Chương 9: Khoảng Trời Riêng Giữa Đêm Chung
Đêm đó, sau buổi tâm sự đầy cảm xúc ở phòng khách, cả nhóm đã trở về phòng ngủ của mình. Ánh đèn dần tắt, trả lại không gian sự tĩnh lặng vốn có. Nhưng đối với LyHan, giấc ngủ vẫn là một thứ xa xỉ. Tâm trí cô đầy ắp những câu chuyện vừa nghe, và cả những điều bản thân đã trót buột miệng. Cảm giác trống rỗng và nặng nề lại len lỏi. Cuối cùng, không chịu đựng được sự trằn trọc, cô khẽ khàng rời giường, lặng lẽ bước ra ban công ngoài phòng khách. Ngồi xuống tựa lưng vào tường, đơn độc, trong màn đêm tĩnh mịch, LyHan rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Khói thuốc mờ ảo tan vào không khí lạnh lẽo, mang theo một phần ưu tư của cô. Ánh mắt cô trầm tư nhìn về phía xa xăm, nơi những ánh đèn đô thị vẫn còn nhấp nháy, tựa như đang tìm kiếm một câu trả lời vô vọng cho những mâu thuẫn bên trong mình.
Trong phòng ngủ, HanSara cũng không sao chợp mắt được. Giọng nói nghẹn ngào của chính mình, và đặc biệt là những lời bộc bạch đầy ẩn giấu của LyHan cứ văng vẳng trong đầu cô bé. "Chị ấy đã phải chịu đựng nhiều đến thế sao?" Những suy nghĩ cứ kéo đến, HanSara quyết định ra ngoài uống một chút nước. Vừa bước ra khỏi phòng, cô bé đã thấy một bóng người lờ mờ ngồi ở ban công. Bước lại gần hơn, nhìn qua khung cửa kính, HanSara nhận ra đó là LyHan. Chị ngồi đó, tấm lưng hơi gù xuống, ánh mắt xa xăm đến lạ lùng, và giữa hai ngón tay là điếu thuốc đang cháy đỏ lập lòe. Khung cảnh ấy mang một nỗi buồn khó tả, khiến trái tim HanSara khẽ nhói lên.
LyHan đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn độn của riêng mình – về những áp lực từ quá khứ, những kỳ vọng của bản thân, và cả những góc tối mà cô luôn cố gắng che giấu. Cô biết mình đã nói quá nhiều trong buổi chia sẻ vừa rồi, nhưng dường như việc được bộc lộ một phần nào đó cũng mang lại sự giải thoát nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nỗi lo sợ về việc bị đánh giá, bị coi là yếu đuối vẫn quẩn quanh. Cô hút một hơi thuốc dài, cố gắng xua đi những cảm giác khó chịu.
Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, chị đừng hút nữa."
LyHan giật mình quay đầu lại, là HanSara. Cô bé bước đến, không chút ngần ngại ngồi xuống bên cạnh LyHan trên chiếc ghế mây hẹp. LyHan cũng vô thức, theo bản năng, dập tắt điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, như thể muốn che giấu một thói quen xấu hổ.
"Em... sao em chưa ngủ?" LyHan hỏi khẽ, giọng hơi khàn.
HanSara lắc đầu, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào chị: "Em cũng không ngủ được. Em... em nghe chị nói chuyện lúc nãy, em thấy buồn lắm." Cô bé ngập ngừng, rồi thì thầm: "Chị LyHan đừng ghét bản thân mình mà. Chị tốt bụng lắm, chị còn rất nhiệt huyết nữa."
LyHan trầm lắng, ngạc nhiên trước sự quan tâm chân thành và thấu hiểu của cô bé. "Em không cần phải nghĩ nhiều vậy đâu."
"Nhưng mà em thương chị," HanSara nói một cách rất tự nhiên, giọng nói ấm áp. "Chị Lyhan đã làm việc rất chăm chỉ, đã cố gắng rất nhiều. Đừng tự làm khó mình nữa ."
"Ừm" LyHan gật đầu, giọng ấm áp hỏi "Còn em thì sao? Lúc nãy em cũng nói em có giai đoạn vừa làm vừa khóc. Chuyện gì đã khiến em phải sợ hãi đến vậy?"
HanSara hơi giật mình khi thấy LyHan nhớ và hỏi lại chuyện của mình. Cô bé cúi đầu nhẹ, giọng nhỏ dần: "Em sợ em làm sai. Sợ mình không đủ tốt. Sợ những gì em làm sẽ ảnh hưởng xấu đến mọi người, nhất là những người em thương. Nên mỗi khi bắt đầu làm gì lớn, em vừa cố gắng vừa lo sợ, vừa khóc một mình. Cảm giác mình cứ làm sai hết mọi thứ, rồi phải gánh chịu..."
LyHan khẽ gật đầu, sự hiểu biết hiện rõ trong ánh mắt. Cô nhìn gương mặt của HanSara trong ánh sáng mờ ảo của đêm. Một cảm giác xót xa len lỏi trong lòng cô. Cô bé này, người mà LyHan vẫn luôn thấy tràn đầy năng lượng, hồn nhiên và mạnh mẽ, hóa ra đã từng trải qua những nỗi sợ hãi tột cùng, tự mình gặm nhấm sự lo lắng và khóc thầm. Ấy vậy mà, HanSara vẫn luôn giữ được sự tích cực, vẫn luôn mỉm cười và lan tỏa năng lượng cho mọi người. LyHan không khỏi cảm phục sự kiên cường ẩn sau vẻ ngoài trong sáng ấy, và cũng thấy đau lòng biết bao khi nghĩ đến những gánh nặng mà HanSara đã âm thầm chịu đựng. "Dù vậy, chị thấy em vẫn rất kiên cường. Không phải ai cũng giữ được nụ cười và năng lượng khi phải trải qua những cảm xúc như vậy. Đôi khi, chị cũng ước mình có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc như em."
HanSara khẽ lắc đầu, nở một nụ cười buồn: "Em cũng chỉ biết cố gắng thôi. Nhưng mà em thấy chị cũng mạnh mẽ lắm mà." Giọng cô bé nhỏ nhẹ, đầy tò mò và chân thành. "Chị nói bên trong chị có hai mặt đối lập... Chị có thể kể cho em nghe thêm một chút không?"
"Cũng không có gì to tát đâu." LyHan im lặng một lúc, ánh mắt lại vô thức nhìn xa xăm. Một tiếng thở dài rất khẽ thoát ra từ lồng ngực cô. "Từ trước đến nay, chị luôn cảm thấy mình chỉ có một mình. Một mình trong tâm trí mình, và... cả ở thực tại. Dù cho bên cạnh chị cũng có rất nhiều người quan tâm và yêu thương mình, nhưng cái cảm giác cô độc đó... nó vẫn luôn ở đó, bám riết lấy chị. Có những lúc, nó mạnh đến mức khiến chị vô tình đẩy tất cả những người xung quanh ra xa, và rồi, chị lại càng cảm thấy trống vắng hơn. Thật lòng mà nói, chị cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Và... chị ghét bản thân mình vì điều đó." Giọng LyHan vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Tay cô lại vô tình cầm gói thuốc lá lên, cô tiếp tục, giọng điệu có phần chua xót "Chị cũng không nhớ từ khi nào, mình làm bạn với thuốc lá. Có những đêm như thế này... chỉ có nó bên cạnh."
HanSara lắng nghe từng lời, trái tim cô bé như bị bóp nghẹt. Nước mắt không kìm được mà trào ra, cô bé vội vàng đưa tay lau đi. "Chị LyHan..." Giọng HanSara nghẹn lại. Cô bé khẽ nắm lấy bàn tay LyHan đang đặt trên đùi, xiết nhẹ. "Không phải vậy đâu. Chị không cô độc. Chị không hề một mình. Em ở đây mà. Mọi người đều ở đây, rất yêu thương chị. Đừng tự đẩy mình ra xa nữa. Chị đừng ghét bản thân mình." Lời an ủi của HanSara chân thành đến nao lòng, như muốn gánh bớt đi phần nào gánh nặng trong lòng LyHan.
LyHan cảm nhận được bàn tay nhỏ bé ấm áp đang nắm chặt lấy tay mình, và những lời nói đầy yêu thương. Ánh mắt cô dịu đi, nhìn HanSara, rồi khẽ nói, giọng có chút nhẹ nhõm hơn: "Cảm ơn em." Cô khẽ thở dài, rồi tựa nhẹ vào lưng tường, có vẻ như nỗi lòng đã vơi đi phần nào khi được chia sẻ. "Vậy còn em? Khi nào em cảm thấy thoải mái nhất, khi nào em cảm thấy là chính mình nhất?" LyHan khẽ khàng chuyển hướng câu chuyện, muốn lắng nghe HanSara nhiều hơn.
HanSara suy nghĩ một lát, rồi nhìn lên bầu trời đêm: "Em á? Em thấy thoải mái nhất là khi được làm những gì mình thích, được ở bên cạnh những người quan trọng với em, và không phải lo lắng về việc mình sẽ làm sai, hay làm phiền ai. Như bây giờ này..." Cô bé khẽ nhìn sang LyHan, ánh mắt chất chứa đầy ý vị, hàm ý về sự bình yên mà cô bé đang cảm nhận được khi ở cạnh chị.
Rồi HanSara thu lại ánh mắt từ bầu trời, nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh của LyHan. Giọng cô bé bỗng trở nên nghiêm túc một cách lạ thường: "Vậy nên, chị LyHan này, từ giờ đừng hút thuốc nữa nha." Cô bé nói, rồi khẽ rướn người về phía chị, như muốn nhấn mạnh lời nói của mình. "Nếu khi nào chị có chuyện buồn, có chuyện gì đó muốn hút thuốc để quên đi, thì hãy tìm em nha. Em sẽ ở đây, lắng nghe chị." Ánh mắt HanSara chân thành, long lanh niềm tin và sự mong đợi, như muốn nhìn thấu tâm can LyHan để nhận được một lời hứa.
LyHan nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, khẽ bật cười, một nụ cười rất nhẹ và ấm áp mà hiếm khi cô thể hiện ra. "Được rồi, chị hứa." Giọng cô dịu dàng đáp lại, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm, một cảm giác ấm áp lan tỏa giữa hai người. LyHan nhìn HanSara, và rồi, một cách vô thức, cô bé khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai LyHan. Hơi ấm từ mái tóc mềm mại, mùi hương thoang thoảng từ người HanSara lập tức xua đi sự lạnh lẽo của đêm và cả những suy nghĩ u ám trong lòng LyHan. Cô cũng khẽ nghiêng đầu, tựa vào HanSara. Hai tâm hồn non trẻ, vừa cùng nhau trải qua những cảm xúc tiêu cực, giờ đây tìm thấy sự bình yên trong sự gần gũi vô thức này.
LyHan khẽ cử động, và cô nhận ra HanSara đã ngủ quên trên vai mình, hơi thở đều đều, nhẹ nhàng. Nhìn gương mặt thơ ngây, an yên của cô bé trong màn đêm, trái tim LyHan bỗng có chút rung động lạ lùng, một cảm giác mềm mại, ấm áp lan tỏa mà cô chưa từng cảm nhận rõ ràng đến thế. Vẻ yếu đuối đầy đáng yêu của HanSara lúc này khiến LyHan không kìm được mà đưa tay khẽ vuốt mái tóc cô bé. Sau đó, LyHan nhẹ nhàng, cẩn thận bế HanSara lên, từng bước chậm rãi đưa cô bé trở về phòng ngủ. Đặt HanSara nằm ngay ngắn trên giường, LyHan đắp chăn cẩn thận cho em, rồi khẽ đứng nhìn một lát trước khi lặng lẽ rời đi, lòng ngập tràn một cảm giác khó tả.
Trong những ngày sau đó của team, không khí luyện tập ngày càng sôi nổi và áp lực. Giữa guồng quay bận rộn, sự quan tâm thầm lặng của LyHan dành cho HanSara dần trở nên rõ nét hơn. Sau mỗi buổi tập nhảy, khi HanSara thấm mệt và mồ hôi nhễ nhại, LyHan luôn là người đầu tiên đưa cho cô bé một chiếc khăn. Hay mỗi khi HanSara tập hát đến khản giọng, một bình nước gừng mật ong ấm đã được đặt sẵn trên bàn, đôi khi còn kèm theo một gói kẹo ngậm thanh giọng nhỏ xinh – tất nhiên là do "ai đó" chuẩn bị. Thậm chí, những lúc HanSara sơ ý làm rơi đồ hoặc loay xoay với cái dây giày, LyHan đều là người nhanh chóng tiến đến giúp đỡ. Tất cả đều là những hành động nhỏ nhặt, không quá phô trương, nhưng lại chứa đựng sự quan tâm ấm áp mà chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra. Còn HanSara thì vẫn vô tư, hồn nhiên đón nhận những cử chỉ ấy như lẽ tự nhiên, không hề hay biết về những ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau chúng. Cô bé vẫn luôn miệng cảm ơn chị LyHan vì sự chu đáo, nhưng không hề mảy may nghi ngờ về thứ tình cảm đặc biệt đang nhen nhóm.
Khi chương trình công chiếu những cảnh làm việc nhóm, fan hâm mộ nhanh chóng soi ra những chi tiết đắt giá. Dù ngồi cách nhau một khoảng, thậm chí đang tập trung vào công việc riêng, nhưng ánh mắt của cả LyHan và HanSara luôn vô tình hướng về phía đối phương. Những khoảnh khắc giao thoa ánh nhìn tuy chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng lại không thể lọt qua "mắt thần" của cộng đồng mạng và các shipper.
Trên các diễn đàn, fan bình luận sôi nổi:
Fan A: "Ê ê, có ai thấy ánh mắt LyHan lướt qua HanSara lúc làm nhạc không? Tui không thấy LyHan nhìn ai khác lâu vậy đâu nha! #LyHanSara"
Fan B: "Sara đang hát mà cứ liếc tìm chị LyHan ý, đáng yêu ghê! Cả thế giới của êm là chị LyHan rồi!"
Fan C: "Chemistry không cần nói, chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu! Mấy cái hint nhỏ nhặt mà chết người!"
Không chỉ fan, các chị em trong team cũng dần nhận ra "chemistry" đặc biệt này. Trong một buổi nghỉ ngơi, LyHan và HanSara vô tư ngồi cạnh nhau trong góc tường, cùng xem điện thoại và cười khúc khích. Muộii, với vẻ mặt "thánh sầu", đã nhanh chóng chộp lấy khoảnh khắc đó và đăng một tấm hình tự sướng nằm buồn bã một mình trên sàn, kèm theo dòng trạng thái: "Ai đó đang cô đơn giữa dòng đời tấp nập. #ĐừngHỏiVìSaoTuiẾ" Hình ảnh này ngay lập tức tạo nên cơn sốt trên mạng xã hội.
Các diễn đàn và nhóm fan nhanh chóng "bùng nổ" với những bài viết phân tích ánh mắt, cử chỉ, và cả những khoảnh khắc vô tình của cả hai liên tục xuất hiện. Mọi người bàn tán rôm rả, hào hứng "đẩy thuyền" cho cặp đôi mới.
Trong khi đó, LyHan và HanSara vẫn hoàn toàn không biết gì về cơn bão nhỏ trên mạng xã hội. Mãi cho đến một ngày, khi Ngô Lan Hương và YeoLan đang xem điện thoại và cười tủm tỉm một cách đầy ẩn ý, rồi liếc nhìn về phía hai người.
"Này, hai đứa có biết hashtag LyHanSara đang hot rần rần trên mạng không?" Ngô Lan Hương trêu chọc.
LyHan và HanSara ngơ ngác nhìn nhau. "Hashtag gì cơ ạ?" HanSara hồn nhiên hỏi.
LyHan nhíu mày: "Là cái gì vậy?"
YeoLan cười lớn, đưa điện thoại ra: "Thì là fan người ta 'ship' hai đứa đó! Mấy cái ảnh, mấy cái vid 'soi' ra ánh mắt hai đứa nhìn nhau đó!"
Cả LyHan và HanSara cùng cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại. Từng khoảnh khắc "vô tình" được cắt ghép, từng ánh mắt chạm nhau, từng cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của LyHan được phân tích một cách tỉ mỉ. Khuôn mặt LyHan dần đỏ bừng lên, từ mang tai đến tận cổ. HanSara cũng không kém cạnh, đôi má ửng hồng như quả cà chua chín mọng.
"Ơ... cái này... cái này là do trùng hợp thôi mà!" HanSara vội vàng đánh trống lảng, "Chị LyHan chỉ là... chỉ là chị ấy tốt bụng thôi!"
LyHan cũng gật đầu lia lịa, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng điệu lại có chút luống cuống: "Đúng vậy! Mọi người... mọi người đừng nghĩ lung tung."
Hành động "chột dạ" đáng yêu của hai người khiến các chị em được thể cười phá lên. Ngô Lan Hương vỗ đùi đen đét: "Thôi đi trời! Làm gì mà 'chột' thế! Càng chối càng lộ nha!"
Muộii giả vờ lau nước mắt: "Đau lòng quá, ship đâu xa, ship ngay trong nhà mình!"
Lamoon thì tranh thủ chọc ghẹo: "Thôi để em nhường sofa cho hai chị nha!"
Giữa tiếng cười trêu chọc của các chị em, LyHan và HanSara chỉ biết cúi gằm mặt, đỏ bừng, và cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác một cách vụng về, làm cả phòng khách tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
———————————————
Đoạn tâm sự ngoài ban công thì tôi lấy cảm hứng từ những lời LyHan vừa chia sẻ khi diễn bài Not My Fault vừa qua, và cả cảm giác của bản thân mình. Một trong những lý do mà mình yêu thích LyHan, vì đâu đó mình cảm thấy "đồng cảm"
Anyway thì. Mình mong là sau này bạn sẽ tỏa sáng và được yêu quý nhiều hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com