Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23. Giam cầm Triệu Viễn Châu


Tại đại sảnh của Tập Yêu Ty, không khí vốn yên tĩnh nay ngập tràn căng thẳng. Trác Dực Thần và Văn Tiêu đứng đối diện nhau, ánh mắt đầy áp lực.

Triệu Viễn Châu ngồi trên ghế, giữa hai người, cảm nhận được bầu không khí đang trở nên nặng nề, không khỏi cảm thấy khó xử.

Văn Tiêu khoanh tay trước ngực, giọng nói không còn nhẹ nhàng như thường ngày, thay vào đó là sự khó chịu rõ rệt:

“Trác Dực Thần, con không nghĩ rằng con đã quá quan tâm đến Triệu Viễn Châu sao? Hắn hiện tại đang dần khôi phục, có ta ở bên cạnh chăm sóc, không cần con lúc nào cũng theo dõi hắn như vậy.”
Trác Dực Thần cười nhạt, nhưng ánh mắt sắc bén như dao:

“Văn Tiêu, ta đã luôn ở đây giúp đỡ hắn. Ta không cần người dạy ta phải quan tâm đến hắn thế nào. Nếu có ai cần tự kiểm điểm, có lẽ chính là người.”
Văn Tiêu nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo:

“Ta chỉ đang cố gắng bảo vệ tình cảm của mình. Con nghĩ rằng ta không nhận ra ý định của con sao? Trác Dực Thần, ta biết con không chỉ coi hắn như bạn bè. Đừng giả bộ như ngươi chỉ đang làm tròn trách nhiệm.”

Triệu Viễn Châu cảm thấy không ổn, liền lên tiếng, cố gắng hòa giải:

“Văn Tiêu, Trác Dực Thần không có ý gì xấu. Chúng ta đều là bằng hữu, không cần phải làm lớn chuyện như vậy.”

Nhưng lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa.
Văn Tiêu quay sang Triệu Viễn Châu, giọng nói không giấu được sự chua chát:

“Viễn Châu, huynh luôn như vậy. Huynh luôn bao dung và không nhận ra ai thực sự tốt với huynh. Ta đã ở đây mỗi ngày, ở bên cạnh chăm sóc huynh, nhưng ánh mắt huynh lúc nào cũng hướng đến người khác.”

Trác Dực Thần nhíu mày, tiến một bước về phía trước:

“Văn Tiêu, người không có quyền nói như vậy. Nếu Viễn Châu không chọn người, đó không phải lỗi của ai khác. Người muốn trách thì trách bản thân người chưa đủ tốt để làm hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc.”

Lời nói của Trác Dực Thần như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của Văn Tiêu. Nàng siết chặt tay, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường:

“Con nghĩ con giỏi hơn ta sao? Ngươi cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài nhìn, không dám thẳng thắn nói ra tình cảm của mình. Đừng vờ vịt ở đây!”

Không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, đến mức Triệu Viễn Châu phải đứng dậy, bước giữa họ, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn:

“Đủ rồi! Cả hai ngươi đều đang làm ta mệt mỏi. Ta không muốn trở thành lý do cho sự tranh cãi của các ngươi. Nếu các ngươi thực sự quan tâm đến ta, vậy thì dừng lại đi!”

Cả Trác Dực Thần và Văn Tiêu đều sững người trước lời nói của Triệu Viễn Châu. Sự khó xử hiện rõ trong mắt họ, nhưng cả hai không ai chịu nhường bước.

Trác Dực Thần:

“Triệu Viễn Châu, ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Nhưng nếu ngươi cảm thấy sự hiện diện của ta làm phiền ngươi, ta xin lỗi”

Văn Tiêu:

“Viễn Châu, ta không cần gì hơn ngoài việc thấy ngươi vui vẻ. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu rằng tình cảm của ta không phải thứ để ngươi phớt lờ.”

Triệu Viễn Châu nhìn hai người, trái tim nặng trĩu. Hắn thở dài, quay lưng bước ra ngoài mà không nói thêm một lời nào.

Bên trong đại sảnh, Văn Tiêu và Trác Dực Thần chỉ biết đứng lặng, cả hai đều mang theo cảm giác mất mát và bất lực.

Triệu Viễn Châu đứng ngoài hành lang tĩnh lặng, bóng đêm bao phủ lấy căn phòng nhỏ nơi Bạch Cửu đang ở. Cánh cửa khẽ hé, ánh sáng mờ nhạt từ bên trong hắt ra.

Từ khoảng cách đó, hắn nghe thấy giọng nói của Bạch Cửu và Anh Lỗi, dường như đang thảo luận điều gì đó quan trọng.

“Ly Luân thật sự đã xóa đi ký ức của Triệu Viễn Châu...” Giọng của Anh Lỗi trầm xuống, mang theo chút bất mãn.

“Nhưng y không thể thoát khỏi cảm xúc trong lòng. Đau khổ như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy xót sao?”

“Ta biết chứ” Bạch Cửu đáp, giọng điềm tĩnh nhưng chất chứa sự bất lực. “Nhưng đây là lựa chọn của y. Chúng ta không thể làm trái ý y. Ly Luân đã chịu quá nhiều tổn thương, tất cả những gì y muốn là Triệu Viễn Châu có một cuộc sống bình yên.”

Triệu Viễn Châu, đứng phía ngoài, lặng người. Khi nghe tới tên Ly Luân hắn không có cảm giác gì chỉ tò mò vì sao hắn lại xóa đi kí ức của mình.

Hắn đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Bạch Cửu và Anh Lỗi.

“Ta muốn nghe rõ hơn. Các ngươi vừa nói gì về Ly Luân?” Giọng của hắn đầy áp lực, không cho phép ai né tránh.

Bạch Cửu giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đối diện với ánh mắt của Triệu Viễn Châu. “Ngươi nghe được rồi, phải không? Ly Luân đã xóa đi ký ức của ngươi về y. Đó là quyết định của y, không phải của chúng ta.”

Triệu Viễn Châu bước đến gần hơn, ánh mắt đầy sự quyết liệt.

“Nếu ngươi biết, vậy ngươi cũng phải biết cách khôi phục lại ký ức cho ta. Bạch Cửu, ngươi không thể đứng yên nhìn ta sống trong mớ hỗn loạn này sao!, kí ức của ta dựa vào đâu mà hắn lựa chọn thay ta, dù đau khổ hay vui vẻ thì đó cũng thuộc về bản thân ta”

Bạch Cửu lắc đầu, giọng điệu kiên quyết nhưng mang theo sự đau lòng.

“Triệu Viễn Châu, ta không thể giúp ngươi. Mà ta cũng không biết cách, dù biết cũng không giúp ngươi. Ly Luân đã đau khổ suốt hàng trăm năm qua, y đã chọn cách rời xa ngươi để ngươi có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Ngươi thật sự muốn kéo y trở lại vòng đau khổ sao?”

Triệu Viễn Châu sững người, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng lên ngọn lửa quyết tâm.

“Y quyết định xóa ký ức của ta, nhưng y không có quyền quyết định thay cảm xúc của ta. Nếu y đau khổ, ta cũng không muốn bình yên. Bạch Cửu, nếu ngươi thật sự xem Ly Luân là người quan trọng, thì ngươi không nên ép y phải trốn chạy như vậy.”

Bạch Cửu nhìn Triệu Viễn Châu, trong lòng dâng lên cảm giác mâu thuẫn. Anh Lỗi đứng bên cạnh, ngập ngừng định nói điều gì đó nhưng lại bị Bạch Cửu ngăn lại bằng ánh mắt.

“Triệu Viễn Châu” Bạch Cửu thở dài, giọng điệu như cầu xin.

“Tha cho Ly Luân đi. Hãy để y rời xa mọi thứ, sống một cuộc đời mà y mong muốn. Đó mới là cách tốt nhất để giúp y.”

Triệu Viễn Châu cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy chua xót. “Sống cuộc đời mà y mong muốn? Vậy các ngươi có chắc rằng y đang hạnh phúc không? Hay là y chỉ đang tự đày đọa bản thân mình?”

Bạch Cửu không đáp, chỉ quay mặt đi, tránh ánh mắt của Triệu Viễn Châu.

“Hãy nhớ lời ta” Triệu Viễn Châu nói, giọng trầm xuống nhưng đầy cương quyết.

“Ta sẽ không dừng lại. Dù phải làm gì, ta cũng sẽ tìm lại tất cả. Nếu Ly Luân muốn trốn, ta sẽ kéo y trở lại. Y có thể trốn tránh cả thế giới, nhưng y không thể trốn tránh được ta.”

Nói xong, hắn quay người rời khỏi, để lại Bạch Cửu và Anh Lỗi đứng đó trong sự im lặng nặng nề.
Bạch Cửu nhìn theo bóng lưng của Triệu Viễn Châu, lòng không ngừng trăn trở.

“Ly Luân, ngươi rốt cuộc có thật sự muốn quên đi tất cả không? Triệu Viễn Châu... hắn không phải kẻ dễ dàng từ bỏ.”

“Tiểu Cửu ngăn Triệu Viễn Châu lại đi, hắn không thể gặp Ly Luân một lần nữa” Anh Lỗi căn thẳng nói, cứ dây dưa như vậy.

Bạch Cửu khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ trầm ngâm nhưng cũng đầy bất lực.

“Anh Lỗi, ngươi nghĩ ta có thể ngăn được Triệu Viễn Châu sao? Hắn quyết tâm như vậy, dù chúng ta làm gì cũng không thể cản nổi. Nếu cứ ép hắn, e rằng mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.”

Anh Lỗi bước tới, đặt tay lên vai Bạch Cửu, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng:

“Tiểu Cửu, ngươi không hiểu đâu. Nếu Triệu Viễn Châu tìm được Ly Luân, mọi thứ sẽ vỡ nát. Ly Luân không chịu nổi đâu, ngươi biết rõ điều đó mà!”

Bạch Cửu nhìn sâu vào mắt Anh Lỗi, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định:

“Ta hiểu, nhưng ta cũng hiểu Triệu Viễn Châu. Hắn không phải kẻ dễ dàng bị thuyết phục bằng lời nói. Dù chúng ta có cố gắng thế nào, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để đến được với Ly Luân. Nếu cứ trốn tránh mãi, kết quả chỉ càng làm tổn thương cả hai bên.”

Anh Lỗi siết chặt tay, giọng nói tràn đầy khẩn thiết:

“Vậy chúng ta phải làm sao? Ngươi định để mặc mọi chuyện sao? Lỡ như... lỡ như Ly Luân vì chuyện này mà suy sụp thì sao? Ngươi không lo lắng cho y à?”

Bạch Cửu thở dài, đôi mắt như nhuốm một màn sương:

“Ta lo chứ, nhưng Triệu Viễn Châu nói đúng. Chúng ta không có quyền quyết định thay cho họ. Ly Luân đã trốn chạy suốt hàng trăm năm, ngươi không thấy sao? Y không thật sự sống, mà chỉ đang tồn tại. Nếu Triệu Viễn Châu có thể kéo y ra khỏi bóng tối, có lẽ đây là cơ hội duy nhất.”

Anh Lỗi định phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Cửu, hắn chỉ có thể thở dài, lùi lại vài bước.

“Được rồi, nhưng ta sẽ không ngồi yên nhìn mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu Triệu Viễn Châu thực sự tìm đến Ly Luân, ta sẽ can thiệp. Dù phải làm gì, ta cũng sẽ bảo vệ Ly Luân!”

Bạch Cửu gật đầu nhẹ, nhưng không nói thêm gì. Trong lòng y, mọi suy nghĩ như rối tung, nhưng y biết rõ, có những chuyện không thể cản được.
________________________________________

Triệu Viễn Châu rời khỏi căn phòng, bước đi dứt khoát trong màn đêm. Hắn nắm chặt tay, trái tim như bùng cháy với quyết tâm. Trong đầu hắn, hình ảnh của Ly Luân càng lúc càng rõ rệt.

“Ly Luân...” Hắn lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên ngọn lửa không thể dập tắt. “Ngươi có thể trốn tránh ký ức, nhưng ta sẽ không để ngươi trốn tránh ta.”

Khi bước qua hành lang tối tăm, hắn chợt dừng lại. Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén như dao.

“Triệu Viễn Châu.”

Là Trác Dực Thần. Hắn đứng đó, khoanh tay, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

“Ngươi định đi đâu vào giờ này?” Trác Dực Thần hỏi, giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

Triệu Viễn Châu không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào Trác Dực Thần, ánh mắt lạnh lùng.

“Đây không phải chuyện của ngươi. Đừng xen vào.”
Trác Dực Thần nhíu mày, tiến lên một bước, chắn đường Triệu Viễn Châu:

“Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang làm gì sao? Ngươi đang tự hủy hoại mình. Ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn yêu lực, nhưng lại muốn lao đầu vào chuyện không có hồi kết. Ngươi không nghĩ đến hậu quả à?”

Triệu Viễn Châu bật cười nhạt, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Hậu quả? Ta không quan tâm. Nếu không làm rõ mọi chuyện, ta mới là kẻ sống không bằng chết. Trác Dực Thần, ngươi không thể hiểu được đâu.”

“Ta không hiểu?” Trác Dực Thần nắm chặt tay, giọng nói bùng lên sự giận dữ.

“Ngươi nghĩ ta không hiểu cảm giác đau khổ sao? Nhưng điều ngươi đang làm chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Ngươi có nghĩ đến Ly Luân không? Nếu y thật sự muốn gặp ngươi, y đã không xóa ký ức của ngươi ngay từ đầu!”

Câu nói của Trác Dực Thần như một lưỡi dao đâm vào trái tim Triệu Viễn Châu, nhưng hắn không lùi bước.

“Ngươi nói đúng, có lẽ y không muốn gặp ta. Nhưng đó là lựa chọn của y, không phải của ta. Nếu y đau khổ, ta cũng không cần sống một cuộc đời yên bình. Nếu y trốn, ta sẽ tìm. Đây là điều duy nhất ta không bao giờ từ bỏ!”

Nói xong, Triệu Viễn Châu đẩy Trác Dực Thần sang một bên, bước đi không quay đầu lại.

Trác Dực Thần đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Triệu Viễn Châu, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên phức tạp.

“Triệu Viễn Châu...” Hắn lẩm bẩm, giọng nói mang theo nỗi bất lực. “Ngươi thật sự không bao giờ biết dừng lại, phải không?”

Trác Dực Thần đứng chắn trước cánh cửa lớn dẫn ra ngoài, ánh mắt kiên quyết nhìn Triệu Viễn Châu. Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, tựa như một cơn bão chuẩn bị ập đến.

“Triệu Viễn Châu” giọng Trác Dực Thần trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm nghị

“Ta không thể để ngươi đi. Gặp lại Ly Luân chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Ngươi nghĩ mình đang giúp y, nhưng thực chất ngươi chỉ làm y thêm đau khổ.”

Triệu Viễn Châu siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy lửa giận.

“Trác Dực Thần, ngươi không hiểu! Đây không chỉ là về ta hay y, mà là về những gì đã bị cướp đi. Ta không thể sống trong mớ ký ức không trọn vẹn này. Nếu ngươi muốn cản ta, thì phải vượt qua ta trước!”

Trác Dực Thần thở dài, ánh mắt thoáng vẻ do dự.

“Ta không muốn đánh nhau với ngươi, Viễn Châu. Nhưng nếu đó là cách duy nhất để ngăn ngươi, ta không ngại thử.”

Lời vừa dứt, Triệu Viễn Châu đã lao đến như một mũi tên. Cả hai nhanh chóng lao vào trận giao đấu, mỗi chiêu thức đều sắc bén, nhưng cũng chứa đầy sự kiểm soát. Trác Dực Thần luôn khéo léo tránh làm Triệu Viễn Châu bị thương, chỉ phòng thủ và tìm cách áp chế hắn.

Triệu Viễn Châu tung một cú đá xoay, nhắm thẳng vào vai Trác Dực Thần. Trác Dực Thần nghiêng người tránh, rồi dùng tay trái đỡ đòn, đồng thời nhẹ nhàng đẩy Triệu Viễn Châu lùi lại một bước.

“Ngươi đang nóng giận” Trác Dực Thần nói, giọng vẫn trầm tĩnh. “Cảm xúc của ngươi không ổn định. Nếu cứ như vậy, ngươi sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.”

“Câm miệng!” Triệu Viễn Châu quát lên, tung tiếp một loạt chiêu mạnh mẽ. “Ngươi nghĩ rằng mình hiểu ta sao? Ngươi không biết gì về những gì ta đã mất, về những gì y đã phải chịu đựng!”

Trác Dực Thần nghiêng người tránh một cú đấm, tay phải khéo léo gạt đi đòn đánh tiếp theo, sau đó khóa tay Triệu Viễn Châu trong một động tác kiềm chế.

“Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu sao?” Trác Dực Thần nói, ánh mắt lộ vẻ đau đớn.

“Ta hiểu hơn ai hết. Ta đã ở bên ngươi từ khi ngươi còn mất phương hướng, từ khi ngươi không biết mình là ai. Nhưng Viễn Châu, không phải lúc nào cứ cố chấp là điều đúng đắn.”

Triệu Viễn Châu vùng vẫy, ánh mắt rực lửa.

“Nếu ngươi thật sự hiểu, thì đừng ngăn ta! Ly Luân đã tự ép mình sống trong bóng tối. Nếu ngươi không giúp ta, thì đừng cản đường ta!”

Trác Dực Thần lặng người trong giây lát. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Viễn Châu thoát khỏi sự khống chế và tung một cú đấm thẳng.

Trác Dực Thần chỉ nghiêng đầu, để cú đấm sượt qua sát má mình, không hề phản kháng.

Cú đánh hụt khiến Triệu Viễn Châu ngạc nhiên. Hắn dừng lại, thở dốc, nhìn Trác Dực Thần với ánh mắt pha lẫn sự giận dữ và bối rối.

“Ngươi…”

Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói chậm rãi nhưng đầy cảm xúc:

“Ta thề sẽ không để ngươi bị thương, kể cả khi ngươi có cố gắng làm tổn thương ta. Nhưng Viễn Châu, hãy suy nghĩ lại. Ngươi đang chạy theo một điều có thể sẽ hủy hoại cả hai người.”

Triệu Viễn Châu siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự mâu thuẫn. Nhưng rồi, hắn hít một hơi sâu, giọng nói lạnh lùng:

“Nếu ngươi không đánh, vậy ngươi không ngăn được ta.”

Hắn quay người, bước qua Trác Dực Thần, để lại người bạn của mình đứng lặng trong sự bất lực. Trác Dực Thần chỉ biết nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

Trác Dực Thần đứng bất động một lúc, ánh mắt dõi theo bóng lưng quyết liệt của Triệu Viễn Châu. Nỗi lo lắng dâng trào trong lòng, nhưng hắn biết nếu để Viễn Châu tiếp tục, hậu quả có thể sẽ không thể cứu vãn.

“Tha lỗi cho ta, Viễn Châu” Trác Dực Thần thì thầm, bàn tay khẽ nắm chặt.

Triệu Viễn Châu vừa bước thêm một bước, chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh từ phía sau đã đánh thẳng vào cổ hắn. Mọi thứ tối sầm lại, Triệu Viễn Châu ngã gục mà không kịp nói một lời.

Trác Dực Thần đỡ lấy cơ thể bất tỉnh của Triệu Viễn Châu, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Hắn thở dài nặng nề, thì thầm như đang tự biện minh:

“Ta không còn lựa chọn nào khác. Đây là cách duy nhất để ngăn ngươi làm tổn thương chính mình… và cả y.”
________________________________________

Triệu Viễn Châu tỉnh dậy trong một căn phòng tối, tĩnh lặng. Xung quanh chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn nhỏ ở góc tường. Hắn nhăn mặt, cảm giác choáng váng vẫn chưa tan hết.

“Trác Dực Thần!” Hắn hét lên, giọng đầy giận dữ khi nhận ra mình đang bị giam cầm.

Từ ngoài cánh cửa, Trác Dực Thần bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau lòng.

“Ngươi tỉnh rồi” hắn nói, giọng trầm lặng.

“Ngươi làm gì vậy?!” Triệu Viễn Châu gầm lên, lao đến cánh cửa, nhưng phát hiện một kết giới vô hình ngăn cản.

“Thả ta ra ngay, Trác Dực Thần! Ngươi nghĩ rằng giam ta lại sẽ giải quyết được gì sao?”

Trác Dực Thần khoanh tay, ánh mắt kiên định.

“Ngươi không chịu nghe lời, Viễn Châu. Ta không thể để ngươi tiếp tục lao đầu vào con đường này. Nó chỉ dẫn đến sự hủy diệt cho ngươi và cả Ly Luân.”

“Ngươi không có quyền quyết định thay ta!” Triệu Viễn Châu hét lớn, đôi mắt đỏ rực vì tức giận.

“Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể cản trở ta? Ngươi không hiểu gì cả!”

“Ngươi không cần phải hiểu ta” Trác Dực Thần đáp, giọng lạnh như băng. “Ta làm điều này vì ngươi, vì ta không muốn mất đi người bạn duy nhất của mình.”

Triệu Viễn Châu đập mạnh vào kết giới, nhưng mỗi cú đập chỉ khiến hắn thêm mệt mỏi. Hắn nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Ngươi nghĩ rằng giữ ta ở đây sẽ thay đổi được gì sao? Sớm muộn ta cũng sẽ thoát ra, và ngươi sẽ phải trả giá vì đã phản bội ta!”

Trác Dực Thần nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nỗi đau, nhưng không nói thêm gì. Hắn xoay người rời đi, cánh cửa đóng lại trong tiếng vang nặng nề, để lại Triệu Viễn Châu một mình trong sự tức giận và bất lực.

Trác Dực Thần giam cầm Triệu Viễn Châu ở một nơi bí mật, không nói cho bất kỳ ai biết, kể cả Văn Tiêu hay những người khác trong Tập Yêu Ty. Hắn mang trong mình nỗi dằn vặt sâu sắc, nhưng tin rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ cả hai.

Mỗi ngày, hắn đến kiểm tra tình trạng của Triệu Viễn Châu, mang thức ăn và thuốc, nhưng luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng. Triệu Viễn Châu không ngừng cố gắng thoát ra, nhưng kết giới mà Trác Dực Thần dựng lên quá vững chắc, khiến hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn mỗi lần Trác Dực Thần rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com