28
Trước đêm tôi rời nhà , về lại Seoul cùng Jongseong , tôi có ngồi chuyện trò cùng mẹ về đoạn tình cảm của tôi.
Mẹ luôn là người ủng hộ tôi hết mực không giống như cha , cha sẽ dứt khoát không cho tôi làm những việc ông cho là sai trái. Nhưng suy cho cùng , họ vẫn là những người yêu thương tôi nhất.
Hôm đấy mẹ nói rất nhiều việc , nói về tiểu hài tử trong bụng tôi , nói về tình yêu của cha mẹ và cũng nói cả về Jongseong.
Cuối cùng bà chỉ khẽ mỉm cười xoa đầu tôi như hồi tôi còn bé rồi nói:
- Nếu yêu được người tử tế thì ráng giữ. Còn yêu nhầm kẻ tệ bạc thì hãy mau chóng rời đi.
- Đời người ngắn ngủi , làm gì cũng lên quyết đoán. Có những chuyện càng dây dưa , bản thân lại càng khổ.
Một đoạn bà lại sờ bụng tôi rồi nói tiếp :
- Có những người không đáng, càng cố nắm giữ lại càng đau lòng.
Tôi hiểu ý bà muốn nói là gì nhưng lại cố gắng tỏ ra ngốc năng, cố nghĩ những lời đấy mẹ tôi không phải đang nói đến Jongseong.
Càng cố giữ càng đau lòng ư? Nhưng con không đủ vững vàng để buông tay em ấy ra nữa rồi. Dù là em ấy đối xử tệ bạc hay luôn tìm cách làm con đau khổ thì sự thật vẫn vậy.
Sự thật là con đã quá thương em ấy rồi.
Mấy ngày gần đây , tiết trời ngày càng lạnh lẽo hơn , cũng mấy ngày rồi không thấy tia nắng ấm áp nào của mặt trời rọi xuống nhân gian. Cả một tuần trời mấy bóng cây trước nhà đều bị tuyết trắng bao phủ đến kín mít , không còn lấy một sức sống nào cả.
Đi đến đâu đâu cũng là một sắc trắng buồn tan tác , đau thương.
Dù sắc trời có xấu đến như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn ấm áp lạ thường. Dạo gần đây người kia như biến thành một người khác vậy. Cậu ấy chiếu cố tôi phi thường phi thường tốt. Sợ tôi bị đau , sợ tôi thương tổn ,... Jongseong đột nhiên trở thành kẻ sợ rất nhiều thứ trong cuộc đời này.
Có phải hay không là vì tôi?
- Chắc không phải rồi...
Tôi cười tự giễu bản thân mình một cái rồi khẽ xoa bụng lớn. Hài tử lại ở trong đây được thêm một tháng nữa rồi. Có vẻ đây là một nhóc con rất hiếu động , ngày ngày luôn ở trong đây nghịch ngợm , chơi đùa cùng Jongseong.
Ngày trước tôi có thể cố chấp một chút , chịu đựng hai người họ vui vẻ cùng nhau nô đùa. Nhưng mấy ngay nay chẳng hiểu sao eo có phần đau quá , đau đến nỗi ngồi một chút liền không vững nổi , chỉ còn cách mệt mỏi đặt mình xuống giường rồi tự đấm đấm phía sau lưng.
Ngày hôm nay bầu trời đã xuất hiện vài điểm nắng nhỏ , nhạt nhòa chốn sau vài đám mây. Cuối cùng cũng có một ngày ấm áp dừng bên hiên nhà.
- Tít... tít...
Điện thoại đột nhiên rung lên vài cái báo hiệu có tin nhắn gửi tới.
Là tin nhắn của Jongseong gửi cho tôi. Nội dung là muốn tôi đến khách sạn X , hình như có việc gì đó xảy ra rồi thì phải.
Tôi thắc mắc , không phải chúng ta đang ở cùng một nhà hay sao? Hà cớ gì phải rách việc đến vậy chứ?
Nghĩ rồi lại thôi , dù sao cũng là ý của cậu ấy , tôi nên nhanh chóng đến điểm hẹn thôi. Nếu không người kia sẽ rất nhanh tức giận...
Tôi mặc áo khoác lớn rồi đeo khẩu trang kín mặt , thời tiết này mà bị cảm mạo nữa thì rất lâu khỏi a...
Gọi một chiếc taxi , chưa đầy 15 phút đã đặt chân được đến điểm hẹn.
- Số phòng 128... 128.. a.. là đây.
Tôi mở cửa phòng rồi bước vào , lạ thật đây là một phòng không cài mật khẩu bảo hộ.
- Jongseong...?
Tôi treo chiếc áo khóc to xụ lên cây quần áo ở trước cửa rồi tiến vào phòng.
- Jongseong..?
Tôi gọi thêm một câu nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại.
- Heeseung hyung..?
Trong phòng không phải là Jongseong mà là Sim Jaeyoon đang ngồi trên ghế nhỏ.
- Sao lại là cậu?
- Sao lại là anh?
Hai người chúng tôi ngơ ngác rồi cùng một lúc bật lên một câu hỏi.
- Jongseong hẹn em đến đây.
- Anh cũng nhận được tin nhắn như vậy.
- Lạ thật...
Jaeyoon chống cằm suy nghĩ.
- Nếu tin nhắn kia không phải do Jongseong gửi thì...
- Heeseung hyung chúng ta mau rời khỏi đây nhanh lên.
Jaeyoon vừa nói vừa nắm lấy tay tội kéo ra khỏi phòng. Nhưng lúc này , có người đã đẩy cửa đi vào.
- Jong.. Jongseong...
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Jongseong đã kéo lấy cổ tay tôi , lôi tôi ra khỏi chỗ của Jaeyoon.
- Này là...
Jaeyoon xoa xoa thái dương , nhìn khuôn mặt cậu ấy , có lẽ cậu ấy đã hiểu mọi chuyện rồi.
- Mẹ nó.. Heeseung.. sao anh dám cũng người khác ở một chỗ?
Jongseong có vẻ đã không kìm nổi tức giận nữa , giơ tay lên muốn giáng cho tôi một cú.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy lại sự dữ tợn này của em ấy.
- Cậu nghĩ mình là cái gì mà dám đánh anh ấy?
Jaeyoon đứng chắn trước mặt tôi rồi giữ lại cánh tay đang giơ lên không trung của Jongseong.
Tại sao mọi việc lại trở lên như vậy chứ? Không phải hôm qua vẫn tốt đẹp hay sao?
- Đừng.. đừng không phải như em nghĩ đâu.
Tôi vội ngăn cản hai người họ , nếu không sẽ xảy ra đánh nhau...
- Anh im miệng.
Jongseong lớn giọng nói , trên mặt Jaeyoon , không lương tay mà đánh xuống một cái.
Đứa nhỏ kia bị Jongseong lao vào đánh đến say sẩm mặt mày , ngã nhào xuống đất.
- Em đang làm gì? Mau dừng tay.
Tôi vội kéo lấy tay Jongseong, muốn ngăn cậu ấy lại. Nhưng có điều sức lực của tôi sao có thể đọ được với cậu ấy chứ. Ngay lập tức liền bị cậu ấy vung tay đẩy ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
- Cả anh nữa... sao anh dám...
Người kia tức giận đến nỗi mắt đỏ au , nhìn về hướng tôi. Ánh mắt này làm tôi ớn lạnh cả sống lưng.
- Sao lại ra ngoài?
- Vì sao không nghe lời tôi?
- Mẹ nó. Anh mau mở mồm ra trả lời đi.
Cậu ấy cứ thế dồn dập hỏi tôi , rồi bất chợt cầm lấy cái ghế bên cạnh.
- Là do cái chân này không nghe lời phải không?
- Park Jongseong, tên điên này.
Jaeyoon tiến đến muốn cản cậu ta lại , nhưng có lẽ Jongseong đã mất hết lí trí rồi.
Giơ cái ghế lên, nét mặt không mảy may hiện một chút do dự nào , mạnh bạo giáng xuống chân tôi.
- A....!
Tôi đau đến mức tiếng hét cũng không thể thoát khỏi cổ họng.
Chân không hiểu sao không chịu nhúc nhích nữa , huyết cũng bắt đầu chảy ra , thấm ướt một mảnh quần.
Tôi đau đến mơ hồ.
Thì ra là vậy , vẫn là vậy. Tôi ở trong lòng người kia luôn là kẻ phản diện đáng chết. Thì ra em chưa bao giờ đặt một chút niềm tin nào vào tôi.
Jongseong phải làm sao với em bây giờ?
Tôi cả đời này không mong sẽ tìm được một ai đó yêu mình thật mãnh liệt. Chỉ mong rằng sẽ gặp được một người đủ tốt , biết trân trọng tình yêu giữa hai chúng tôi.
Kiểu như , không phải không rời xa, mà là bên nhau bình yên quá nên không ai muốn rời đi.
Chuyện tình yêu tốt nhất cứ bình dị và giản đơn. Nhưng tiếc rằng tôi không tìm thấy những thứ này ở Jongseong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com