Chương 11: Què chân
Lúc Phó Thanh đến nơi, là bảo mẫu mở cửa cho anh.
Bảo mẫu là một dì lớn tuổi, tay chân lưu loát, chịu khó làm việc, làm người lại thiện lương, nghe nói Phó Thanh là anh của Tạ Nhan, dường như lo sợ mà nói với anh: "Lúc nãy tôi ra phía sau dọn dẹp, thấy Tạ Nhan ngồi ở cạnh hồ nước nhiều lời hỏi một câu mới biết cậu ấy bị chuột rút, không nhúc nhích được, xung quanh vậy mà chỉ có một mình cậu ấy, may là không xảy ra chuyện lớn. Tôi đã báo với vợ của tiên sinh, hỏi Tạ Nhan có cần người đến đón không, suy nghĩ một chút mới nói là đã tìm được rồi."
Dì dừng một chút: "Việc này quá nguy hiểm, lỡ như cậu ấy có một mình sẽ xảy ra chuyện gì, mới chỉ là cậu bé hai mươi tuổi."
Phó Thanh trầm mặt, một đường không lên tiếng, mãi đến tận khi tới sân sau, mới nhìn thấy một người ở xa xa, Tạ Nhan đang ngồi trên ghế cạnh hồ bơi, trên người khoát khăn tắm, tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi hút, hình như không có gì khác với ngày thường, chỉ có rất tỉ mỉ mới có thể nhìn ra chân trái cậu cứng ngắc quái lạ.
Anh không đi lại gần mà trước tiên nói với bảo mẫu: "Dì à, nhờ dì bưng chén nước nóng lại đây."
Tạ Nhan nghe được động tĩnh bên ngoài, nghiên đầu thấy Phó Thanh đang đi về phía mình, nhưng mà sắc mặt không tốt, cau mày đến nỗi trên trán có vết tích rõ ràng.
Cũng rất hung ác.
Tạ Nhan tuy rằng không bị dọa nhưng mà khí thế cũng yếu đi, môi hơi mím lại, không tự chủ mà dập thuốc.
Cậu có thể từ dưới hồ tự bò lên cũng là do may mắn, lúc bị chuột rút cậu đã tới gần bờ, bắt được tay vịnh ở thành hồ, khí lực lại khá lớn mới miễn cưỡng đem mình kéo lên. Nhưng lên bờ rồi liền không nhúc nhích được, chân cũng vô cùng đau đớn, cậu hút mấy điếu thuốc, chưa nghĩ ra phải làm gì bây giờ.
Lúc nãy dì bảo cậu gọi cho người nhà, cậu liền nghĩ tới Phó Thanh, rồi lại do dự một chút. Kỳ thực trước đây cũng không phải chưa gặp qua những tình huống thế này, đánh nhau bị thương nếu không nhúc nhích được thì cậu sẽ không động, cứ ngồi đó cho đến khi nào nhúc nhích được thì thôi.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp nhưng cũng mơ hồ nhận thấy, mới quen biết không bao lâu lại gọi người ta đến đón mình thật không hay.
Nhưng một khi nghĩ tới Phó Thanh sẽ tới đón mình, liền không thể ngăn cản chính mình hướng về quyết định này.
Tạ Nhan quyết định luôn rất quyết đoán, lần này cũng không ngoại lệ, làm theo tâm ý của mình, giống như không nghĩ tới có thể bị cự tuyệt.
Bây giờ Phó Thanh đến rồi.
Tạ Nhan thấy sắc mặt anh không tốt, nên chưa đánh đã khai, trước tiên giải thích: "Lúc bơi không cẩn thận bị chuột rút, hiện tại không nhúc nhích được nữa. Dì bảo em tìm người đến đón, em liền gọi cho anh."
*nói vậy rồi anh tui còn giận hờn gì được nữa = ))
Phó Thanh ngẩn ra, anh biết Tạ Nhan xuất thân từ viện mồ côi, không cha không mẹ, lại vì tính cách, đã lớn nhu vậy cũng không có bạn bè thân thích, cho nên chỉ có thể gọi cho mình, lại suy nghĩ thật lâu.
Trong tim anh mềm nhũn một chút, nhưng rất nhanh cứng rắn trở lại.
Đối với bạn nhỏ không thể nhẹ dạ, lần này tuy Tạ Nhan tránh nặng tìm nhẹ, chắc chắn lần sau có thể lại tái phạm.
Phó Thanh ngồi xổm trước mặt Tạ Nhan, nhìn thẳng vào mắt cậu, đồng tử màu hổ phách cũng không bình tĩnh như thường ngày, hời hợt hỏi: "Như vậy sao?"
Tạ Nhan bị ép hỏi như vậy, có chút chột dạ dời mắt, rồi lại không bịa được lời nói dối.
Phó Thanh lấy khăn lông khô, tới phía sau Tạ Nhan, từng chút từng chút lau tóc cho cậu.
Tạ Nhan chỉ cảm thấy tê cả da đầu, mạch máu khắp toàn thân đều bị người nắm trong lòng bàn tay.
Cậu không nhìn thấy động tác của Phó Thanh, chỉ nghe được âm thanh: "Vừa rồi dì kia đã nói hết với anh, nhưng anh muốn tự em nói, em sai ở đâu, tại sau bị chuột rút còn suýt chết đuối?"
Tạ Nhan không nói nên lời. Vóc người cậu rất cao cũng rất gầy, đường viền xương quai xanh có thể thấy rõ ràng, ngồi trên ghế không chiếm được bao nhiêu diện tích, chân trái phỏng chừng còn đau, để ở một bên.
Từ góc độ của Phó Thanh có thể nhìn thấy Tạ Nhan cắn chặt lấy đôi môi, mơ hồ xanh lên.
Đối với tính cách của Tạ Nhan, yếu thế đã rất khó, huống chi nhận sai với người khác, Phó Thanh lại không nhẫn tâm.
Bạn nhỏ vốn đã bị thương khó chịu, lại bị mình ép buộc nhận sai, quá uỷ khuất, không cần thiết như vậy
Tạ Nhan nghe thấy Phó Thanh tự như đang thở dài nói: "Thôi."
Sau đó bỏ khăn qua một bên, bước ra xa.
Tạ Nhan lại không có vì vậy mà thả lỏng, cậu bỗng có chút mờ mịt, muốn hỏi "Thôi" là có ý gì.
Nhưng cậu sẽ không hỏi ra miệng.
Phó Thanh từ trong quầy chứa đồ lấy quần áo Tạ Nhan ra, đi về trước mặt Tạ Nhan, muốn nói cậu đừng cắn môi nữa, cắn rách liền có thêm vết thương mới. Anh đem quần áo đặt trên đầu gối của chính mình: "Mặc quần áo, đi bệnh viện khám."
Tạ Nhan hiện tại què chân, giống như khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bất tiện, giằng co đến nửa ngày, như em bé được Phó Thanh mặc quần áo cho.
Phó Thanh quay người ngồi xổm xuống, nghiêng đầu cười cười với Tạ Nhan: "Lên đây."
Tạ Nhan ngơ ngác, đôi tai trắng như tuyết lập tức đỏ, nhưng được giấu bên trong tóc, ngoại trừ chính cậu, cũng không ai biết.
Phó Thanh thấy cậu không hề bị lay động, nói: "Không muốn anh cõng, thì em dùng một chân nhảy ra đi?"
Tạ Nhan liền không suy nghĩ nữa.
Cậu bước qua, Phó Thanh cũng không nói thêm nữa, động thủ giúp cậu đi qua. Nếu như không bị thương, Tạ Nhan còn có thể né tránh, nhưng tình huống bây giờ chính là không có sức chống trả.
Tạ Nhan bị Phó Thanh cõng trên lưng, hai má nóng bỏng, tay chân cứng ngắc, để ở đâu cũng thấy mắc cỡ.
Phó Thanh cõng cậu, từng bước từng bước đi ra phía ngoài, anh bước đi rất vững vàng, lưng dày rộng, không một chút nào xóc nảy. Đầu Tạ Nhan dù không tiếp xúc với lưng Phó Thanh, cũng có thể mơ hồ nghe tiếng tim đối phương nhảy lên, trầm ổn kiên cố, làm người an tâm.
Tạ Nhan dần dần thanh tĩnh lại, thả mặc chính mình nằm ở trên lưng Phó Thanh, lỗ tai dán vào vai anh, nhịp tim dường như đồng bộ.
Tạ Nhan nghĩ, Phó Ca cao hơn cậu, lại lớn hơn cậu mười hai tuổi, nên lưng cũng rộng. Cậu chưa được người ta cõng bao giờ, cũng không được người ta đối xử ôn nhu như thế bao giờ. Lúc thường Phó Thanh gọi cậu anh bạn nhỏ, kỳ thực Tạ Nhan cũng không cảm giác nhiều lắm, dù sao chỉ là một xưng hô, cho tới bây giờ mới phát giác chính mình hình như thật sự bị Phó Thanh coi như bạn nhỏ đối đãi.
Vừa dỗ dành vừa cõng đi.
Tạ Nhan ở trên lưng, như chú hổ con thu lại nanh vuốt, ngay cả nói chuyện cũng biến mềm nhũn, cậu giãy giụa chốc lát, mới nói vào tai đối Phó Thanh: "Xin lỗi, mới vừa rồi không nói thật. Chuột rút không phải là bởi vì không cẩn thận, mấy ngày nay không ai để ý, em bơi quá nhiều, vừa mệt lại không có sức lực."
Đây mới là nói thật. Chuột rút quả thật là bất ngờ, nhưng là bởi vì Tạ Nhan tự mình dẫn đến cớ sự. Lại thiếu chút nữa chết chìm nhưng là cậu lá gan quá lớn, không sợ trời không sợ đất, dù thế nào cũng không xi nhê, cũng không bắt Lưu Thành Quang ở cạnh mình.
Phó Thanh mới bắt đầu muốn ép buộc Tạ Nhan thừa nhận, giáo huấn cậu, nhưng chờ đến bạn nhỏ thật sự chính mình thừa nhận, anh cũng không biết dạy bảo thế nào, đến ngữ khí đều rất nhẹ: "Anh nghĩ em ngoan ngoãn, không nghĩ tới tâm lý em nổi loạn như thế*. Quá độ mệt nhọc, xung quanh lại không có người, có đem tính mạng của mình để ở trong lòng sao?"
Tạ Nhan không nghe đến đoạn sau cũng đã giật mình, bởi vì cậu từ nhỏ đến lớn đều không được đánh giá là "Ngoan". Hút thuốc, đánh nhau, mắng người, tính khí bạo, cái nào cũng không dính tới ngoan. Nhưng trong lòng Phó Ca mình vốn rất biết điều.
Phó Thanh không biết cậu đang suy nghĩ gì, cảm thấy tính khí Tạ Nhan quá bướng bỉnh, tuy rằng không có gì không tốt, nhưng có nhiều lúc lá gan quá lớn, không thể bảo vệ tốt chính mình, không nhịn được nhiều lời hai câu, là ngữ khí giáo huấn. Tạ Nhan thật biết điều mà nghe, trước khi lên xe bỗng nhiên nói: "Kỳ thực lúc chân chuột rút chìm vào trong nước em vẫn là rất sợ. Sau này sẽ không, em sẽ không lấy mạng của mình đùa giỡn."
Phó Thanh nghĩ, lời nói này, giống như là dỗ chính mình đừng giáo huấn cậu như vậy.
Anh liếc mắt nhìn Tạ Nhan nằm ở phía sau, gật đầu một cái: "Trong lòng em rõ ràng là tốt rồi."
Cách khu biệt thự không xa thì có bệnh viện tư nhân danh tiếng rất tốt, người bình thường không biết, Phó Thanh lại rất rõ ràng, bởi vì khu biệt thự này là anh tự mình khai phá.
Bệnh viện tư nhân hoàn cảnh rất tốt, người cũng ít, chỉ là giá cả không rẻ.
Tiến vào bệnh viện cũng không cần Phó Thanh tiếp tục cõng, nhân viên y tế trực tiếp chuẩn bị xe lăn, đẩy Tạ Nhan tới phòng khám. Loại vết thương này bác sĩ xem rất nhanh, trước sau mười phút đã xoa dầu thuốc đàng hoàng, lại dặn dò vài câu gần đây không thể dùng chân này, phải cẩn thận nghỉ ngơi, tốt nhất lúc xoa thuốc kết hợp lại xoa bóp một chút, thậm chí rất là tri kỷ dạy học tại chỗ.
Phó Thanh không chỉ học làm sao xoa bóp, còn vì lo lắng xương cốt Tạ Nhan gặp sự cố, lại hỏi thêm mấy câu.
Ra khỏi bệnh viện, Tôn Hoài Quân gọi đến. Ông rất thưởng thức Tạ Nhan, thấy Tạ Nhan mọi thứ đều tốt, tuy rằng lần này bất ngờ bên trong cũng có do Tạ Nhan tự gây ra, nhưng mà phần lớn đều tính trên người Lưu Thành Quang.
Ông đem Lưu Thành Quang mắng to một trận: "Nói cậu cho hắn tới làm trợ lý, hắn cái gì cũng không làm, cậu cũng không quản, hắn tự mình lén lút liên hệ công ty khác, muốn lấy Cá voi trắng làm bệ đỡ nhảy đến công ty nhỏ khác làm người quản lý, còn dám nói lúc đó cũng dắt theo cậu đến ký vào, chắc chắn sẽ nổi tiếng, chơi cái trò gì vậy? Để tôi đuổi hắn, trợ lý cũng phải xem nhân phẩm, tôi tìm bằng hữu giới thiệu cho người nào tốt một chút."
Tôn Hoài Quân tính khí bạo, khẳng định không chỉ là đem người đuổi đi, tối thiểu một quãng thời gian, Lưu Thành Quang sẽ không lăn lộn nổi trong giới nữa.
Mắng xong Lưu Thành Quang, ông lại mừng rỡ cùng Tạ Nhan bàn bạc tình huống mới nhất: "Đúng rồi, nam hai cũng quyết định, là người đóng vai bạn thân của cậu, tìm một lưu lượng tiểu sinh, trưởng thành không có trở ngại, kỹ năng diễn xuất cũng coi như hoàn thành, chủ yếu nhất là không cần tiền, còn có lưu lượng."
Tuy rằng Tôn Hoài Quân không hi vọng bộ phim này có thể đạt được bao nhiêu phòng vé, ít nhất có thể đem tiền của bạn tốt huề vốn, còn sót lại tiền của mình hùn vào cũng không đáng kể.
Nói chung những việc này không liên quan đến Tạ Nhan nhiều lắm, ai đến cũng vậy, nên diễn thế nào vẫn là diễn thế đó.
Cuối cùng Tôn đạo cho Tạ Nhan mấy ngày nghỉ, để cậu nghỉ ngơi thật tốt, thuận tiện chờ huấn luyện viên mới.
Cúp điện thoại, Phó Thanh cũng vừa hay lái xe lái về đến nhà Tạ Nhan. Đường lên thang lầu không dễ đi lắm, nên Phó Thanh vẫn là cõng cậu đi, mà nhiều lần như vậy, Tạ Nhan từ lâu không còn giãy dụa.
Phó Thanh đẩy cửa ra, đem dầu thuốc để lên bàn, cúi đầu nói: "Trước tiên tắm rửa rồi thoa thuốc đi."
Tạ Nhan một chân nhảy vào phòng ngủ lấy khăn mặt, cậu rất cao, nhảy dựng như thế có chút buồn cười đáng yêu.
Chờ nhảy ra, cậu nghe Phó Thanh hỏi: "Tắm rửa có vẻ không tiện lắm, có cần giúp một tay hay không?"
Tạ Nhan nói: "Không, không cần đâu..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Tuy rằng tôi ghút thuốc, đánh nhau, mắng người, tính khí bạo, nhưng người ta là em bé ngoan, do Phó Ca chứng thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com