Chương 47. Ly Luân tỉnh dậy, Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu cãi nhau
Trác Dực Thần đứng trước giường Ly Luân, ánh mắt sắc lạnh, tập trung cao độ. Hắn nhìn Ly Luân đang trong tình trạng nguy kịch, đôi môi tái nhợt, hơi thở yếu ớt đến mức khó nhận ra.
Dù trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, hắn vẫn không thể để Ly Luân - người từng mang lại hòa bình cho cả Đại Hoang và nhân gian - gục ngã như vậy.
"Ta sẽ thử truyền yêu lực của mình để ổn định tạm thời. Nhưng cách này chỉ là giải pháp nhất thời, không thể kéo dài mãi." Giọng Trác Dực Thần trầm xuống, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng lên tia hy vọng nhỏ nhoi. "Nếu có thể kéo dài thời gian, chúng ta sẽ có cơ hội tìm ra cách giải quyết triệt để."
Trác Dực Thần hít sâu một hơi, rồi giơ tay ra, lòng bàn tay sáng lên ánh sáng màu xanh lam rực rỡ, yêu lực từ cơ thể hắn dần tỏa ra mạnh mẽ, hòa quyện với không khí xung quanh. Luồng ánh sáng như những dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn hướng về phía Ly Luân.
Ánh sáng từ yêu lực dần bao phủ cơ thể Ly Luân. Ban đầu, kết giới đen mờ mịt trên người hắn chống cự dữ dội, như muốn đẩy lùi sức mạnh của Trác Dực Thần. Nhưng Trác Dực Thần không lùi bước, đôi chân đứng vững, luồng yêu lực của hắn càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Mồ hôi chảy dài trên trán Trác Dực Thần. Duy trì yêu lực ở cường độ cao như vậy không phải điều dễ dàng, ngay cả với hắn - một yêu tướng mạnh mẽ. Nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực, tràn đầy quyết tâm.
"Ly Luân, ngươi phải chịu đựng... Ta không tin ngươi sẽ gục ngã dễ dàng như thế, Triệu Viễn Châu vẫn đang chờ ngươi"
Trác Dực Thần lẩm bẩm, giọng nói mang theo chút đau đớn mà chính hắn cũng không nhận ra.
Dòng yêu lực dần xâm nhập vào kết giới đen, ánh sáng xanh lam bắt đầu hòa quyện với cơ thể Ly Luân. Sau một hồi kháng cự dữ dội, kết giới đen yếu dần, rồi từ từ tan biến.
Làn da trắng bệch của Ly Luân dường như có chút hồng hào trở lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.
Triệu Viễn Châu đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng theo dõi từng cử động của Ly Luân. Khi thấy sắc mặt của y dần tốt hơn, hắn như muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức quay sang Trác Dực Thần.
"Ngươi ổn chứ?" Triệu Viễn Châu hỏi, giọng điệu có phần căng thẳng khi thấy Trác Dực Thần mệt mỏi, yêu lực tiêu hao quá nhiều khiến khuôn mặt hắn tái nhợt, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Trác Dực Thần phất tay, cố giữ vẻ điềm tĩnh. "Ta không sao, một chút yêu lực thôi nhưng yêu lực của ta không thể thay thế hoàn toàn năng lượng của hắn. Nếu không tìm ra cách triệt để, Ly Luân sẽ vẫn tiếp tục phát độc, và lần sau sẽ còn nghiêm trọng hơn."
Bạch Cửu tiến lại gần, bắt mạch cho Ly Luân, kiểm tra tình trạng. "Đúng là tình hình đã ổn định tạm thời, nhưng như Tiểu Trác ca nói, chúng ta không thể chủ quan...Triệu Viễn Châu huynh cũng đang không khỏe, kêu Dực Du và Lục yêu thay phiên nhau chăm sóc hắn cùng huynh"
Triệu Viễn Châu siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tia kiên quyết. "Dù phải lật tung cả Đại Hoang và nhân gian, ta cũng sẽ tìm ra cách cứu hắn. Ta sẽ không để Ly Luân phải chịu đau đớn thêm nữa."
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Châu, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. "Triệu Viễn Châu ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách giúp ngươi cứu Ly Luân, ngươi chú ý sức khỏe của mình đi."
Trong ánh sáng nhạt nhòa của Ly Cung, mọi người đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Nhưng sự quyết tâm trong mắt họ như ngọn lửa cháy mãnh liệt, không thể dập tắt.
Trác Dực Thần đứng lặng giữa không gian tĩnh mịch của Ly Cung, ánh mắt sâu thẳm dừng lại nơi Triệu Viễn Châu đang cúi xuống bên giường băng của Ly Luân. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng như dậy sóng, những cảm xúc phức tạp đan xen không thể gọi tên.
Triệu Viễn Châu ngồi cạnh Ly Luân, bàn tay run rẩy nắm lấy tay y, ánh mắt đỏ hoe vì lo lắng và đau lòng. Mỗi nhịp thở yếu ớt của Ly Luân như đang đâm sâu vào trái tim hắn.
Hắn cắn môi đến bật máu, nhưng chẳng hề hay biết, chỉ lặp đi lặp lại những lời cầu nguyện trong lòng, như thể đang van xin bất kỳ ai trên trời có thể cứu lấy Ly Luân.
Trác Dực Thần siết chặt bàn tay, ngón tay khẽ run khi nhìn thấy hình ảnh ấy. Hắn luôn tự nhận mình là một chính nhân quân tử, là kẻ không bao giờ để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng khoảnh khắc này, khi chứng kiến ánh mắt đau khổ tột cùng của Triệu Viễn Châu, trái tim hắn không khỏi nhói đau.
Hắn từng nghĩ mình có thể chấp nhận mọi thứ, kể cả việc Ly Luân và Triệu Viễn Châu đến với nhau. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Triệu Viễn Châu gần như quên đi thế giới bên ngoài chỉ vì một người, hắn không thể phủ nhận sự ghen tị đang gặm nhấm tâm can mình.
"Ta đã từng mong có được ánh mắt ấy" Trác Dực Thần nghĩ thầm, lòng trào dâng một nỗi đau mà hắn không dám thừa nhận.
Hắn ghen tị với Ly Luân, không phải vì y mạnh mẽ hay quyền lực, mà vì y là người duy nhất có thể khiến Triệu Viễn Châu dành trọn trái tim, không do dự, không oán trách, dù có phải hy sinh tất cả.
Nhưng giữa nỗi ghen tị ấy, một cảm giác khác len lỏi - sự khâm phục. Ly Luân không chỉ chiếm trọn tình cảm của Triệu Viễn Châu, y còn là người mà chính hắn, Trác Dực Thần, phải kính nể. Chính Ly Luân đã giữ cho Đại Hoang và nhân gian yên bình suốt trăm năm qua.
Trác Dực Thần khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại. Dù trong lòng hắn dâng trào những cảm xúc hỗn độn, nhưng nhìn Triệu Viễn Châu lúc này, hắn không thể không động lòng.
Hắn nhận ra, nỗi đau của Triệu Viễn Châu không chỉ vì tình yêu dành cho Ly Luân, mà còn vì sự bất lực khi không thể bảo vệ được người quan trọng nhất đời mình.
"Viễn Châu..." Trác Dực Thần lặng lẽ thì thầm trong lòng. Hắn muốn tiến tới an ủi Triệu Viễn Châu, muốn nói rằng hắn hiểu, rằng hắn sẽ làm mọi thứ để giúp họ. Nhưng đôi chân hắn như bị ghim chặt tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào.
Thay vào đó, Trác Dực Thần chỉ đứng lặng, quan sát từ xa, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Hắn không muốn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, khi thấy Triệu Viễn Châu đau lòng đến mức này, hắn cũng cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.
Trong ánh sáng mờ nhạt của Ly Cung, Trác Dực Thần chỉ lặng lẽ gạt đi cảm xúc của chính mình, hít một hơi sâu rồi bước tới. Hắn biết, dù lòng mình có đau đớn thế nào, thì hiện tại, điều quan trọng nhất là cứu được Ly Luân, vì cả Triệu Viễn Châu và vì sự yên bình mà y đã mang lại cho thế giới này.
Ánh sáng nhạt của Ly Cung dần len qua lớp màn lụa, rọi lên gương mặt nhợt nhạt của Ly Luân. Y nằm đó, bất động như một pho tượng, hơi thở mỏng manh tựa làn sương, tựa như một chiếc lá khẽ run rẩy trong gió. Bàn tay thon dài bất giác cử động nhẹ, ngón tay hơi co lại, chạm vào lớp lụa mịn lạnh lẽo.
Triệu Viễn Châu đang ngồi bên cạnh, mắt nhắm lại như thể vừa trải qua một cơn đau đớn không gì so sánh được. Khi ngón tay của Ly Luân khẽ động đậy, hắn lập tức mở bừng mắt. "Ly Luân..." Hắn thầm gọi, giọng khản đặc, nhưng không dám thốt ra thành tiếng sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này.
Đôi mi dài của Ly Luân khẽ rung lên, rồi chậm rãi mở ra, để lộ đôi mắt vốn sắc bén giờ đây mờ mịt và đượm vẻ mệt mỏi. Mất vài giây, y mới dần lấy lại được tiêu cự, ánh nhìn u ám chuyển hướng lên trần nhà, sau đó là về phía Triệu Viễn Châu.
Đôi mắt ấy chạm nhau. Triệu Viễn Châu như bị đóng băng tại chỗ, không dám cử động, không dám nói một lời. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào y, nơi ánh mắt đau đáu ấy lấp đầy sự nhẹ nhõm nhưng cũng đong đầy nỗi lo lắng và tự trách.
Ly Luân khẽ cử động đôi môi nhợt nhạt, như muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng. Cổ họng y khô rát, cảm giác như từng mảnh vỡ sắc bén đang cứa qua mỗi lần y cố thốt lên một âm thanh.
Cuối cùng, y chỉ nhắm mắt lại, lấy lại hơi thở yếu ớt và thầm thở dài.
Triệu Viễn Châu bất ngờ đưa tay lên, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Ly Luân, siết chặt như sợ y sẽ tan biến bất cứ lúc nào. "Ngươi... đã tỉnh" giọng hắn trầm thấp nhưng run rẩy, xen lẫn một chút nghẹn ngào.
Ly Luân không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ nhưng sâu thẳm như thể đang che giấu điều gì đó.
Hơi thở của y dần đều lại, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt đến mức không thể cử động nhiều. Ánh sáng từ chiếc pháp bảo bên cạnh phát ra ánh lấp lánh, như đang bảo vệ chút sinh lực cuối cùng của y.
Bạch Cửu từ ngoài bước vào, tay cầm một chén thuốc nghi ngút khói. Khi nhìn thấy Ly Luân đã tỉnh, hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng không giấu được vẻ căng thẳng: " Huynh tỉnh rồi... nhưng không được lãng phí sức lực. Phải nghỉ ngơi."
Ly Luân chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, không nói gì. Y để mặc Triệu Viễn Châu nắm lấy tay mình, như thể không còn sức để phản kháng hoặc, sâu thẳm trong y, cũng không muốn buông ra.
Trác Dực Thần đứng lặng bên cửa, ánh mắt sắc sảo quan sát tất cả. Hắn thấy rõ trong ánh mắt của Ly Luân, mặc dù y luôn giữ vẻ lãnh đạm và xa cách, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như có chút gì đó mềm yếu thoáng qua khi nhìn Triệu Viễn Châu.
Triệu Viễn Châu không quan tâm đến bất kỳ ai khác. Hắn chăm chú nhìn Ly Luân, giọng nói trầm trầm, đầy nỗi lo lắng
"Đừng gắng gượng nữa. Nếu ngươi mệt, cứ nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thêm một chút nữa, ta ở bên cạnh ngươi. Chu Yếm của ngươi mãi ở bên cạnh ngươi."
Ly Luân hơi khép mắt, hơi thở nặng nề nhưng cũng mang theo sự an lòng kỳ lạ. Dù trong lòng y vẫn còn hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn, nhưng lúc này, bàn tay ấm áp của Triệu Viễn Châu chính là điều duy nhất giữ y lại giữa cơn đau triền miên. Trong một góc yên tĩnh của Ly Cung, ánh sáng dịu dàng chiếu qua màn lụa mỏng, bao phủ căn phòng một cảm giác ấm áp nhưng cũng thật mong manh.
Anh Lỗi nằm trên giường, sắc mặt đã đỡ nhợt nhạt hơn, nhưng vẫn còn yếu ớt. Hơi thở của hắn chậm rãi và đều đặn, không còn ngắt quãng hay gấp gáp như trước. Bạch Cửu ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu trong đáy mắt vẫn ánh lên nỗi lo lắng chưa tan.
"Huynh đừng nhúc nhích" Bạch Cửu nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Anh Lỗi, giọng nói đầy trách móc xen lẫn quan tâm. "Thân thể huynh còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Anh Lỗi khẽ cười, một nụ cười yếu ớt nhưng vẫn giữ được nét trêu chọc vốn có. "Cửu nhi, đừng nghiêm trọng như vậy. Ta đâu phải người sắp chết. Huynh đây mạnh mẽ lắm mà!"
Nghe vậy, Bạch Cửu trừng mắt nhìn hắn, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ đau lòng. "Mạnh mẽ? Huynh nhìn mình xem! Cả người gầy rộc, chỉ còn lại bộ xương thôi. Lần sau đừng có nói những lời vô trách nhiệm như vậy nữa."
Anh Lỗi khẽ nhướn mày, định trêu tiếp nhưng khi thấy vẻ mặt của Bạch Cửu, lời nói bỗng nghẹn lại. Hắn thở dài, đưa tay lên chạm nhẹ vào bàn tay đang đặt trên mép giường của Bạch Cửu. "Được rồi, ta sai. Cửu nhi, đừng giận ta nữa, được không?"
Bạch Cửu im lặng, cúi đầu tránh ánh mắt của Anh Lỗi. Nhưng rồi hắn bất giác lên tiếng, giọng nói khàn đi vì xúc động: " Cửu nhi?...cũng hay, cho huynh gọi. Ta là thần y... nhưng lại không thể cứu huynh khi cần nhất. Mỗi ngày nhìn huynh ho ra máu, tim ta đau như bị xé nát... Ta sợ lắm, Anh Lỗi. Ta sợ mất huynh..."
Nghe những lời nói đầy cảm xúc ấy, Anh Lỗi như bị chấn động. Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn, bàn tay gầy yếu siết nhẹ lấy tay Bạch Cửu. "Ngốc quá, ta đâu trách gì đệ. Dù sao, được đệ chăm sóc thế này, ta đã thấy rất mãn nguyện rồi."
Bạch Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén nước mắt. "Huynh còn nói nữa ta sẽ bỏ mặc huynh luôn đấy!"
Anh Lỗi bật cười khẽ, cố gắng ngồi dậy nhưng bị Bạch Cửu nhanh chóng đẩy nằm xuống. "Đừng cử động lung tung, để ta xem mạch cho huynh."
Bạch Cửu lấy tay bắt mạch Anh Lỗi, từng động tác vô cùng cẩn thận. Khi thấy mạch tượng đã ổn định hơn, một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra từ lồng ngực hắn. "May mắn là huynh đã qua được cơn nguy kịch. Nhưng vẫn phải điều dưỡng nhiều. Ta suy nghĩ cách giúp huynh khỏe lại như trước kia"
Anh Lỗi nhìn vẻ nghiêm túc của Bạch Cửu mà lòng mềm nhũn.
"Cửu nhi, đệ biết không? Khoảnh khắc đệ nói 'ta chấp nhận huynh', ta nghĩ, dù có chết cũng không tiếc rồi."
Bạch Cửu liếc nhìn hắn, giọng nói hơi gắt gỏng nhưng đầy dịu dàng. "Huynh lại nói linh tinh. Huynh không được chết, hiểu chưa? Còn sống, sống thật lâu... để làm phiền ta cả đời này."
Anh Lỗi bật cười, dù nụ cười còn yếu ớt nhưng lại mang theo sự mãn nguyện. "Được, ta nghe lời đệ. Sống thật lâu, để bám theo đệ mãi mãi."
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp và tiếng thở nhịp nhàng của cả hai. Giữa những khó khăn, họ tìm thấy sự bình yên trong từng khoảnh khắc bên nhau.
Trong một căn phòng yên tĩnh tại Ly Cung, ánh sáng lờ mờ của ngọn nến lay động, phản chiếu trên những bức tường mang đầy vẻ cổ kính. Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu đối diện nhau, không khí giữa họ căng thẳng, như một sợi dây đang bị kéo căng đến giới hạn.
Văn Tiêu, trong chiếc áo lụa xanh nhạt thêu hoa, đứng trước mặt Triệu Viễn Châu, ánh mắt đầy uất ức xen lẫn đau đớn. Cô nắm chặt lấy tay áo mình, đôi môi run rẩy, như muốn nói nhưng lại không thể cất lời. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói bật ra đầy nghẹn ngào:
"Triệu Viễn Châu, rõ ràng huynh đã nói huynh yêu ta. Rõ ràng đã hứa sẽ ở bên ta mãi mãi. Vậy mà bây giờ... bây giờ huynh thế nào? Huynh yêu Ly Luân, bỏ mặc ta. Huynh có từng nghĩ đến cảm giác của ta không?"
Triệu Viễn Châu khựng lại. Hắn đứng im lặng, bàn tay siết chặt hai bên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác. "Văn Tiêu..." Hắn khẽ gọi tên cô, nhưng giọng điệu đầy bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Văn Tiêu không cho hắn cơ hội để giải thích. Cô bước tới gần, đôi mắt ngấn lệ, nhưng ánh nhìn lại đầy sự trách móc và tổn thương.
"Huynh biết không? Ta đã tin tưởng vào lời hứa của huynh. Tin rằng huynh sẽ không bao giờ rời xa ta, rằng ta sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng huynh. Nhưng huynh thì sao? Từ lúc Ly Luân xuất hiện, huynh có bao giờ còn nhìn ta như trước đây không?"
Triệu Viễn Châu lặng người trước những lời trách móc ấy. Trong lòng hắn, những cảm xúc rối ren cuộn trào như một cơn sóng dữ. Hắn biết Văn Tiêu đã dành cho hắn bao nhiêu tình cảm chân thành, đã hy sinh và ở bên hắn suốt những lúc khó khăn nhất. Nhưng hắn cũng biết, trái tim mình đã không còn thuộc về cô nữa.
"Văn Tiêu..." Triệu Viễn Châu thở dài, đôi mắt nhìn cô đầy áy náy. "Ta... ta thật sự không biết phải nói thế nào. Tình cảm của muội, ta chưa bao giờ coi thường hay xem nhẹ. Nhưng..."
Văn Tiêu cắt ngang, giọng cô vỡ òa trong nỗi đau:
"Nhưng cái gì? Huynh không biết phải nói thế nào? Huynh định nói huynh chỉ coi ta như một người bạn? Hay huynh muốn nói ta chưa bao giờ là người huynh yêu? Triệu Viễn Châu, ta không cần nghe những lời thương hại đó! Ta chỉ muốn biết, tại sao? Tại sao huynh lại thay đổi?"
Triệu Viễn Châu nhìn Văn Tiêu, ánh mắt của hắn chứa đầy sự đau lòng. Hắn bước đến, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng cô lập tức lùi lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn như muốn khắc sâu nỗi thất vọng này vào tâm trí.
"Văn Tiêu, muội nghe ta nói. Ta biết ta đã làm muội tổn thương, nhưng sự thật là... ta chỉ xem muội như muội muội của ta. Không phải ta thay đổi, mà là ngay từ đầu, ta đã không thể đáp lại tình cảm của muội."
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Văn Tiêu. Cô bật cười, nhưng tiếng cười lại đầy chua xót.
"Muội muội? Triệu Viễn Châu, muội muội? Vậy những lời huynh đã nói với ta trước đây là gì? Là dối trá sao?"
Triệu Viễn Châu lắc đầu, giọng nói trầm thấp mang theo sự hối hận:
"Không phải dối trá. Khi đó, ta thật sự không muốn mất muội, không muốn muội rời xa ta. Nhưng ta nhận ra rằng tình cảm của ta dành cho muội không phải là tình yêu. Nó là sự quý trọng, sự biết ơn... là một loại tình cảm mà ta không thể để muội hiểu lầm thêm được nữa."
Văn Tiêu nhìn hắn chăm chăm, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Cô lùi lại một bước, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh mình đang sụp đổ.
"Quý trọng? Biết ơn? Triệu Viễn Châu, huynh có biết những lời này khiến ta đau đớn thế nào không? Ta không cần sự biết ơn của huynh! Ta cần huynh yêu ta, chỉ yêu ta thôi!"
Triệu Viễn Châu cúi đầu, bàn tay nắm chặt như muốn trút bỏ sự bất lực của chính mình. "Ta xin lỗi, Văn Tiêu. Ta không thể làm được. Trái tim ta... đã dành cho Ly Luân mất rồi."
Văn Tiêu sững người. Những lời ấy như bóp nghẹt trái tim cô, khiến cô không thể thốt nên lời. Một lúc sau, cô quay mặt đi, không muốn để Triệu Viễn Châu nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
"Ta hiểu rồi" cô nói, giọng khàn đi vì kìm nén. "Nếu huynh đã chọn Ly Luân, thì từ nay, ta sẽ không xen vào nữa. Nhưng... ta mong huynh nhớ kỹ, người bên huynh lúc khó khăn nhất là ta. Người luôn đặt huynh lên trên tất cả cũng là ta. Đừng quên điều đó."
Triệu Viễn Châu nhìn bóng lưng gầy guộc của Văn Tiêu khi cô bước ra khỏi phòng. Lòng hắn trĩu nặng, không phải vì tình yêu, mà vì nỗi áy náy và đau lòng khi làm tổn thương một người từng hết lòng vì mình.
Trong một căn phòng yên tĩnh tại Ly Cung, ánh sáng lờ mờ của ngọn nến lay động, phản chiếu trên những bức tường mang đầy vẻ cổ kính. Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu đối diện nhau, không khí giữa họ căng thẳng, như một sợi dây đang bị kéo căng đến giới hạn.
Văn Tiêu, trong chiếc áo lụa xanh nhạt thêu hoa, đứng trước mặt Triệu Viễn Châu, ánh mắt đầy uất ức xen lẫn đau đớn. Cô nắm chặt lấy tay áo mình, đôi môi run rẩy, như muốn nói nhưng lại không thể cất lời. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói bật ra đầy nghẹn ngào:
"Triệu Viễn Châu, rõ ràng huynh đã nói huynh yêu ta. Rõ ràng đã hứa sẽ ở bên ta mãi mãi. Vậy mà bây giờ... bây giờ huynh thế nào? Huynh yêu Ly Luân, bỏ mặc ta. Huynh có từng nghĩ đến cảm giác của ta không?"
Triệu Viễn Châu khựng lại. Hắn đứng im lặng, bàn tay siết chặt hai bên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác. "Văn Tiêu..." Hắn khẽ gọi tên cô, nhưng giọng điệu đầy bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Văn Tiêu không cho hắn cơ hội để giải thích. Cô bước tới gần, đôi mắt ngấn lệ, nhưng ánh nhìn lại đầy sự trách móc và tổn thương.
"Huynh biết không? Ta đã tin tưởng vào lời hứa của huynh. Tin rằng huynh sẽ không bao giờ rời xa ta, rằng ta sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng huynh. Nhưng huynh thì sao? Từ lúc Ly Luân xuất hiện trở lại, huynh có bao giờ còn nhìn ta như trước đây không, kể cả không có kí ức về hắn huynh vẫn ...bên hắn?"
Triệu Viễn Châu lặng người trước những lời trách móc ấy. Trong lòng hắn, những cảm xúc rối ren cuộn trào như một cơn sóng dữ. Hắn biết Văn Tiêu đã dành cho hắn bao nhiêu tình cảm chân thành, đã hy sinh và ở bên hắn suốt những lúc khó khăn nhất. Nhưng hắn cũng biết, trái tim mình đã không còn thuộc về cô nữa.
"Văn Tiêu..." Triệu Viễn Châu thở dài, đôi mắt nhìn cô đầy áy náy. "Ta... ta thật sự không biết phải nói thế nào. Tình cảm của muội, ta chưa bao giờ coi thường hay xem nhẹ. Nhưng..."
Văn Tiêu cắt ngang, giọng cô vỡ òa trong nỗi đau:
"Nhưng cái gì? Huynh không biết phải nói thế nào? Huynh định nói huynh chỉ coi ta như một người bạn? Hay huynh muốn nói ta chưa bao giờ là người huynh yêu? Triệu Viễn Châu, ta không cần nghe những lời thương hại đó! Ta chỉ muốn biết, tại sao? Tại sao huynh lại thay đổi?"
Triệu Viễn Châu nhìn Văn Tiêu, ánh mắt của hắn chứa đầy sự đau lòng. Hắn bước đến, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng cô lập tức lùi lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn như muốn khắc sâu nỗi thất vọng này vào tâm trí.
"Văn Tiêu, muội nghe ta nói. Ta biết ta đã làm muội tổn thương, nhưng sự thật là... ta chỉ xem muội như muội muội của ta. Không phải ta thay đổi, mà là ngay từ đầu, ta đã không thể nhận ra tình cảm thật sự của bản thân mình."
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Văn Tiêu. Cô bật cười, nhưng tiếng cười lại đầy chua xót. "Muội muội? Triệu Viễn Châu, muội muội? Vậy những lời huynh đã nói với ta trước đây là gì? Là dối trá sao?"
Triệu Viễn Châu lắc đầu, giọng nói trầm thấp mang theo sự hối hận:
"Không phải dối trá. Khi đó, ta thật sự không muốn mất muội, không muốn muội rời xa ta. Nhưng ta nhận ra rằng tình cảm của ta dành cho muội không phải là tình yêu. Nó là sự quý trọng, sự biết ơn... là một loại tình cảm mà ta không thể để muội hiểu lầm thêm được nữa."
Văn Tiêu nhìn hắn chăm chăm, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Cô lùi lại một bước, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. "Quý trọng? Biết ơn? Triệu Viễn Châu, huynh có biết những lời này khiến ta đau đớn thế nào không? Ta không cần sự biết ơn của huynh! Ta cần huynh yêu ta, chỉ yêu ta thôi!"
Triệu Viễn Châu cúi đầu, bàn tay nắm chặt như muốn trút bỏ sự bất lực của chính mình.
"Ta xin lỗi, Văn Tiêu Ta không thể làm được. Trái tim ta... đã dành cho Ly Luân mất rồi."
Văn Tiêu sững người. Những lời ấy như bóp nghẹt trái tim cô, khiến cô không thể thốt nên lời. Một lúc sau, cô quay mặt đi, không muốn để Triệu Viễn Châu nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
"Ta hiểu rồi" cô nói, giọng khàn đi vì kìm nén. "Nếu huynh đã chọn Ly Luân, thì từ nay, ta sẽ không xen vào nữa. Nhưng... ta mong huynh nhớ kỹ, người bên huynh lúc khó khăn nhất là ta. Người luôn đặt huynh lên trên tất cả cũng là ta. Đừng quên điều đó."
Triệu Viễn Châu nhìn bóng lưng gầy guộc của Văn Tiêu khi cô bước ra khỏi phòng. Lòng hắn trĩu nặng, không phải vì tình yêu, mà vì nỗi áy náy và đau lòng khi làm tổn thương một người từng hết lòng vì mình.
Trong một căn phòng yên tĩnh tại Ly Cung, ánh sáng lờ mờ của ngọn nến lay động, phản chiếu trên những bức tường mang đầy vẻ cổ kính. Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu đối diện nhau, không khí giữa họ căng thẳng, như một sợi dây đang bị kéo căng đến giới hạn.
Văn Tiêu, trong chiếc áo lụa xanh nhạt thêu hoa, đứng trước mặt Triệu Viễn Châu, ánh mắt đầy uất ức xen lẫn đau đớn. Cô nắm chặt lấy tay áo mình, đôi môi run rẩy, như muốn nói nhưng lại không thể cất lời. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói bật ra đầy nghẹn ngào:
"Triệu Viễn Châu, rõ ràng huynh đã nói huynh yêu ta. Rõ ràng đã hứa sẽ ở bên ta mãi mãi. Vậy mà bây giờ... bây giờ huynh thế nào? Huynh yêu Ly Luân, bỏ mặc ta. Huynh có từng nghĩ đến cảm giác của ta không?"
Triệu Viễn Châu khựng lại. Hắn đứng im lặng, bàn tay siết chặt hai bên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác. "Văn Tiêu..." Hắn khẽ gọi tên cô, nhưng giọng điệu đầy bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Văn Tiêu không cho hắn cơ hội để giải thích. Cô bước tới gần, đôi mắt ngấn lệ, nhưng ánh nhìn lại đầy sự trách móc và tổn thương.
"Huynh biết không? Ta đã tin tưởng vào lời hứa của huynh. Tin rằng huynh sẽ không bao giờ rời xa ta, rằng ta sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng huynh. Nhưng huynh thì sao? Từ lúc Ly Luân xuất hiện trở lại, huynh có bao giờ còn nhìn ta như trước đây không, kể cả không có kí ức về hắn huynh vẫn ...bên hắn?"
Triệu Viễn Châu lặng người trước những lời trách móc ấy. Trong lòng hắn, những cảm xúc rối ren cuộn trào như một cơn sóng dữ.
Hắn biết Văn Tiêu đã dành cho hắn bao nhiêu tình cảm chân thành, đã hy sinh và ở bên hắn suốt những lúc khó khăn nhất. Nhưng hắn cũng biết, trái tim mình đã không còn thuộc về cô nữa.
"Văn Tiêu..." Triệu Viễn Châu thở dài, đôi mắt nhìn cô đầy áy náy. "Ta... ta thật sự không biết phải nói thế nào. Tình cảm của muội, ta chưa bao giờ coi thường hay xem nhẹ. Nhưng..."
Văn Tiêu cắt ngang, giọng cô vỡ òa trong nỗi đau:
"Nhưng cái gì? Huynh không biết phải nói thế nào? Huynh định nói huynh chỉ coi ta như một người bạn? Hay huynh muốn nói ta chưa bao giờ là người huynh yêu? Triệu Viễn Châu, ta không cần nghe những lời thương hại đó! Ta chỉ muốn biết, tại sao? Tại sao huynh lại thay đổi?"
Triệu Viễn Châu nhìn Văn Tiêu, ánh mắt của hắn chứa đầy sự đau lòng. Hắn bước đến, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng cô lập tức lùi lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn như muốn khắc sâu nỗi thất vọng này vào tâm trí.
"Văn Tiêu, muội nghe ta nói. Ta biết ta đã làm muội tổn thương, nhưng sự thật là... ta chỉ xem muội như muội muội của ta. Không phải ta thay đổi, mà là ngay từ đầu, ta đã không thể nhận ra tình cảm thật sự của bản thân mình."
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Văn Tiêu. Cô bật cười, nhưng tiếng cười lại đầy chua xót.
"Muội muội? Triệu Viễn Châu, muội muội? Vậy những lời huynh đã nói với ta trước đây là gì? Là dối trá sao?"
Triệu Viễn Châu lắc đầu, giọng nói trầm thấp mang theo sự hối hận:
"Không phải dối trá. Khi đó, ta thật sự không muốn mất muội, không muốn muội rời xa ta. Nhưng ta nhận ra rằng tình cảm của ta dành cho muội không phải là tình yêu. Nó là sự quý trọng, sự biết ơn... là một loại tình cảm mà ta không thể để muội hiểu lầm thêm được nữa."
Văn Tiêu nhìn hắn chăm chăm, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Cô lùi lại một bước, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. "Quý trọng? Biết ơn? Triệu Viễn Châu, huynh có biết những lời này khiến ta đau đớn thế nào không? Ta không cần sự biết ơn của huynh! Ta cần huynh yêu ta, chỉ yêu ta thôi!"
Triệu Viễn Châu cúi đầu, bàn tay nắm chặt như muốn trút bỏ sự bất lực của chính mình. "Ta xin lỗi, Văn Tiêu. Ta không thể làm được. Trái tim ta... đã dành cho Ly Luân mất rồi."
Văn Tiêu sững người. Những lời ấy như bóp nghẹt trái tim cô, khiến cô không thể thốt nên lời. Một lúc sau, cô quay mặt đi, không muốn để Triệu Viễn Châu nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
"Ta hiểu rồi" cô nói, giọng khàn đi vì kìm nén. "Nếu huynh đã chọn Ly Luân, thì từ nay, ta sẽ không xen vào nữa. Nhưng... ta mong huynh nhớ kỹ, người bên huynh lúc khó khăn nhất là ta. Người luôn đặt huynh lên trên tất cả cũng là ta. Đừng quên điều đó."
Triệu Viễn Châu nhìn bóng lưng gầy guộc của Văn Tiêu khi cô bước ra khỏi phòng. Lòng hắn trĩu nặng, không phải vì tình yêu, mà vì nỗi áy náy và đau lòng khi làm tổn thương một người từng hết lòng vì mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com