Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42. Cút, ngươi cút khỏi Đại Hoang cho ta (2-H++)

Nhưng hắn không vội vào, mà dùng một ngón tay nhẹ nhàng chạm bên ngoài, bên ngoài đã đỏ ửng do những lần ra vào lúc nãy, hắn kéo hai chân Triệu Viễn Châu dang ra, hắn dùng dây trói hai tay Triệu Viễn Châu lại khiến hắn đứng vững trước những hành động của Ly Luân.

Một ngón tay rồi lại hai ngón tay dò xét bên trong còn nóng rực, lại hút chặt ngón tay Ly Luân không chút thương tiếc, Ly Luân lại cho thêm ngón tay ba vào, lần này Triệu Viễn Châu co rút cả người rên rỉ

"A~~, cho ta...ngươi mau vào....đừng trêu chọc...đừng như vậy a~"

Ly Luân chiều theo ý hắn, đứng dậy đưa xác cự vật vào cửa huyệt nhỏ kia, mạnh mạo đâm vào, hai bàn tay ra sức xoa bốp đầu nhũ hoa đến sưng tấy như muốn rỉ máu, dòng dịch trắng như dòng nước không ngừng từ trên cửa huyệt chạy xuống đùi Triệu Viễn Châu

"Sướng quá..~ A...Ly Luân"

"Triệu Viễn Châu hóa ra ngươi cũng có mặt này, ngươi trước kia bên cạnh những người bạn của ngươi có từng..." Ly Luân vẫn không ngừng thút, giọng điệu lại mang theo sự dò xét.

"Không...lần...cùng ngươi...đầu tiên a~"

Nghe vậy Ly Luân càng hài lòng hơn, hắn vui vẻ khi chính mình là người đầu tiên, nên càng không cho kẻ khác chạm vào, Triệu Viễn Châu ta chỉ yêu Chu Yếm, nhưng ngươi cũng không thể là người khác, bao lần ta đuổi ngươi ngươi không đi, bây giờ dù có chết ngươi cũng chỉ là của ta.

"Ngươi..kẹp..ta cũng thật chặt đấy""Đừng nói..mau đâm vào, mạnh lên"

"Ta chiều ngươi"

Triệu Viễn Châu hưởng thụ cảm giác, bên dưới hắn càng co thắt, tham lam mút chặt lấy cự vật của ly Luân không rời.

Đến khi Ly Luân bắn hết tin dịch vào trong cửa huyệt nhỏ của Triệu Viễn Châu, cả hai đều mệt rã người Ly Luân lau người cho Triệu Viễn Châu, cả hai đều không mảnh vải che thân, chỉ đắp một cái chăn lên, ôm trọn Triệu Viễn Châu vào trong lòng, rồi mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.

Triệu Viễn Châu chìm sâu trong cơn mê mệt, thân thể hắn mềm nhũn, hơi thở yếu ớt. Nhưng trong tâm trí, những hình ảnh đau đớn lại hiện lên rõ ràng, như những vết dao khắc sâu vào trái tim hắn.

Hắn thấy mình quỳ gối giữa cánh đồng hoang vu, gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi cỏ cháy xám xịt. Trước mặt hắn là bóng dáng quen thuộc của Ly Luân, đứng sừng sững, kiên định và xa cách. Gương mặt của y không biểu lộ chút cảm xúc, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng như phủ đầy băng giá.

"Ly Luân!" Triệu Viễn Châu gào lên, giọng nói nghẹn ngào vang vọng trong không gian trống rỗng. Hắn cố gắng bò đến gần, nhưng mỗi bước lại như bị trọng lực đè nén, không tài nào chạm vào y.

"Ta đã làm gì sai? Tại sao lại muốn ta rời đi?"

Hắn run rẩy, nước mắt không kìm được mà trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh giá.
Ly Luân không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, quay người đi, để lại cho hắn một bóng lưng cứng rắn mà lạnh lùng.

"Ta cầu xin ngươi! Ta sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần ngươi cho ta ở lại bên cạnh ngươi!"

Triệu Viễn Châu dồn hết sức lực gào lên, giọng nói đầy tuyệt vọng. Nhưng Ly Luân vẫn không dừng bước, y như một ngọn núi xa vời không thể lay chuyển.

Không còn cách nào khác, Triệu Viễn Châu rút thanh kiếm của mình, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của bầu trời xám xịt.

"Nếu ngươi không để ta ở lại, ta sẽ dùng cái chết để chứng minh lòng ta!"

Hắn đưa mũi kiếm kề lên cổ mình, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt lại kiên định. "Ly Luân, nếu ngươi vẫn không cần ta, thì hãy để máu ta thấm lên nền đất này, nơi ngươi đã từng bước qua!"

Nhưng dù hắn thét gào, dù lưỡi kiếm cắt qua làn da, máu đỏ rỉ xuống, Ly Luân vẫn không ngoảnh lại. Y chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh băng như dao cắt, giọng nói vang lên đều đều, tàn nhẫn đến đáng sợ:

"Triệu Viễn Châu, ngươi không xứng. Ngươi cút khỏi Đại Hoang cho ta. Đừng níu kéo nữa."

Những lời ấy như từng nhát dao cắm sâu vào trái tim Triệu Viễn Châu. Hắn khuỵu xuống, bàn tay buông lỏng, thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra âm thanh khô khốc. Nước mắt hòa cùng máu, nỗi đau lan tràn khắp tâm trí hắn.

Hắn hét lên trong cơn mộng, giật mình tỉnh dậy. Nhưng khi mở mắt, hắn chỉ thấy căn phòng mờ tối và bóng dáng Ly Luân ngồi bên cạnh. Gương mặt y nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn nhìn hắn chăm chú.

"Triệu Viễn Châu, ngươi lại mơ thấy gì?" Ly Luân hỏi, giọng nói trầm thấp đầy nặng nề.

Hắn không trả lời, chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay của Ly Luân, như sợ y lại biến mất. Đôi mắt hắn đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Ly Luân, đừng đuổi ta nữa... Dù chỉ là trong mơ, ta cũng không chịu nổi..."

"Lần này, ta không đuổi ngươi, ngươi cũng không thể rời khỏi đây, Triệu Viễn Châu...ta sẽ giết ngươi, giết cả đám bạn của ngươi"

"Ly Luân, ta thật sự yêu ngươi, ta chưa từng muốn xa ngươi, tin ta. Ta là Chu Yếm của ngươi"

Ly Luân cười nhạt nói, nắm lấy cằm của Triệu Viễn Châu nhìn vào mắt hắn

"Ngươi chỉ cần làm tốt Triệu Viễn Châu của ngươi, Chu Yếm của ta hắn đã chết, đã chết hơn một trăm năm rồi, ngươi mang hình hài của hắn, kí ức của hắn, nhưng ngươi xem yếu đuối, vô dụng mà thôi. Hắn năm xưa cùng ta sánh vai, còn ngươi bây giờ là công cụ của ta mà thôi" Ly Luân liên tục nói ra những câu khiến Triệu Viễn Châu đau lòng, như đâm vào tim của hắn

"Dù ngươi xem ta là ai nhưng trước giờ ta..."

Triệu Viễn Châu đột nhiên ôm đầu, một cơn đau nhói lan tỏa từ thái dương đến tận đáy óc, như hàng ngàn mũi kim cùng lúc đâm vào. Hắn nhắm chặt mắt, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh toát ra, nhỏ từng giọt xuống tấm chăn mềm.

"Triệu Viễn Châu! Ngươi sao thế?" Ly Luân lập tức tiến đến, gương mặt lo lắng. Y đặt tay lên vai hắn, nhưng Triệu Viễn Châu không trả lời, chỉ rên lên đau đớn, như bị cuốn vào cơn bão ký ức.

Trong đầu hắn, những hình ảnh mơ hồ hiện lên, đứt đoạn và rối loạn. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện - Văn Tiêu, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt đầy quan tâm. Giọng nói của nàng vang lên trong tâm trí hắn:

"Viễn Châu, ngươi từng nói ngươi yêu ta. Ngươi đã hứa sẽ bảo vệ ta mãi mãi. Ngươi quên rồi sao?"

Triệu Viễn Châu giật mình, đôi mắt mở to, nhưng vẫn thấy mông lung như chìm trong giấc mộng. Hình ảnh Văn Tiêu tiếp tục ùa về - những lần nàng ở bên cạnh hắn, sự dịu dàng, ân cần của nàng.

"Ta... đã nói thế sao?" Hắn thì thầm, giọng lạc đi.
Ly Luân nghe thấy những lời đó, ánh mắt thoáng lạnh đi, nhưng y không lên tiếng. Bàn tay đang đặt trên vai Triệu Viễn Châu khựng lại, lực đạo hơi siết chặt. "Ngươi nói cái gì?" Giọng y trầm thấp, chất chứa cảm xúc khó diễn tả.

Triệu Viễn Châu không trả lời, cơn đau đầu vẫn quằn quại trong óc. Trong tâm trí, hắn thấy mình và Văn Tiêu đi dạo dưới ánh trăng, nàng ngả đầu vào vai hắn, khẽ nói:

"Viễn Châu, ta tin tưởng ngươi. Dù ngươi có ra sao, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi."

Những lời hứa hẹn, những nụ cười ấm áp, từng câu từng chữ vang lên như tiếng vọng từ xa xăm, làm lòng hắn thêm rối bời.

"Không... không đúng..." Triệu Viễn Châu lắc đầu, giọng run rẩy. "Sao lại như vậy...không?"

"Triệu Viễn Châu!" Ly Luân gọi lớn, kéo hắn về hiện tại. Ánh mắt y sắc bén, giọng nói chứa đựng sự giận dữ xen lẫn bất an. "Ngươi đang nói gì?!"

Triệu Viễn Châu ngẩng lên nhìn Ly Luân, ánh mắt hắn ngập tràn hoang mang và đau khổ.

"Ly Luân... Ta không biết...Ly Luân...ta ...ta..Văn Tiêu aaa.. đầu của ta đau quá"

Hai chữ " Văn Tiêu" ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim Ly Luân. Y lặng thinh, đôi mắt tràn đầy tổn thương, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc.

"Triệu Viễn Châu" y cười lạnh, giọng nói đầy chua xót. "Thì ra ngươi vẫn còn nhớ nàng. Ngươi quả nhiên không hề thay đổi."

Triệu Viễn Châu đau đớn ôm đầu, từng lời của Ly Luân như hằn sâu vào tâm trí hắn, làm hắn không biết phải đối mặt ra sao. Hắn vươn tay ra, cố gắng nắm lấy tay Ly Luân, nhưng Ly Luân đã rút tay lại.

Hắn đứng dậy lấy y phục ném vào người Triệu Viễn Châu, Ly Luân đợi hắn thay y phục xong. Ly Luân đứng im lặng, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình bóng đầy mâu thuẫn của Triệu Viễn Châu.

Mọi lời hắn vừa thốt ra như những mũi dao găm thẳng vào trái tim y. Ly Luân hít sâu một hơi, đôi tay khẽ siết chặt lại, cố gắng giữ cho bản thân không run rẩy trước sự tổn thương lần nữa đè nặng lên mình.

"Triệu Viễn Châu..." Giọng y nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc như lưỡi kiếm. "Ngươi làm tốt lắm. Một lần rồi lại một lần. Tưởng rằng đã đau đến tột cùng, nhưng ngươi vẫn luôn biết cách khiến ta phải chịu thêm tổn thương."

Triệu Viễn Châu ngẩng lên nhìn y, đôi mắt hoang mang xen lẫn hối lỗi. "Ly Luân, ta không cố ý... Ta không biết vì sao những ký ức đó lại xuất hiện trở lại. Ta chỉ... Ta chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện."

"Hiểu rõ?" Ly Luân bật cười, nhưng tiếng cười ấy chất chứa bao nỗi cay đắng và mỉa mai.

"Ngươi có nghĩ rằng ta muốn biết những điều này không? Sau bao nhiêu năm, ngươi vẫn không thay đổi. Hết lần này đến lần khác, ngươi luôn khiến ta tin tưởng rồi lại xé nát lòng ta ra."

Y bước đến gần hắn, đôi mắt đượm buồn nhưng ánh lên vẻ cương quyết.

"Triệu Viễn Châu,thật ra từng có lúc ta nghĩ đến ngươi, nghĩ sẽ chấp nhận ngươi, nhưng rồi những hi vọng đó chớp nở lại chính ngươi dập tắt nó. Ngươi nói sẽ bù đắp sẽ không làm ta đau nữa. Nhưng xem ra... lòng người vẫn luôn dễ thay đổi như vậy."

"Không phải vậy!" Triệu Viễn Châu gấp gáp nắm lấy tay y, ánh mắt đau khổ.

"Ta không biết tại sao như vậy..., nhưng ta biết ta yêu ngươi. Tình cảm của ta dành cho ngươi là thật! Ly Luân, ta không muốn làm tổn thương ngươi."

Ly Luân giằng tay ra, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng. "Không muốn làm tổn thương ta? Vậy những gì ngươi vừa nói, những hình ảnh mà ngươi nhớ về nàng ta,hay lúc ngươi cùng ta quấn quýt trên giường cũng là nhìn thấy hình ảnh của nàng hả?"

Triệu Viễn Châu cúi đầu, không thể phản bác. Sự im lặng của hắn như một nhát dao khác cứa vào lòng Ly Luân, khiến y không thể chịu đựng thêm.
Ly Luân lùi lại, giữ khoảng cách, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn cứng rắn.

"Đủ rồi, Triệu Viễn Châu. Ta không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Ngươi đã lựa chọn ai, đã yêu ai, đều không còn quan trọng với ta nữa."

Triệu Viễn Châu ngẩng đầu lên, bước vội đến gần y. "Ly Luân, đừng nói như vậy! Ta không thể mất ngươi. Ngươi là tất cả đối với ta!"

"Ta là tất cả?" Ly Luân cười nhạt, ánh mắt tràn ngập nỗi đau. "Nếu ta là tất cả, ngươi đã không để tâm đến ký ức của người khác. Nếu ta là tất cả, ngươi đã không để ta phải chịu đựng những lời này."

Không muốn để Triệu Viễn Châu thấy sự yếu đuối của mình thêm nữa, Ly Luân quay đi, giữ cho giọng mình bình tĩnh hơn bao giờ hết.

"Triệu Viễn Châu, dù giờ ngươi có yêu ta hay không đối với ta cũng không quan trọng nữa, dù ngươi có yêu Văn Tiêu hay ai khác ta càng không quan tâm nữa, vì ta sẽ không thả ngươi đi"

Triệu Viễn Châu không thể để mất y lần nữa. Trong khoảnh khắc Ly Luân quay lưng, sự tuyệt vọng bùng lên trong lòng hắn như ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt lý trí lẫn tự tôn. Hắn lao tới, đôi chân dường như không còn nghe theo ý chí, chỉ biết rằng nếu để y đi, cả thế giới của hắn sẽ tan vỡ.

Hắn ôm chặt lấy Ly Luân từ phía sau, đôi tay run rẩy siết lấy thân hình gầy gò ấy, như sợ chỉ cần buông lỏng, y sẽ tan biến vào không khí.

Cơ thể của Ly Luân lạnh lẽo, như băng tuyết vĩnh cửu không bao giờ tan, đối lập với hơi ấm tuyệt vọng mà hắn đang cố truyền vào. Triệu Viễn Châu vùi mặt vào bờ vai y, mùi hương quen thuộc khiến hắn đau đớn đến mức ngực như bị xé toạc.

Hơi thở của hắn dồn dập, từng cơn nghẹn ngào như muốn bứt rời trái tim. Cảm giác tội lỗi và hối hận không ngừng gào thét trong tâm trí, nhưng hắn không thể nói nên lời. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu thấm vào lớp y phục của Ly Luân, từng giọt rơi như khắc sâu hơn nỗi đau mà hắn đã gây ra.

Cơ thể Ly Luân cứng đờ, không hề phản kháng nhưng cũng chẳng đáp lại. Sự im lặng của y giống như một thanh kiếm vô hình, cứa vào lòng Triệu Viễn Châu từng nhát, từng nhát. Hắn không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu, nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể buông tay.

Hắn siết chặt hơn, như thể chỉ cần thêm một chút nữa, hắn có thể giữ y ở lại. Nhưng cơ thể ấy vẫn lạnh lẽo, không hề có dấu hiệu tan chảy trước sự ấm áp của hắn. Sự đau đớn xé lòng trào dâng trong hắn, lấn át mọi thứ, biến hắn thành một kẻ đáng thương, chỉ biết bấu víu vào thứ tình cảm mà hắn không xứng đáng giữ.

Triệu Viễn Châu nhắm chặt mắt, cố gắng ngăn dòng nước mắt nhưng không thể. Hình ảnh y, người đã dành trọn trái tim mình cho hắn, người đã chịu đựng biết bao tổn thương mà hắn gây ra, giờ đây lại chỉ còn lại sự im lặng và lạnh lùng.

Hắn biết mình đã sai, biết rằng những vết thương trong lòng y không dễ dàng chữa lành, nhưng hắn không muốn chấp nhận rằng mình đã mất y mãi mãi.

Khoảnh khắc này kéo dài như một đời người. Dường như tất cả mọi thứ đều ngừng lại, chỉ còn lại hơi thở đứt quãng của Triệu Viễn Châu, và sự yên lặng của Ly Luân. Nhưng chính sự yên lặng ấy, chính hơi thở lạnh lùng ấy, càng làm hắn đau đớn hơn cả ngàn lời từ chối.

Triệu Viễn Châu cảm thấy trái tim mình đang rạn nứt. Mỗi giây trôi qua, hắn càng thấy rõ hơn rằng, bất kể hắn cố gắng đến đâu, cũng không thể xoá đi những vết thương mà hắn đã để lại trong lòng Ly Luân. Nhưng hắn không thể buông tay. Không thể. Nếu hắn buông, hắn biết rằng mình sẽ mất y mãi mãi.

Triệu Viễn Châu, trong cơn xúc động và đau đớn, nâng tay áp lên vai Ly Luân, xoay người y lại đối diện với mình. Đôi mắt của hắn ngấn nước, ánh nhìn chất chứa nỗi hối hận và tuyệt vọng, như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt mà hắn yêu hơn cả chính bản thân mình. Ly Luân tránh ánh mắt hắn, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay đang siết chặt.

Không đợi bất kỳ phản ứng nào từ Ly Luân, Triệu Viễn Châu cúi nhón chân, đôi môi run rẩy chạm nhẹ lên môi y. Đó không phải là một nụ hôn cuồng nhiệt, mà là một sự cầu xin, một lời thỉnh cầu đầy tuyệt vọng được khắc lên làn môi lạnh lẽo ấy.

Cảm giác chạm vào đôi môi quen thuộc nhưng giờ đây lạnh nhạt như băng khiến trái tim hắn đau đớn đến nghẹt thở.

Triệu Viễn Châu nghiêng đầu, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, tuyệt vọng hơn. Hắn cố gắng truyền hết nỗi đau và tình yêu của mình qua mỗi lần môi chạm môi, như thể muốn y hiểu rằng hắn yêu y đến nhường nào, rằng hắn không thể sống nếu không có y.

Ly Luân vẫn đứng yên, đôi tay buông thõng hai bên, không hề đáp lại nhưng cũng không đẩy hắn ra. Nụ hôn ấy kéo dài trong sự im lặng, một sự im lặng khiến mọi âm thanh khác trở nên nhạt nhòa. Hơi thở của Triệu Viễn Châu trở nên dồn dập, nước mắt hắn chảy dài, hòa vào nụ hôn ướt át ấy.

Khi Triệu Viễn Châu rời khỏi môi y, hắn nhìn sâu vào đôi mắt u tối của Ly Luân, những lời muốn nói mắc nghẹn trong cổ họng. Hắn chỉ biết áp trán mình vào trán y, hơi thở gấp gáp phả vào gương mặt vẫn không chút biểu cảm.

"Đừng đẩy ta ra nữa..." - Những lời ấy không được thốt ra, nhưng ánh mắt và nụ hôn vừa rồi đã thay hắn nói lên tất cả.

Ly Luân cuối cùng cũng không thể chống lại bản thân mình. Đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ đây dần trở nên nhuốm màu của đau thương và sự bất lực.

Ánh mắt Triệu Viễn Châu như một ngọn lửa thiêu đốt, buộc y phải thừa nhận rằng, dù đã cố gắng chối bỏ, tình cảm sâu sắc ấy vẫn còn cháy âm ỉ trong trái tim y.

Ly Luân nâng tay chạm lên gương mặt Triệu Viễn Châu, những ngón tay run rẩy lướt qua từng đường nét mà y đã cố gắng quên đi.

Trong khoảnh khắc ấy, sự kiềm chế của y bị đánh bại. Y cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Triệu Viễn Châu, lần này không còn lạnh nhạt hay gượng ép, mà tràn đầy sự chân thành và khao khát.

Nụ hôn ban đầu chậm rãi và nhẹ nhàng, như một sự thử thách, nhưng rồi nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn, khi hai người như muốn hòa quyện tất cả đau thương và yêu thương vào nhau.

Họ không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ có đối phương là tất cả thế giới trong lúc này.
Triệu Viễn Châu vòng tay qua cổ Ly Luân, kéo y sát hơn, trong khi Ly Luân đặt tay lên eo hắn, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cương quyết. Họ lùi từng bước về phía giường, không rời khỏi nhau dù chỉ một giây.

Khi cả hai ngã xuống chiếc giường quen thuộc, nụ hôn không dừng lại, mà càng trở nên nồng cháy hơn. Ly Luân áp Triệu Viễn Châu xuống dưới, đôi mắt nhìn hắn cháy bỏng, như muốn khắc ghi tất cả vào ký ức. Y cúi xuống, tiếp tục những nụ hôn sâu dọc theo gương mặt, cổ, rồi dừng lại ở vùng ngực đang phập phồng của hắn.

Triệu Viễn Châu thở gấp, nhưng không hề cự tuyệt. Tay hắn luồn vào mái tóc đen mượt của Ly Luân, cảm nhận sự mềm mại và thân thuộc ấy, như một lời khẳng định rằng y thật sự đang ở đây, bên hắn, không phải một giấc mơ.

Hơi thở của cả hai hòa quyện, không gian dường như chìm trong sự yên lặng, chỉ còn lại nhịp đập dồn dập của hai trái tim đang hòa làm một. Giữa tất cả sự hỗn loạn của cảm xúc, họ tìm thấy một khoảnh khắc bình yên, nơi chỉ có hai người, cùng nhau viết tiếp một chương mới, dù biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.

Hai người lại một lần nữa trở về giường, Ly Luân đè lên người Triệu Viễn Châu. Ly Luân cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm của y dừng lại nơi gương mặt đầy mê hoặc của Triệu Viễn Châu.

Gương mặt ấy đỏ ửng, không biết vì xúc động hay vì hơi ấm từ nụ hôn trước đó. Ánh sáng yếu ớt trong căn phòng chỉ càng làm nổi bật sự quyến rũ toát ra từ cả hai, khi hơi thở của họ quấn lấy nhau trong khoảng cách gần như không còn tồn tại.

Ly Luân chậm rãi đặt môi mình lên môi Triệu Viễn Châu, nhưng lần này không còn sự e dè hay do dự nào. Nụ hôn khởi đầu bằng một sự mềm mại, như một dòng nước ấm khẽ lướt qua. Nhưng ngay sau đó, nó bùng cháy mãnh liệt, như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Bàn tay của Ly Luân nâng niu gò má Triệu Viễn Châu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng, trong khi môi y ngày càng chìm sâu hơn vào cảm giác ngọt ngào không thể cưỡng lại. Y nghiêng đầu, để nụ hôn có thể khám phá trọn vẹn, từng chút một, như muốn khắc ghi từng hơi thở, từng rung động của người dưới thân vào tâm trí.

Triệu Viễn Châu dường như bị cuốn đi trong vòng xoáy cảm xúc. Hắn vòng tay qua cổ Ly Luân, kéo y xuống gần hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ tan biến. Đôi môi hắn hé mở, đáp lại từng chút một sự mãnh liệt từ Ly Luân, một sự đáp lại không còn chút ngần ngại, chỉ còn khao khát muốn gần gũi hơn nữa.

Ly Luân rời khỏi đôi môi của hắn chỉ để lướt xuống, để lại những nụ hôn rực cháy dọc theo cằm, rồi tới cổ. Y cảm nhận từng nhịp đập dồn dập của Triệu Viễn Châu dưới làn da ấm nóng, mỗi hơi thở gấp gáp của hắn như tiếp thêm lửa cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Hơi thở của cả hai hòa quyện, mỗi cử động đều như thể hiện một sự kết nối mà không lời nói nào có thể diễn tả. Ly Luân ngẩng lên, đôi mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào mắt Triệu Viễn Châu, như muốn nói rằng y không muốn rời xa hắn thêm một lần nào nữa. Y cúi xuống lần nữa, đặt một nụ hôn nồng cháy hơn, sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như thể thời gian và không gian xung quanh không còn tồn tại.

Dưới ánh sáng yếu ớt, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và ánh mắt quấn lấy nhau không rời. Triệu Viễn Châu khẽ nâng tay, đôi mắt hắn không rời khỏi gương mặt của Ly Luân, nơi sự kiêu ngạo thường ngày dường như tan biến, chỉ còn lại vẻ dịu dàng đầy quyến rũ.

Hắn chậm rãi đưa tay lên ngực Ly Luân, những ngón tay run rẩy nhưng kiên định. Chiếc áo của y được hắn nhẹ nhàng gỡ từng lớp, vạt áo rơi xuống để lộ bờ vai trắng ngần và làn da như phát sáng dưới ánh sáng mờ nhạt.

Ly Luân hơi sững lại, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa khó đoán.

Triệu Viễn Châu ngồi dậy, bàn tay hắn di chuyển dọc theo cánh tay Ly Luân, cảm nhận làn da mát lạnh mà mềm mại dưới những đầu ngón tay.

Hắn không vội vàng, như thể muốn ghi nhớ từng đường nét, từng xúc cảm từ người trước mặt. Khi phần y phục trên được tháo bỏ hoàn toàn, Ly Luân khẽ run, nhưng y không ngăn cản, chỉ khép hờ mắt, để mặc Triệu Viễn Châu tiếp tục.

Hắn cúi xuống, đôi môi chạm khẽ lên xương quai xanh của Ly Luân, để lại những dấu ấn nhẹ nhàng như khẳng định sự chiếm hữu đầy yêu thương. Nhưng không dừng lại ở đó, Triệu Viễn Châu cẩn thận kéo vạt áo còn lại của y xuống, cho đến khi cơ thể hoàn mỹ của Ly Luân hiện lên trong ánh sáng mờ ảo.

Sau khi hoàn thành, Triệu Viễn Châu dừng lại trong giây lát, đôi mắt dán chặt vào người trước mặt. Hắn như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Ly Luân, không nén nổi mà khẽ thốt lên một hơi thở đầy cảm xúc. Nhưng hắn không để y phải đợi lâu.

Khi đến lượt mình, Triệu Viễn Châu với tay kéo dây thắt y phục của bản thân. Động tác hắn không còn sự do dự hay ngượng ngùng, thay vào đó là sự quyết tâm, như thể muốn gỡ bỏ mọi khoảng cách giữa họ. Áo của hắn rơi xuống, để lộ thân hình rắn chắc với từng đường nét mạnh mẽ.

Ly Luân mở mắt, nhìn Triệu Viễn Châu với ánh mắt phức tạp. Bàn tay của y khẽ đưa lên chạm vào ngực hắn, như muốn xác nhận rằng người này thật sự đang ở trước mặt, cùng y trong khoảnh khắc này.
Triệu Viễn Châu nắm lấy bàn tay ấy, đặt lên môi mình, để lại một nụ hôn nhẹ.

Sau đó, hắn nghiêng người, kéo cả hai nằm xuống, y phục còn lại bị hắn dùng một động tác dứt khoát gạt sang một bên, để không còn gì ngăn cách giữa họ nữa.

Triệu Viễn Châu không để cho Ly Luân có cơ hội nói, hắn liên tục hôn Ly Luân, bàn tay chủ động đưa xuống vật nóng kia của Ly Luân mà sục lên xuống, vừa chạm tay vào đã cương cứng lên, còn dài ra chọc vào bụng của Triệu Viễn Châu khiến hắn đỏ mặt nhưng hắn không có ý định dừng lại mà sục càng nhanh hơn, Ly Luân thoải mái cũng rên nhẹ.

"Tin ta..Ly Luân" Triệu Viễn Châu thở dốc nói, cơ thể hai người chạm sát nóng đến khó chịu, hắn liên tục cọ ngực vào người của Ly Luân, Ly Luân dùng đầu lưỡi liếm xuống xương vai.

Ly Luân nhìn hắn như một cây kẹo ngọt, chậm rãi liếm mút từng chi tiết, lòng nước miếng như bóng phủ một lớp trên cơ thể Triệu Viễn, nhẹ nhàng liếm một vòng, cảm nhận lớp đường mịn tan trên đầu lưỡi, ngọt lịm như hương vị của người nằm dưới thân mình

Đầu nhũ hoa được anh khẽ ngậm vào, đôi môi bao lấy phần tròn mịn, tạo ra âm thanh nhỏ đầy lôi cuốn khi hắn mút, để lộ lớp đầu vú bóng loáng vừa được làm mềm liền cương cứng. Chiếc lưỡi khẽ trượt dọc trên người Triệu Viễn Châu , từng chút từng chút cảm nhận hương vị đậm đà lan tỏa.

Khi cây kẹo nằm yên trong miệng, gò má anh hơi hóp lại, như thể đang hút lấy vị ngọt tan chảy bên trong. Đôi môi di chuyển nhẹ nhàng, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn, mơn trớn lớp da thịt, khiến bề mặt càng thêm bóng bẩy.

Ly Luân bõng chóng dừng lại, để thân hình y dưới ánh sáng, trước khi đưa nó trở lại miệng, nhấm nháp chậm rãi. Từng hành động đều toát lên sự thư thả và mê hoặc, như thể Ly Luân đang tận hưởng trọn vẹn từng giây,

----
Tác giả: cách giải quyết tốt nhất là lên giường nói chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com