Người yêu cũ
Người yêu cũ của tôi đăng một bức ảnh khoe cơ bụng lên mạng, tôi lạnh lùng lướt qua, không thèm thả tim.
Chưa đầy một lúc sau, anh ta nhắn tin riêng:
【Xem xong cơ bụng của tôi mà không biết bấm like à?】
Tôi đáp lại, cứng miệng: 【Không xem, bớt tự luyến đi.】
【Ồ, nhưng tôi cài đặt chỉ mình em xem thôi.】
【Hệ thống báo đã xem hơn ba trăm lần, tỷ lệ xem hết 100%.】
???
Chết tiệt!
Editor: Bắp cải đáng yêu
Người yêu cũ của tôi đăng một bức ảnh khoe cơ bụng lên mạng, tôi lạnh lùng lướt qua, không thèm thả tim.
Chưa đầy một lúc sau, anh ta nhắn tin riêng:
【Xem xong cơ bụng của tôi mà không biết bấm like à?】
Tôi đáp lại, cứng miệng: 【Không xem, bớt tự luyến đi.】
[Ồ, nhưng tôi cài đặt chỉ mình em xem thôi.
【Hệ thống báo đã xem hơn ba trăm lần, tỷ lệ xem hết 100%.】
???
Chết tiệt!
1
Tối thứ Sáu, tôi nằm trên giường ký túc xá, lướt video ngắn.
Phải nói rằng, thuật toán đúng là hiểu tôi quá.
Cứ nửa đêm, không video ma quái thì cũng chân dài, hoặc mấy anh chàng "thánh thiện".
Làm đầu óc người ta cứ mơ mơ màng màng.
Đang lướt rất hăng, tự nhiên nền tảng đề xuất cho tôi một video ở khu vực lân cận.
Trong video, một anh chàng đẹp trai đang quay mình trước gương.
Điện thoại che mất mặt, nhìn không rõ, nhưng anh ta mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Có vẻ vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt.
Tôi trơ mắt nhìn một giọt nước chảy từ từ dọc theo cơ bụng anh ta.
Xoạt một cái.
Hai mắt tôi sáng rực.
Không phải tự nhiên mà người ta nói đàn ông mặc quần xám cũng như phụ nữ mặc quần tất đen.
Hiệu ứng thị giác đỉnh cao luôn.
Tôi lau nước miếng, định bấm theo dõi ngay anh chàng này.
Nhưng khi vừa nhìn thấy tên tài khoản, tôi đứng hình.
Có cảm giác giống như thấy Lâm Đại Ngọc đi xe máy phát sáng vậy.
Khốn thật, sao lại là gã người yêu cũ xui xẻo của tôi - Giang Trạch?
Hắn từng ghét cay ghét đắng khi tôi xem mấy thứ mờ ám, giờ lại tự mình đi khoe cơ bụng?
Đúng là chó hai tiêu chuẩn!
Tôi lập tức định bẩm báo cáo hắn vì không biết xấu hổ, nhưng tay lại dừng lại một cách kỳ quái.
Chậc.
Trai đẹp thì đầy, cơ bụng sáu múi cũng không hiếm.
Nhưng đẹp trai đến mức như người yêu cũ của tôi, còn có thể chuẩn thế này thì đúng là hiếm có khó tìm.
Hồi đó tôi cũng bị mê mệt Giang Trạch đến mức mất lý trí.
Ban đầu rón rén theo đuổi, sau đó bạo dạn hơn.
Không ngờ hắn đồng ý khá nhanh.
Từ đó tôi bước lên con đường yêu đương đầy xấu hổ.
Ngọt ngào, thật sự rất ngọt ngào.
Khách sạn gần trường còn làm riêng cho hai đứa tôi một chiếc thẻ VIP.
Nhưng tính cách hai đứa đúng là không ai nhường ai.
Hắn thì lười biếng, bất cần, tính khó chịu.
Còn tôi thì bướng bỉnh, chẳng biết nhún nhường.
Cứ cãi nhau suốt vì mấy chuyện nhỏ nhặt.
Dù cuối cùng cũng làm lành, nhưng lâu dần tình cảm cũng bị bào mòn.
Tuần trước, lại cãi nhau vì chuyện vặt, tôi thẳng thừng đòi chia tay.
Hắn nhìn tôi một lúc, mặt cứng đờ, rồi quay lưng đi thẳng.
Tôi lạnh lùng không níu kéo.
Ai ngờ chưa đầy ba phút sau, hắn đã hối hận, cực kỳ hối hận.
Nhưng không dám quay lại tìm tôi, chỉ biết lặng lẽ khóc thầm.
Nhìn thấy cơ bụng của anh ta, tôi thật sự thèm chảy nước miếng.
Không nhịn được, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Đến mức điện thoại cầm nóng cả tay.
Để tránh bị phát hiện tôi đang lén lút xem, tôi cố tình không thả tim.
Giả vờ cao ngạo, như đi trên băng mỏng.
Nhưng ngay khi tôi định xem lại một lần nữa, tin nhắn từ Giang Trạch bất ngờ hiện lên.
【Xem cơ bụng của tôi xong không biết bấm like à?】
2
Tôi bật dậy khỏi giường, hoảng hốt.
Chết tiệt, sao anh ta biết tôi đã xem?
Hoảng thì hoảng, nhưng tôi vẫn giả vờ cứng miệng:
【Không xem, bớt tự luyến đi.
【Anh nghĩ mình đủ đẳng cấp để tôi xem à?】
Giang Trạch chậm rãi đáp lại:
【Thật sao?]
【Nhưng video này tôi chỉ cài đặt cho mình em xem thôi, nghĩa là ngoài em ra không ai có thể thấy.
[Mà thật kỳ lạ, hệ thống báo đã xem hơn ba trăm lần, hoàn thành 100%.
【Chu Văn, em nói xem, tại sao lại thế nhỉ?】
Tôi cầm điện thoại, mặt lúc đó lúc xanh, xanh rồi lại đó.
Cảm giác ngón chân đã bắt đầu "đào" ra một căn biệt thự sang trọng dưới đất.
Sai lầm rồi!
Tôi đã rơi vào bẫy của cái tên khốn này!
Tôi tức giận!
Nhưng tôi, Chu Văn, một người phụ nữ kiên cường, sao có thể dễ dàng nhân thua?
Người có thể chết, nhưng miệng thì phải cứng.
【Được thôi, tôi thừa nhận đã xem. Chủ yếu vì xem video của anh có thể kiếm xu.
【Xem vài lần, vừa đủ đổi được ba đồng. Lần sau nhớ làm video dài hơn, tôi kiếm thêm xu.]
【?】
Giang Trạch gửi một dấu hỏi chết người.
Qua màn hình, tôi gần như có thể tưởng tượng được cảnh anh ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm mà cười lạnh.
【Chu Văn, tôi trong mắt em chỉ đáng giá ba đồng?】
Nhìn kìa.
Anh ta gấp, anh ta tức rồi.
Tôi ngay lập tức phản công:
【Chứ anh nghĩ sao?
【Nhưng cũng đừng buồn, cố gắng lần sau dài hơn chút, có khi đủ đổi 4 đồng, tôi sẽ mua được một cốc trà chanh.】
Giang Trạch chắc tức đến phát điên, không thèm nhắn lại nữa.
Tôi đắc ý mở video cơ bụng của anh ta, lại xem thêm hai trăm lần.
Xoạt.
Nhớ cảm giác và nhiệt độ đó.
Nhớ anh ấy nữa.
3
Thực ra tôi hiểu ý đồ của Giang Trạch khi cài đặt video chỉ mình tôi xem.
Tôi không ngây thơ đến thế.
Anh ta chỉ muốn tìm cớ làm lành thôi.
Thế nên hôm sau tan học, tôi đi thẳng ra sân bóng tìm anh ta.
Tôi cũng muốn cho anh ta một cơ hội, mong anh ta đừng quá vô tâm.
Không ngoài dự đoán, giờ đó Giang Trạch đang chơi bóng cùng bạn bè.
Vẻ đẹp trai đầy sức sống của anh ta khiến một nhóm fan nữ vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài.
Tôi tìm một chỗ trống, lười biếng nhìn anh ta.
Nhìn anh ta ném bóng chính xác, nhìn anh ta kéo áo lau mồ hôi, nhìn anh ta bước ra rìa sân nhận chai nước từ một cô gái xinh đẹp.
Chắc sân bóng hơi ồn, hai người nói chuyện sát lại gần nhau.
Từ góc của tôi nhìn, trông hơi thân mật.
Nam thanh nữ tú, đúng là một bức tranh đẹp.
?
PREV NEXT
Tôi bóp vỡ lon trà chanh trong tay, khiến người qua đường giật bắn.
Tôi lịch sự xin lỗi, sau đó ném vỏ lon vào thùng rác.
Không quay đầu, rời đi thẳng.
Chó khóc thì người biết.
Người khóc thì ai hay?
Nỗi buồn của tôi lần này, đúng là chỉ riêng tôi biết.
4
Tôi đau đớn chặn mọi cách liên lạc với Giang Trạch.
Kể cả trên mạng xã hội.
Chỉ có điều, video cơ bụng mà tôi xem đến mức "mòn" vẫn được lén lưu lại.
Để dành khi đêm khuya emo, làm chút tinh thần nuôi sống nỗi cô đơn.
Tôi lau nước mắt, ép bản thân đi ngủ, không nghĩ về tên đàn ông khốn nạn đó nữa.
Nhưng emo quá, lại không ngủ được.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là mấy câu thơ.
Chắc người có học như tôi thường hay thế.
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang."
Đang mơ màng nghĩ linh tinh, một cuộc gọi lạ bất ngờ đến.
Thấy mấy đứa trong phòng vẫn chưa ngủ, tôi mới nhấc máy.
“Tiểu Văn! Mau đến dỗ Giang Trạch đi!"
Tiếng hét xé lòng của Đại Tráng - bạn cùng phòng của Giang Trạch -vang lên.
“Liên quan gì tôi? Có cỗ thì gọi, không thì thôi, cúp đây."
“Đừng mà! Cậu ta uống say rồi, đang ôm cột đèn khóc như chó dưới ký túc xá nam, kêu cậu không cần cậu ấy nữa, sống chết không chịu về phòng."
“Giờ ký túc chưa đóng cửa, Tiểu Văn, cậu có thể đến khuyên cậu ta được không?"
“Không thì mất mặt lắm, dù sao Giang Trạch cũng là gương mặt đại diện của trường A chúng ta."
Tôi xoay người, bình thản.
"Không đi."
“Bảo cậu ta tìm người đẹp khác mà dỗ, không liên quan gì đến tôi."
Đại Tráng định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại có vẻ bị ai đó giật mất.
Tiếng của Giang Trạch truyền ra từ loa.
Có vẻ anh ta thực sự uống khá nhiều, giọng khàn và lẫn lộn.
"Chu Văn, anh muốn ôm em."
Tôi đáp lại bằng giọng châm chọc.
“Để cô em gái hôm nay mang nước cho anh ôm đi."
"Anh muốn hôn em."
Tôi tiếp tục đâm thọc.
“Để cô em gái hôm nay mang nước cho anh hôn đi."
"Nếu không có, thì tự cầm giày vả vào miệng mình, bớt thèm."
NEXT
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ đã nhận ra điều gì.
“Hóa ra em đã đến tìm anh rồi à, sao không đến đưa nước cho anh?"
"Anh luôn đợi em."
“Với cả em chặn anh rồi, thật sự không cần anh nữa sao?"
Nói thật, Giang Trạch nói giọng đầy uất ức như vậy, nghe cứ như đang làm nũng.
Khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.
Tôi cũng chẳng ngoại lệ.
“Chứ hôm nay không phải đã có em gái đưa nước cho anh rồi sao?"
“Lúc chơi bóng à..."
Tên say kia hồi tưởng lại, nghiêm túc nói.
“Từ lúc em không đưa nước cho anh nữa, anh phải cùng bạn mua cả thùng nước."
"Em gái đó là Đại Tráng gọi đến để canh nước, không thì luôn có thẳng trộm."
Bên cạnh, Đại Tráng hét lên.
“Đúng vậy, Tiểu Văn, Thanh Thanh là em gái kết nghĩa của tôi, cậu đừng hiểu lầm."
Giang Trạch dù đáng ghét, nhưng anh ta không bao giờ thèm nói dối tôi cùng bạn bè mình.
Tôi bối rối, sờ mũi, hiểu ra mình đã hiểu lầm rồi.
“Được rồi, về phòng đi, đừng làm loạn giữa đêm nữa."
“Vậy anh có thể ra khỏi danh sách chặn không?"
"Miễn cưỡng đồng ý."
"Vậy chúng ta có thể làm lành không?"
"Cái đó để tôi nghĩ đã.”
Nói thế thôi, nhưng khóe miệng tôi chẳng giấu nổi nụ cười.
Anh ta đã nhún nhường thế rồi, tôi cũng không muốn làm cao nữa.
Chỉ là nghĩ đến những vấn đề giữa chúng tôi, tôi vẫn muốn nói rõ với anh.
Nếu không chẳng mấy chốc lại cãi vã, chia tay.
Cứ lặp đi lặp lại thế này, ai cũng mệt mỏi.
Đợi đến lúc mệt mỏi thật sự, thì chẳng còn cứu vẫn được nữa.
Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tôi cố nói uyển chuyển.
"Quan trọng là xem biểu hiện của anh. Anh hiểu chứ?"
Chỉ nghe tiếng hít thở bên kia dừng lại một nhịp.
“Được, vậy em xuống đây đi, anh đến ngay."
“Xuống làm gì?"
Tôi thắc mắc.
“Cùng thức đêm, để anh thể hiện tốt với em."
???
Tôi nói không phải kiểu biểu hiện đó mà!?
Mặt tôi nóng bừng.
5
Cuối cùng tôi vẫn xuống.
Không còn cách nào, tôi đúng là tham lam.
À không, sai rồi.
Tôi chỉ lo anh ta uống say không khỏe, nên đặc biệt đến chăm sóc.
Người đẹp lòng tốt thôi.
Nói với mấy đứa cùng phòng không cần chờ cửa, tôi lập tức nhận được một loạt ánh mắt trêu chọc.
“Tôi đã bảo cậu và Giang Trạch không qua nổi một tuần là quay lại mà."
NEXT
“Trời ơi, khi nào mới đến lượt tôi có mối tình ngọt ngào thế này!"
Tôi cười toe: "Còn chưa làm lành hoàn toàn đâu."
Một đứa hình như nghĩ ra gì đó, ngập ngừng nói với tôi.
“Tiểu Văn, gần đây tôi thấy bên cạnh Giang Trạch hay có một em gái."
“Trông khá xinh, có chút giống cậu."
Tôi gật đầu, biết cô ấy nói đến Thanh Thanh.
Giang Trạch luôn giữ khoảng cách với các cô gái khác, không vượt quá giới hạn.
Nên tôi chẳng bận tâm.
Cô bạn cũng không nói gì thêm.
Thu dọn xong đồ, tôi xuống nhanh như chớp, phát hiện Giang Trạch đã ở đó.
Anh ta đứng lười biếng, thấy tôi liền mắt sáng rực.
Lập tức bước tới định ôm hôn.
Tôi nhanh tay dùng hai ngón tay bóp miệng anh ta lại, nghiêm mặt.
“Ngậm miệng!"
“Đừng làm bậy! Tôi là người đứng đắn đấy nhé!"
Giang Trạch không vui: “Sao lại không cho anh hôn?"
"Chúng ta còn chưa làm lành, anh hôn tôi thì tính là gì?"
Anh ta cười lạnh:
"Được thôi, Chu Văn, nếu không muốn anh hôn thì làm ơn bỏ tay ra khỏi cơ bụng của anh được không?"
"Khụ khụ..."
“Xin lỗi, thói quen rồi. Yên tâm, trước khi làm lành tôi tuyệt đối không giở trò đâu.
“Đến đây chỉ vì sợ anh uống say nửa đêm tự nghẹn chết nên đến chăm sóc. Tôi người đẹp lòng tốt, anh nên cảm kích đi."
Tôi vội vàng rụt tay lại, mạnh miệng phản bác.
Đúng là nghiệp chướng, vừa nhìn thấy anh ta liền không kìm được mà muốn sờ.
“Thật không?
"Anh không tin đâu."
"Tin hay không thì tùy, nhanh lên, đi thôi."
Mặt tôi đỏ bừng, quay đầu đi thẳng.
Không nhìn thấy khóe môi của Giang Trạch nhếch lên, như thể đang âm mưu gì đó.
6
Trên đường đến khách sạn, Giang Trạch ngoan ngoãn vô cùng.
Ngoan đến mức lạnh nhạt luôn.
Bình thường khi đi cùng anh ta, không khí xung quanh mờ ám đến mức nếu quẹt que thử thai vào cũng hiện hai vạch.
Hôm nay thái độ này làm tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng đã nói rồi, tôi nhịn.
Làm thủ tục xong, tôi cúi đầu lục lọi đồ trong túi, đồng thời dặn dò nghiêm túc:
"Anh đi tắm đi, rửa bớt mùi rượu, đừng tắm lâu quá, không thì đau đầu đấy."
"Biết rồi."
Giang Trạch đáp, rồi vang lên tiếng sột soạt.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, suýt nữa thì chảy máu mũi ngay tại chỗ.
Tên khốn này đang đứng trước mặt tôi, thản nhiên cởi đồ.
Không che không đậy, đúng nghĩa kích thích thị giác.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, lắp bắp: “Anh làm gì đấy?"
Anh ta đáp tỉnh bơ: "Cởi đồ tầm chứ gì, em muốn tầm chung không?"
“Biến đi, bớt giở trò, không tắm thì tôi đi về."
Thấy tôi bắt đầu cáu, Giang Trạch đành ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Đáng chết thật, không thể không than phiền, giờ khách sạn thiết kế chẳng có chút liêm sỉ nào.
Phòng tắm toàn dùng kính mờ.
Giang Trạch vừa vào, cái cảm giác mờ ảo ấy còn kích thích hơn cả xem trần trụi.
Bờ vai rộng, eo thon, chân dài.
Chỉ cần anh ta khẽ hất tóc, tôi đã thấy mũi nóng ran.
Sờ thử.
Toàn là máu mũi.
7
Giang Trạch vừa bước ra, chỉ khoác khăn trên vai, tôi suýt nữa lại phun máu lần nữa.
Tôi run rẩy nói: "Mặc áo vào đi, đừng khiêu khích nữa."
Anh ta liếc tôi một cái.
"Sao thế?"
"Anh bình thường vẫn ngủ thế này mà, em chẳng lạ gì đúng không?"
Đúng là tôi biết, còn rất thích nữa.
Thấy là muốn lao đến ôm luôn.
Nhưng bây giờ tôi phải giữ hình tượng.
Tôi đau lòng quay đi chỗ khác.
“Thôi, muốn ngủ thế nào thì ngủ, sao cho thoải mái là được.
“Ngủ đi, nhớ tắt đèn.
“Nếu đêm không khỏe thì gọi tôi, còn lại cứ coi tôi chết rồi đi."
Nói xong, tôi kéo chăn trùm kín mặt, không cho anh ta thấy vẻ mặt mê trai của tôi.
Giang Trạch không nói gì thêm, tắt đèn ngay lập tức.
Rồi tôi cảm thấy đệm bên cạnh lún xuống một chút.
Theo bản năng, tôi suýt lăn vào lòng anh ta như những đêm trước.
Nhưng lại cố gắng dừng lại.
Nhin.
Chưa làm lành mà.
Thấy tôi không động tĩnh, Giang Trạch cũng im lặng.
Nhưng mùi rượu còn sót lại hòa cùng mùi sữa tắm của khách sạn cứ liên tục kích thích mũi tôi.
Khiến tôi không tài nào ngủ được, đầu óc toàn mấy hình ảnh không trong sáng.
Xin nhấn mạnh.
Những suy nghĩ đen tối trong đầu tôi hoàn toàn không liên quan đến tôi.
Tôi tôn trọng suy nghĩ của não mình.
Tôi vẫn là một cô gái trong sáng, coi mấy chuyện xấu xa như rác rưởi.
Vì thế, lát nữa tôi chỉ định lén sờ một chút cho đỡ thèm, anh ta chắc không để ý đâu.
Đợi đến khi hơi thở của Giang Trạch đều đều, có vẻ đã ngủ, tôi liền nhè nhẹ đưa tay qua.
Thử chọc một cái.
"Giang Trạch, anh ngủ chưa?"
Không có tiếng trả lời.
Tôi mạnh dạn tăng thêm chút lực, sờ thêm một cái.
"Giang Trạch?"
Vẫn không đáp, còn khe khẽ ngáy.
Hả?
“Sao anh lại có cái tật xấu ngáy ngủ này nhỉ?"
Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi thêm, nhận ra anh ta đã ngủ say, tôi mạnh dạn hơn.
Cảm giác lâu ngày gặp lại này thực sự khiến người ta mất cả lý trí.
A~ muốn chơi trốn tìm trong cơ bụng của anh! Muốn trượt cầu trên sống mũi của anh!
Sờ xong rồi tôi lại không kìm được mà ghé lại định hôn anh.
Nhưng đầu anh nghiêng sang một bên, góc độ này không tiện hạ môi xuống.
Muốn chỉnh lại đầu anh, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc.
Đang nghĩ thôi bỏ đi thì bỗng thấy Giang Trạch lẩm bẩm một tiếng, khẽ động đậy đầu.
Khuôn mặt anh ta liền hiện ra ngay trước mắt.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!
Tôi lập tức chớp lấy cơ hội, hôn một cái “chụt”, không nhịn được lại hôn thêm một cái.
Rồi mới lén lút cuộn vào lòng anh, nhắm mắt lại.
Trong lòng âm thầm quyết định sáng mai sẽ dậy trước anh năm phút.
Như vậy anh sẽ không phát hiện được.
Tôi hạnh phúc lên kế hoạch.
Nhưng trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Rồi má tôi bị hôn lại hai cái, và cái ôm càng siết chặt hơn.
Hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tôi bực bội động đậy mí mắt, quay đầu chui vào lòng người bên cạnh, định dùng cơ ngực anh ta để chặn tiếng ồn.
“Ồn chết đi được."
Lúc này, có người nhấc điện thoại của tôi lên, giọng khàn khàn vì ngái ngủ.
"Không mua nhà, không mua xe, không đăng ký gói cước, không học thêm.
"Còn gọi quảng cáo nữa tôi vứt tro cốt các người đấy."
Căn phòng trở nên yên lặng.
Tôi hài lòng định ngủ thêm một chút.
Nhưng ngay sau đó, tôi bỗng ý thức được điều gì đó.
Khoan đã?!
Người bên cạnh tôi là...
Tôi mở bừng mắt, kinh hãi.
Chỉ thấy mình đang bám chặt lấy người yêu cũ, chân còn gác lên eo anh ta một cách cực kỳ mờ ám.
Thật không biết xấu hổ!
Tôi cứng đờ cổ ngẩng lên, thấy Giang Trạch đang nhìn tôi, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
"Chu Văn, chuyện này là sao đây?"
Tôi vội vàng rời khỏi anh ta, giọng vừa mạnh miệng vừa không thuyết phục nổi ai.
“Chỉ ôm chút thôi, đừng suy nghĩ nhiều."
“Thật không?"
Giang Trạch uể oải ngáp một cái.
“Nhưng mà môi của anh hơi sưng. Tối qua em lén hôn anh đúng không?"
"Anh bị muỗi đốt đấy."
Ánh mắt anh ta dừng trên môi tôi.
“Vậy môi em cũng bị muỗi đốt sao?"
“Xin lỗi, tôi bị nhiệt miệng, không thấy tối qua tôi còn chảy cả máu mũi sao?"
Tôi cứng miệng chối.
Sợ anh hỏi thêm, tôi vội vàng nhảy xuống giường thay đồ.
“Tôi có lớp sáng, đi trước đây.”
Giang Trạch gọi tôi lại, giọng mang chút buồn bã.
"Chu Văn, hôm qua em nói làm lành, là thật sao?"
“Thật mà.”
Ánh mắt anh nhìn tôi đăm đăm, đầy vẻ không tin tưởng và tổn thương.
Như thể nếu tôi không nói rõ ràng, sẽ mất anh mãi mãi.
Làm tôi vừa áy náy vừa đau lòng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định nói thật.
"Giang Trạch, thực ra tôi cũng không muốn chia tay với anh.
"Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn nên nói rõ với anh thì hơn, không thì quá bất công với anh.
“Thực ra mẹ anh đã tìm gặp tôi, ngay trước ngày chúng ta chia tay."
Nói xong, mặt Giang Trạch bồng trầm xuống.
9
Ngoài những chuyện vặt vãnh, lý do chính khiến tôi chia tay với Giang Trạch là mẹ anh ta.
Tuần trước, bà đã đến gặp tôi.
Tôi biết gia đình anh giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến mức ấy.
Nhìn lại chiếc áo thun giá 66 tệ (bao gồm cả phí ship) của mình, rồi nhìn chiếc vòng tay ngọc tím giá 66 vạn tệ của mẹ anh.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rõ ràng tôi và Giang Trạch là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Hôm đó, bà rất lịch sự, bảo chỉ đến xem cô bạn gái mà Giang Trạch chọn như thế nào.
Nhưng trong lời nói ẩn ý lại muốn nhắc tôi một sự thật.
Tôi chẳng thể mang lại điều gì cho anh cả.
Tình yêu không thể làm no bụng, nhưng tiền thì có thể.
Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp, Giang Trạch sẽ đính hôn với một cô gái môn đăng hộ đối.
Khoảng cách ấy khiến tôi nghẹt thở.
Người ta nói đời có lúc hợp tan, còn tôi thì phải chấp nhận làm nền trong cuộc đời của anh ấy.
Tôi là nhân vật phụ, còn anh chắc chắn là nam chính trong câu chuyện của mình.
Quay lại định nói chuyện rõ ràng với Giang Trạch, nhưng lại thấy anh đang chơi bóng rổ.
Đầy sức sống, phóng khoáng tự do.
Thực sự là tôi chẳng hợp với anh ấy chút nào.
Đây cũng là lý do khi anh và tôi yêu nhau, người ngoài đều không hiểu nổi.
Ai cũng nghĩ rằng anh không thật sự thích tôi.
Họ cho rằng anh chỉ thấy tôi đẹp kiểu "bình hoa di động, tính cách lại hài hước ngốc nghếch, nên cảm thấy thú vị, muốn chơi bời thôi.
Thậm chí chính tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Bởi vì Giang Trạch dường như chưa bao giờ nói lý do anh thích tôi.
Hồi đó tôi chỉ theo đuổi anh có hai ngày, thế mà anh đã đồng ý rồi.
Yêu đương thì mỗi lần gặp nhau đều là hôn hít, ôm ấp, rồi lại kéo nhau đi thuê phòng.
Nói ngắn gọn, anh chỉ muốn ngủ với tôi.
Không hề có chút tình yêu trong sáng nào, toàn một màu vàng chói lọi.
Tôi giả vờ như không biết, cố gắng duy trì sự bình thản bề ngo
Cho đến khi mẹ của anh đến gặp, cho tôi một cái tát thật đau.
Tôi giả vờ như không biết, cố gắng duy trì sự bình thản bề ngoài.
Cho đến khi mẹ của anh đến gặp, cho tôi một cái tát thật đau.
Đánh thức tôi.
Cũng làm tôi tự ti.
Khiến tôi nhận ra có thể anh thực sự chỉ muốn đùa giỡn với tôi mà thôi.
Nếu kết cục của chúng tôi chắc chắn là đau khổ, thà cắt đứt sớm còn hơn.
Vậy là tôi mượn cớ một chuyện nhỏ nhặt để đề nghị chia tay.
Vừa đau đớn, vừa bất lực.
10
Biết mẹ mình từng đến gặp tôi, hôm đó Giang Trạch liền lạnh mặt trở về nhà.
Tôi hoảng hốt.
Anh về đối chất như thế, liệu mẹ anh có nghĩ rằng tôi đang chia rẽ mối quan hệ của hai người không?
Nếu thế thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này còn chưa bắt đầu đã đi vào ngõ cụt rồi.
Nghĩ đến đây tôi càng lo hơn.
Tôi vội vàng kéo Giang Trạch ra khỏi danh sách chặn, nhằn bảo anh hãy nói chuyện tử tế với mẹ mình.
Anh đáp "được."
Nhưng tôi vẫn lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.
Ba ngày sau, để chào đón thành viên mới vào câu lạc bộ thiên văn, chủ tịch đã tổ chức một buổi cắm trại ngoài trời.
Vì điểm học phần nên tôi không thể không đi.
Giang Trạch cũng là thành viên, nhưng tôi nghĩ hôm nay anh sẽ không đến.
Haizz, thật nhớ anh.
Lên xe trong tâm trạng uể oải, không ngờ tôi lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở hàng ghế cuối.
Có vẻ cảm nhận được ánh nhìn đầy kinh ngạc của tôi, Giang Trạch lười biếng ngẩng mắt nhìn tôi.
Trông y hệt một con hồ ly đực gian manh.
Tôi vội vàng ngồi xuống bên cạnh, hỏi đầy hy vọng.
"Anh đến đây làm gì? Em còn tưởng hôm nay anh không đi chứ?"
“Không phải em bảo anh phải thể hiện sao? Không dính lấy em nhiều hơn thì anh thể hiện thế nào được?"
Tôi khựng lại.
"Ý em là chuyện anh về nhà..."
Giang Trạch nghịch nghịch bàn tay tôi đặt trên đùi anh, cười khẽ.
"Căng thẳng gì thế?"
"Anh chỉ về nói chuyện rõ ràng với mẹ về chuyện của tụi mình, tiện giải tỏa khúc mắc trong lòng bà."
"Khúc mắc gì cơ?"
Giang Trạch hạ giọng giải thích:
"Em chắc cũng nhận ra anh với mẹ anh không thân lắm đúng không?"
"Ừm..."
Đúng thật.
Bình thường Giang Trạch cũng gọi điện, gọi video cho mẹ, nhưng nói vài câu cụt lún là cúp.
Không giống tôi, mỗi lần gọi cho ba mẹ thì từ chuyện quốc tế đến chuyện tám nhám ở trường đều nói cả buổi không chán.
Nhiều lần anh nói anh rất ghen tị với không khí gia đình của tôi.
Anh thở dài.
“Thực ra mẹ anh cũng rất đáng thương. Bà cưới ba anh qua sự sắp đặt giữa hai gia đình.
“Ba anh thì là một kẻ tệ bạc, khi anh còn nhỏ thường xuyên ngoại tình.
“Chỉ riêng mấy cô thư ký mà ông ta qua lại là đã đủ để lập thành một tiểu đội. Mẹ anh chịu đựng vì lợi ích hợp tác giữa hai nhà quan trọng hơn.
"Cho đến khi ba anh nhúng tay vào chuyện với cô lao công trong công ty, còn đòi ly hôn để cưới cô ta.
“Người bình thường đều nhìn ra cô lao công chỉ vì tiền mới dụ dỗ ba anh.
"Nhưng ba anh không nghe, cứ khăng khăng làm loạn. Thậm chí dung túng để cô ta chế giễu mẹ anh, khiến mẹ anh ốm nặng, tinh thần không ổn định.
“Sau cùng ông nội anh phải ra mặt, đuổi cô lao công đi, bắt ba anh sang châu Phi ở vài năm.
“Cả nhà mới tạm yên ổn, nhưng mẹ anh từ đó cũng sinh ra tâm lý bài xích với những người không cùng tầng lớp.
“Vậy nên bà hơi có thành kiến với những người không cùng gia cảnh, nhưng lần này anh đã nói rõ với bà rằng em không phải kiểu người như thể.
“Không thì cái áo 66 tệ của em anh đã vứt đi từ lâu rồi."
Những lời này của Giang Trạch làm tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Mẹ anh dạo này sức khỏe không tốt, không đến được, nên nhờ anh gửi lời xin lỗi đến em. Em đừng giận bà nhé."
“Đương nhiên là không rồi."
Tôi có thể thấy mẹ anh cũng là một người đáng thương.
Gặp phải người chồng tồi như vậy, bà cũng không có cách nào khác.
Tôi thở dài.
Giang Trạch nâng tay vuốt mặt tôi, nghiêm túc nói:
“Vậy, Chu Văn, bây giờ chúng ta có thể làm lành chưa?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Đương nhiên là được.
"Giang Trạch, em chưa từng muốn chia tay với anh một chút nào."
“Em là người anh thích nhất."
"Vậy thì tốt."
Giang Trạch hài lòng cười, cúi xuống định hôn tôi, tôi ngượng ngùng ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay giây sau, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói mềm mại yếu đuối.
“Chị ơi, em hơi say xe, chị có thể đổi chỗ với em không?"
Tôi quay đầu lại.
Thấy cô bé "giao nước" đang đứng ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi và Giang Trạch.
Cô ấy tên gì nhỉ?
À, Thanh Thanh.
Cùng màu với trà xanh.
Thì ra cô ấy cũng là thành viên mới của câu lạc bộ lần này.
12
Tôi còn chưa kịp làm gì, Giang Trạch đã mở lời trước.
Bị cắt ngang nụ hôn khiến anh hơi khó chịu, vẻ mặt không mấy thân thiện.
"Say xe?"
Cô bé giao nước đặt tay lên ngực, gật đầu tỏ ra đáng thương.
“Dạ vâng, em chóng mặt, buồn nôn, khó chịu quá.
"Em muốn đổi chỗ với chị ạ, không biết chị có đồng ý không?"
Tôi khẽ cười lạnh.
Đồng ý cái nỗi gì.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người say xe mà lại muốn ngồi xuống cuối xe như vậy.
Mùi trà xanh xộc thẳng vào mặt tôi.
Giang Trạch ngước mắt nhìn cô bé một cái.
“Được, tôi thay cô ấy đồng ý. Cô ngồi đi."
?
Tôi sững người, không tin nổi quay sang nhìn Giang Trạch.
Trời ơi, cái đồ đàn ông tồi tệ này!
Vừa nãy còn muốn làm lành, muốn hôn tôi, thế mà giờ lại đối xử với tôi như thế chỉ vì một ấm trà xanh?
Thanh Thanh cũng không ngờ Giang Trạch lại đồng ý nhanh như vậy, niềm vui trên mặt cô ấy suýt nữa thì không giấu được.
Cô ta cắn môi, e thẹn nói: "Cảm ơn anh."
Giang Trạch gật đầu, sau đó đứng dậy.
Rồi kéo tôi – đang đầy tức giận - đứng lên.
Tôi càng ngơ ngác hơn.
Trong ánh mắt mơ hồ của tôi, chỉ thấy Giang Trạch từ tốn nói:
“Vậy cô cứ ngồi đây một mình đi nhé."
Khi Giang Trạch dẫn tôi tìm chỗ khác để ngồi, tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Quay đầu nhìn Thanh Thanh, thấy mặt cô ấy cứng đơ, vẻ bối rối đầy khó chịu.
Đứng không xong, ngồi cũng chẳng được.
Những người xung quanh nghe rõ toàn bộ câu chuyện đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt cười nhạo, thích thú.
8.
Khả năng “bắt trà xanh" của Giang Trạch đúng là tăng hạng rồi.
Không cần nói bậy cũng có thể đánh thẳng vào mặt người khác.
Tôi cảm thấy vô cùng hả hê.
“Đúng là đáng thương thật."
“Đáng thương chỗ nào? Chẳng lẽ em thật sự muốn anh ngồi cùng người khác?"
Giang Trạch liếc tôi một cái đầy lạnh lùng.
Tôi cười cợt phủ nhận ngay.
“Tất nhiên là không, chỉ là tò mò thôi, anh với cô ấy thân lắm hả?"
“Chỉ là quen sơ thôi. Hôm trước anh có nói, cô ấy là em gái kết nghĩa của Đại Tráng, ngoài ra anh chẳng quan tâm."
"Đại Tráng thích cô ấy à?"
“Hình như thế, nên lần trước mới nhờ cô ấy canh nước giúp, ai ngờ lại bị em bắt gặp.
"Anh nói trước luôn, anh và cô ấy thậm chí còn không kết bạn WeChat."
Lời Giang Trạch khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ biểu cảm căng thẳng của tôi quá rõ ràng, Giang Trạch nhướng mày như nhận ra điều gì đó.
Anh dùng tay nâng cầm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào anh.
"Chu Văn, ngoài lý do mẹ anh, em còn lý do nào khác khi đòi chia tay không?"
Tôi chớp mắt, không biết phải giải thích thế nào.
Cảm giác nếu giờ tôi thốt ra câu “Em nghĩ anh chỉ muốn ngủ với em," thì anh sẽ xử lý tôi ngay tại đây.
Thấy tôi không trả lời, vẻ mặt Giang Trạch lạnh đi vài phần.
Bàn tay nâng cằm tôi trượt lên, đổi thành véo má tôi, giọng không mấy cảm xúc.
"Quả nhiên là còn lý do khác.
“Nói chung, có chuyện gì em cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết.
"Chỉ cần em đừng đòi chia tay với anh."
Giọng anh khi nói, trong mắt anh, đều chứa đầy cảm xúc không thể giả vờ.
Thẳng thần, rõ ràng, mạnh mẽ.
Tôi ngẩn người.
Rồi nhận ra một sự thật không thể tin nổi.
Đó là...
Giang Trạch hình như thật sự thích tôi, chứ không phải chỉ muốn đùa giỡn.
Tôi không nhịn được, trực tiếp hỏi:
“Thế tại sao anh cứ muốn mở phòng với em?
“Em thấy các cặp đôi khác yêu nhau toàn kiểu trong sáng lắm."
Giang Trạch nhướn mày.
“Người khác thế nào, anh không quan tâm, vì họ không giống tụi mình.
"Nếu em thích kiểu trong sáng, anh cũng làm được.
"Chỉ là anh thích em, nên tự nhiên sẽ có cảm giác muốn gần gũi
"Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn sống cùng nhau, giờ làm trước thì..."
"Khoan đã."
Anh đột nhiên ngừng lại, nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Chu Văn, em nói vậy, đừng nói em luôn nghĩ anh chỉ muốn làm mấy chuyện không đứng đần với em mà không thích em thật lòng nhé?"
Tôi lập tức thấy da đầu tê rần.
Trời ạ, đôi khi bạn trai quá thông minh cũng không phải điều tốt.
Vì chỉ qua vài câu nói vu vơ, anh ta có thể nhanh chóng suy luận ra nguyên nhân, kết quả.
Rồi nghiêm túc và đáng sợ đến mức muốn giáo huấn bạn.
Ánh mắt lạnh lùng đó làm tôi có cảm giác trong vòng ba cây số không còn gì mọc nổi.
Tôi lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn cách vội vàng làm nũng xin lỗi.
"Lỗi của em, em sai rồi, hiểu lầm anh thôi."
"Hừ."
Giang Trạch vì trên xe đông người nên không trách thêm.
Anh nghiêm túc nói:
"Không quan trọng lý do gì, là lỗi của anh khiến em lo được lo mất.
"Về sau anh sẽ cho em đủ cảm giác an toàn."
Tim tôi lập tức cảm thấy ấm áp, căng tràn hạnh phúc.
Mọi nỗi buồn, bất an đều tan biến, chỉ còn lại những bong bóng hạnh phúc đầy ắp, nổ lách tách trong lòng.
13
Có lẽ sợ tôi thiếu cảm giác an toàn, sau khi đến khu cắm trại, Giang Trạch cứ dính lấy tôi.
Người quen, người không quen cũng đều hiểu rằng chúng tôi đã làm lành.
Ai nấy đều trêu chọc.
Chỉ có Thanh Thanh là lén lút lườm tôi mấy lần.
Ánh mắt vừa oán hận, vừa tính toán, sợ người khác không nhận ra cô ta đang nghĩ gì.
Tôi chẳng thèm để ý, vì tôi còn đang nghĩ một vấn đề quan trọng hơn.
Tối nay ngủ thế nào đây?
Chúng tôi đã làm lành, lại mở lòng với nhau rồi.
Nếu tối nay tôi không ngủ cùng lều với anh, anh chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi.
Nhưng nếu ngủ chung, tôi sợ sáng mai dậy không nổi vì đau lưng.
Lý trí và cảm xúc đấu đá nhau trong đầu tôi cả buổi, cuối cùng tôi quyết định ngủ cùng lều với anh.
Sao nào?
Tôi thừa nhận, tôi đúng là mê trai.
Bạn trai tôi là một anh chàng siêu đẹp trai, cơ bụng tám múi, cơ hông tuyệt đỉnh.
Anh còn bảo thích tôi, không muốn chia tay. Làm sao mà cưỡng lại được?
Tôi không cưỡng lại nổi.
Vậy nên đây là phản ứng hoàn toàn tự nhiên thôi.
Thêm nữa, anh còn nói sau này muốn cưới tôi, thì việc này tôi còn lý do gì để từ chối chứ?
Tóm lại, tôi chính là một người si mê Giang Trạch không lối thoát!
Sau khi tự thuyết phục mình thành công, tôi ôm chăn của câu lạc bộ phát, quay đầu đi giúp Giang Trạch dựng lều.
Nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Thanh không biết từ lúc nào đã lẻn đến bên cạnh anh.
Cô ta đang làm nũng đầy vẻ đáng yêu.
Tôi đứng khựng lại, chọn không bước tới xem trò vui.
"Anh ơi, em không biết dựng lều, anh giúp em được không?"
Giang Trạch thậm chí không nhìn cô ta, giọng mang theo chút chế nhạo.
“Em biết đọc không?"
"Biết a."
“Biết thì không đọc được hướng dẫn à?"
Nụ cười của Thanh Thanh khựng lại, rồi cô ta lại làm bộ đáng thương.
“Em đọc hiểu các bước, nhưng em không đủ sức để dựng lều.
"Haizz, chắc tại em nặng quá, 90 cân mà vẫn không đủ sức dựng nổi."
Lần này, Giang Trạch ngẩng lên nhìn cô ta, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới.
Rồi buông một câu:
“Đúng là nên giảm cân, cố gắng xuống còn cả người cả hộp là 5 cân nhé."
14
Giang Trạch lúc này như vừa phá phong ấn độc miệng, không chút chần chữ mà "đánh" người khác, chẳng để lại chút mặt mũi nào.
Mặt Thanh Thanh thoắt cái méo xệch.
"Anh ơi, anh nói chuyện vui tính thật đấy."
“Muốn nghe chuyện vui hơn nữa không?"
"Có ạ!"
"À, cút đi."
Giang Trạch nói với giọng lạnh nhạt.
“Trước đây em là bạn của bạn cùng phòng anh, nên anh nể mặt mà bỏ qua.
"Sau này thì đừng mong anh nể nữa."
Thanh Thanh cười gượng hai tiếng, sau đó lại lí nhí nói mấy câu làm nũng rồi vội vàng tìm có rời đi.
Nhưng trước khi đi, cô ta liếc thấy tôi, không quên ném cho tôi một cái lườm cay độc.
Tôi không do dự, trả lại cô ta một ngón giữa.
Chị đây đâu có nhường nhịn ai?
Nhìn bóng lưng cô ta bước vào khu rừng nhỏ gần đó, tôi cười khẩy một tiếng, lặng lẽ đi theo.
Dù Thanh Thanh chẳng phải loại quan trọng gì, nhưng cứ vo ve trước mặt Giang Trạch như ruồi thế này thì không được.
Phải xử lý thôi.
Dám gây chuyện với tôi thì coi như tự tìm đường cụt.
Khi tôi đi dạo về, Giang Trạch đã dựng xong lều.
Tôi thoải mái ném túi đồ vào bên trong lều.
Anh nhìn tôi một cái, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt tối lại.
“Đột nhiên thấy nên dựng lều ở chỗ nào ít người hơn."
Mặt tôi nóng bừng.
Trời đất, cái đồ đàn ông không biết xấu hổ.
Nhưng tôi thích.
Một lúc sau, cả câu lạc bộ tụ lại để ăn tối.
Giang Trạch hầu như không ăn, ánh mắt cứ dán chặt vào tôi.
Trực giác bảo tôi, anh đang rất muốn hôn tôi ngay bây giờ.
Nhưng vì xung quanh có quá nhiều người, anh chỉ biết nắm tay tôi, nghịch nghịch đầy mờ ám và sốt ruột.
Thế nên tôi mới hay nghĩ anh chỉ muốn đùa giỡn thôi, ai ở hoàn cảnh này mà không nghĩ vậy chứ?
Ăn xong, chủ tịch ép mọi người ngồi lại chơi trò chơi để “nâng thần tập thể."
Ăn xong, chủ tịch ép mọi người ngồi lại chơi trò chơi để "nâng cao tinh thần tập thể."
Trò chơi lần này là "Thật lòng hay Thách," ai thua phải uống rượu.
Ban đầu tôi không định tham gia, nhưng bất chợt nghĩ ra gì đó thú vị nên hứng khởi nhập cuộc.
Giang Trạch tất nhiên đi theo tôi.
Vừa ngồi xuống, Thanh Thanh đã ngay lập tức dán mắt vào anh.
Nhưng Giang Trạch chỉ ôm lấy tôi, thì thầm mấy câu với tôi.
Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.
Vì đông người, mọi người dùng cách "chuyền hoa theo nhịp trống" để chọn người thua.
Không ngờ, người thua đầu tiên lại là Giang Trạch.
15
“Thật lòng đi."
Thanh Thanh lập tức nói chen vào:
“Anh ơi, nói ba khuyết điểm của bạn gái anh đi.
“Phải là khuyết điểm thật sự nhé."
Câu hỏi của cô ta mang đầy ác ý, không thèm che giấu chút nào.
Giang Trạch chẳng nghĩ nhiều, trả lời ngay:
“Cần anh, đá anh khi ngủ, cướp chăn của anh.
"Đủ rồi, ba cái.”
Khi nói, vẻ mặt anh dịu dàng mà thoải mái, không giống như khuyết điểm.
Khi nói, vẻ mặt anh dịu dàng mà thoải mái, không giống như đang kể khuyết điểm.
Ngược lại, trông như đang công khai khoe với cả thế giới rằng:
Tụi tôi yêu nhau lắm. Tụi tôi ngủ chung. Tụi tôi rất ổn.
Làm một người mặt dày như tôi cũng thấy hơi xấu hổ.
Tôi vừa kề sát vào Giang Trạch đã khiến anh không nhịn được, hôn tôi một cái trước mặt mọi người.
Ngay lập tức, các thành viên khác liền nhao nhao lên, trêu chọc ầm ĩ như về thời nguyên thủy.
Chỉ có Thanh Thanh cười mà như không cười.
Chắc cô ta vẫn đang nghĩ cách chia rẽ đây.
Nhưng không ngờ ở vòng tiếp theo, người thua lại là Thanh Thanh.
Cô ta cười duyên nói:
"Em chọn thật lòng."
Tôi cười nhạt, hỏi ngay:
"Em gái à, lúc nãy em với cậu nam sinh kia làm gì trong rừng thế?"
Vừa dứt câu, sắc mặt mấy người xung quanh lập tức thay đổi.
Thanh Thanh cứng đờ, vội vàng trả lời:
“Không làm gì cả ạ, em chỉ giúp anh Trương Bằng nhặt ít củi thôi. Tối nay mọi người còn tổ chức đốt lửa trại mà."
“Thật không? Nhưng chị lại thấy hai người đang hôn nhau đấy."
"Chị đừng có nói bậy!"
Thanh Thanh lập tức phủ nhận, quay đầu nhìn chủ tịch câu lạ đã hơi sầm mặt lại.
Thanh Thanh lập tức phủ nhận, quay đầu nhìn chủ tịch câu lạc bộ, người đã hơi sầm mặt lại.
“Chủ tịch, chị yên tâm, em chỉ đi nhặt củi với anh Trương Bằng thôi.
“Chị Chu Văn đang bịa chuyện vì em quen anh Giang Trạch."
Trương Bằng cũng vội vàng lắc đầu.
"Em yêu, tin anh đi, anh với em gái này không có gì hết!"
Chủ tịch không ngốc.
Dù bình thường chị ấy hay tỏ vẻ trung lập, nhưng vẫn là người thông minh.
Chị ấy nhìn tôi hỏi:
"Chu Văn, em có bằng chứng không?"
“Trùng hợp là lúc đó em đang chụp ảnh selfie, nên đã vô tình chụp lại được.
“Để em gửi vào nhóm chat câu lạc bộ, mọi người tự xem nhé."
Trò chơi kết thúc tại đây.
Một cuộc chiến đầy kịch tính chính thức bùng nổ.
Khi Giang Trạch kéo tôi về lều ngủ, phía sau đã vang lên tiếng cãi nhau, mắng chửi và cả van xin.
Hừ.
Chắc giờ Thanh Thanh đang bị túm tóc "giáo huấn" rồi.
Tôi biết cô ta chẳng phải kiểu quan trọng gì, nhưng từ lúc lên xe đã để ý cô ta không ngừng thả thính hết người này đến người kia.
Các cô gái thì rõ như ban ngày, còn đám con trai lại bị cái vẻ r đó che mắt.
Cô ta cứ thế mà tiếp cận Giang Trạch trước mặt tôi?
Các cô gái thì rõ như ban ngày, còn đám con trai lại bị cái vẻ dễ thương đó che mắt.
Cô ta cứ thế mà tiếp cận Giang Trạch trước mặt tôi?
Tôi và Giang Trạch tuyệt đối không để yên.
16
Sáng hôm sau, khi tôi lết ra khỏi lều trong trạng thái lưng đau nhức, một thành viên nói với tôi rằng chủ tịch đã đuổi cả Thanh Thanh lẫn bạn trai cô ta ra khỏi câu lạc bộ ngay trong đêm.
Còn điểm thành tích của họ, học kỳ này khỏi nghĩ.
Nghe vậy, tôi chỉ ừ một tiếng rồi cũng không quan tâm thêm.
Cùng lúc đó, Đại Tráng nghe tin, ngây người.
Ngay sau đó, anh ta giận dữ xóa Thanh Thanh khỏi danh bạ.
Rồi kéo tôi và Giang Trạch đi uống rượu giải sầu.
“Tôi đúng là nhìn nhầm người rồi!
“Tưởng cô ta là kiểu ngây thơ thanh khiết, ai ngờ lại là loại trà xanh đen tâm!
"Tôi khinh! Cô ta còn suýt làm hai người chia tay nữa!
"Hôm nay tôi mời! Xem như xin lỗi hai người!"
Đại Tráng hối lỗi, uống rượu như nước, vừa uống vừa cảm thán về đời người.
"Haizz, mấy người không hiểu đâu, tình yêu sét đánh đẹp lắm.
"À mà không đúng, Giang Trạch thì chắc hiểu."
Tôi tò mò hỏi:
"Sao anh ấy lại hiểu?"
Đại Tráng cười, giải thích:
"Vì Giang Trạch với cậu là tình yêu sét đánh mà."
Tôi ngơ ngác chớp mắt.
Đại Tráng bật cười lớn.
“Trời ạ, Giang Trạch, cậu chưa bao giờ kể với Chu Vẫn chuyện này à?!"
Rồi anh ta đập bàn, phấn khích kể lại.
“Hồi năm nhất, Chu Văn, khi cậu đứng trên sân khấu làm đại diện sinh viên, cậu biết đã thu hút bao nhiêu chàng trai không?
“Kể cả anh bạn Giang Trạch của tôi cũng không ngoại lệ.
“Thế là cậu ta giả vờ tình cờ gặp cậu, rồi âm thầm tiếp cận, thả thính, đúng kiểu hồ ly gian xảo.
“Không ngờ cậu lại là người tấn công trước, khiến cậu ta vui đến mức tối đó rửa hết tất cả đôi tất trong ký túc."
Nói rồi, anh ta thở dài:
“Đến giờ tôi vẫn thấy đống tất đó còn vương mùi 'chua ngọt của mối tình này."
Giang Trạch lạnh lùng đáp:
“Đấy là mùi hôi chân của cậu, uống rượu đi."
“Ờ, biết rồi.”
Đại Tráng ngoan ngoãn uống tiếp, vẫn buồn bã nhớ đến "đóa sen trắng đen lòng" vừa rời đi.
Tôi nhìn Giang Trạch, vẫn không thể tin được.
Tôi cứ nghĩ mình là người chủ động theo đuổi anh, sau đó an sinh tình cảm.
Tôi cứ nghĩ mình là người chủ động theo đuổi anh, sau đó anh mới nảy sinh tình cảm.
Không ngờ anh lại là người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn âm mưu từ lâu.
“Tại sao anh không nói cho em biết?"
“Anh đã nói là anh thích em, nhưng em không tin, còn nghĩ anh là gã tồi.”
Tôi xúc động, ôm lấy anh, nước mắt rơm rớm.
"Tin rồi! Tin rồi!"
Giang Trạch hôn lên má tôi, cười:
"Ngốc thật.”
"Hu hu, thì ra anh thích em nhiều như vậy."
“Thích gì, là yêu em."
Giữa không khí náo nhiệt của quán nướng, giọng anh nhẹ nhàng mà kiên định.
Đại Tráng không nhịn được, gỗ bát:
“Ê, vẫn có người sống ở đây đấy nhé, hai người chú ý chút đi.
"Ơ? Gì cơ? Sao lại vội vã bỏ đi thế?
"Khoan đã, Giang Trạch, tối nay tôi không cần giữ cửa cho cậu nữa đúng không?!"
(Kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com