Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87 Say Mê


Tả Tịnh Viện chạy xe nhanh đến mức vượt mấy cái đèn đỏ, nghĩ tới lời Trương Hân nói lại càng cảm thấy lo lắng. Cũng đã mấy tháng cô không gặp Viên Nhất Kỳ, điện thoại cũng không liên lạc, cô có thể nhận thấy được rằng Viên Nhất Kỳ  đang né tránh cô. Tả Tịnh Viện  vừa bận rộn ở công ty vừa phải chiếu cố Trần Vũ Tư nên cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa từ khi biết tâm sự của Viên Nhất Kỳ, cô cảm thấy rằng nên cho cả hai một khoảng thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại.

Vốn nghĩ rằng có Trương Hân ở đó thì không cần rất lo lắng, nhưng khi Tả Tịnh Viện đến đó thì mới biết chuyện nghiêm trọng đến thế nào. Xuyên qua đám đông huyên náo, ngay chỗ quầy bar Trường Sa cùng Viên Nhất Kỳ hai người uống say bí tỉ, còn nắm lấy người pha chế bắt phải thêm rượu, bộ dáng hung dữ khiến cho nhân viên quầy bar không biết phải làm sao. Quản lý của quán bar thì đứng bên cạnh ứng phó với mấy người đàn ông đang muốn chiếm tiện nghi hai cô.

" Bạn của cô đã rất say rồi!"

Lời quản lý nói mang tính ẩn ý khá nhiều, theo Tả Tịnh Viện  thấy thì hai người này không những rất say mà còn giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung. Người như Viên Nhất Kỳ quậy phá thì cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng không nghĩ tới nghiêm túc như Trương Hân cũng có lúc điên điên khùng khùng như ngày hôm nay.

" Kỳ Kỳ!! Nè, Kỳ Kỳ , tớ là Zuo Zuo!!"

Tả Tịnh Viện  nhíu nhíu mày, đúng là chưa từng trải qua loại chuyện này, gọi nửa ngày cô ấy cũng không thèm phản ứng nên đành phải quay qua bên Trương Hân:

" A Hân, tỉnh tỉnh!!"

Trương Hân bảy phần say ba phần tỉnh tựa vào quay bar, miệng lẩm bẩm, khóe mắt còn đọng lại nước mắt, Tả Tịnh Viện  vươn tay ra đỡ lấy cô

" Tại sao lại làm vậy?!!"

ánh mắt Trương Hân thất thần, không biết vì cái gì càng uống càng đắng, nước mắt lại càng nhiều. Cô vốn định uống say một trận để quên đi phiền não, không nghĩ đến càng uống lại càng tra tấn chính mình không biết làm gì cho phải. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của người con gái đáng yêu kia, đứng ở trước mặt mình, dùng nụ cười hoàn mỹ để cười nhạo tình yêu cùng sự quan tâm của cô giành cho cô ấy

" Cậu là đồ vô dụng, Dương Băng Di, cậu quả thật rất vô dụng!! Khốn kiếp...!!"

"Trương Hân!"

Tả Tịnh Viện lớn tiếng, thật sự có chút không giữ được cô ấy. Pha chế viên đứng bên cạnh cũng dần dần lẩn ra xa, rất sợ bị tay chân của cô đá trúng.

" Dương Băng Di, cậu tránh ra cho tôi, tôi kêu cậu tránh ra biết không?! Cậu nghĩ rằng tôi cần cậu sao, đi mà tìm bạn trai tốt của cậu đi!!"

Trương Hân nhìn Tả Tịnh Viện nhưng trong đầu cứ nghĩ tới khuôn mặt của Dương Băng Di, cuồng loạn phủi tay cô đem cô đẩy ra, dựa vào quầy rượu.

" Tớ là Zuo Zuo!! Trương Hân, cậu mà còn như vậy thì tớ mặc kệ cậu!"

Tả Tịnh Viện cũng tức giận, bộ dạng của Trương Hân lúc này kém xa thường ngày. Quan trọng hơn là, cô đỡ không nổi hai cái yêu tinh gây họa này, bên kia Viên Nhất Kỳ cũng túm lấy áo Tả Tịnh Việnđòi thêm rượu. Động tác của Viên Nhất Kỳ làm cho Tả Tịnh Viện trở tay không kịp, quần áo cũng bị cô ấy làm cho lộn xộn. Cô vội vàng một tay ôm lấy Viên Nhất Kỳ, nắm lấy hai tay đang quậy phá của cô ấy, tay còn lại thì túm lấy Trương Hân.

"Dương Băng Di, cậu đừng nghĩ làm bộ dạng này thì tôi sẽ....... Khụ khụ, tôi sẽ tha thứ cho cậu. Cậu đi với bạn trai tốt của cậu đi, ai cần cậu theo tôi qua ngày sinh nhật....." Trương Hân bị nắm lại liền rõ ràng nhận lầm Tả Tịnh Viện thành Dương Băng Di.

" Cậu đứng im!!

Tả Tịnh Viện thở hổn hển cố sức ôm lại cái cô nàng uống rượu vào là như phụ nữ bạo lực Trương Hân này, cũng không có nghe rõ cô ấy nói cái gì. Bất quá, nội dung ái muội mờ ám cô vẫn nghe hiểu được. Xem ra, Trương Hân bị Dương Băng Di làm cho đau lòng. Chẳng qua, người như Trương Hân cũng có lúc thất thố đau khổ thế này, Tả Tịnh Viện cũng có chút ngạc nhiên.

" Buông tôi ra!!"

Bên này còn chưa làm Trương Hân  bình tĩnh được thì bên kia Viên Nhất Kỳ lại bắt đầu giãy giụa:

" Bà vì sao phải trở về đây...... Vì cái gì phải trở về?!..... Bà hại tôi còn chưa đủ sao....... Bà còn muốn hại tôi đến trình độ nào nữa mới cam tâm...."

Tả Tịnh Viện nghe xong như lọt vào sương mù, cũng không biết vì điều gì, suy nghĩ của cô lại rõ ràng dị thường, giống như thấy một điều gì đó kỳ quái nhưng lại không thấy được rõ ràng. Lời này của Viên Nhất Kỳ là có ý gì?! Hình như là nói với cô mà cũng có thể là không phải, nếu không phải thì là đang nói về ai?!

" Tôi nói cho bà biết, bà cái gì cũng không cần làm. Tôi với bà đã không còn bất kỳ quan hệ !!!"

Viên Nhất Kỳ ở quán bar tiếp tục phát điên.

Tả Tịnh Viện nghe không hiểu lời của cô, đây là hồ ngôn loạn ngữ, hay vẫn là rượu vào nói lời thật lòng?!

" Kỳ Kỳ, nghe lời, đừng quậy nữa!"

Tả Tịnh Viện phát hiện chính mình mới là đồ ngốc, đi cùng tranh luận với mấy nhỏ say này. Linh cơ vừa động, đành phải nhẹ giọng bắt đầu an ủi.

Hình như là lời của cô có tác dụng, Viên Nhất Kỳ ngẩn đầu, ánh mắt mê mang nhìn cô, cười:

" Zuo Zuo, cậu đã đến rồi, tớ rất nhớ cậu, cậu vì sao lại không muốn gặp tớ?! Uống rượu...uống nào...."

" Ngoan, nghe lời, đừng uống nữa.." Tả Tịnh Viện mềm giọng dỗ dành.

Chỉ là cô cũng không biết, một câu nói của cô liền khiến cho Viên Nhất Kỳ rơi nước mắt

" Tớ sẽ nghe lời.....hức hức......."

Viên Nhất Kỳ trong đầu đều là bộ dáng ôn nhu của Tả Tịnh Viện, một câu kia lại như đánh trúng điểm yếu của Viên Nhất Kỳ. Là chính mình cho người con gái mà mình yêu thương sức mạnh, ai cũng không thể, chỉ có mình Tả Tịnh Viện có thể đánh nát tầng sắt thép tự vệ bên ngoài của cô.

" Tớ tại sao phải nghe lời cậu! Rõ ràng cậu là người làm tớ tổn thướng nhất.....Giống như bà ấy, vì một người phụ nữ mà bỏ rơi tớ, tớ vì sao phải nghe lời các người chứ?!"

Tả Tịnh Viện vừa khóc vừa trách, lớn tiếng khiến cho những người xung quanh sợ hãi mà cách ra xa.

" Zuo Zuo, bà ấy đã trở lại...bà ấy đã trở lại....Vì cái gì phải quay về đây?!....Vì cái gì phải quay về?! Muốn tớ tha thứ bà ấy....bà ấy lấy....lấy cái tư cách gì mà bắt tớ phải tha thứ bà ấy chứ....."

Cô ấy say, nhưng Tả Tịnh Viện lại không. Viên Nhất Kỳ đang nói cái gì vậy?!

' Bà ấy' mà cô nói rốt cuộc là ai?!

" Tớ sẽ không tha thứ cho bà ấy. Năm đó bà ấy có thể bỏ rơi ta, hiện tại đừng hòng mong ta sẽ tha thứ!!"

Tả Tịnh Viện không rảnh đi suy nghĩ xem rốt cuộc người Viên Nhất Kỳ nói đến là ai, cũng không rãnh chú ý tâm tình của Trương Hân. Ôm lấy Viên Nhất Kỳ, nhờ bảo vệ quán bar hỗ trợ giúp đỡ ôm lấy Trương Hân, đem hai người bỏ vào trong xe của cô. Trương Hân vừa ngồi ghế sau thì đã lập tức nằm dài xuống, bất đắc dĩ Tả Tịnh Viện chỉ có thể để Viên Nhất Kỳ ngồi ở ghế phó lái. Tới khi cô có thể cài dây an toàn cho cô ấy xong xuôi, thì toàn thân Tả Tịnh Viện đã muốn đổ mồ hôi.

Ngồi ở trên xe Tả Tịnh Viện thật lâu vẫn chưa khởi động máy xe, ánh sáng thành thị vào ban đêm giống như một dạng lốc xoáy mê người cuốn hút hết tất cả suy nghĩ của Tả Tịnh Viện. Cô quay người qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người nhưng tiều tụy của Viên Nhất Kỳ, đột nhiên phát hiện mình một chút đều không hiểu biết cô ấy.

Thời gian đã quá trễ, Tả Tịnh Viện cũng không thể đưa hai người trở về trường được mà là lái xe tới căn hộ gần trường của cô. Kẻ uống rượu khó hầu hạ, hai người này còn đang say đến điên rồi, Tả Tịnh Viện vất vả mới mang được cả hai lên căn hộ của cô ở tầng 12. Lúc cô tìm khóa cửa, Trương Hân trực tiếp nằm dài ra đất, Tả Tịnh Việncũng không thèm quan tâm, chỉ có thể một tay ôm Viên Nhất Kỳ một tay thì tìm chìa khóa mở cửa.

Đem Trương Hân cùng Viên Nhất Kỳ vứt ở trên giường, lúc này Tả Tịnh Viện mới có thể thở dài một hơi, vừa nãy cô hoàn toàn không có cảm giác mùa đông mà chỉ cảm thấy người đầm đìa mồ hơi. Cởi khăn choàng cổ đặt trên giường, cô cũng ngồi xuống điều chỉnh hô hấp.

Ngây người trong chốc lát, cô liền mờ điều hòa, lấy khăn ấm âu mặt cho Trương Hân và Viên Nhất Kỳ. Chắc là cũng quậy đủ rồi, hai người lúc này rất yên tĩnh mà nằm, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó. Trương Hân lẩm bẩm chính là tên của Dương Băng Di, từ biểu hiện của cô đêm nay Tả Tịnh Viện cũng hiểu được phần nào mọi chuyện.

Không nghĩ tới Dương Băng Di gần tốt nghiệp rồi lại có bạn trai, Trương Hân tính cùng cô ấy trải qua thời đại học là đủ rồi. Chính là kế hoạch luôn luôn có biến đổi, không nghĩ tới nhỏ luôn chú ý tới đồ ăn như Dương Băng Di lại vô thanh vô thức có bạn trai, cũng không trách được Trương Hân lại thất thố như vậy.
Về phần Viên Nhất Kỳ......

" Cậu vì sao lại giống bà ấy như vậy?! Vì cái gì giống bà ấy?!"

Tả Tịnh Viện vừa lau mặt cho cô ấy vừa nghe được cô ấy nỉ non những lời kia. Cô cảm thấy đau lòng, lại chẳng thể tìm thấy nguyên nhân.

Giúp hai người cởi bỏ ngoại y, giúp hai cô nằm ngay ngắn, đắp chăn, Tả Tịnh Viện nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ đêm.

Tả Tịnh Viện thở dài một hơi, cầm lấy khăn quàng cổ, quay đầu nhìn hai người kia một lần nữa để xác nhận không có gì không ổn, vừa định ghi lại một lời nhắn cho hai cô thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Tả Tịnh Viện tim đập nhanh, mí mắt giựt không ngừng, đột nhiên có cảm giác không lành.

Tay lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình lóe lên hai chữ " Vũ Tư", giữa đêm hiện lên hai chữ này lại làm cho cô kinh hãi cùng lo lắng cực độ.

" Alo?!"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com