Chương 7: Hữu duyên
Chương 7: Hữu duyên
Shiho có một đêm khó ngủ vì bao hồi ức xưa không lấy gì làm vui vẻ cùng nhau ùa về. Vậy nên, dù Aoko thức dậy từ rất sớm, nhưng khi cô vừa bước chân xuống lầu đã thấy Shiho đang lặng lẽ dùng trà. Aoko nhẹ nhàng nói:
- Mới sáng sớm chưa ăn gì mà tiểu thư đã dùng trà rồi sao? Như vậy không tốt đâu.
- Cho tỉnh táo thôi.
Shiho trả lời rồi ra hiệu cho Aoko ngồi xuống.
- Cô gọi điểm tâm đi, hôm nay chúng ta sẽ đi đường dài, cô nên ăn nhiều một chút.
Dùng bữa xong hai người lập tức đem hành lí ra xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài quán trọ, lên đường Xích Hỏa Sơn Trang thẳng tiến. Dọc đường đi Shiho không hề nói một tiếng nào, nàng chỉ lặng im, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe mơ hồ nghĩ về điều gì đó. Sự im lặng ấy ít nhiều làm Aoko cảm thấy mất tự nhiên và ngột ngạt. Cô vẫn biết tiểu thư vốn trầm tĩnh và có phần lạnh lùng, nhưng cô để ý thấy có vẻ như tiểu thư đã trầm hơn nhiều sau đêm hôm qua. Có chuyện gì vậy nhỉ?
Cả ngày dài đi đường chỉ có tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn trên sỏi đá làm bạn cùng Aoko. Shiho không lên tiếng, cô cũng không dám nói một lời. Aoko thầm nhắc nhở bản thân phải quen dần với sự trầm lặng và tính thất thường của Shiho, vì từ khi quyết định theo nàng, cô đã thề với lòng mình rằng cả đời này sẽ theo chăm sóc cho tiểu thư.
Sau vài ngày vừa đi vừa nghỉ hai nàng cũng tới được chân Xích Hỏa Sơn. Shiho nhẩm tính thời gian, vẫn còn tới năm ngày nữa. Nàng quyết định sẽ cùng Aoko vào trấn tìm nhà trọ nghỉ ngơi, sau đó sẽ lên núi. Dạo một vòng quanh trấn, Shiho chọn Ngọc Lâm quán làm nơi dừng chân, một quán trọ khang trang sạch sẽ hơn cả.
Shiho thuê hai phòng trên lầu, phòng của nàng vừa hay có cửa sổ hướng về phía Xích Hỏa Sơn. Đấy cũng là lí do vì sao nàng không thuê phòng lầu một như thường lệ - từ đây nàng có thể dễ dàng quan sát Xích Hỏa Sơn. Sau khi nhận phòng và sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Shiho muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Mấy ngày ngồi trên xe ngựa sóc đi sóc lại, giờ đây xương cốt nàng như muốn rời cả ra rồi. Ngâm mình trong nước nóng cùng những hương liệu và dược liệu do đích thân nàng chuẩn bị mang theo bên người sẽ giúp nàng thư giãn gân cốt và hồi phục thể lực nhanh hơn. Hơn nữa, từ nhỏ Shiho đã rất thích tắm, nàng còn có tính ưa sạch sẽ hơi thái quá, vậy nên những tì nữ hầu hạ bên nàng luôn phải được tuyển lựa rất kĩ càng. Trong khuôn viên Hàn Băng Cung chỉ cần xuất hiện một sợi tóc rơi thôi cũng không được.
***
Sau khi thay đổi tâm trạng nhanh một cách thần sầu, đại hoàng tử Đông Quốc và hai người mà ai cũng biết là ai đấy leo lên ngựa nhằm hướng Xích Hỏa Sơn mà phi trối chết không kể ngày đêm vì sợ muộn. Tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng ai cũng rủa thầm tên hoàng tử chết bằm phát ngơ vì nữ tử nào đó, khiến hắn đang phi ngựa mà hắt xì với nháy mắt lia lịa.
Chắc do ông trời không nỡ tuyệt đường sống của ba con người đang tuổi xuân phơi phới mà sau mấy ngày đêm không hề chợp mắt, khi đến Xích Hỏa Sơn thế nào lại dư ra tới mấy ngày để nghỉ ngơi. Ba chàng mừng đến phát khóc, lao ngay vào quán trọ gần nhất thuê phòng rồi leo lên giường ngủ một mạch không cần biết trời đất trăng sao gì nữa hết. Bên ngoài, ba chữ Ngọc Lâm Quán như lấp lánh dưới nắng chiều.
Ngủ đẫy mắt, khi Kudo Shinichi tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Cũng chẳng lạ gì khi chàng nghe tiếng bụng mình réo ầm ầm. Ngáp ngắn ngáp dài lết được cái thân ra khỏi giường, chàng xỏ tạm một bộ y phục rồi bước ra ngoài dùng bữa. Vừa bước chân ra đến cửa, chàng gặp ngay hai tên bạn chí cốt cũng đang trong tình trạng tương tự, tức là cũng ngáp ngắn ngáp dài, áo quần xộc xệch, mắt nhắm mắt mở dậy vì đói. Chẳng còn hơi sức đâu mà nhạo nhau nữa, ba chàng vác cái bụng đói mềm của mình xuống lầu.
Trước khi chọn bàn, Shinichi dù đói sắp lả nhưng vẫn không quên liếc qua một lượt theo thói quen, và hai mắt chàng lập tức sáng như sao khi bắt gặp tấm lưng thanh mảnh cùng mái tóc nâu đỏ đặc biệt nơi bàn cạnh cửa sổ. Có vẻ hai chàng kia cũng thấy, bằng chứng là không ai bảo ai, cả ba tên nhất lượt chỉnh trang lại đầu tóc, y phục, tất nhiên không ai đạt tới được tốc độ thượng thừa như Kudo Shinichi, sau đó nối gót nhau tiến tới bàn của nàng.
Kudo Shinichi tới gặp nàng đương nhiên là để giải quyết món nợ cũ, còn hai người kia nối gót chàng đương nhiên là để hóng chuyện.
- Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Kudo Shinichi ta không ngờ có thể gặp lại nàng sớm đến vậy.
Vừa nói chàng vừa nhấn mạnh họ Kudo hoàng gia Đông Quốc thần thánh không ai không biết, cũng không quên tặng kèm một nụ cười tự tin chói lọi. Đổi lại, Shiho coi chàng như không khí, nàng không nói một lời tiếp tục bữa trưa của mình trong yên lặng. Shinichi hơi cụt hứng, nhưng chàng vẫn kiên trì tiếp tục:
- Đã có duyên với nhau như vậy, để thể hiện thành ý thực lòng muốn cùng nàng kết giao, bữa ăn này hay là để ta mời đi.
Nói rồi chàng nhanh tay kéo chiếc ghế cạnh đó ngồi vào bàn, nhưng mông chàng còn chưa kịp chạm mặt ghế thì nàng đã đưa lời chia cắt bọn nó:
- Người xa lạ không quen không biết, ta chẳng có lí do nào để phải dùng bữa cùng ngươi.
Được lời như thắt tấm lòng, Shinichi méo mó với một tư thế kì cục: mông chưa chạm ghế, đứng lên không được mà ngồi cũng chẳng xong. Aoko tròn mắt nhìn tiểu thư cùng vị hoàng tử lạ lùng kia, nhưng cô cũng không nói một lời. Về phần hai vị bằng hữu đứng hóng chuyện nãy giờ buồn cười mà không dám cười, hai chàng sợ lại xát muối vào vết thương lòng vừa mới liền miệng của Shinichi lại vừa bị nàng vô tình cào ra đó. Dù vậy, chàng hoàng tử ngoan cố vẫn không bỏ cuộc:
- Sao lại là xa lạ không quen biết. Ta với nàng chẳng phải đã từng có duyên gặp gỡ tại Quán trà Kim Nguyệt sao? Nhớ lần ấy nàng còn giúp đỡ cô nương xinh đẹp đây, ta nhớ không nhầm thì là Nakamor cô nương. Ta cũng giúp nàng trừng trị tên háo sắc xấc xược ấy khi hắn lỗ mãng định xuống tay với nàng. Còn nữa, lần ấy hai vị công tử này cũng...
Đại hoàng tử Kudo luyến thắng một hồi, hết quay qua Aoko lại quay lại nhìn hai tên bạn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng chàng còn chưa giãi bày hết tâm tư thì nàng đã giúp chàng ngắt dòng hồi tưởng:
- Lần cuối ngươi tắm là khi nào vậy?
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, Aoko liền cúi gằm mặt, miệng mím chặt đầu đũa mà người rung rung. Shinichi thì khỏi nói, sắc mặt chàng biến hóa khôn lường, hết trắng bệch rồi chuyển sang đỏ lựng, hồi sau sắc đỏ lại chuyển qua tím bầm. Hai vị bằng hữu kia dù muốn cười đến long trời lở đất lắm mà phải cố nín nhịn lôi Shinichi về phòng.
Cuối cùng, vì nhịn không nổi nữa mà Kaito phải phi thân ra ngoài cửa sổ, tìm một ngọn cây mà cười ra nước mắt. Heiji thì lao vào nhà xí cười sặc sụa. Hành động này của Heiji khiến cho khách cùng trọ xung quanh ít nhiều nhìn chàng bằng con mắt khác. Khi đã xả xong sự bức bối trong người, hai chàng mới lần lượt quay trở lại nhằm an ủi Shinichi, người lúc này vẫn đang hỗn độn nhiều tầng cảm xúc.
- Thật không thể tin được, biết ta là hoàng tử cũng không thèm động đậy nửa con mắt, ta đã nhún nhường ôn hòa hết mức mà nàng ta trước bao nhiêu con người dám làm ta mất mặt một – cách – triệt – để. Trời đất quỷ thần ơi ta điên đầu mất. Hai huynh nói xem, kiếp trước ta phụ bạc gì nàng ta hay sao chứ?
- Kiếp này còn phụ không biết bao nhiêu nàng, lại còn phải kể đến kiếp trước. – Kaito lẩm bẩm.
- Vụ tắm rửa đấy chẳng phải tự rước nhục vào thân hay sao. Là tên nào ngơ ngác đến mấy ngày không thèm tắm, lại còn qua vài ngày đêm phi ngựa trối chết, lại bảo không bốc mùi đi. – Heiji lầm bầm.
- Hai người vừa nói gì cơ? – Shinichi ngơ ngác hỏi lại.
- Không có gì, bọn ta đang chú ý lắng nghe đây.
Heiji và Kaito vội chối bay chối biến, cũng may nãy giờ tên này đang bận thao thao bất tuyệt nên không để ý nghe được gì.
- Hai huynh nói xem, nàng ta...
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, Kudo Shinichi độc thoại liền tù tì không ngơi nghỉ, và dù có cố gắng thế nào thì Kaito cùng Heiji cũng không ngắt lời chàng mà an ủi cho được. Hai chàng chỉ biết nhìn nhau, thôi thì đành nhẫn nại vừa ăn vừa nghe hắn dốc bầu tâm sự.
"Bốp!"
Vỗ hai tay vào nhau phát ra tiếng thật kêu, Shinichi hớn hở ra mặt. Lại thay đổi tâm trạng ngoăn ngoắt, chàng khiến hai tên bạn đang ngồi chăm chỉ ăn uống và giả vờ nghe tâm sự kia giật mình tròn mắt nhìn mình.
- Nàng ta đã rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, được thôi, ta chiều hết.
Chắp hai tay sau lưng, Shinichi vừa đi vừa nói, chàng đi đi lại lại đến chóng cả mặt.
Vẫn chưa hiểu mô tê gì, Heiji tay phải cầm đùi gà, tay trái nâng chén rượu, mồm thì đang nhai nhồm nhoàm bánh bao liền dừng động tác, chăm chú nhìn về phía chàng hoàng tử Đông Quốc chờ đợi lời giải thích. Kaito đang nhàn nhã dùng canh tổ yến bỗng giật giật khóe miệng, từ từ ngẩng đầu lên nói:
- Này Shinichi, đừng nói là huynh muốn...
- Chính thế đấy!
Chỉ thẳng ngón tay vào Kaito, Shinichi tươi roi rói nói tiếp lời chàng hiệp khách:
- Ta sẽ theo đuổi nàng ta!
Quả nhiên, Kaito khẽ thở dài, cái tính trời ơi đất hỡi này của tên hoàng tử phong lưu đa tình chàng còn lạ gì. Không ngoài dự đoán, Kudo Shinichi lại tiếp tục:
- Ta sẽ làm cho nàng có được niềm vui và hạnh phúc, khiến nàng phải xiêu lòng, khiến nàng muốn được bên ta, muốn dựa dẫm vào ta, rồi sau đó ta sẽ lạnh nhạt hững hờ, ta sẽ khiến nàng ta phải cảm nhận cái thứ cảm giác bị làm ngơ khó chịu như thế nào. Ha ha ha.
- À à, cái thứ cảm giác mà bây giờ huynh được nàng cho cảm nhận một cách sâu sắc đầy chân thực ấy hả.
Heiji không màng đến việc lời mình nói ra đã làm tổn thương lòng tự tôn của Shinichi không ít, vẫn vô tư vừa ăn vịt quay vừa nói:
- Chưa thấy ai trẻ con như huynh.
Vội đưa tay kéo tên bạn đen xì xì ra cửa, Kaito để lại một câu nói cho Shinichi trước khi rời phòng:
- Ta không quan tâm huynh sẽ làm những gì, nhưng hãy biết giữ chừng mực. Cẩn thận lại chuốc vạ vào thân đấy.
Sững lại một chút trước lời nói của Kaito, Shinichi nhún vai rồi bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch theo đuổi người đẹp của mình.
***
Xem ra người dân quanh đây cũng chẳng biết được gì nhiều về hội đấu giá trân bảo sắp diễn ra trên Xích Hỏa Sơn Trang. Thông tin nhìn qua như công khai mà kì thực lại được bảo mật như vậy, xem ra đúng là chuyện này không bình thường.
Mệt mỏi với những suy nghĩ riêng, Shiho chầm chậm bước vào quán trọ. Bây giờ đã là tối muộn rồi, cả buổi đi dạo quanh trấn dưới chân núi để thu thập thông tin khiến nàng mệt lả. Shiho nghĩ ngợi, lơ đãng bước đi lên cầu thang, còn vài bậc thang nữa là lên đến lầu hai nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Aoko luôn theo sau nàng với khoảng cách không quá ba bước chân vẫn đứng ngây ra như tượng ở cửa quán trọ. Hơn nữa khuôn mặt với biểu cảm kia là sao? Nhìn kĩ lại toàn bộ quán Shiho mới nhận ra vấn đề mấu chốt nằm ở chính cái cầu thang nàng vừa bước lên, và cả cái con người bám dai như âm hồn bất tán mà vừa nhìn thì biết ngay cầu thang này là tác phẩm của hắn kia nữa, gã hoàng tử Kudo của Đông Quốc.
Bộ xiêm y màu ngà dịu dàng của Shiho nổi bật trên nền đỏ thẫm của những bậc thang được phủ kín bởi muôn vàn cánh hoa sẫm đỏ. Nhìn nàng lúc này tựa như chim hạc thanh tao đứng giữa cánh đồng máu vậy. Người cùng cảnh hòa vào nhau tạo nên một vẻ đẹp đầy ma mị. Dọc hai bên cầu thang còn đặc biệt đốt nến thơm làm cho khung cảnh thêm phần lung linh, lãng mạn. Và đứng ở phía cuối cầu thang không ai khác chính là Kudo Shinichi với nụ cười chói lọi ngàn năm không đổi.
Ra là vậy, Shiho khẽ cười, tên hoàng tử cột nhà cháy nấp sau cánh cửa phòng gần đó và tên hiệp khách đang đu trên xà nhà hóa ra là để xem tên hoàng tử Đông Quốc diễn màn kịch này. Được thôi, các người đã muốn chơi, ta theo mấy người.
Bước nốt mấy bậc thang cuối, Shiho đến đứng đối diện với Shinichi. Nàng chỉ nhìn thẳng vào Shinichi, lặng im không nói tựa như một thiếu nữ e ấp đang chờ đợi quân tử mở lời. Khỏi phải nói, Shinichi rất hài lòng với biểu hiện này của nàng, bởi vì trong ảo tưởng hiện tại của chàng, nàng như vậy chính là đang chờ đợi chàng tiến tới. Y như kế hoạch chàng mất nguyên một buổi chiều để suy tính và chuẩn bị, tay trái cầm hoa đặt sau lưng của Shinichi từ từ đưa ra trước mặt nàng. Nhìn vào đóa hoa rực rỡ trước mặt, sắc mặt Shiho dần dần đen lại.
Hoàng tử Đông Quốc Kudo Shinichi!
Đừng trách ta không nể mặt, muốn trách thì hãy trách ông trời quá tuyệt tình với ngươi rồi.
Dường như không nhận ra sát khí tỏa lan từ người nàng, Shinichi vui vẻ nói:
- Trong tất cả các loài hoa ở Đông Quốc, chỉ có bỉ ngạn đỏ là xứng đáng dành tặng cho nàng nhất. Nàng biết không, ta...
Đặt một ngón tay lên môi Shinichi khiến chàng sững lại trong giây lát, Shiho nở một nụ cười rạng rỡ. Shinichi như không tin vào mắt mình, người đẹp băng giá vừa mới cười? Nụ cười hiếm hoi này so với bông bỉ ngạn đỏ trên tay chàng còn rực rỡ hơn. Nụ cười thuần khiết ấy khiến Shinichi chợt cảm thấy mọi âm mưu, suy tính với nàng toàn bộ là do chàng sai, từ trước đến giờ lời nào câu nào của nàng cũng đều đúng hết. Với ý cười vẫn vương vấn trên môi, nàng đưa tay đón lấy đóa bỉ ngạn đỏ rực rỡ, say mê ngắm rồi buông lời thủ thỉ như có như không:
- Tất cả những chuyện này cũng vì muốn quen với ta, phải không?
Được nàng mở lối cho vào, Shinichi cười ấm áp:
- Chúng ta đâu dễ gì gặp được nhau giữa biển người mênh mông như vậy, hơn nữa có duyên gặp lại lại càng khó. Vậy mà hai ta vừa cách xa đã tái ngộ, điều này chẳng phải nói lên rằng tất cả do duyên phận sao? Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, cổ nhân nói thật chẳng thể sai.
- Đã nói là do duyên phận – nét cười trên môi Shiho càng đậm – vậy chuyện này chi bằng để cho duyên phận quyết định đi.
- Ý nàng muốn nói...
- Chúng ta dùng cánh hoa nhé, để xem cánh cuối cùng là "hữu duyên" hay "vô duyên".
Nâng đóa bỉ ngạn đỏ rực lên ngang tầm mắt, Shiho nói nhẹ như làn gió thoảng qua.
Không để cho Shinichi kịp phản ứng, nàng ngắt luôn một cánh bỉ ngạn, nhẩm khẽ hai tiếng "vô duyên" rồi thả cho cánh hoa chao liệng trong không trung. Shinichi hơi sững lại.
Bỉ ngạn hoa có số cánh chẵn, nếu ngay từ đầu nàng đã chọn "vô duyên" thì chẳng phải đến cánh cuối cùng chắc chắn sẽ là "hữu duyên" sao? Thế này, thế này là nàng ngầm đồng ý rồi đúng không?
Shinichi cho rằng bản thân đã nhận ra tâm ý của nàng, tâm trạng thoáng chốc từ tốt trở nên cực kì tốt. Chàng đưa hai tay ra sau lưng, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu thưởng thức mỹ cảnh người đẹp tỉa hoa, chờ đợi cánh hoa cuối cùng.
Dưới bàn tay ngọc ngà không biết thương hoa tiếc ngọc của Shiho, cuối cùng đóa bỉ ngạn chỉ còn lại một cánh "hữu duyên" duy nhất. Nụ cười tự tin chiến thắng nở rộng trên môi hoàng tử Kudo:
- Nàng xem, chúng ta quả thật là hữu...
Shinichi còn chưa nói hết câu thì chữ "duyên" này đã được bàn tay ngọc ngà kia ngắt xuống và xé nát. Nụ cười tắt ngấm trên môi, chàng dùng ánh mắt không tin được nhìn nàng. Đáp lại, Shiho chỉ nhẹ nhàng phủi tay nhân tiện buồn chán liếc chàng một cái:
- Cứ miễn cưỡng coi như hai lần gặp mặt là có duyên, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Chữ "duyên" ngươi tự huyễn hoặc ra đó ta đã giúp ngươi dọn dẹp rồi đấy. Thực tế chút đi.
Thế rồi Shiho cứ thế đi thẳng.
Trừng trị gã hoàng tử Đông Quốc như thế có hơi nhẹ nhàng không nhỉ? Thôi kệ đi, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi rồi, chơi với hắn đến đây thôi. Dù sao thì thứ cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục cũng không phải dễ chịu gì.
Shinichi vẫn đứng đơ ra đấy trơ mắt nhìn nàng về phòng, giờ đây đến chút sức lực để đòi lại công bằng cho chữ "duyên" bất hạnh kia chàng cũng không còn nữa rồi. Shinichi cảm thán, công lí ở đâu???
Kaito đang bám trụ trên xà nhà âm thầm dành cho Shinichi một ánh nhìn đầy thương cảm.
***
Đóng chặt cửa phòng, Shiho mệt mỏi nhắm mắt, dựa lưng vào cánh cửa. Tên Kudo Shinichi đó chẳng lẽ sinh ra là để ám nàng sao? Mặc kệ là hắn có âm mưu gì đi chăng nữa, hoa gì không chọn lại đi chọn mạn châu sa hoa.
Mạn châu sa hoa...
Khoảnh khắc màu đỏ đầy ám ảnh ấy đột ngột xuất hiện trước mắt nàng, trái tim Shiho gần như hụt mất một nhịp. Vẫn là sắc đỏ mê hoặc như tuyết ngậm máu, nàng như thấy lại toàn cảnh hồi ức đầy bi thương ở trúc lâm, giữa rừng mạn châu sa hoa vào đêm sinh thần thứ mười sáu ấy. Nàng như thấy lại đêm tuyết rơi dày đặc đầy lạnh lẽo, nàng như thấy lại máu của Akai thấm dần từng giọt xuống nền tuyết, nàng như thấy lại đôi mắt chứa đựng sự rạn vỡ của chàng.
Đau!
Thở dài mệt mỏi, Shiho bước về phía giường và lặng lẽ ngồi xuống. Nàng biết ý hắn muốn nói lúc tặng hoa cho nàng, ở Đông Quốc, hoa bỉ ngạn đỏ mang ý nghĩa ưu mỹ thuần khiết. Thật là một ý nghĩa mỹ miều biết bao. Nhưng đáng tiếc, hắn lại không biết, ở Bắc Quốc bỉ ngạn đỏ còn có tên gọi khác là mạn châu sa hoa, hơn nữa là loài hoa mang ý nghĩa hồi ức đau thương. Khẽ nhếch khóe môi đầy chua chát, Shiho nhớ lại truyền thuyết đau thương về mạn châu sa hoa...
Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, có hai yêu hoa canh giữ mạn châu sa hoa, một là Mạn Châu, một là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương... Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.
Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.
Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ.
Giữa nàng và người ấy, cuối cùng cũng không thể ở bên nhau, cũng đời đời lầm lỡ.
Nàng và người ấy, phải chăng chính là Mạn Châu và Sa Hoa chuyển kiếp?
Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ ngớ ngẩn vừa xuất hiện, Shiho thay đồ rồi tắt nến đi ngủ. Cả ngày hôm nay nàng đã đủ mệt mỏi rồi, đến cuối ngày muốn nghỉ ngơi mà còn bị gã hoàng tử âm hồn bất tán đó ám về tận những hồi ức tưởng chừng đã chôn sâu trong trái tim nàng. Cố gắng để bản thân không nghĩ ngợi thêm nữa, Shiho dỗ mình chìm dần vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, khi thấy đèn phòng Shiho đã tắt Akai mới yên tâm phần nào. Tên Kudo chết tiệt! Đang đâu lại đem mạn châu sa hoa ra gợi lại hồi ức mà Shiho không muốn nhớ lại nhất, cũng là một trong những hồi ức đau đớn nhất đối với chàng. Nhìn đăm đăm vào căn phòng có người quan trọng nhất đời, Akai Shuuichi mím chặt bờ môi, quay người phi thân lên đại thụ phía xa đối diện với cửa sổ phòng nàng. Ngồi tựa vào một chạc cây, căn phòng của Shiho luôn nằm trong tầm mắt chàng, suốt đêm.
Ta và nàng không phải chuyển kiếp của Mạn Châu và Sa Hoa.
Ta không bao giờ để chuyện của chúng ta phải biến thành hồi ức đau thương.
Ta tuyệt đối không cho phép điều đó, Shiho.
Khi Shiho mở đôi mắt biếc thì bầu trời vẫn là một màu đen mênh mang, buồn man mác. Đêm nay nàng lại mất ngủ. Cố nằm thêm mà chẳng thể nào ngủ lại được, Shiho buồn bực ngồi dậy. Nàng không đốt nến, nàng muốn bản thân được hòa mình vào đêm, được thoải mái vô tư lự. Khi không thể nhìn rõ chính mình, Shiho có cảm giác như tất cả mọi chuyện cũng theo đó mà mờ nhạt đi, ngay cả nỗi đau nàng vẫn âm thầm chôn giấu, ngay cả cảm xúc cũng nhạt nhòa.
Thả cho tâm hồn hòa cùng màn đêm, Shiho không biết mình đã ngồi được bao lâu rồi, chỉ biết ngoài trời đã có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật. Nghĩ ngợi mông lung một lúc, Shiho đứng dậy mặc thêm áo choàng, nàng muốn ra ngoài đi dạo.
Chầm chậm thả từng bước chân, nhẹ bước trên những phiến lá rụng mùa thu, hít căng tràn lồng ngực luồng không khí trong lành còn ngai ngái mùi đất ẩm hơi sương buổi sớm, Shiho cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Tuy mặt trời chưa lên, nhưng quang cảnh giờ đây đã khá rõ ràng.
Tản bộ bên bìa rừng, Shiho phát hiện ra ở đây có khá nhiều cây thuốc. Khi nàng đang nhẩm đếm xem có khoảng bao nhiêu loại dược liệu cùng dược tính của chúng thì bỗng nhiên nghe thấy một thứ âm thanh vang vọng rất dễ chịu. Chú ý lắng nghe hơn, nàng nhận ra âm thanh này, là tiếng tiêu. Khúc nhạc này...rất lạ, nhưng thật sự rất hay. Thanh âm khi trầm khi bổng, khi tha thiết nhẹ nhàng, khi ai oán sầu thương. Ai lại thổi đoạn tiêu khúc như vậy trong rừng vào giờ này chứ? Bị sự hiếu kì thôi thúc, Shiho nghe kĩ tiếng tiêu và xác định nơi âm thanh phát ra, rồi nàng đi theo khúc nhạc đặc biệt đã thu hút sự chú ý của nàng.
Sau một hồi loanh quanh trong rừng, cuối cùng Shiho cũng đi đến được nơi phát ra âm thanh mê hoặc ấy. Đây là bờ suối? Không ngờ dưới chân Xích Hỏa Sơn lại có con suối đẹp đến vậy, nước trong vắt từng giọt róc rách chảy ra từ khe núi, len lỏi qua những tảng đá xám đủ kích cỡ, thỉnh thoảng còn có vài con cá xinh đẹp bơi lướt qua. Hai bên bờ đều rộng rãi và quang đãng, chạy dọc theo con suối là một lớp cỏ mỏng cùng vài khóm hoa dại điểm xuyết.
Đứng trên phiến đá lớn kia là một nam tử ước chừng đôi mươi, thân vận bạch y, tay nâng tiêu trúc, chàng say sưa thổi nên khúc nhạc mê hoặc với dáng vẻ tiêu dao phóng khoáng. Từ góc nhìn của Shiho, nàng chỉ có thể thấy dáng đứng nghiêng của chàng. Mái tóc đen hơi rối được những cơn gió sớm đùa nghịch càng khiến cho chàng có vẻ phong trần và bụi bặm. Lượng ánh sáng yếu ớt ở thời điểm này làm nàng không thể thấy rõ dung mạo chàng, nhưng chính sự mờ mờ ảo ảo ấy lại càng làm cho mọi chuyện thêm phần thi vị.
Mải quan sát và đánh giá nam tử phía trước mặt, Shiho nhất thời không để ý tiếng tiêu đã ngừng từ lúc nào.
- Shiho tiểu thư?
Nam nhân bạch y quay về phía nàng cất tiếng hỏi. Shiho hơi ngạc nhiên, nàng nhận ra giọng nói này. Suy nghĩ một chút, nàng tiến đến gần hơn để xác nhận lại, quả đúng là Kuroba Kaito.
- Xin thứ lỗi, ta có thể gọi nàng như thế chứ? Tên nàng là do ta tình cờ nghe Aoko cô nương gọi.
Một cơn gió nghịch ngợm chợt thổi qua, cuốn lấy những lọn tóc rối của Kaito, cuốn lấy mái tóc nâu đỏ mềm mượt của Shiho, cuốn lấy đám cỏ dại và khiến chúng dập dờn theo nhịp điệu của mình. Gió cũng cuốn lấy nụ cười của Kaito làm nó trở nên dịu dàng lạ. Thật kì lạ, mặc dù có khuôn mặt giống hệt Kudo Shinichi, nhưng ngay lúc này đây, Shiho không thể ghét Kaito cho được. Là do nụ cười này ư? Hay là do khúc nhạc ấy?
Mỉm cười nhẹ, có quan trọng không? Shiho chợt cảm thấy rộng lòng hẳn, ngẩng đầu nhìn lên Kaito vẫn đứng trên phiến đá trước mặt, nàng nói:
- Có thể.
- Vậy thì, Shiho tiểu thư làm gì ở đây vậy?
Không vội trả lời, Shiho chỉ bình thản chỉnh lại cách xưng hô:
- Gọi Shiho thôi là được rồi.
Kaito hơi ngạc nhiên vì cách hành xử của Shiho, chính nàng cũng tự cảm thấy ngạc nhiên, cũng phải thôi, cứ nhìn cách mà nàng đối xử với gã bạn Kudo Shinichi đáng thương của chàng mà xem. Mà, có quan trọng gì đâu? Đưa bàn tay hướng về phía Shiho, chàng hiệp khách cười ấm áp:
- Đứng trên này nhìn ngắm cảnh vật có chút khác biệt đấy, nàng có muốn thử không, Shiho?
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, Shiho nắm lấy bàn tay Kaito và bước lên trên phiến đá. Quả thật đứng từ đây ngắm nhìn dòng suối, hoa cỏ đều có vẻ khác biệt khó nói rõ được so với khi đứng dưới đất. Cứ đứng cạnh nhau tận hưởng đất trời như thế, chẳng cần phải nói gì nhiều, nhưng Shiho cảm thấy thoải mái và bình yên lạ. Thứ cảm giác này, nên miêu tả thế nào cho chính xác đây?
- Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nàng làm gì trong rừng vào giờ này vậy?
Kaito bất chợt lên tiếng phá vỡ khoảng không tĩnh lặng. Shiho bình tĩnh đáp lại chàng bằng một câu hỏi khác:
- Ta nói ta muốn tản bộ sớm, chàng có tin không?
Lại là câu hỏi đáp lại câu hỏi, giống như trò chơi đuổi bắt không có điểm dừng, Kaito cong khóe miệng:
- Tản bộ một mình trong một khu rừng xa lạ vào lúc trời chưa sáng? Nàng là phận nữ nhi, điều gì khiến nàng an tâm làm điều đó chứ?
Shiho chợt sững người lại. Phải, nàng chưa hề nghĩ về điều này, chàng ta nói đúng, nàng cứ mặc nhiên đi dạo vòng quanh mà không hề cảm thấy bất an hay lo lắng điều gì cả. Tại sao? Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Shiho mỉm cười, khóe môi cong lên một nụ cười dường như mang theo chút bi thương, nàng nói đầy ẩn ý:
- Vì tin tưởng chăng?
- Tin tưởng?
Kaito lặp lại mơ hồ, chàng không thể nắm bắt kịp mạch suy nghĩ của nàng.
Phải, vì tin tưởng huynh sẽ luôn âm thầm dõi theo bảo vệ ta, quan tâm ta, giống như huynh vẫn làm hai năm nay.
Vì trong tiềm thức, ta có niềm tin tuyệt đối ở huynh. Hai năm, ta luôn hững hờ với huynh, luôn né tránh, tổn thương huynh.
Vậy mà, vẫn bình thản dựa dẫm vào sự bảo vệ của huynh không chút thắc mắc.
Ta ích kỉ quá, ích kỉ một cách ngu ngốc, nhỉ, Akai.
- Này, Kaito – Shiho gọi với âm điệu trầm trầm – có một thứ rất đẹp, rất quan trọng, ta thực sự rất muốn có được, nhưng lại không cách nào có thể, mà bản thân ta cũng không nỡ dứt bỏ. Đã mấy năm rồi, ta vẫn không thể, có phải ta rất ích kỉ không?
Đứng trước Kuroba Kaito, Shiho có được một thứ cảm giác bình yên, nàng có thể mở lòng mà nói ra những điều chừng như không bao giờ nàng hé lộ, dù chỉ một chút.
Nhìn vào đôi mắt vương nhẹ làn khói mờ ảo buồn man mác, Kaito nói:
- Nếu đã không thể có được, nếu đã chưa từng có được, vậy thì nàng lấy cái gì để mà buông?
- Đúng thế nhỉ.
Shiho nhìn xuống dòng suối mát lạnh đang róc rách chảy, nàng cười cười, nét mặt khó đoán.
Ta thực sự chưa từng từ bỏ, suốt hai năm nay chưa một giờ khắc nào từ bỏ.
Ta chỉ luôn trốn tránh.
Ta chỉ dùng vẻ buồn bã, giở tính trẻ con để tổn thương tất cả.
Xin lỗi, Akai, ta sẽ từ bỏ, từ giờ khắc này, ta thật sự buông tay rồi.
Chỉ mong huynh được một đời bình an.
Shiho lại nhìn lên vầng dương vừa hé sáng. Bình minh, ngày mới bắt đầu rồi.
Thì ra, việc từ bỏ cũng không quá khó khăn.
- Cảm ơn nhé, Kaito.
Nàng quay người bước xuống phiến đá.
Ầy, Kaito thực sự không đành lòng nhìn huynh đệ bị ngược tâm thêm nữa. Chàng nên tận dụng cơ hội giúp đỡ bằng hữu chút ít.
- Shiho, ta không rõ vì nguyên do gì mà nàng lại đặc biệt không thiện cảm với Shinichi như thế. Thực ra Shinichi là một kẻ rất ngờ nghệch, hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ biết đón nhận và quậy phá. Hắn ăn nói cũng không biết suy nghĩ trước sau, có gì nói nấy thôi, nhưng tuyệt đối không có ác ý, nói xong là quên ngay.
Vừa nói Kaito vừa thầm vuốt mồ hôi trong thâm tâm, Shinichi à, ta là đang giúp huynh nên mới bất đắc dĩ, đừng oán ta, nhé.
- Có thể hắn không biểu lộ đúng cách, nhưng hắn thật sự quan tâm đến nàng đấy. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn kiên trì đến vậy chỉ vì để được một cô nương chú ý đến. Dù phương thức hơi phô trương và quái dị, nhưng hắn cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nói đến đây Kaito lại nhớ đến hôm qua tên Shinichi điều động quân lính đi khắp nơi để mua hoa rải cầu thang.
- Shiho, đừng quá khó khăn với Shinichi nữa, bao dung một chút. Ta biết để thay đổi cũng không dễ dàng gì, trước tiên cứ đổi cách xưng hô trước đã, nhé?
Dừng lại im lặng một lúc, Shiho bước đi trở lại bìa rừng, nàng chỉ khẽ ừ rất nhẹ, nhưng cũng đủ cho Kaito nghe được.
Cong vành môi lên thành một nụ cười đắc ý, Kaito thầm nhủ:
"Shinichi, huynh nợ ta lần này."
Grey
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com