Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Wano là một nơi rất náo nhiệt và bọn họ cũng thật biết cách tiệc tùng, bữa tiệc này đã diễn ra tận mấy ngày rồi và giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Nhưng cũng không thể trách bọn họ được, vừa thoát khỏi tay của Kaido sau hơn mấy chục năm bị áp bức, bốc lột như thế mà không mở một bửa tiệc thật lớn để ăn mừng tự do thì thật không ổn.
Sanji ngồi trên nóc của một trong những ngôi nhà nằm giữa trung tâm giữa những dãy nhà khác trong trấn, châm cho mình điếu thuốc thứ mấy mà anh chả nhớ nổi nữa (Chopper mà biết được thì khá chắc là cậu nhóc sẽ mắng anh một trận cho mà xem), tận hưởng bầu không khí se se lạnh tại buổi đêm nơi Wano.

Haki quan sát của Sanji nháy lên một chút, nhưng anh không mấy quan tâm vì điều đó, bởi vì đó là Luffy và hẳn là cậu nhóc cũng nhận ra được Haki của Sanji rồi.
"Ơ kìa thuyền trưởng, anh tưởng mày phải đang tiệc tùng hăng say ở dưới cùng với Torao và Eustass Kidd rồi chứ?" Sanji cất tiếng hỏi khi bóng dáng của Luffy tiến lại gần chỗ anh và đến khi cách anh chỉ còn khoảng vài centimet cậu nhóc đội mũ rơm ngồi chổm xuống, tay cầm theo một cái đùi thịt bự chảng đã ăn được hết một nửa.

"Shishishi không ngờ là Sanji cũng ở trên này đấy." Luffy cười hì hì, cậu cắn một miếng thịt rõ to, nhai ngấu nghiến rồi chau mày như vừa tiêu hóa hết những gì anh đã hỏi rồi bĩu môi. "Với cả Torao đang ở với đồng đội của anh ấy còn Gizao thì lại muốn giết em nữa rồi."
Sanji à một tiếng, vậy hóa ra đó là lý do Luffy lại đi lên tới  trên này thay chơi đùa ở phía phố người đông đúc, gã thuyền trưởng băng hải tặc Kidd kia sau khi biết tin Luffy lên làm Tứ hoàng thì cứ hở ra là đòi giết thuyền trưởng của họ, khiến băng Mũ Rơm (và cả Law) chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán với cái màn mèo vờn chuột cả sáng ngày hôm nay của hai vị thuyền trưởng nọ.

"Thế thằng đầu tảo không ra tay giúp chú mày à?" Sanji hỏi, chợt nhớ ra tên kiếm sĩ nghiện rượu nào đấy, kẻ mà cả sáng hôm nay cứ xông vào giữa Kidd và Luffy vì theo như những gì gã ta nói, đó là trách nhiệm của thuyền phó (có cái đách mà Sanji tin ấy, anh cá mấy con dao làm bếp của mình là gã đầu tảo chỉ muốn tham gia vào đống hỗn loạn đấy thôi).
"Em chả thấy Zoro ở đâu cả, chắc là anh ấy lại đi lạc rồi." Luffy vừa ăn vừa nói, đưa mắt nhìn xuống đoàn người đang tiệc tùng hăng say, vẻ mặt không mấy lo lắng về việc không thấy Zoro đâu cả, bởi bọn họ đã quá quen với cái thói thường xuyên đi lạc của gã kiếm sĩ, dù sao thì đến rạng sáng kiểu gì Zoro cũng sẽ mò về bằng cách thần kì nào đó sau một đêm bốc hơi khỏi tầm mắt của mọi người.

"Mà này Luffy, mấy vết thương đó của mày có còn đau nữa không?" Sanji đưa mắt di chuyển lên xuống, toàn thân Luffy chỉ thấy băng với băng nom nhìn chả khác gì xác ướp, chưa kể Luffy cùng thằng đầu tảo chỉ vừa mới tỉnh dậy vào sáng hôm nay, đúng là chỉ làm cho Sanji thêm phần lo lắng cho cậu nhóc thuyền trưởng với cái tính cách không biết chăm lo cho bản thân mà thôi (đâu đó sâu trong thâm tâm Sanji, anh cũng thừa biết rằng cái tính thích đâm đầu vào chỗ chết của anh cũng chả khá khẩm hơn cậu là bao).
"Em vừa mới ăn rất nhiều thịt nên giờ khỏe cả rồi." Luffy trả lời, mặt lộ rõ vẻ vui thích, hiếm khi Sanji mới lo lắng cho con trai đấy trước giờ chỉ toàn thấy anh làm ầm lên khi Nami hoặc Robin bị thương thôi. "Cơ mà em mừng lắm đấy nhé, Sanji lo lắng cho em luôn cơ đấy." Cậu bật cười khúc khích, buông lời nịnh nọt chàng đầu bếp.

"Bộ anh mày không được lo lắng cho đồng đội của mình à? Với cả trông mày thảm kinh khủng khiếp, ai mà không lo cho được." Sanji bực dọc nói, tay búng trán Luffy một cú rõ đau, Luffy ôm trán phồng má giận dỗi, cần gì phải dùng Haki lên cậu kia chứ.

"Xì, Sanji xấu tính quá đấy. Anh cũng băng bó đầy mình kia mà."

"Này này, anh đây đang lo lắng cho mày đấy, đừng có mà đổi chủ đề nha Luff." Sanji càu nhàu trước khi giật mình nhận ra rằng mình vừa mới gọi cậu bằng biệt danh mà bản thân nghĩ ra trong vô thức.

"Đây là lần đầu tiên em được gọi như vậy đấy." Luffy nói, giọng có phần hơi ngạc nhiên. "Ý em là, Shanks toàn gọi em là Anchor còn Sabo và Ace thì gọi em là Lu, một cái biệt danh thật ngốc xít." Cậu thì thầm, tâm trạng chùng hẳn xuống khi nhắc lại chuyện của Ace, tự dưng giờ cậu lại muốn được Ace gọi cậu là Lu như trước kia.

"Anh xin lỗi." Nhận thấy bầu không khí đang dần tệ đi, Sanji cảm thấy thật tội lỗi, anh vươn tay với vòng qua người cậu kéo Luffy sát lại gần, tạo thành một cái gần như là ôm.

"Em không sao mà Sanji, chỉ là hơi buồn một chút thôi việc gì mà anh phải xin lỗi cơ chứ." Luffy khịt mũi, để cơ thể mình thả lỏng mà dựa vào cánh tay của anh, lòng cảm thấy khó chịu vì cái tính hay nghĩ lung tung của Sanji, giờ đây đặc biệt tệ đi sau vụ việc với gia đình của anh ấy, rõ là Sanji vẫn còn bứt rứt vì vụ ẩu đả với cậu, dù cho Luffy và mọi người đã tha thứ cho anh rồi, càng nghĩ lại thì lại càng thấy bực.

"Với cả em thích biệt danh đấy, Luff Luff, nghe vui tai thật, Sanji có thể gọi em như thế nếu anh muốn." Luffy thở ra một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh, đưa tay mình nắm lấy bàn tay còn lại của Sanji mà xoa lấy nó. Sanji phát ra tiếng kêu hệt như là đang sốc nhưng vẫn để yên để cho cậu làm vậy.

"Nhưng mà anh vẫn còn lo lắng lắm đấy Luffy, thật sự là lúc Chopper đang băng bó cho mày, trông sắc mặt mày tệ lắm." Sanji thở dài, kể từ sau vụ đám cưới của Big Mom anh đã dần nhận ra cái tình cảm dành cho Luffy mà anh đã luôn chối bỏ suốt hai năm qua, anh biết rằng mình đã yêu cậu nhóc từ rất lâu chỉ là Sanji luôn phủi bỏ nó vì lúc ấy Sanji đã tự cho rằng bản thân chỉ thích phụ nữ, để rồi sau hai năm chia cắt Sanji mới cảm thấy thứ tình cảm chôn giấu kia nảy nở, sau cái chết của Ace, sau cái đám cưới ép buộc ấy và sau cả vụ ẩu đả giữa anh với Luffy, những lời nói của cậu ở thời điểm ấy khiến nó ngày càng lớn dần.

Và rồi Sanji nhận ra rằng mình yêu Luffy, yêu hơn cả danh nghĩa đồng đội, hơn cả những cô gái xinh đẹp mà anh đã từng gặp.

Trận chiến của anh và Queen, tin tức Luffy đã bại trận dưới tay Kaido trước đó và cả lúc này khi Luffy mình đầy băng trắng, vừa mới tỉnh dậy lúc sáng lại càng khiến thứ tình cảm này rõ ràng hơn nữa và Sanji sợ, sợ rằng Luffy sẽ không chấp nhận thứ tình cảm sai trái này của anh, sợ rằng một ngày nào đó Sanji sẽ mất cậu, anh sợ và sợ rất nhiều thứ nhưng khác với bộ não đang e sợ, con tim anh lại ngập tràn mong muốn thổ lộ, muốn cho Luffy biết anh nghĩ những gì về cậu, muốn được sát bên cậu dưới danh nghĩa người thương của Vua Hải Tặc tương lai.

Và trông một phút chốc, trái tim anh đã chiến thắng lý trí đang loạn cả lên vì lo âu và sợ hãi của chủ nhân nó, để cho Sanji nói ra những tâm tư thầm kín của mình trước khi anh kịp nhận ra.

"Này Luff, anh nghĩ rằng mình đã rơi vào lưới tình với mày."

Sanji tự chửi bản thân trong thầm lặng, rít thêm vài hơi từ điếu thuốc lá sắp tàn trên môi anh, cốt là để cho bản thân không mất bình tĩnh sau câu bộc bạch ngoài dự tính vừa rồi, dù vậy nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được là mặt anh đang đỏ và đổ mồ hôi nhiều đến mức nào.
Luffy chớp mắt nhìn anh một hồi lâu, tưởng chừng như đã là một thế kỷ đã trôi qua và Sanji bắt đầu cảm thấy hối hận về những lời nói vừa rồi của mình, anh nuốt nước bọt, miệng mở ra mấp máy, muốn bảo rằng anh chỉ đang nói nhầm thôi và Luffy hãy quên những gì đã xảy ra, nhưng chẳng có gì chui ra được từ cuống họng của anh ngoại trừ những từ à, ừ không đầu không đuôi. Nhưng rồi Luffy nở nụ cười tươi tắn nhất mà Sanji từng thấy, xóa tan hết mọi suy nghĩ rối bời trong đầu của anh, Luffy quả thật là tỏa nắng như một mặt trời nhỏ vậy.

"Shishishi, em nghĩ rằng mình cũng đã rơi vào lưới tình với Sanji rồi đấy." Cậu thì thầm, tiến cơ thể vẫn còn chưa tháo băng sát lại gần anh hơn nữa, cho đến khi môi của cả hai chạm nhau tạo thành một nụ hôn phớt rồi mọi thứ xung quanh Sanji như ngưng đọng lại và anh cá chắc là tim của mình đã ngừng đập tại một thời điểm nào đó.

"Sanji lại gọi em là Luff nữa rồi kìa." Luffy thì thầm, dịch người đôi chút để cả hai tựa đầu vào nhau, nụ cười trên môi cậu giờ đây điểm thêm đôi má ửng hồng.<br />
Sanji ậm ừ trả lời, mặt và cơ thể anh vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, à phải rồi anh lại vô thức gọi Luffy bằng cái biệt danh ấy.

"Ừ em nói đúng đấy Luff, nghe nó vui tai thật đấy."
____
Omake:
"Cơ mà giờ em là Luff rồi thì Sanji phải có biệt danh gì ấy chứ." Luffy nghiêng đầu, nhắm chặt mắt suy nghĩ sâu đến nổi Sanji thấy đầu cậu bốc lên cả khói khiến anh phì cười đôi chút.

"Hmm Sansan thì sao?"

"Thôi cứ gọi anh mày là Sanji đi, Sansan nghe ngớ ngẩn quá đấy." Sanji nhăn mặt nói khi nghe thấy cái biệt danh trẻ con hết sức từ cậu.

"Không được! Em đã có biệt danh rồi thì Sanji cũng phải có chứ!" Luffy bĩu môi, cậu vỗ ngực, hùng hổ tuyên bố. "Thế gọi là Jiji có được không?"

"Mà thôi anh mày nghĩ lại rồi, cái tên Sansan nghe cũng hay phết đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com