Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Họp báo

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở như có như không.

Tạ Nhan rất cao, cậu đứng phía dưới đèn treo tường, che ở hơn nửa ánh sáng, cái bóng bị kéo ra rất dài, gần như bao phủ toàn bộ cái đầu nhỏ của Nguyễn An Ninh.

Cậu trầm mặc nhìn Nguyễn An Ninh, dường như đối với lời nói của cô nàng cũng không quá kinh ngạc, không nhanh không chậm nói: "Không cần thiết."

Nguyễn An Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Nhan, cô không khóc nữa: "Phải làm, tôi nghĩ rất lâu, qua nhiều năm như vậy mới có thể suy nghĩ rõ ràng."

Cô đã có thể bình tĩnh mà nhớ lại chuyện ban đầu : "Vào lúc ấy tôi không bao nhiêu tuổi, đúng là rất sợ sệt, chỉ muốn trốn tránh, cả đời cũng không muốn liên quan đến chuyện này nữa."

Tạ Nhan cau mày, hơi không kiên nhẫn, nên đốt điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ là đốt rồi cầm trong tay, tùy ý tàn thuốc tự cháy.

Nguyễn An Ninh đuổi theo ánh mắt Tạ Nhan, âm thanh thả rất nhẹ: "Đã tránh né gần mười năm, không thể vĩnh viễn trốn tránh. Tôi không muốn để cho chuyện này ở trong trí nhớ mục nát."

Lời của cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Xem trước mắt, đây là chuyện của tôi, dù cho có hậu quả gì, vốn cũng nên tự mình gánh chịu. Đây không phải là lỗi hoặc là trách nhiệm của Tạ ca, làm sao có thể cho cậu gánh cả đời? Huống hồ tình hình hiện tại đã như thế."

Tạ Nhan thở một vòng khói, há miệng, giống như muốn nói cái gì, lại bị Nguyễn An Ninh nhận ra được, cô nhanh chóng tăng nhanh tốc độ nói nói câu nói tiếp theo.

"Nhưng là, nói thẳng chuyện này cũng không chỉ có ý nghĩa như vậy."

Nguyễn An Ninh cho là ở trước mặt Tạ Nhan nói ra nội tâm của chính mình cô sẽ rất khiếp đảm sợ sệt, nhưng lại là càng nói càng có dũng khí, trong lòng của cô hoàn toàn bình tĩnh lại: "Tôi vì chuyện này mà đau khổ, lúng túng, vẫn luôn rất khó tin tưởng người khác, cũng sợ người ngoài sẽ biết đến tôi đã từng bị d*m loạn, thậm chí ngay cả nghĩ đến một chút đều xấu hổ đến khó có thể ngẩng đầu lên. Mà cái này hoàn toàn không phải lỗi của tôi, tôi đang dùng tội lỗi của kẻ khác thương tổn chính mình. Đây là không đúng."

Ánh mắt của cô rất kiên định: "Hơn nữa không chỉ mình tôi gặp chuyện như vậy, có rất nhiều đứa trẻ đã từng từng gặp chuyện như vậy, hoặc là đang gặp, bọn họ cũng vì đủ loại nguyên nhân mà xấu hổ, không dám lên tiếng. Mỗi người đều cố che giấu vết thương, trốn tránh lần thứ hai bị thương tổn, mà nếu tôi đã có thể thản nhiên mặt đối với chuyện này, vậy là có thể đứng ra, đem chuyện này hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho những người quan tâm đến vấn đề này, đưa vấn đề này ra, khiến cho bọn họ không thể không để ý."

Nếu như không có cách nào thay đổi trước đây, ít nhất hi vọng sau này sẽ càng tốt hơn.

Nói xong một đoạn này, Nguyễn An Ninh lập tức dễ chịu hơn, khẽ nở nụ cười: "Nói ra như vậy hình như có hơi đề cao bản thân, thực sự thì chuyện này chỉ là tăng nhanh tiến trình đối mặt với chính mình, cho tôi dũng khí được ăn cả ngã về không."

Tạ Nhan nhấn tắt tàn thuốc, cậu không có cách nào lại nói ra lời cự tuyệt.

Cậu thực hiện cam kết, không có nghĩa là phải cự tuyệt một người dũng cảm dám một lần nữa đứng lên.

Nguyễn An Ninh đi rồi, Tạ Nhan gọi cho Hứa Ảnh Chi.

Cậu nói: "Mau chóng họp báo đi."

Hình như bên kia nổi giận đùng đùng nói mấy câu gì đó.

Tạ Nhan không để ý lắm, nhẹ giọng nói: "Những chuyện đã xảy ra năm đó, có thể nói cho tất cả mọi người rồi."

Sau khi Hứa Ảnh Chi biết được chân tướng chuyện này, lập tức tự mình đi mấy trăm cây số tới viện mồ côi, tìm được nhân viên công tác lúc đó, mời bọn họ đến Hồng Thành, thuê một phòng hội nghị lớn, mời phóng viên đến họp báo.

Khiến những phóng viên này nghi hoặc chính là, Nguyễn An Ninh cũng xuất hiện ở hiện trường, thậm chí ngồi ở hàng trước nhất.

Cô chầm chậm mà bình tĩnh kể lại chuyện phát sinh tám năm trước, không có cố ý đặt cảm xúc vào, chỉ như là một người ngoài cuộc kể lại. Ở giữa bày ra hồ sơ của cô và Tạ Nhan, chứng minh bọn họ đúng là ở cùng một viện mồ côi, còn có ghi chép lúc chạy chữa và nhân viên công tác chính miệng kể lại, chứng thực chuyện này đúng là từng xảy ra.

Phóng viên tất cả đều trợn mắt ngoác mồm, bản thảo não bổ nhất mà bọn họ viết ra, cũng không khiến người khiếp sợ như hiện thực.

Mà lần họp báo này cũng là phát sóng trực tiếp trên mạng, vô số người đều muốn xem Tạ Nhan cuối cùng làm sao để tự tẩy trắng.

Sau đó, hiện trường trên mạng từ châm chọc khiêu khích biến thành ủng hộ, hoan hô. Không chỉ là đối với Tạ Nhan, còn có đối với Nguyễn An Ninh, kính phục cô dũng cảm, có thể ở vào tình thế như vậy nói ra chân tướng.

Rõ ràng là vai chính của lần họp báo này, Tạ Nhan từ đầu tới đuôi đều không nói một câu, chỉ là ở lúc làm sáng tỏ sự thực sẽ thỉnh thoảng gật đầu một chút.

Cậu lười diễn trò.

Lúc phóng viên phỏng vấn, có vài câu hỏi đến quá quá mức, Nguyễn An Ninh cảm thấy không có gì, Tạ Nhan ngược lại là không nhịn được gõ bàn.

Động tác của cậu rất rõ ràng, mang theo ý tứ nhắc nhở hàm xúc, bình thường đối với nhân vật công chúng mà nói, cho dù bởi vì chuyện gì, công khai oán trách phóng viên luôn sẽ để lại ấn tượng xấu.

Nhưng mà trên mạng lại là một bầu không khí cười vui vẻ lại sung sướng.

"Cứng thiệt là cứng, từ nhỏ đến lớn, người trước người sau, không có một khắc không cứng..."

"Chuyện Nhan Nhan cứng là trước sau như một, không chút nào ngụy trang đâu (mang theo tám trăm lớp hiệu ứng nói chuyện) "

"Tao giết tên phóng viên kém thông minh kia, còn muốn hỏi chi tiết lúc đó, hỏi mẹ mày đi!"

"Tiểu Tạ gan thiệt, trực tiếp oán người, lúc này thật đúng với bé ngoan phiên bản 'Chớ lại gần lão tử.JPG' "

Thời khắc cuối cùng trước khi họp báo kết thúc, Nguyễn An Ninh đi tới trước chỗ Tạ Nhan ngồi, hơi cúi người xuống, làm ra động tác ôm.

Cô nhắm hai mắt, cong mặt mày, trên gương mặt có hai cái lúm đồng tiền, cười đến rất đáng yêu.

Tạ Nhan ngẩn ra, đứng lên ôm chặt Nguyễn An Ninh.

Tất cả phóng viên ở đây, kể cả cư dân mạng cách màn hình xem phát sóng trực tiếp, mọi người đều rõ ràng nghe được cô nói câu nói kia.

"Cảm ơn cậu bảo vệ tôi khi đó nhu nhược, sợ hãi."

Chỉ có Tạ Nhan có thể cảm giác vai bị chất lỏng ấm áp làm ướt.

Chyện xấu nghiêm trọng nhất đã giải thích rõ, còn có chút lời đồn Tạ Nhan từ nhỏ đã ham đánh nhau ẩu đả, là đứa cứng đầu này nọ đều chưa đánh đã tan, bị fan cùng người qua đường chính nghĩa rửa đến trắng sạch tinh tươm. Tuy rằng đó vốn là thật sự, nhưng còn có vài người, trong đó có cả truyền thông, cũng không tin đây chính là chân tướng sự tình, cảm thấy nhất định là Tạ Nhan cùng người ở sau lưng cậu dùng một số thủ đoạn mua chuộc Nguyễn An Ninh, để cho cô bịa ra tin tức giả.

Trong lúc bọn họ tiếp tục khổ cực đào bới, rốt cuộc tìm được ông lão năm đó bị đánh kia, mà cái người kia đã bởi vì tội cưỡng gian bị xử tù chung thân.

Không ai lại nghi vấn tính chân thực của chuyện này.

Tạ Nhan từ lúc quay《 Cá voi trắng》đến nay, mới xuất hiện ở trước mặt công chúng không tới một năm, đã bị xé ba lần, mỗi một lần đều rất nghiêm trọng, nhưng đều không thể làm cho cậu thân bại danh liệt, trái lại còn là nhân khí tăng mạnh. Cho dù không có tác phẩm, Tạ Nhan cũng là nhân vật nóng nhất bây giờ.

Còn có rất nhiều phóng viên muốn làm phỏng vấn sâu hơn, nhưng Tạ Nhan kêu Hứa Ảnh Chi từ chối tất cả, cậu chỉ muốn chuyên tâm quay《 Tạm biệt, hoa hồng 》. Mà bởi vì chuyện bất ngờ này, làm tiến độ chậm lại nghiêm trọng, Tạ Nhan thiếu chút nữa không thể xin nghỉ về Tể An tổ chức sinh nhật.

Tạ Nhan phải nói, chuyện lần trước còn chưa xử lý xong, Ngô Vân mới thả cậu đi.

Nói như vậy cũng không sai, Tạ Nhan trở lại không chỉ là tổ chức sinh nhật, còn muốn thuận tiện cùng Phùng Hoằng gặp mặt. Tuy rằng việc này so với gặp mặt Phó Thanh độ quan trọng là không đáng nói tới, nhưng vẫn phải làm.

Trước sinh nhật một ngày, Tạ Nhan quay phim đến tám giờ tối, đón chuyến bay mười giờ về Tể An, đáp xuống đã là ba giờ sáng.

Lúc đi cậu ngủ mấy tiếng, đặt đồng hồ báo thức buổi sáng, lúc tỉnh lại bỗng nhiên nghĩ đến cậu còn không thèm tự mình liên lạc với Phùng Hoằng, đều là để Phó Thanh thuật lại lời của cậu.

Có lẽ bởi vì trong tiềm thức thật sự không muốn lại dính líu quan hệ gì.

Ngày hôm sau, bọn họ trước tiên lên máy bay đi tới thành phố mà Phùng gia ở, sau khi xuống máy bay có người lái xe tới đón bọn họ. Phó Thanh không cần tài xế, tự mình lái xe chạy đi.

Tạ Nhan ngồi ở vị trí kế bên, còn rất thoải mái, cậu xem lần gặp mặt này như lần cuối cùng liên quan đến người Phùng gia, vừa nghĩ tới sau khi kết thúc không cần gặp nữa, tâm tình liền tốt lên.

Hoặc là nói, việc buồn bực vì cùng Phùng Hoằng gặp mặt hoàn toàn không chống lại được việc vui sướng vì sau đó cùng Phó Thanh tổ chức sinh nhật.

Nhưng Phó Thanh lái xe, trầm mặc nửa đường.

Tạ Nhan có không nhạy cảm đi nữa, cũng có thể cảm giác được Phó Thanh tâm tình kém.

Cậu xoay qua, ngước mắt nhìn Phó Thanh: "Phó Ca là bởi vì em muốn gặp mặt Phùng Hoằng nên không vui sao?"

Phó Thanh ngày thường hỉ nộ không hiện rõ, hoặc là nói là chuyện thường ngày không đủ để tác động tình cảm của anh.

Chỉ có chuyện của Tạ Nhan sự là không giống, anh đau lòng bạn nhỏ còn phải đi đọ sức với người Phùng gia.

Tiếng nói Phó Thanh có chút khàn, anh hiếm thấy muốn thay đổi ý nghĩ của Tạ Nhan: "Anh đi là được, em lại đi gặp những người kia làm cái gì?"

Tạ Nhan mím mím môi: "Em không tự mình đi nói rõ ràng, Phùng Hoằng sẽ không từ bỏ. Hắn vẫn luôn là như vậy."

Giống như mười năm trước. Tạ Nhan rõ ràng không muốn bị thu dưỡng, Phùng Hoằng vẫn đánh động cậu.

Phó Thanh cầm tay lái, bởi vì câu nói kia mà đột nhiên nắm chặt tay, đốt ngón tay cùng gân xanh đều do dùng sức mà nổi lên, nhìn có có hơi dữ tợn đáng sợ.

Tạ Nhan ngơ ngác, cậu không biết dỗ dành người khác, không thể làm gì khác hơn là cúi người, đôi môi dán vào đốt ngón tay của Phó Thanh, thuận theo gân mạch, chậm rãi trượt tới cánh tay.

Đó là một nụ hôn dài.

Phó Thanh cúi đầu xuống có thể nhìn thấy mắt Tạ Nhan lóe sáng, còn đang hôn mình.

Rất nóng, lại ướt.

Tạ Nhan há miệng, nhẹ giọng nói: "Em cũng không phải con nít, Phó Ca vẫn sợ em bị bắt nạt sao?"

Có lẽ là nụ hôn khiến hormone tăng cao, lời kế tiếp của cậu chính là nũng nịu trắng trợn: "Cho dù bọn họ muốn bắt nạt em cũng không sao, cùng đi với Phó Ca chính là vì để anh cho em chỗ dựa."

Vì vậy, đi được một nửa lộ trình, Phó Thanh đổi trạng thái thành phấn khởi vì phải giúp bạn nhỏ trong nhà bị bắt nạt lấy lại công bằng.

Tạ Nhan không biết cái này có tính là dỗ xong rồi hay không.

Ngược lại, cậu đã dùng hết cách, dỗ không xong cũng không có biện pháp nào khác.

Hoặc là nói những cách bây giờ có thể dùng đều dùng hết rồi, nếu như là ở nhà ở trên giường, còn có thể dùng biện pháp càng tốt hơn.

Sau một tiếng, xe lái vào Phùng trạch, dừng ở trong sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #luudedoc