25
Thi thoảng , cuộc đời vẫn luôn dành tặng cho mình một ngày dài hỗn độn chẳng ra đâu vào đâu. Bằng cách nào đó , những việc tồi tệ xảy ra ngay từ lúc bình minh vừa kịp len chân qua song cửa , rồi cứ thế chen chúc nhau suốt 20 giờ còn lại đổ ập lên đầu, không cho mình một giây bình thản...
Còn thi thoảng , cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua khiến chính tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Một ngày hai mươi tư giờ , ngoại trừ làm việc ở công ti thì thế giới của tôi hầu như đặt ở cùng một chỗ với Heeseung.
Nếu cứ được như thế này thì thật tốt biết mấy.
Cuối tuần mong đợi cuối cùng cũng chậm chạp đến gần , cả một tuần làm việc mệt mỏi đã qua đi. Công ti của tôi có một ngày nghỉ lễ vào chủ nhật tuần này. Một ngày như vậy mà phải nằm dài thườn thượt ở nhà mà xem ti vi hay nhìn người kia đọc sách mãi cũng thật là vô vị. Liền quyết định đưa anh ta đi công viên trò chơi một lần xem sao.
Mà cái đồ ngốc nghếch kia thấy tôi mở lời nói vậy một cái là cưới đến díu cả hai mắt lại.
- Anh... được đi cùng em sao?
- Vé giảm giá mua 1 tặng 1 , anh không đi thì tôi vứt một cái đi.
Tôi cầm tờ vé trên tay , giả bộ sẽ vứt nó vào thùng rác đặt ở bên cạnh.
- Á , không được.
Anh ta gấp rút , kiễng chân lên dành lại tờ vé trong tay rồi dùng cả hai tay giữ khư khư lấy nó.
Không dám buông cũng chẳng dám dùng sức cầm chặt. Có lẽ lúc đấy anh ta nghĩ rằng nếu không giữ cẩn thận chiếc vé mà bị nhàu thì ngày mai phải tính sao?
- Còn.. Chaewon?
Heeseung đang vui vẻ bỗng chốc liền khựng lại suy nghĩ.
- Anh thật rắc rối. Không muốn đi thì đưa lại đây.
Tôi ngang nhiên dùng sức mạnh của mình giựt lại tấm vé.
- Không...
- Trả đây cho tôi...
Người kia ủy khuất , một lần nữa bán sống bán chết dành lại tấm vé trong tay tôi.
- Cũng nói là cho tôi rồi..
- Sao.. sao có thể dễ dàng lấy lại như vậy chứ?
- Cho tôi rồi thì là đồ của tôi...
Giọng anh ta nhỏ dần , thì ra vẫn nhớ đến lần đó ư ? Lần tôi không niệm tình làm đứt chiếc vòng cổ đấy.
- Biết rồi. Anh thật nhiều lời.
- Mai muốn đi thì không mau đi ngủ.
Heeseung cật lực gật đầu , leo nhanh lên giường mà tôi thì gửi cho hội huynh đệ một tin nhắn sau đó cũng chui vào trong mền ấm luôn.
Nội dung tin nhắn đơn giản là : do sự vụ công ti quá nhiều , các hảo hán , có lẽ chuyện đua mô tô chúng ta nên tính sau đi vậy.
Jaeyoon không lương tay mà trả lời lại ngay.
- Mẹ nó ngày mai công ti lão tử toàm bộ trên dưới đều được nghỉ a.
Tôi buồn cười , ít nhất sau chuyện hôm đó hắn cũng nói với tôi một câu gì đó đúng chất Sim Jaeyoon rồi.
Sau đó liền ôm cục mềm mềm , ấm ấm kia vào trong lòng , tiện tay xoa xoa bụng đã nhô lớn của anh ta.
- Jongseong... cậu làm như vậy.. như vậy thì hài tử sẽ không chịu ngủ.
- Thật nhiều lời. Nhắm mắt vào.
Heeseung không nói gì thêm nữa , cụp mắt lại mà lúc này tôi mới dám nắm lấy tay anh ta.
Đã lâu lắm rồi chúng tôi không làm loại chuyện hoan ái đó nữa. Một mặt là do anh ta vẫn bị kí ức lần đó ám ảnh , một mặt là do tôi... do tôi làm sao nhỉ ? Tôi cũng chẳng biết phải dùng từ ngữ như thế nào để nói nữa.
Có lẽ là do tôi của bây giờ chỉ cần được ở bên cạnh anh ta cũng cảm thấy đủ rồi chăng ?
Đồ ngốc... ngủ ngon.
Lại một đêm dài vô mộng , một thời gian dài đã qua kể từ lần cuối tôi gặp cha me trong mơ. Cũng phải , kí ức về vụ tai nạn ấy nên sớm biến mất đi thì sớm hơn.
Tôi nhìn sang bên cạnh , gối nơi đó hình như không còn phảng phất hơi ấm nào của người kia nữa.
Tôi hốt hoảng.
- Heeseung.
Bật dậy , chạy xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất , tôi gọi lớn tên anh ta .
Con người này lại bỏ đi đâu nữa rồi...
- Heeseung!
- A... nóng...
Anh ta bị tôi làm cho ngạc nhiên đến nỗi giật bắn cả mình , chiếc bát trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Đừng động vào! Ngồi im!
Mắt thấy anh ta định động vào đống sứ vỡ đấy , tôi không kìm được quát lên rồi nhanh chóng chạy lại bế anh ta ra khỏi những mảnh vỡ đấy.
- Sáng sớm ra anh đã làm gì thế này...
Tôi chửi đổng vài câu rồi tìm lấy chiếc chổi quét nhanh đi đống đổ nát kia.
- Xin lỗi..
- Là muốn làm cho cậu vài món ăn... để hôm nay mang đi..
Anh ta ngập ngừng đáp lại.
- Ở công viên trò chơi không chỉ có trò chơi mà còn có rất nhiều món!
Tôi phát bực vì anh ta mất thôi.
- Tôi sợ... không có món cậu thích.
Anh ta nói như thế làm tôi không thể tức giận nỗi nữa. Với cả cái bộ dạng này... tôi không chịu nổi. Cứ nhu thuận như vậy , khiến tôi không chịu nổi.
- Cậu đừng nên giận... Tôi sẽ dọn dẹp ngay...
Tôi đảo mắt nhìn mấy món anh ta nấu , đa phần đều là những món tôi cực thích liền không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Heeseung đối với khoản công việc này thật sự rất giỏi , không như tôi ,mỗi lần nấu ăn y như đi đánh nhau một trận sống đi chết lại vậy.
- Không cần dọn.
- Tay đâu. Xòe ra tôi xem.
Heeseung ngơ ngác nhìn tôi rồi đưa hai bàn tay nhỏ nhỏ ra trước mặt. Bộ dáng này thực sự giống chú nai con khả ái quá.
Không được. Không được điên như thế Park Jongseong!
Tôi tự hứa với lòng mình rồi tỉ mỉ nhìn nhìn bàn tay của anh ta.
- Tôi không có bị thương a~
Anh ta nói rồi cụp lại bàn tay , rồi tiếp tục lại với công việc nấu nướng.
- Tôi đi tắm. Một lúc nữa khởi hành.
- Anh mà trễ là tôi để anh ở nhà đó.
- Nghe chưa?
- Đã ... đã...biết...
Heeseung lúng túng đáp lại rồi cố gắng sào sào nấu nấu nhanh hơn.
Khung cảnh này thật sự nhẹ ngàng quá.
Tôi không nhịn được , tiến đến , ôm gọn anh ta vào lòng.
- Jongseongie....
Người trong lòng đến thở mạnh cũng không dám , gọi tôi một tiếng nhỏ. Cả người cũng bắt đầu run lên.
- Đứng im đấy.
- Tôi lạnh.
Heeseung chưa bao giờ dám làm trái lời tôi nói , cứ đứng đấy mặc kệ tôi ôm ôm.
- Đồ ngốc!
- Mau dùng tay đảo đồ ăn ! Nó sắp cháy rồi.
Điên thật mà. Nói tôi sống cùng anh nên bị phát điên là phải rồi. Hơn hai mươi mấy tuổi đầu mà lúc nào cũng ú ú ớ ớ như trẻ con. Không những thế còn là đứa trẻ phi thường ngốc nghếch nữa chứ.
- A! Bị... bị cháy rồi huuu.
Anh ta ngập ngừng đáp lại tôi.
Tôi dở khóc dở cười nói thêm.
- Tập trung nấu cho tôi.
- Tôi đi tắm.
- Anh mà trễ tôi sẽ thực sự vứt anh một mình ở nhà đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com