Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67 Ông Ngoại

Khi Tả Tịnh Việntrở lại, Trần Vũ Tư  đã dọn dẹp xong tất cả, cô có chút chột dạ muốn giải thích về chuyện Hạ Tử Thành chỉ là Trần Vũ Tư cũng không muốn nhắc lại, hình như cũng không quan tâm. Nàng như vậy, Tả Tịnh Viện  ngược lại có chút giận.

Đều nói phải quay về với cuộc sống bình thường, như vậy tất cả phải phát triển theo đúng phương hướng vốn có của nó. Hiện tại cô đã khôi phục thân con gái, ở cùng Trần Vũ Tư  cũng chỉ có thể lấy thân phận bạn tốt hay chị em tốt mà thôi.

Có lẽ về sau đợi cho nàng tìm được một người thích hợp, có ý kết hôn, chính mình cũng sẽ thành tâm chúc phúc. Mà bản thân, cũng sẽ tìm một người con trai tâm đầu ý hợp, tạo thành một gia đình nhỏ, còn có thể sinh vài đứa bé. Như vậy chính là tốt cho cả hai, cũng phù hợp với chuẩn mực đạo đức, cương lý luân thường.

Tả Tịnh Viện  một lần lại lại một lần tự nhủ với bản thân như vậy, thế nhưng nghĩ đến điều đó trong lòng cô hình như vẫn có chút nhói đau, chỉ là bị cô cố ý xem nhẹ đi mà thôi.

Trần Vũ Tư  ở trên đời này chỉ còn một mình cô là người thân, đối với cô mà nói, Trần Vũ Tư   có một vị trí rất đặc biệt, so với thân nhân lại là một đặc thù quan hệ khác. Cho nên Tả Tịnh Viện  cũng nghĩ muốn đưa nàng về nhà, làm cho nàng dung nhập cuộc sống ở đây.

Đáp ứng Dịch Nhàn trở về, Tả Tịnh Viện  liền tận dụng hai ngày trọng điểm kế tiếp để giới thiệu cho Trần Vũ Tư biết về tính tình của người trong nhà, đặc biệt là xưng hô đối với ba mẹ cô, nhấn mạnh lần sau nàng gặp lại mẹ cô nhất định phải gọi là 'Dì'. Thậm chí còn lên mạng sưu tầm các vấn đề của người trẻ mà người lớn hay quan tâm, chuẩn bị một chút miễn cho đến lúc đó lại xảy ra sai sót.

Còn có chính là về chuyện thân thế của Trần Vũ Tư, cũng phải nói sao cho thống nhất hai người. Căn cứ theo thân phận mà Lương Hạo đã tạo ra, Trần Vũ Tư sinh ra ở phương nam, là một cô nhi và được viện trưởng cô nhi viện nuôi lớn. Cái kia hữu danh vô thực cô nhi viện đã sớm không còn tồn tại, cho dù có người muốn đi điều tra cũng không tìm ra được cái gì.

Kỳ thật làm như vậy cũng không chắc chắn được, bởi vì cứ nhìn vào Trần Vũ Tư liền hiểu, khí độ cử chỉ của nàng từ trên xuống dưới không có bất kỳ cái cô nhi viện nào có thể dưỡng ra được. Bất quá việc nàng đối với những đồ vật hiện đại không hiểu lại rất phù hợp với người mới từ nông thôn lên thành phố. Cho nên hai người quyết định, tận lực đừng nhắc đến xuất thân này nọ, nếu có ai hỏi đến thì liền lấy cớ nói qua loa qua chuyện khắc, chắc cũng không ai rãnh lại đi truy cứu việc này.

Vào gần cuối tháng tám, Tả Tịnh Viện dẫn Trần Vũ Tư trở về nhà. Trước đó, cô cũng gọi cho Dịch Nhàn để kể về thân thế bi thảm của Trần Vũ Tư , Dịch Nhàn nghe xong cũng rất đau lòng cô bé còn nhỏ tuổi đã phải cô độc một mình, liền rất hoan nghênh nàng tới ở
Lần này trở về Trần Vũ Tư nhớ rõ Tả Tịnh Viện nhắc nhở, đối với bà cùng ba của Tả Tịnh Viện  liền xưng là 'Chú, Dì', Dịch Nhàn cũng nghĩ đến lần trước Tả Tịnh Viện  nói Trần Vũ Tư bị lậm cổ văn, hiện tại rốt cuộc bình thường trở lại.

Dịch Nhàn thu thập sạch sẽ gian phòng đối diện phòng Tả Tịnh Viện  để cho Trần Vũ Tư ở, như thế Trần Vũ Tư  xem như chính thức vào Tả gia ở.

Trở về ngày hôm sau Tả Tịnh Viện  liền mang Trần Vũ Tư  đi thăm ông bà ngoại. Ông ngoại Tả Tịnh Viện tên Dịch Chí Viễn, làm giáo sư trường đại học trọng điểm của thành phố, tính tình có chút ngoan cố, cũng có chút thanh cao của văn nhân thi sĩ. Lúc trước đối với Tả Vân, ba ba của Tả Dịch, là người buôn bán liền có chút không thích, cọc hôn sự này cũng không hợp ý ông. Chỉ là con gái ông đối với người ta yêu thích, cũng không thèm nói ông liền đã chạy đi đăng ký kết hôn, khiến ông tức giận suốt nhiều năm trời không thèm để ý tới Dịch Nhàn, sau này Tả Tịnh Viện  sinh ra mới đỡ hơn một chút.

Lúc Tả Tịnh Viện  cùng Trần Vũ Tư đi vào nhà ông bà ngoại, bà ngoại liền rất cao hứng tiếp đãi hai người, còn lấy hoa quả cho các cô ăn. Dịch giáo sư lại nhăn mặt trách cô nghỉ lễ lâu như vậy mà cũng không qua thăm ông, có phải hay không là lại quên lão già như ông rồi không.

Tả Tịnh Viện đành phải liên tục nói không phải, lấy cớ là do phải đi công tác lấy kinh nghiệm thực tiễn nên mới giấu được ông một chút.

Nhà của Dịch giáo sư được trang trí theo phong cách cổ điển, cũng rất phù hợp với ngành nghiên cứu của ông, lúc Trần Vũ Tư nhìn quanh nhà rõ ràng tâm tình liền hứng khởi hơn.

Kế tiếp bà ngoại liền lôi kéo Tả Tịnh Viện vào trong pha trà, còn Dịch giáo sư lại bắt đầu đối với bằng hữu mà cháu gái dẫn đến 'hỏi thăm' đôi chút.

Không biết qua bao lâu......
" Biết đánh cờ không?"
" Tinh thông một phần."

Dịch giáo sư vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới sẽ có đáp án ngoài ý muốn, ánh mắt sáng ngời:" Theo ta đến thư phòng!"
Tả Tịnh Viện  phát hiện chỉ một chút không chú ý, ông ngoại của cô liền bệnh cũ tái phát, mỗi lần có người tới thăm là ông đều thích hỏi một câu như vậy. Bởi vì ông là một người rất mê cờ, chỉ là bây giờ đâu còn bao nhiêu người biết mấy trò này. Cho nên mỗi lần người ta đều bị ông đánh cho dọa chạy, học trò của ông bình thường cũng không dám đến nhà ông bái phỏng một phần chính là vì nguyên nhân này

Tả Tịnh Viện đau đầu:" Ông ngoại, người......"
" Đứa ngốc này, ông cùng Tiểu Ngư đến thư phòng đánh hai ván là được rồi!" Dịch giáo sư không đợi cô nói xong liền xen vào, hơn nữa còn trừng cô một cái, giống như nếu cô còn dám nói thì tới cô cũng không yên đâu
" Zuo Zuo , mặc kệ ông ấy. Ổng đây là khó gặp được bạn cờ, cho nên không để ổng đánh bại mọi người thì không được đâu." Bà ngoại cũng đi lên khuyên nhủ
Tả Tịnh Viện biết tính tình của ông, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bất đắc dĩ chỉ có thể hướng Trần Vũ Tư  nói: " Vũ Tư, em....chú ý chút."

Dịch giáo sư thấy cháu gái khách khí như vậy mà không nể mặt mình, nhưng cũng không tức giận:

" Yên tâm, ông sẽ không quá nặng tay, chỉ là khảo sát tụi trẻ bọn con một chút thôi. Kỳ phẩm như nhân phẩm, người trẻ hiện nay chính là rất mạnh mẽ."

Dịch giáo sư cùng Trần Vũ Tư  đi vào thư phòng đánh cờ. Dần dần trời về chiều, Tả Tịnh Viện ở bên ngoài cùng bà ngoại chuẩn bị cơm chiều, tới khi chuẩn bị xong hết tất cả thì người trong phòng cũng chưa có đi ra ngoài Tả Tịnh Viện không ngừng nhìn về phía cửa thư phòng, nhưng vẫn không thấy nửa điểm động tĩnh.

" Ông già này hôm nay sao tới giờ vẫn chưa đi ra, xem ra là gặp phải đối thủ rồi, kỳ nghệ của Tiểu Ngư chắc là không tồi. Con cũng đừng lo lắng, ông ngoại con chính là có chút sở thích hơi kỳ lạ."

Tả Tịnh Viện cười khổ, cô cũng không phải lo lắng những điều này
Rốt cục, khi món ăn cuối cùng được mang lên thì cửa thư phòng cũng mở. Dịch giáo sư thần sắc cổ quái đi ra ngoài, Trần Vũ Tư  đi theo ngay phía sau.

Ngoại bà nhìn thấy hai người, trách nói:

" Con bé còn nhỏ, ông làm gì mà yêu cầu nghiêm khắc như vậy, kéo tới tận giờ này!" Lại quay qua nói với Trần Vũ Tư rất ôn nhu: " Tiểu Ngư mặc kệ ông ấy đi, ông mắng con thì con cũng đừng để trong lòng, tính của ông chính là ương bướng như vậy đó. Lâu quá đợi muốn đói luôn, nhanh đi rửa tay ăn cơm."

Cũng không nghĩ tới bà nói ra những lời này, thần sắc của Dịch giáo sư lại càng cổ quái hơn, nhấp nháy miệng muốn nói lại thôi
Trần Vũ Tư cười trả lời:" Ông ngoại kỳ nghệ rất tinh thông, con rất bội phục liền hướng ông thỉnh giáo một chút. Không ngờ lại kéo dài lâu như vậy."

Như vậy Dịch giáo sư sắc mặt mới tốt lên một chút, ánh mắt nhìn Trần Vũ Tư  cũng ôn hòa đi nhiều.

Quay đầu lại nhìn đến Tả Tịnh Viện, nhớ tới chuyện vừa nãy, liền bực bội nói:

" Con đã sớm biết...." nói đến đây liền dừng, hung hăng trừng mắt cô một cái, rồi đi rửa tay
Tả Tịnh Viện bất đắc dĩ xua xua tay, đi qua thấp giọng hỏi Trần Vũ Tư: " Em có bất động thanh sắc nhường ông không?!"

Trần Vũ Tư tinh ranh trong nháy mắt:

" Ông ngoại chắc nhận ra, nên lôi kéo em đánh không chịu dừng tay. Sau đó có thắng mấy trận, nhưng ông ngoại nói là em lại nhường ông nên không chịu dừng, cường ngạnh đánh thêm mấy bàn"

Tả Tịnh Viện đã biết trước là như thế này, cô ngay từ đầu nghĩ muốn ngăn cản là vì giữ chút mặt mũi cho Dịch giáo sư. Kỳ nghệ của Trần Vũ Tư so với Tá lão gia còn mạnh hơn ba phần, ngay cả hắn cùng cô luyện cờ mười mấy năm còn không phải là đối thủ của nàng, thì làm sao người bình thường có thể thắng được
Dịch giáo sư rửa tay xong đi ra nhìn đến hai cô, trên mặt liền hơi giận hờn, quát:

" Còn không đi rửa tay ăn cơm!!"

Tả Tịnh Viện  cùng Trần Vũ Tư liếc nhau, bất đắc dĩ cười, cả hai cùng nhau đi rửa tay, ra tới thì bà ngoại cũng đã dọn xong mâm cơm

" Tiểu Ngư nha đầu không tồi, so với Chu nha đầu còn mạnh hơn nhiều!" Dịch giáo sư giả bộ cứng rắn khen một câu.

Tả Tịnh Viện  nghĩ đến lúc trước cùng Viên Nhất Kỳ đến đây cũng giống như vậy, chỉ là Viên Nhất Kỳ  không biết đánh cờ vây, nên cô ấy liền đánh cờ năm quân. Dịch giáo sư làm sao có thể theo cô chơi cái này được, rốt cuộc biến thành Dịch giáo sư ở một bên la không hợp lý, Viên Nhất Kỳ lại càng không thèm để ý, cứ thích đánh theo ý mình.

Tả Tịnh Viện  nhìn thấy bộ dạng của ông, làm bộ như buồn bã nói:" Ông ngoại, kỳ nghệ của Ngư Nhi cũng xem như không tồi đi, không biết ai mới có thể được ông khen một câu tốt đây?!".

Dịch giáo sư sắc mặt xấu hổ, không kiên nhẫn nói:" Ăn cơm ăn cơm, nói gì mà nhiều như vậy!"

Tả Tịnh Viện  cùng Trần Vũ Tư nhìn nhau cười, chỉ có bà ngoại rốt cuộc vẫn là không hiểu ba người đang chơi trò gì.

Ăn cơm xong Tả Tịnh Viện  liền cùng Trần Vũ Tư chào tạm biệt, chậm rãi đi về trong ban đêm nơi thành thị.

Màn đêm buông xuống, ánh sáng đèn nê ông trải dài trên đường, dọc theo đường lớn nhìn ra xa chính là một hàng dài từng ngọn lại từng ngọn đèn chiếu sáng, như một con rồng lửa thấy đầu mà chẳng thể thấy đuôi. Trên đường rộng lớn phồn hoa, đa dạng các loại xe cộ chạy tới lui, giống như nhiều dải băng chuyển động, sáng ngời phố đèn như sánh ngang với những vì sao trên kia, cả phố thị đều chìm trong một mảnh ánh sáng của trân châu bảo khí, ánh sáng mê người.

" Không nghĩ tới tám trăm năm sau cùng tám trăm năm trước khác biệt liền lớn đến như vậy. Con người hiện đại ban ngày có thể nhàn nhã nghĩ ngơi, ban đêm lại bận rộn. Chuyện ở thế gian quả thật không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là trước kia, ta chắc chắn sẽ không tin tưởng thế gian sẽ phát triển đến mức này." Trần Vũ Tư nhìn đến thành thị về đêm liền bỗng nhiên trầm thấp cảm thán, thanh âm trong đêm lộ ra hờ hững bi thương.

Tả Tịnh Viện  nhìn thấy bóng dáng tịch mịch của nàng, tâm không khống chế được đau lòng.

Đột nhiên, nàng nghiêng đầu hỏi:

" Ngươi nói, còn có cơ hội trở về hay không?"
" Chị không biết!"

Trần Vũ Tư trầm mặc thật lâu thật lâu, thanh âm như là phiêu đãng trong không khí:" Nếu là có cơ hội, ngươi có muốn trở về không?"
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc......
Thật lâu sau......

" Chị không biết......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com