Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Người hướng thượng, là người; Người hướng hạ, vẫn là người (1)

Tạ Liên ngạc nhiên quay đầu: "Ngươi nói đi."

Mộ Tình đáp: "Các hài nhi lưu lạc trong hoàng thành không nhà để về thường xuyên đến phụ cận nhà thần để xin ăn, tất cả bọn trẻ thần đều nhận thức, nhưng chưa từng thấy qua đứa bé này."

Đứa bé chỉ nhìn Mộ Tình, không lên tiếng. Phong Tín hoài nghi nói: "Bọn họ thường tìm ai xin ăn? Ngươi sao? Ngươi đồng ý phân phát sao?"

Mộ Tình trừng hắn, nói: "Bọn chúng quấn người rất lợi hại, không đưa thì còn biện pháp nào sao?"

Phong Tín vẫn cảm thấy bất khả tư nghị*, hắn chỉ "A" lên một tiếng, không nói gì nữa.

*bất khả tư nghị: không thể tin được.

Khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Tạ Liên lại cảm thấy buồn cười. Mộ Tình tiếp tục nói: "Hơn nữa, trên y phục của hắn có vài mảnh vá, nhìn đường may nhất định là do một lão nhân nào đó sửa gần đây, nhà hắn ít nhất phải có một người lớn tuổi. Có khả năng gia cảnh túng thiếu, nhưng tuyệt đối không phải là khất cái."

Tạ Liên dĩ nhiên chưa bao giờ để ý mảnh vá hay đường may như thế nào, cũng không thể nhìn xem có phải do một người nào đó sửa hay không, nhưng Mộ Tình từ trước đã là tạp dịch ở Hoàng Cực Quan, công việc vụn vặt ở nhà cũng làm rất nhiều, nên hắn vừa thấy đã dễ dàng nhận ra, vì vậy, Tạ Liên lên tiếng hỏi: "Trong nhà ngươi còn có lão nhân sao?"

Đứa bé lắc đầu, Mộ Tình lại nói: "Khẳng định có. Hắn không quay về, lúc này hơn phân nửa người trong nhà chắc đang vội vã tìm kiếm."

Đứa bé chợt thốt lên: "Không, sẽ không! Không có người đâu!" Giống như sợ bị đưa trở về, hắn lập tức mở ra song chưởng, tựa hồ muốn ôm trụ Tạ Liên. Trên người hắn giờ đây vẫn là máu cát hỗn tạp, Phong Tín không nhịn được, nói: "Tiểu hài nhi, ngươi đang làm gì vậy? Vừa rồi tình thế cấp bách thì không tính, nhưng đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện sao? Đây là Thái tử điện hạ, là Thái tử điện hạ, ngươi hiểu không?"

Đứa bé kia lập tức rút tay lùi về, những vẫn nhìn Tạ Liên, nói: "Trong nhà cãi nhau, bị đuổi ra ngoài. Đã đi thật lâu rồi, không có chỗ để đi."

Ba người hai mặt nhìn nhau. Một lúc sau, Phong Tín mới nói: "Việc này làm sao bây giờ?"

Lúc này, Một người ngự y chợt lên tiếng đề nghị: "Nếu Điện hạ cảm thấy khó xử, có thể để hắn ở đây, phân vài cung nhân chăm sóc cũng được."

Trầm ngâm một khắc, Tạ Liên khẽ lắc đầu.

Y chung quy vẫn sợ Thích Dung chưa từ bỏ ý định, còn muốn chạy ra ngoài tìm phiền toái: "Trước mắt vẫn nên để ta chăm sóc, chờ thương thế tốt lên rồi nói. Xem ra nhà hắn cũng không có cách nào hảo hảo trông chừng hắn. Thời điểm Thích Dung xô ngã sạp hàng, thuận tiện kiếm vài người tra ra tung tích phụ mẫu của hắn, báo cho họ một tiếng cũng tốt, đừng để bọn họ lo lắng."

Phong Tín gật đầu đáp: "Tuân mệnh."

Một cánh tay của hắn vẫn còn đang bị thương, nhưng đã nghĩ đến việc bế đứa bé kia bằng tay còn lại. Thấy vậy, Tạ Liên cười nói: "Thương thế này của ngươi, vẫn là thôi đi."

Phong Tín lại tỏ vẻ không để bụng: "Chỉ là một tay, tay còn lại của thần không có vấn đề gì. Cho dù hai tay thần đều gãy, cũng có thể dùng răng nanh ngậm áo hắn hộ ngài thượng sơn."

Mộ Tình âm thầm trợn mắt khinh thường: "Thôi, vẫn là để ta đến đi." Nhưng hắn mới vừa bước đi, đứa bé kia đã tự nhảy xuống giường đi tới, nói: "Ta có thể tự mình đi được."

Tiểu hài tử vẻ mặt kháng cự rất rõ ràng, khiến Mộ Tình cực kỳ xấu hổ, không biết có nên tiếp tục không. Nhìn tiểu bằng hữu bị chặt đứt ngũ căn xương sườn và một chân, cư nhiên còn có thể sinh long hoạt hổ như vậy, Tạ Liên không biết nên cười hay đau lòng, y nói: "Đừng chạy loạn!" Dứt lời, liền xoay người, bế hắn lên.

Ba người mang theo một hài tử, xuất cung. Bời vì vừa rồi Thích Dung nháo sự trên đường cái, quấy nhiễu người đi đường, đụng ngã không ít sạp, Tạ Liên cảm thấy chột dạ sâu sắc, không còn mặt mũi để nhìn dân chúng hoàng thành, vì vậy, cả đoàn người đều xám xịt, không dám xuất đầu lộ diện, khẩn cấp lựa một tiểu lộ mà đi. Dọc theo đường đi, đứa bé kia ngồi lên khuỷu tay Tạ Liên trông thực ngoan, nhượng hắn đừng lên tiếng vậy mà hắn thực sự không rên một tiếng, Phong Tín trừng mắt nói: "Tiểu tử này ngày hôm qua còn hung hăng đá ta, hôm nay lại có bộ dáng hưởng phúc như vậy, thật sự là nhìn người không vừa mắt."

Mộ Tình chợt lên tiếng: "Thái tử điện hạ sao, dĩ nhiên là so với người bình thường được yêu thích hơn nhiều lắm."

Không biết tại sao, người này cho dù là nói tốt, ngôn ngữ câu chữ vẫn luôn có điểm khiến người khác không thoải mái. Phong Tín lập tức không để ý đến hắn nữa. Sau khi đi được một hồi, Phong Tín nói: "Không được. Ta cảm thấy, Điện hạ không thể cứ như vậy ôm một hài nhi lai lịch không rõ ràng cùng người vây xem được."

Tạ Liên: "Cớ gì không được?."

Phong Tín: "Bởi vì Ngài chính là Thái tử điện hạ!"

Nói xong, hắn thoáng nhìn đầu ngõ tiền phương có một chiếc xe đẩy tay rách rưới: "Đem tiểu hài nhi để ở chỗ đó rồi kéo đi." Hắn nói

Mộ Tình lập tức tiếp lời: "Trước nói luôn, ta sẽ không kéo thứ này thượng sơn đâu."

Phong Tín: "Không ai trông cậy vào ngươi đâu." Nói xong, hắn liền duỗi tay ra, đem đứa bé từ trong ngực Tạ Liên lôi ra. Vừa đến trong tay hắn, đứa bé lại bắt đầu giãy dụa, Tạ Liên nói: "Khoan đã. Xe này nói không chừng còn có chủ nhân!" Lúc này, Phong Tín đã đem người đặt vào xe. Cách đó không xa, có một người đột nhiên lên tiếng: "Ngài đây là..... Thái tử sao?"

Lập tức có người hét lớn: "Là là là! Là Thái tử điện hạ! Ngày hôm qua mặt nạ của ngài rơi xuống, ta đã nhìn thấy! Chính là ngài!"

"Bắt lấy ngài!!"

Trong lòng ba người đều "lộp bộp" một tiếng. Tuy rằng Tạ Liên không cho rằng ngày hôm qua mình đã làm sai việc gì trong buổi nguyên tế thiên du, nhưng người khác không nhất định phải có suy nghĩ giống y. Gián đoạn võ thần là một điềm cực kỳ xấu, quý tộc hoàng thất vô cùng kiêng kị, còn bách tính lúc ấy rất hưng phấn chứng kiến một trận kia, nơi nơi hỏi han cái này cái nọ, ngoài ý muốn đến tột cùng đại biểu cho việc gì, đại khái cũng sẽ không có nhiều khoan dung. Hơn nữa, hôm nay Thích Dung nháo sự bên đường, chọc đến mức tiếng oán than bay đầy trời, lúc này nếu bị vây trụ, hơn phân nửa không thể chạy thoát. Chưa kịp nghĩ tiếp, Mộ Tình đã mãnh liệt kéo y, lớn tiếng nói: "Điện hạ, chạy!"

Phong Tín cũng kéo xe đẩy tay thúc giục y: "Điện hạ, ta vừa bị gãy một cánh tay, không ngăn nổi một đàn bạo dân này, Đi!"

Nhưng mà, bên ngoài ngõ nhỏ, bá tánh trên đường đã kích động, dũng mãnh chạy lại đây, ngăn chặn lối đi. Bốn người không đường thối lui, mắt thấy vô số người đổ lại đây, Tạ Liên kiên trì suy nghĩ: "Cùng lắm là bị hành hung một trận, ta không hoàn thủ là được!"

Không ngờ, tuy rằng biển người rất đông, nhưng lại không giống như muốn ẩu đả, lúc này, trong không trung đột nhiên có mười bảy, mười tám cái tay đưa qua, đem y tung lên, đồng thanh hoan hô: "Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên bị tung lên hạ xuống mấy lần, nhưng vẫn duy trì dung nhan trấn tĩnh như trước. Mọi người mồm năm miệng mười, thi nhau mà nói: "Thái tử điện hạ, cú phi thân ngày hôm qua của ngài, thật sự khiến chúng ta rất phấn khích!"

Có người thì tán thưởng: "Cú phi thân đó thật sự lợi hại a! Thật sự, thật sự, lúc ấy thần còn tưởng rằng ngài là Thần Võ Đại Đế đích thân giáng trần, da gà đều nổi hết cả lên!"

Có người thì khẳng định: "Điện hạ cứu tiểu hài tử là không sai! Mạng sống của hoàng tộc là mạng sống, còn nhân gia nghèo khổ và tiểu hài nhi như chúng tiểu dân thì không phải sao? Nếu là tiểu dân, cũng sẽ làm như vậy."

Có người thì căm giận: "Hôm nay nghe được có người nói Điện hạ phá hỏng đại sự, tiểu dân không thể nghe vô lời này, nếu người ngã xuống là hoàng thân quốc thích, chỉ sợ những người đó sẽ không nói như vậy đâu. Điện hạ, ngài ngàn vạn lần đừng để ý những người như thế!"

"Điện hạ mới là người chân chính suy nghĩ cho chúng tiểu dân....."

Ban đầu là chột dạ, đến giữa là kinh ngạc, tới cuối cùng lại bị những khuôn mặt nhiệt tình này cảm nhiễm. Đám người nâng Tạ Liên ra đến đường cái, đám đông càng ngày càng hội tụ. Phong Tín, Mộ Tình và đứa bé kia bị ngăn cách xa xa một tầng bên ngoài, hoàn toàn không có chỗ để tiến vào, chỉ có thể đi theo phía sau đội ngũ thật dài. Đoàn người khí thế đông nghìn nghịt, phô trương đến mức có thể sánh với buổi lễ thiên du ngày hôm qua. Mỗi khi Tạ Liên muốn đi, đều mạnh mẽ bị kéo trở về, lần thứ hai còn ủng đến chỗ cao nhất, không cho y trở về.

Tạ Liên không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng an tâm: "Ý kiến của bá tánh và Quốc sư hoàn toàn tương phản, xem ra, là ta đúng." Y nghĩ thầm

Khi trở lại Thương Sơn, nắng chiều đã lên cao.

Xuyên qua sơn môn to lớn, trên sơn đạo trải đá thật dài, nơi nơi đều là thùng nước, các đạo nhân từ trên xuống dưới đều phải vất vả gánh bưng, nhất nhất đón tiếp đoàn người Tạ Liên, không ít người ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn người một xe kỳ lạ này. Phong Tín một tay lôi kéo chiếc xe, giống như một tráng niên hắc ngưu cần cù. Tạ Liên cùng Mộ Tình lúc đầu còn rụt rè mà cười, sau lại không lay chuyển được thì tuỳ tiện.

Rừng phong, bánh xe không ngừng lay chuyển. Khi leo núi, Tạ Liên ở phía sau phụ kéo xe. Bởi vì tâm tình của y rất tốt, nên thuận miệng hỏi đứa bé vài câu: "Tiểu bằng hữu, ngươi rốt cuộc tên gì? Cái gì Hồng?"

Đứa bé nhìn chăm chú vào y, nhỏ giọng đáp: "Ta.... ta không có tên."

Tạ Liên ngẩn người, nói: "Mẫu thân ngươi chưa đặt tên cho ngươi sao?"

Đứa bé lắc đầu, đáp: "Nương ta mất rồi."

Nghe vậy, Tạ Liên liền sinh tâm thương hại, nói: "Vậy trước kia mẫu thân gọi ngươi là gì?"

Chần chờ một khắc, đứa bé đáp: "Hồng Hồng nhi."

Tạ Liên cười cười: "Nhũ danh này của ngươi rất khả ái, ta sẽ gọi ngươi như vậy."

Mặc dù chỉ nói với y vài câu, Hồng hồng nhi đã ngượng ngùng, cúi đầu. Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, những ngôi nhà trên núi phía xa xa, một nhà lại một nhà bừng lên từng ngọn đèn dầu. Trong đó, nơi sáng ngời nhất, chính là nơi cao nhất Thương Sơn, Thần Võ phong.

Thần võy điện trên Thần Võ phong, minh sáng như ban ngày, tinh điểm minh quang hội tụ với đỉnh núi. Vừa nhìn thấy, Tạ Liên liền hít sâu một hơi.

Y thở dài không phải bởi vì hao tổn tinh thần, mà là bởi vì cảnh tượng này quá hoàn mỹ, quá đồ sộ. Mỗi một trản đăng*, đều là một kỳ nguyện của tín đồ thành tín nhất. Nội điện càng chong nhiều trản*, pháp lực thần quan càng mạnh. Có tiền, có quyền, có lực, hữu tình, hữu duyên, ngũ giả tất trung nhất giả, mới có thể nhập cung chong đèn, nhưng mà, trên đời có rất nhiều người không có đủ năm giả.

*trản đăng: đèn thờ

Bốn người nghỉ chân, xuất thần nhìn ngắm cảnh tượng huy hoàng của Thần Võ điện, thần sắc mỗi người không đồng nhất. Lúc này, một thanh âm hơi có chút quen tai chợt vang lên: "Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên vừa quay đầu, liền nhìn thấy một thanh niên mặt trắng vội vàng hướng y chạy tới, chính là thủ vệ đạo nhân tứ tượng cung, y nghiêm mặt nói: "Chúc sư huynh, có chuyện gì mà ngươi vội vàng vậy?"

Chúc sư huynh thấy Mộ Tình phía sau y, sắc mặt có chút xấu hổ, nên làm bộ không thấy hắn, nói: "Quốc sư cho mời, tìm ngài hồi lâu, hiện tại đang ở thần điện, chờ ngài."

Nghe vậy, Tạ Liên vô cùng sửng sốt, trong lòng y biết hơn phân nửa là chuyện có liên quan đến buổi lễ nguyên tế thiên du, y nói: "Hảo, làm phiền sư huynh."

Lệnh Phong Tín và Mộ Tình trước mang Hồng Hồng nhi về Tiên Lạc cung, Tạ Liên một mình đi đến Thần Võ phong.

Bên ngoài đại điện, hương đỉnh hai bên sinh ra mây khói lượn lờ khiến cả toà thần điện như lạc chốn ảo cảnh. Từng hàng trường minh đăng treo trên bầu trời, chỉnh chỉnh tề tề mã thành đăng tường. Mỗi một trản đăng đều dùng thể chữ lễ đoan chính, ngưng trọng viết tính danh và kỳ nguyện của chủ nhân chiếc đăng. Bên trong đại điện, hai bên đồng dạng treo hàng loạt trản đăng trên bầu trời. Thắp đăng bên trong thần điện còn trân quý hơn so với bên ngoài.

Quảng trường thần điện to lớn, Quốc sư chủ trì phụng hương Thần Võ Đại Đế, ba vị phó Quốc sư đang quỳ phía sau hắn, đồng loạt hướng tượng thần bái phục.

Tạ Liên tiến vào, hơi cúi đầu, nói: "Quốc sư."

Vài vị Quốc sư bái hoàn mới quay đầu lại, ý bảo y tiến lên. Tạ Liên cũng đi qua, lấy hương, thành kính phụng thượng.

Một lúc sau, Quốc sư mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ, chúng ta cùng thương lượng đi, tế thiên sự, chỉ có hai biện pháp để giải quyết."

Tạ Liên đáp: "Thỉnh Quốc sư giảng giải."

Quốc sư: "Biện pháp thứ nhất, chính là tìm được tiểu hài nhi phá huỷ tế đàn đem đến đây, khi khai đàn tác pháp, ít nhất, ta sẽ ban cho hắn một thanh kiếm, để chuộc tội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #cánhân