Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67. Bây giờ thân ngươi không tiện.

Sau khi rời khỏi phòng của Ly Luân, Chu Yếm nhanh chóng đến đại sảnh, nơi Trác Dực Thần đã chờ sẵn.

Trác Dực Thần đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt trầm ngâm. Khi thấy Chu Yếm đến, hắn lập tức lên tiếng:

"Sao rồi? Ly Luân có nói gì không?"

Chu Yếm gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

"Y nghi ngờ có kẻ dùng trận pháp đặc biệt để che giấu dấu vết của những đứa trẻ bị bắt đi. Nếu đúng vậy, thì đây không chỉ đơn thuần là bắt cóc, mà còn là một kế hoạch có tính toán từ trước."

Trác Dực Thần nghe vậy, khẽ nhíu mày.

"Trận pháp?"

"Ừ. Nếu có thể khiến cả ba mươi đứa trẻ biến mất mà không để lại dấu vết yêu khí, vậy trận pháp này hẳn không tầm thường."

Trác Dực Thần suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Vậy ta và ngươi chia nhau ra điều tra. Ta sẽ đến những nơi gần đây nhất xem có phát hiện gì không. Ngươi đi về phía Nam, nơi xảy ra vụ mất tích gần nhất."

Chu Yếm gật đầu, nhưng rồi lại cau mày:

"Cũng có thể không chỉ một người thực hiện chuyện này. Nếu thực sự là Phượng Ninh, ả ta chắc chắn không tự mình ra tay, mà có kẻ giúp sức."

Trác Dực Thần im lặng một lát rồi nói:

"Ngươi nói đúng. Từ trước đến nay, ả luôn giỏi điều khiển kẻ khác. Nhưng dù là ai đi nữa, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm ra manh mối."

Chu Yếm siết chặt tay.

"Không chỉ có vậy... Bọn ta nghi ngờ mục tiêu không chỉ là những đứa trẻ này. Chúng ta cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

Trác Dực Thần nhướng mày: "Ý ngươi là sao?"

Chu Yếm trầm giọng: "Nếu đây là một âm mưu lớn hơn, thì có thể còn nhiều đứa trẻ khác sẽ bị bắt đi. Chúng ta không thể chờ đợi nữa, phải hành động ngay lập tức."

Trác Dực Thần trầm mặc giây lát, sau đó gật đầu dứt khoát.

"Được. Ta sẽ lập tức cho người chuẩn bị. Ngày mai, chúng ta xuất phát."

Cả hai nhìn nhau, đều hiểu rằng lần điều tra này có thể sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chu Yếm vừa bước ra khỏi phòng họp với Trác Dực Thần thì thấy Lục Yêu và Dực Du đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Ly Luân dựa người vào khung cửa, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Lục Yêu, Dực Du, hai người theo Chu Yếm."

Chu Yếm hơi khựng lại, quay sang nhìn Ly Luân:

"Ngươi vẫn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi đi."

Ly Luân lắc đầu, chậm rãi bước tới, bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Chu Yếm, như muốn giữ hắn lại.

"Ta biết ngươi không cần ai bảo vệ, nhưng dù sao cũng có hai người đi theo, ta sẽ yên tâm hơn."

Chu Yếm mím môi, ánh mắt dịu lại.

Lục Yêu và Dực Du đứng thẳng lưng, đồng thanh nói:

"Xin chủ nhân yên tâm, bọn ta nhất định theo sát y, không để bất cứ chuyện gì xảy ra."

Chu Yếm nhìn họ, rồi quay sang Ly Luân, khẽ thở dài:

"Được rồi, ta nghe ngươi."

Ly Luân hơi nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn dặn dò:

"Không được tùy tiện liều mạng, không được đơn độc hành động, có gì cũng phải chờ mọi người cùng quyết định. Chu Yếm, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện, bây giờ thân ngươi không tiện. Biết không ?"

Chu Yếm nghe vậy, tim bỗng siết chặt.

Hắn nắm lấy bàn tay Ly Luân, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y, rồi gật đầu:

"Ta hứa."

Dực Du và Lục Yêu đứng bên cạnh, cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng quay mặt đi, giả vờ nhìn ngắm xung quanh.

Ly Luân khẽ đẩy Chu Yếm:

"Đi sớm về sớm. Ta cần vài ngày nữa mới hồi phục, đến lúc đó, nếu ngươi còn chưa về, ta sẽ đích thân đi tìm ngươi."

Chu Yếm bật cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng:

"Vậy ta nhất định phải quay về trước khi ngươi xuất phát rồi."

Sau đó, hắn quay người rời đi, mang theo Lục Yêu và Dực Du.

Ly Luân đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

---

Trong bóng tối của khu rừng già, sương mù dày đặc cuộn lên như những chiếc móng vuốt quỷ dị, che khuất ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc thưa thớt. Chu Yếm và Trác Dực Thần dẫn theo Lục Yêu và Dực Du tiến sâu vào khu vực hoang vu, nơi dấu vết mất tích của những đứa trẻ dẫn đến.

Bước chân vừa dừng lại, một giọng nói âm trầm vang lên từ phía trước.

"Chu Yếm, Trác Dực Thần, lâu rồi không gặp nhỉ? Các ngươi thấy ta còn sống có bất ngờ không?"

Tiếng cười quỷ mị vang vọng trong không khí, mang theo sự giễu cợt lẫn thù hận.
Từ trong màn sương, một bóng người chậm rãi bước ra. Y phục đỏ rực như lửa, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc lạnh đầy nguy hiểm. Dưới lớp sương mù u ám, Phượng Ninh nở một nụ cười đầy tà khí, ánh mắt quét qua Chu Yếm và Trác Dực Thần, mang theo vẻ thích thú đầy ác ý.

Chu Yếm siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại.
"Ngươi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt bọn ta sao?" Giọng hắn trầm xuống, ẩn chứa lửa giận đang kìm nén.

Trác Dực Thần nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao:

"Ta còn tưởng sau lần đó, ngươi sẽ không có cơ hội mở miệng nữa. Nhưng xem ra, vận khí của ngươi tốt hơn ta nghĩ."

Phượng Ninh cười khẽ, từng bước tiến gần hơn, ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc dài, giọng điệu đầy khiêu khích:

"Các ngươi nghĩ có thể dễ dàng giết ta sao? Đáng tiếc, ta không dễ chết như vậy. Ngược lại, ta còn có một món quà muốn tặng cho các ngươi."

Dứt lời, từ phía sau Phượng Ninh, những tiếng khóc yếu ớt vang lên.

Chu Yếm và Trác Dực Thần lập tức cảnh giác.
Trong màn sương, những bóng dáng nhỏ bé dần hiện ra-chính là những đứa trẻ mất tích! Nhưng đôi mắt chúng vô hồn, ánh lên màu đỏ kỳ dị, trên cổ còn hằn rõ những dấu ấn tà ác.

Trác Dực Thần lập tức rút kiếm, ánh mắt lóe lên sát khí:

"Ngươi đã làm gì bọn trẻ?"

Phượng Ninh cười lạnh, nhún vai đầy thản nhiên:
"Chỉ là cho chúng một chút 'sức mạnh' mà thôi. Các ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta sao? Ta sẽ cho các ngươi thấy, Đại Hoang này, rốt cuộc ai mới là kẻ thống trị thật sự!"

Chu Yếm và Trác Dực Thần trao đổi ánh mắt, biết rõ trận chiến này đã không thể tránh khỏi.

Chu Yếm nhấc tay, yêu khí cuồn cuộn bùng lên xung quanh hắn, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn:

"Vậy để xem, ngươi có tư cách để nói những lời đó không!"

Dực Du và Lục Yêu nhanh chóng đứng vào vị trí phòng thủ.

Bóng đêm bao trùm, cơn gió lạnh lẽo lướt qua mang theo mùi máu tanh nồng.
Trận chiến bắt đầu.

Không khí dường như đông đặc lại khi Phượng Ninh nhấc tay lên. Một cơn gió mạnh quét qua, cuốn lấy sương mù, để lộ ra những đứa trẻ đứng phía sau nàng ta. Đôi mắt chúng lóe lên ánh sáng đỏ tà dị, thân thể nhỏ bé run lên, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì yêu lực bị cưỡng ép chiếm lấy.

Chu Yếm nheo mắt, cảm nhận được yêu khí xung quanh chúng ngày càng hỗn loạn.

"Ngươi đã làm gì bọn trẻ?" Trác Dực Thần siết chặt Vân Quang Kiếm, giọng nói trầm xuống, mang theo sát khí.

Phượng Ninh cười khẽ, đầu nghiêng sang một bên, vẻ mặt thích thú.

"Ta chỉ giúp chúng mạnh hơn thôi. Nhìn xem, những linh hồn non nớt này... đúng là những vật chứa hoàn hảo. Yêu khí của chúng hòa vào cơ thể ta, khiến ta mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ta nên cảm ơn các ngươi đã tìm đến tận đây để chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng này."

Nói rồi, nàng ta khẽ nâng tay. Những đứa trẻ phía sau đồng loạt lảo đảo tiến lên, cặp mắt đỏ rực như những con rối bị thao túng. Một đứa nhỏ bất ngờ lao vút lên, móng tay sắc bén như vuốt chim cắt xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần vung kiếm lên chặn lại, nhưng khi mũi kiếm sắp chạm vào cơ thể đứa trẻ, hắn đột ngột khựng lại trong chớp mắt. Chính khoảnh khắc ấy, một luồng yêu khí mạnh mẽ đánh úp từ phía Phượng Ninh, đẩy hắn lùi về sau.

Chu Yếm nhanh chóng đỡ lấy Trác Dực Thần, ánh mắt sắc bén như dao:

"Trác Dực Thần, không thể nương tay. Những đứa trẻ này đã bị tà khí xâm chiếm rồi!"

Trác Dực Thần nghiến răng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến mức trắng bệch.

Phượng Ninh bật cười, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy độc ác:

"Sao? Không nỡ ra tay à? Đúng là yếu đuối."

Nàng ta bất ngờ lao tới, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể theo dõi. Chu Yếm xoay người, vung tay tạo kết giới, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một áp lực khủng khiếp từ cú đánh của Phượng Ninh.

"Bịch!"

Chu Yếm bị đánh bật về phía sau, đập mạnh vào thân cây cổ thụ. Máu tươi trào ra từ khóe môi.

Trác Dực Thần không kịp suy nghĩ, lập tức chém ra một đường kiếm sắc bén. Kiếm khí xé toạc không gian, lao thẳng về phía Phượng Ninh. Nhưng nàng ta chỉ khẽ nghiêng người né tránh, sau đó nhẹ nhàng nâng tay.

Một luồng yêu lực cực mạnh bùng lên từ lòng bàn tay nàng, hóa thành những sợi xích đen sì lao đến quấn chặt lấy Trác Dực Thần.

"Chậc, một người luôn miệng nói bảo vệ người khác như ngươi, giờ lại bất lực đến vậy sao?" Phượng Ninh nghiêng đầu, nụ cười chế nhạo hiện lên trên môi.

Trác Dực Thần nghiến chặt răng, cố gắng giãy giụa, nhưng yêu lực của Phượng Ninh mạnh hơn trước rất nhiều, hoàn toàn áp chế được hắn.

Chu Yếm lau vết máu trên môi, ánh mắt trầm xuống, yêu khí trên người bắt đầu dâng trào.

"Trác Dực Thần, ngươi cố cầm cự,tìm cách giải trừ tà khí trong người lũ trẻ!"

Trác Dực Thần gật đầu, cắn răng bức ra một phần tiên lực chống cự.

Dực Du và Lục Yêu lúc này cũng lao vào trận chiến, nhưng sức mạnh của bọn họ so với Phượng Ninh quá yếu. Dực Du vừa xông lên đã bị một đòn đánh văng ra xa, va mạnh vào gốc cây.

Lục Yêu gầm lên, vung chưởng đánh về phía Phượng Ninh, nhưng nàng ta chỉ cười lạnh, vung tay chặn lại, sau đó nhấc bổng hắn lên rồi ném mạnh xuống đất.

Mặt đất nứt vỡ, Lục Yêu phun ra một ngụm máu.
Chu Yếm nhìn thấy cảnh đó, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận. Hắn biết rõ, nếu tiếp tục thế này, cả bọn sẽ không thể cầm cự lâu hơn nữa.

"Không thể kéo dài thêm được."

Ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, trong nháy mắt, yêu khí trong cơ thể bạo phát, tỏa ra ánh sáng đỏ rực giữa màn đêm.

"Phượng Ninh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!"

Từng tia yêu khí nổ tung giữa không gian, tạo thành những cơn sóng va đập mạnh mẽ, chấn động mặt đất. Chu Yếm và Phượng Ninh đối diện nhau, Phượng Ninh đã hấp thụ đủ yêu khí từ những đứa trẻ, sức mạnh của nàng ta tăng lên gấp bội.

Chu Yếm hít một hơi thật sâu, yêu khí tỏa ra từ cơ thể như dòng sông cuồn cuộn, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn không thể giấu được sự lo lắng. Hắn biết rằng mình không thể đánh bại Phượng Ninh một mình nếu không dùng đến những phương pháp mạnh mẽ hơn.

"Đại Yêu - Chu Yếm, ngươi xem bây giờ ngươi có thể đánh thắng ta sao? Trác Dực Thần mất một nửa yêu lực, hai tên kia thì phế, một mình ngươi thắng nổi ta sao?"

Phượng Ninh cười khẩy, bàn tay vung lên, yêu khí trong không khí xung quanh cuộn trào như biển lớn dâng sóng, lao về phía Chu Yếm với tốc độ kinh hồn.

Chu Yếm không né tránh, mà giơ tay lên, một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên, chặn lại yêu lực của Phượng Ninh. Cả không gian xung quanh như bị chấn động, đất đai dưới chân nứt vỡ, những cây cối to lớn xung quanh bật gốc, bị thổi bay đi.

"Ngươi quá coi thường ta rồi, Phượng Ninh!" Chu Yếm hét lên, giọng nói đầy căm phẫn. Cả người hắn bùng lên sức mạnh khủng khiếp, yêu khí cuộn trào như cơn sóng thần, đẩy lùi Phượng Ninh từng bước.
Phượng Ninh không chịu thua, nàng ta vung tay lần nữa, một vầng sáng đen từ trong lòng bàn tay nàng bắn ra, lao thẳng về phía Chu Yếm.

"Ngươi đáng chết!"

Lần này, sức mạnh của nàng mạnh mẽ hơn, mỗi cú vung tay của Phượng Ninh đều mang theo một lực lượng khá lớn..

"Ngươi không thể chiến thắng ta được đâu!"

Chu Yếm quát lớn, yêu khí trong người hắn dâng trào như lửa, ánh sáng đỏ thẫm bao phủ xung quanh hắn, chấn động như một cơn sóng lớn. Cả không gian bị xé rách bởi sức mạnh của hắn, khiến Phượng Ninh phải lùi lại.

Nhưng Phượng Ninh không bỏ cuộc. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và trong khoảnh khắc tiếp theo, yêu khí của nàng ta bùng lên mạnh mẽ, tạo thành một cơn cuồng phong đen kịt, lao vút về phía Chu Yếm.

"Ta không để ngươi dễ dàng chiến thắng đâu!
Phượng Ninh gầm lên, cơ thể nàng ta tỏa ra một khí thế hùng mạnh, yêu lực cuộn xoáy dữ dội, bao trùm cả không gian.

Chu Yếm cảm nhận được sức mạnh áp đảo của nàng. Hắn siết chặt tay, ánh mắt không hề dao động.

"Công, bảo vệ, sinh mệnh... không phải để dễ dàng buông bỏ!"

Chu Yếm đột ngột vung tay lên, ánh sáng đỏ thẫm lại bùng lên mạnh mẽ, tạo thành một vầng năng lượng khổng lồ. Cả không gian chấn động, đất đai nứt vỡ dưới chân hắn.

Phượng Ninh gầm lên một tiếng thảm thiết khi lực lượng của Chu Yếm va chạm với nàng, tạo thành một vụ nổ khủng khiếp.

"Rầm!"

Một cơn sóng âm dữ dội nổ ra, cuốn đi tất cả vật cản trong phạm vi xung quanh. Cả đất trời như bị xé toạc.

Chu Yếm lao tới, một chưởng tấn công trực diện vào Phượng Ninh, khiến nàng ta bị đẩy lùi, cơ thể tạm thời mất thăng bằng.

"Không phải ngươi muốn giết ta sao? Tại sao ngươi lại lùi bước?" Phượng Ninh gầm lên, ánh mắt nàng ta đỏ ngầu, những vết thương trên cơ thể dần hiện rõ, nhưng nàng vẫn không khuất phục.

"Ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích của mình!"

Chu Yếm nghiến răng, một tay vung lên, ngưng tụ toàn bộ yêu lực còn lại vào một chưởng đánh mạnh về phía Phượng Ninh.

Cả không gian bùng lên một luồng ánh sáng đỏ rực, khiến Phượng Ninh không kịp phản ứng. Lần này, nàng không thể né tránh được nữa. Chưởng lực của Chu Yếm mạnh mẽ đánh trúng nàng, khiến nàng ta bay ngược về phía sau, văng ra xa.

"Không thể..." Phượng Ninh nhìn vào Chu Yếm, sự căm phẫn hiện rõ trong ánh mắt nàng. Nàng không ngờ rằng, cuối cùng, chính mình lại bị đánh bại bởi một người như Chu Yếm.

Chu Yếm thở hổn hển, sức lực trong người hắn gần như đã cạn kiệt. Tuy nhiên, hắn vẫn đứng vững, đôi mắt không hề nhắm lại.

"Chu Yếm, ngươi không giết được ta đâu, ta không ngu ngốc đến mức ra mặt gặp ngươi, nhưng ngươi cũng khiến ta bị thương nặng đấy, lần sau ta sẽ cho các ngươi món quà hấp dẫn hơn"

Trác Dực Thần bên kia đã tạm thời khống chế mấy đứa bé kia, Phượng Ninh lại tự phá hủy bản thể....

---

Trác Dực Thần bước vội đến bên Chu Yếm, ánh mắt đầy lo lắng. Dù cuộc chiến đã kết thúc, nhưng không khí căng thẳng và những dấu vết trên cơ thể Chu Yếm vẫn khiến Trác Dực Thần không thể yên tâm.

"Ngươi không sao chứ?" Trác Dực Thần vội vã hỏi, giọng điệu có phần gấp gáp. Hắn ngồi xuống bên cạnh Chu Yếm, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, ánh mắt tìm kiếm những dấu hiệu đau đớn, mệt mỏi từ hắn.

Chu Yếm hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng dậy dù cơ thể vẫn mỏi mệt. Hắn mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, không hề có chút gì của sự chùn bước.

"Ta không sao đâu, chỉ là... một chút yêu lực bị hao tổn." Chu Yếm trả lời, cố gắng gượng dậy nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Hắn nhìn Trác Dực Thần, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn chứa đầy sự kiên cường.

Trác Dực Thần nhìn hắn, đôi lông mày cau lại. "Ngươi chắc chứ?" Hắn không thể giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói.

Mặc dù hắn biết Chu Yếm mạnh mẽ, nhưng cuộc chiến vừa rồi quá khốc liệt, không ai có thể không bị tổn thương dù chỉ một chút.

Chu Yếm khẽ cười "Không sao, chẳng phải ngươi ở đây à. Nhưng ta phát hiện hình như Phượng Ninh mạnh hơn chúng ta nghĩ, không biết cô ta lại làm gì."

Trác Dực Thần im lặng một lúc, sau đó thở dài, ánh mắt dịu lại, đôi tay đặt nhẹ lên tay Chu Yếm. "Ta luôn ở đây, sẽ không để ngươi một mình. Ta cũng biết những điều ngươi nói, dù là bản thể nhưng lại mạnh như vậy, cũng giống năm xưa sức mạnh của Thừa Hoàng dù là con rối nhưng có một sức mạnh như Đại Yêu thực sự" Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.

---

Sau khi rời khỏi trận chiến đầy căng thẳng, Chu Yếm cùng Trác Dực Thần, Lục Yêu và Dực Du trở về Đại Hoang, nơi Ly Luân đang nằm nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức từ họ. Cả nhóm trở lại trong im lặng, tâm trạng ai nấy đều nặng trĩu, đặc biệt là Chu Yếm.

Hắn không muốn giấu giếm Ly Luân điều gì, nhưng sự mệt mỏi và lo lắng đang dâng trào trong lòng khiến hắn không khỏi cảm thấy bất an.

Khi họ vào trong phòng, Ly Luân đang nằm trên giường, mắt khép hờ nhưng có phần nhẹ nhõm khi thấy Chu Yếm trở về. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Chu Yếm.

"Ngươi về rồi, có bị thương chỗ nào không?" Ly Luân khẽ nói, giọng yếu ớt nhưng chứa đựng sự lo lắng. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ nhìn vào Chu Yếm, ánh mắt như đang chờ đợi, như muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Chu Yếm bước đến bên giường, ánh mắt hắn nhìn vào Ly Luân, rồi lại quay sang nhìn những người còn lại. Trác Dực Thần và nhóm Lục Yêu lặng lẽ đứng bên cạnh, không ai dám lên tiếng, biết rằng giờ phút này mọi chuyện phải do Chu Yếm kể.

"Chúng ta đã giải quyết được Phượng Ninh, nói đúng hơn là giải quyết được bản thể của cô ta thôi" Chu Yếm nói, giọng trầm, đôi tay siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Nhưng nàng ta đã hấp thụ một phần yêu khí từ những đứa trẻ mất tích... sức mạnh của nàng ta giờ đây mạnh mẽ đến không tưởng."

Ly Luân nhắm mắt lại, như thể đang cố gắng tiêu hóa thông tin đó. Hắn cảm nhận được rằng không chỉ có Phượng Ninh, mà cả một phần mối nguy hiểm đang rình rập họ. Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, rồi Ly Luân chậm rãi lên tiếng.

"Vậy... Phượng Ninh đã bị đánh bại chứ?" Giọng nói của hắn vẫn yếu ớt, nhưng sự lo âu không thể giấu được trong ánh mắt.

"Không hoàn toàn là bại" Chu Yếm đáp, giọng nói cứng rắn hơn, như thể muốn làm vơi đi lo lắng của Ly Luân. "Nhưng sức mạnh của nàng ta vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy. Chúng ta phải tiếp tục theo dõi."

Lúc này, Trác Dực Thần lên tiếng, ánh mắt đầy lo lắng. "Còn những đứa trẻ mất tích thì sao? Ngoài những đứa cứu về còn lại chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối nào cụ thể."

Chu Yếm nhìn Trác Dực Thần, rồi lại nhìn về phía Ly Luân, cảm thấy nỗi lo trong lòng mình chưa bao giờ nhẹ bớt. "Chúng ta nhất định tìm ra, bây giờ các ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Hắn nhìn vào Ly Luân, ánh mắt chứa đầy quyết tâm. "Không sao đâu."

Ly Luân im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. Hắn cảm nhận được sự kiên định trong từng lời nói của Chu Yếm, và dù sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn biết rằng hắn phải cùng Chu Yếm bước tiếp con đường này. "Ta tin ngươi." Hắn mỉm cười nhẹ, ánh mắt như đã sáng lên một chút.

"Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Chu Yếm nói, đôi mắt nhìn vào Ly Luân đầy lo lắng. "Đừng làm ta phải lo thêm nữa."

Ly Luân nhìn Chu Yếm, đôi mắt vẫn đầy những lời chưa nói, những cảm xúc không thể diễn tả hết. Hắn hiểu rằng, dù những thử thách trước mắt vẫn còn rất lớn, nhưng chỉ cần họ cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

"Ta không cần nghỉ ngơi khi có ngươi bên cạnh." Hắn đáp, đôi mắt mơ màng, như một lời hứa thầm lặng.

Vào một buổi sáng sớm, không khí ở Đại Hoang trầm lắng, nhưng mọi người trong cung đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Sóng gió ập tới nhanh chóng, những sự kiện liên tiếp xảy ra khiến tất cả không kịp trở tay.

Các gia tộc lớn trong yêu giới lần lượt nhận được tin báo rằng yêu quái trong gia tộc bị trúng một loại độc, khiến họ trở nên điên cuồng, tấn công người nhà và phá hoại mọi thứ.

Chu Yếm ngồi trong phòng, lòng nặng trĩu. Mặc dù Ly Luân đã hồi phục ít nhiều, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn vẫn không thể buông bỏ. Mỗi lần nhìn thấy Ly Luân mệt mỏi hay hộc máu, hắn lại cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

Nhưng rồi, ánh mắt kiên quyết và lòng dũng cảm của Ly Luân đã giúp hắn vững vàng hơn, ít nhất hắn không còn quá lo lắng như trước nữa.

"Chu Yếm, ta cảm thấy khỏe hơn rồi. Ngươi đừng lo lắng quá." Ly Luân lên tiếng, từ từ ngồi dậy trên giường, đôi mắt vẫn đầy những vết nhọc mệt, nhưng hắn biết rằng sự bình yên trong lòng của Chu Yếm đang là điều quan trọng nhất.

Chu Yếm nhìn vào Ly Luân, không thể che giấu sự lo lắng trong ánh mắt. "Ngươi mới vừa hồi phục, làm sao có thể vội vàng như vậy?" Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng kéo Ly Luân lại gần mình, như muốn bảo vệ hắn khỏi mọi thứ ngoài kia.

Ly Luân mỉm cười yếu ớt, nhưng trong ánh mắt đó lại có sự kiên định lạ thường. "Nếu không điều tra chuyện này, chúng ta sẽ không thể yên tâm. Còn rất nhiều chuyện phải làm, và ta sẽ không để ngươi đơn độc trong lúc này."

Chu Yếm thở dài, đầu óc rối bời với những quyết định phải đưa ra. Hắn biết rằng, dù có lo lắng bao nhiêu, Ly Luân vẫn là người mà hắn phải bảo vệ, và cả Đại Hoang này cũng cần sự can đảm của hắn.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan sự im lặng trong căn phòng. Trác Dực Thần bước vào, vẻ mặt đầy lo âu. "Chu Yếm, Ly Luân, tình hình không ổn. Các gia tộc đang rối loạn. Những yêu quái bị nhiễm độc ngày càng trở nên điên cuồng, không thể kiểm soát được nữa."

Chu Yếm nhìn Trác Dực Thần, trong ánh mắt có sự cứng rắn nhưng cũng ẩn chứa sự lo lắng. "Vậy chúng ta phải làm sao? Hãy nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của loại độc này."

"Chúng ta đã điều tra, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Nguồn gốc của độc dược này rất khó xác định, nhưng rõ ràng nó có liên quan đến những sự kiện gần đây." Trác Dực Thần đáp, ánh mắt như muốn bày tỏ một sự kiên nhẫn mỏi mệt.

Ly Luân ngồi im lặng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng. "Ta không thể ngồi yên được nữa. Nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, sẽ còn nhiều gia tộc khác bị hại. Chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau."
Chu Yếm nhìn vào Ly Luân, rồi nhìn về phía Trác Dực Thần. "Chúng ta phải đi ngay. Mọi chuyện không thể chậm trễ thêm nữa."

Trác Dực Thần gật đầu. "Ta và Chu Yếm sẽ dẫn đầu, còn Ly Luân, hay ngươi hãy ở lại để hồi phục thêm. Còn những người khác, hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Ly Luân nhìn bọn họ, rồi chầm chậm nói: "Không, ta sẽ đi cùng các ngươi. Họ đều là yêu quái của Đại Hoang ta không thể không lo, với ta không yên tâm cho Chu Yếm"

Chu Yếm nhìn hắn, ánh mắt hắn sâu thẳm. "Ngươi mới vừa hồi phục, sức khỏe vẫn chưa tốt, làm sao có thể đi cùng chúng ta?"

Ly Luân mỉm cười, đôi mắt vẫn kiên định. "Ta sẽ không để các ngươi đi một mình.Chúng ta là một đội mà."

Nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của Ly Luân, Chu Yếm cũng không phản đối nữa. Hắn biết rằng, Ly Luân không phải là người chịu ngồi yên khi có chuyện cần làm. Mặc dù hắn lo lắng, nhưng hắn cũng hiểu rằng chỉ khi cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, họ mới có thể bảo vệ được những gì quý giá nhất.

Cả nhóm chuẩn bị sẵn sàng, và ngay lập tức lên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com