từng câu từng chữ cô nói ra đều như mảnh dao lam sắc bén cứa sâu vào trái tim của anh. Mỗi câu cô nói với anh, anh đều không dám trả lời, chỉ mím môi gật đầu. 

Tình cảm của họ khởi đầu là kiềm nén, và đến cuối cùng vẫn là kiềm nén. Bởi vì anh biết nếu anh nói ra bất cứ lời nào, anh sẽ không thể giữ được bình tĩnh mà làm lộ tẩy cảm xúc của chính mình.

Anh đã cố gắng phớt lờ tình cảm của bản thân, cự tuyệt cô đến như vậy, nhưng nếu chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà làm lỡ hạnh phúc cả đời của cô thì sẽ là chuyện không thể nào chấp nhận được.

"Thư ký Phạm sẽ dẫn tôi vào lễ đường" - Tỏa Tỏa mỉm cười, không cam tâm, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với anh, dù là chuyện gì cũng được, chỉ cần là anh... Chỉ là cô muốn níu kéo thêm chút thời gian ít ỏi để được ở bên cạnh anh. Trong lòng cô muốn anh là cùng cô tổ chức đám cưới, chứ không phải là kẻ nhận được thiếp mời như bây giờ.

Diệp Cẩn Ngôn nghe Tỏa Tỏa nói vậy thì cũng đã an tâm phần nào mà gật gù:

"Có cậu ấy thì chắc chắn mọi việc sẽ suôn sẻ... Thôi nào, cô cũng có lấy chồng xa đâu. Chúng ta đều ở Thượng Hải, sau này, cho dù cô có gặp bất cứ khó khăn gì... lúc nào cũng có thể đến tìm tôi". 

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói xong câu này thì trái tim ông cũng đã chết lặng, vì một khi cô quay lưng đi, cô sẽ không thể có thêm lý do nào để ở bên cạnh ông nữa, cô sẽ ở bên cạnh người khác, là vợ hợp pháp của người khác, mãi mãi sẽ rời bỏ ông mà đi. 

Phải, chúng ta đều ở Thượng Hải, chúng ta đều có tình cảm với nhau, chúng ta đều bỏ lỡ nhau... và cũng sẽ không còn là chúng ta nữa...

"Được rồi, cô đi đi, cô dâu đã để mọi người chờ đến sốt ruột rồi". Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười với cô, ông tuyệt nhiên vẫn không để lộ một chút cảm xúc kích động nào. Trước mắt cô vẫn là sếp Diệp trầm tĩnh, lạnh lùng thường ngày, không dám tiến đến thêm một bước dù cô đã bước đến chín mươi chín bước rồi.

Lúc này Tỏa Tỏa không kiềm được cảm xúc của mình nữa, đôi mắt thật sự đã ướt đẫm, cô cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, nở nụ cười chua xót: "Chúng ta ôm nhau một cái nhé?"

Diệp Cẩn Ngôn lúc đầu hơi chần chừ, vì đến cuối cùng thì nỗi sợ vô hình mang tên định kiến ấy vẫn cố bám víu lấy ông. Nhưng thật may ông đã vượt qua nỗi sợ đó một chút, dang rộng đôi tay rắn chắc của mình ôm lấy cô vào lòng. 

Chu Tỏa Tỏa hiện giờ chỉ ước thời gian có thể nào dừng lại càng lâu càng tốt, hoặc có thể thì nên dừng lại mãi mãi, để cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông mà cô yêu, người mà cô muốn phó thác cả cuộc đời này.

"Chúc cô hạnh phúc!" Ông gượng gạo nói ra những lời chúc phúc nửa vời, che đậy một nửa hối hận còn lại trong thâm tâm.

"Anh bảo trọng nhé" - Khóe miệng cô cảm nhận được sự chua xót của nước mắt. Cô quay người rời đi, để lại Diệp Cẩn Ngôn phía sau trông theo bóng lưng của cô cho đến khi khuất đi ở sau cánh cửa.

Lúc này, nơi hầm xe đó chỉ còn lại Diệp Cẩn Ngôn một mình gặm nhắm sự cay đắng khi tự tay đẩy người mình yêu rời xa khỏi vòng tay của chính mình. 

Đôi chân ông như không còn chút sức lực, tựa lưng vào xe. Cảm giác nuối tiếc bao trùm lấy cả cơ thể. Ông tháo kính ra, kín đáo dùng gọng kính lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Người đàn ông nhướn mày, nhìn lên trần của tầng hầm, để nước mắt có thể bám víu lại mà ngừng rơi xuống.

Căn hầm vang vọng tiếng thở dài. Ông tự hỏi chính mình: "Thứ tình cảm chết tiệt này rốt cuộc là gì, tại sao lại khiến ông đau lòng đến như vậy?"

"Diệp Cẩn Ngôn! Thật sự đối với anh thì em là gì?" - Chu Tỏa Tỏa lớn tiếng hỏi Diệp Cẩn Ngôn. Cô đã quay trở lại hầm xe tìm anh, trên tay vẫn cầm bó hoa và món quà mà anh tặng. Ông giật mình nhận ra giọng nói quen thuộc của cô gái nhỏ.

Hóa ra sau cái ôm chào tạm biệt với anh, cô không về lễ đường ngay mà bước vào một góc phòng xem thật kĩ món quà mà anh tặng cho cô, cùng với lời nhắn anh tự tay viết lên tấm thiệp ["Đối xử tốt với Tỏa Tỏa là người thân của tôi. Không tốt với Tỏa Tỏa là kẻ thù của tôi"].

Cảm xúc của cô bị món quà của anh làm cho vỡ òa, tại sao đến cuối cùng anh vẫn không nói yêu cô, vẫn không ra sức níu kéo cô ở lại bên cạnh anh?

Ông đã nghe giọng của cô nhưng không dám xoay người lại, vì ông biết sau lưng ông không chỉ là người mà ông đã thật sự động lòng, mà còn là cảm giác tội lỗi to lớn đang trực chờ bám lấy nuốt chửng ông.

Một người đã có tuổi như ông, sao lại có thể yêu một cô gái mới ngoài đôi mươi, đáng tuổi con gái mình? Tình yêu đó không hợp quy chuẩn, càng không thể nói đến chuyện có thể ở bên nhau. Và nếu cô thực sự có thể ở bên ông, thì liệu sẽ có thể bên nhau được bao nhiêu lâu nữa?

"Diệp Cẩn Ngôn, anh nói tôi dù cần bất cứ thứ gì thì cứ đến tìm anh? Thế nhưng khi tôi cần anh thì anh lại bỏ chạy? Vậy là đạo lý gì chứ?" - Chu Tỏa Tỏa với đôi mắt ướt đẫm chậm rãi bước đến sau lưng Diệp Cẩn Ngôn.

Ông cúi đầu, nín lặng, không dám hé răng nửa lời. Ông không muốn để cho cô biết mình đã khóc trong ngày cưới của cô. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com