Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Phát súng đầu tiên

🆘 Warning 🆘: Chương này có yếu tố chết chóc, click back nếu bạn cảm thấy không thoải mái
Lưu ý tất cả chỉ là trí tưởng tượng, không áp lên người thật.
Cảm ơn mọi người đã đón xem.
____________________________________

Những ngày sau đó trôi qua một cách hết sức bình yên, là kiểu bình yên thật sự hay là sóng yên biển lặng trước khi bão đến thì không ai biết được. Nhóm IN1 vẫn cật lực tập luyện cho album sắp ra mắt của nhóm, vì tình hình dịch bệnh nên Mika tạm thời chưa thể trở về Trung Quốc. Công ty có dự định là sẽ quay riêng những cảnh của cậu ấy tại studio bên Nhật rồi cắt ghép hậu trường vào sau.

Lại là một ngày tập luyện mệt mỏi, Lưu Vũ trở về căn hộ một mình. Thật trùng hợp sao hôm nay ai cũng có lịch trình phải bay sang tỉnh khác, Trương Gia Nguyên thì cùng AK sang Thẩm Quyến để quay hình thương vụ mới, Lâm Mặc thì vẫn còn ở Thượng Hải để thi cử các môn bắt buộc. Châu Kha Vũ thì về nhà thăm cha mẹ, Patrick và Nine thì có buổi phỏng vấn với tạp chí EIUN ở Trùng Khánh. Chỉ có Lưu Vũ ở trong căn nhà rộng lớn này một mình. Đáng ra còn có anh Viễn nữa nhưng mà anh ấy đi hẹn hò rồi, chắc sẽ về trễ, cũng có thể là đi thâu đêm luôn.

Nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, Lưu Vũ quyết định xuống bếp kiếm gì ngọt ngọt ăn cho dễ ngủ. Nhưng dạo này cả bọn đều ít khi ăn cơm ở nhà nên cũng chẳng ai nhớ để đi siêu thị. Nên đối mặt với Lưu Vũ là một chiếc tủ lạnh trống trơn, chỉ còn vài lon bia lăn lóc của AK.

Đành phải ra cửa hàng tiện lại một chuyến thôi - cậu nghĩ thầm

Lưu Vũ lựa cho mình một ít kem và bánh snack để chất trong tủ lạnh phòng hờ có ai đó đói lúc nửa đêm như cậu.

Quãng đường từ cửa hàng tiện lợi về căn hộ chung cũng không xa, mất khoảng 5 phút đi bộ. Nhưng hôm nay không biết có phải do cậu xui xẻo hay không mà đèn đường khúc này đột nhiên hư hết mấy cái.

Lưu Vũ vừa lo sợ vừa chạy thật nhanh về nhà, đoạn đường thường ngày ấy mà lại chỉ mất hai phút để về đến nơi. Cậu run run tra chìa khoá vào trong ổ, chạy quá nhanh trong thời gian ngắn như vậy khiến cậu mệt đứt cả hơi.

Bỗng nhiên Lưu Vũ cảm thấy có người khều vai mình, cậu giật mình quay lại.

"Ồ, là anh hả? Làm em hết hồn, anh để quên gì à?"

Người đối diện cậu khẽ gật đầu.

"Anh vào đi, đợi em tý nhé em cất đồ ăn vào tủ rồi quay lại phụ anh tìm đồ cho."

Lưu Vũ mở tủ lạnh ra, thầm tính toán xem lát nữa mình sẽ ăn kem chocolate hay ăn kem bánh cá trước.

Nhưng cậu không ngờ rằng người đàn ông mà cậu vừa cho vào nhà lại không để cậu có cơ hội đó. Hắn ta tiến thẳng đến ghế sô pha, cầm bừa một chiếc gối năm lăn lóc ngay đó. Một chuỗi hành động thuần thục như thể đã được lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Tay trái cầm gối, tay phải rút trong túi quần ra một vật thể đen tuyền lạnh lẽo: một khẩu súng lục. Không phải một khẩu súng lục bình thường, là một khẩu súng được gắn sẵn nòng giảm thanh. Càng chứng tỏ cho việc nó đã quá quen với việc này rồi.

6 viên đạn cả thảy.

Hắn áp chiếc gối sát vào nòng súng, tiến dần về phía cậu.

Ở bên này Lưu Vũ vẫn mải mê xếp đồ vào tủ lạnh, không biết được rằng tử thần đang ở gần mình.

Người đàn ông đặt chiếc gối cách lưng cậu khoảng 10 cm, khoé miệng mỉm cười quỷ dị, tay từ từ bóp cò.

Vụt! Mọit tiếng vụt nhẹ xoẹt qua không khí, trên lưng người trước mặt lập tức xuất hiện một lỗ máu.

Hắn nhìn người trước mắt gục xuống ngay lập tức, máu chảy lênh láng trên sàn. Cửa tủ lạnh vẫn còn mở, ánh đèn vàng hiu hắt chiếu lên gương mặt cậu.

Hắn không thích việc con mồi của mình giãy dụa trước khi chết. Hắn muốn ngay từ phát đầu tiên có thể dễ dàng chấm dứt sinh mệnh của người khác, để họ ra đi mà không cần phải đau đớn. Nhân từ vậy mà bọn nhà báo vẫn hàng ngày đưa tin gọi hắn là kẻ giết người máu lạnh. Thật không vui chút nào.

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!

Hắn dứt khoác bắn tiếp 4 phát còn lại. Thật đẹp. Hắn thích cảm giác từng viên đạn ghim sâu vào da thịt như thế này. Như một tác phẩm nghệ thuật.

Kế đó, hắn tháo hộp đạn ra, lấy ra viên đạn cuối cùng trong súng, đặt vào trong miệng con mồi đáng thương trước mặt.

Đó là một đặc ân cho họ - hắn tự nhủ.

Với viên đạn đó, sau này một khi hắn đã chết đi, bọn họ có thể thoải mái tìm hắn để mà báo thù. Bắn hắn bằng chính viên đạn đã tước đi mạng sống của họ.

Nhưng bọn họ làm gì có súng?

Hắn nghĩ, đây cũng không phải là chuyện của mình.

Về nhà thôi, có người đang đợi.

"Tạm biệt, con mồi nhỏ. Hẹn gặp lại" Hắn ngân nga bước ra khỏi căn hộ, không quên tốt bụng đóng cửa lại trước khi rời đi. Rồi dần dần biến mất trong đêm tối.

"Bảng tin MMM xin đưa tin nóng trong ngày: một thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng vừa bị sát hại tại căn hộ chung, kẻ tình nghi được cho là tên sát nhân hàng loạt xuất hiện gần đây. Hiện cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra hiện trường, vẫn chưa đưa ra được kết luận cụ thể nào... "

Cuộc sống của cả nhóm bọn họ như bị đảo lộn từ ngày đó. Cánh nhà báo cứ liên tục tìm tới phỏng vấn, có người thì dùng quan hệ lẻn vào tiểu khu của bọn họ chặn đầu bọn họ lúc vừa xuống xe, có người thì dùng sức ép truyền thông bắt buộc công ty phải cho nhà báo phỏng vấn.

Cuối cùng công ty phải tạm nhận phỏng vấn với bên MMM để xoa dịu dư luận. Bọn họ phải lên truyền hình rồi nói rằng mình cảm thấy tiếc thương, đau buồn như thế nào. Rồi lo lắng ra sao. Rồi cuối cùng phải nói rằng dù thế nào vẫn tin tưởng vào cảnh sát, vào nhà nước.

Nực cười. Bây giờ thể hiện nỗi mất mát cho bạn của mình còn phải lên kịch bản nữa.

Trương Gia Nguyên sắp chịu hết nỗi rồi. Cậu vừa vào nhà đã bực tức quăng mạnh chiếc cặp lên bàn.

"Mấy anh nói coi có tức không chứ? Vụ việc mới diễn ra một tuần thôi đã bắt tụi mình nhận thương vụ mới. Một bên thì bắt tỏ ra tiếc thương bạn mình, một bên thì vẫn nhét tiền vào túi. Đúng là tư bản. Muốn tiền, muốn nhiệt đến phát điên rồi."

"Ừ đã vậy còn từ chối yêu cầu chuyển căn hộ khác của bọn mình. Bảo gì mà bọn anh đang cố gắng hết sức nhưng đều bị từ chối cho thuê sau vụ việc vừa rồi" Nine ảo não nói với bọn họ. Vẻ mặt cậu trắng bệch, hai mắt thâm quầng, dường như đã lâu ngày chưa được ngủ ngon. Cái chết của người bạn thân nhất đã đả kích cậu rất nhiều. Nine bước vào bếp, pha cho mình một ly cà phê đen, đây là ly thứ bao nhiêu trong ngày rồi nhỉ? Cậu cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm. Chỉ biết rằng cà phê là thứ duy nhất khiến cậu bình tĩnh ngay lúc này.

Lâm Mặc nhìn mọi người mệt mỏi qua lại trong nhà. Người thì cáu gắt, người thì lo sợ, người thì đi trấn an người khác. Điển hình như là anh Viễn ngay lúc này.

"Mấy đứa đừng lo nhé, lát nữa anh lại lên công ty kiến nghị một lần nữa, sẽ giúp mọi người chuyển khỏi đây sớm thôi."

Duy chỉ có một người mà cậu muốn gặp. Nhưng anh lại không có mặt ở đây. Cậu đứng dậy bước về khu A, dường như không ai phát hiện ra cậu đã rời đi tự lúc nào, mà cũng dường như chẳng ai còn hơi sức mà để tâm việc đó.

Bỏ lại đằng sau những tiếng tranh cãi ồn ào ngoài kia, Lâm Mặc bước về nơi bình yên duy nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com