Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Đừng chạy nhé, Mo Mo.

Lâm Mặc cúi đầu nhìn xuống màn hình laptop của Lưu Chương hồi lâu. Trên màn hình là những thông tin hiếm hoi liên quan tới việc luyện ngải thú. Sau khi đọc xong thì cậu đã hiểu ra một chuyện cực kì quan trọng.

Khi yểm bùa này, người thực hiện phải đọc tên họ đầy đủ, ngày tháng năm sinh của người bị yểm. Nếu vậy thì cái tên "Hoàng Kỳ Lâm" lại không phải chỉ một người nữa rồi!

Lâm Mặc đã suy nghĩ tới trường hợp mà cậu không muốn thừa nhận nhất. Đó là cậu và Kỳ Lâm thực sự đã bị tráo đổi nhầm lẫn với nhau!

Cậu con trai bị lạc mất năm đó của nhà họ Hoàng có khả năng chính là Lâm Mặc cậu. Và cậu Kỳ Lâm đã mất, mới là con trai nhà họ Lâm...

Nếu đúng vậy thì đáng ra chỉ có một người đen đủi phải chết là cậu, Hoàng Kỳ Lâm thực sự mới đúng! Nhưng vì người mang tên trên giấy khai sinh và cùng ngày tháng năm sinh với Lâm Mặc lại là cậu ca sĩ kém may mắn kia. Và việc này trùng hợp, bà Bích Liên không hề hay biết!

Một lưỡi dao giết chết hai mạng người vô tội cùng lúc. Thật quá hiểm ác!

Lưu Chương cảm thấy không nên nói ra điều gì lúc này, cậu khẽ đóng laptop rồi lặng im ngồi cạnh Lâm Mặc.

- Anh nghĩ tôi nên đối diện với chuyện này như thế nào đây, Lưu Chương?

- Cậu có muốn biết lai lịch thực sự của mình không? Ý tôi là... về bố mẹ ruột của cậu ý.

Lâm Mặc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

- Có lẽ chuyện này nên kết thúc ở đây thôi. Dù sao bây giờ Kỳ Lâm đã không còn. Tôi vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm với gia đình cậu ấy... Còn bố mẹ tôi...

Nói tới đây, cậu nhóc bỗng không kìm được nước mắt. Từng giọt nóng hổi đã rơi xuống lã chã.

- Có lẽ tôi cũng không thể trở về nhận họ nữa. Đào bới lại quá khứ rồi thì phân minh rõ ai mới là con đẻ của họ thì được gì?

Giọng Lâm Mặc như nghẹn lại.

- Tôi không muốn thấy họ phải đau lòng vì đã mất con lại còn không ngờ con mình bị đánh tráo. Đến tận lúc con trai họ qua đời cũng không hề biết mặt cậu ấy... Như vậy đã đủ bất công với họ rồi.

Lưu Chương cũng đồng tình với Lâm Mặc. Cậu cảm thấy đứa trẻ này giờ đây thật cô đơn, buồn tủi biết bao. Nhìn dáng vẻ của Lâm Mặc, Lưu Chương cảm thấy đâu đó có bóng dáng thời niên thiếu của chính mình.

Cô độc và tách biệt.

Cậu lặng lẽ nắm tay Lâm Mặc. Đôi tay đan cài vào nhau như để sưởi ấm.

Lâm Mặc đã biết tiếp sau đây sẽ phải lựa chọn con đường đi của cuộc đời mình như thế nào rồi. Cậu nhìn Lưu Chương mỉm cười.

- Lưu Chương, trở về kí túc xá thôi nào.

...

Sau khi dàn xếp mọi việc xong xuôi với công ty, Lâm Mặc quyết định tạm lui khỏi giới trí vì lí do sức khỏe. Trước mắt, cậu muốn tập trung ôn thi lại để thi vào trường Mĩ thuật trước đây của mình, tiếp tục việc học và ước mơ dang dở.

Còn về chuyện của Hoàng Kỳ Lâm, cậu cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Sự nghiệp ca hát của cậu ấy nếu không thể cố gắng theo đuổi tiếp được thì chỉ còn cách giúp cậu ấy hoàn thành việc học tại trường đại học hiện tại. Lâm Mặc sẽ học song song hai ngành cùng lúc. Chắc chắn sẽ rất bận rộn.

Lâm Mặc vẫn giành thời gian rảnh để ghé quán ăn của nhà họ Lâm. Dù cho chỉ với tư cách là bạn của Lâm Mặc hay là khách hàng thân thiết thì cậu cũng đã mãn nguyện rồi. Được nhìn thấy bố mẹ khỏe mạnh, cậu cảm thấy trong lòng vơi đi bao nhiêu day dứt.

Về chuyện nhà họ Hoàng, Lâm Mặc vẫn thường xuyên về thăm bố ruột... Dù ông ấy vẫn chưa tỉnh lại nhưng Lâm Mặc luôn giữ hi vọng sẽ có một ngày hai bố con có thể trực tiếp nói chuyện với nhau. Vú Trương cũng luôn ở cạnh, tận tâm chăm sóc ông Hoàng, quản thúc việc trong nhà họ. Bà cũng rất mừng vì đại thiếu gia khỏe mạnh, bình an trở về.

Lâm Mặc đã gặp em trai cùng cha khác mẹ của cậu, Hoàng Kỳ Anh, ở một buổi trao giải thưởng cho nghệ sĩ. Cậu ta tuy có người mẹ không tốt nhưng bản thân lại rất tài năng, nỗ lực cố gắng. Nên việc cậu ta vẫn bám trụ được trong giới giải trí cũng không phải là khó hiểu. Lâm Mặc đã luôn muốn giúp hai anh em bọn họ có thể xóa bỏ mọi hiềm khích trước giờ. Khi Kỳ Anh tới gặp trực tiếp cậu, quỳ xuống xin tha lỗi hộ mẹ, Lâm Mặc đã quyết định sẽ không phán xét hay cố tình hạ bệ sự nghiệp của cậu ta nữa. Dù sao cậu ta cũng chỉ là con tốt trong ván cờ tham vọng của mẹ cậu ta.

...

Lâm Mặc cũng đã quyết định một việc khác khá quan trọng. Đó là chuyển ra khỏi kí túc xá chung của nhóm theo hợp đồng với công ty. Mọi người trong nhóm đều ngỡ ngàng trước quyết định rời nhóm khá đột ngột của cậu. Nhưng bọn họ đều thông cảm và chúc cậu mau chóng khỏe mạnh và có thể sớm quay lại giới giải trí.

Bây giờ cậu đang thu dọn lại đồ đạc của mình ở phòng Lưu Chương. Quãng thời gian khi ở đây không ngắn cũng không dài nhưng khi nhìn quanh một lượt, khắp nơi với Lâm Mặc đều là kỉ niệm... Và với cậu, có một người anh, một người bạn đã đồng hành, giúp đỡ cậu rất nhiều trong lúc khó khăn... Có lẽ sau này sẽ ít gặp nhau hơn. Cũng có thể là không bao giờ gặp lại nữa. Vì bọn họ đều là người ở hai thế giới khác biệt.

Thế giới thần tượng với Lâm Mặc trước giờ đều chỉ là những ca sĩ, vũ công biểu diễn trên màn ảnh nhỏ. Đó là một thế giới đẹp đẽ, hào nhoáng nhưng rất đỗi ồn ào, náo nhiệt. Đặc biệt là so với cuộc sống tẻ nhạt, bình thường của một người suốt ngày ở nhà cắm mặt vào vẽ vời như cậu.

Cũng thật cảm ơn ông trời vì khi được sống lại lần nữa, cậu mới biết được thế giới này vẫn còn đẹp đẽ và đáng trân trọng nhường nào.

Đang mải sắp xếp đồ đạc, Lâm Mặc không để ý nãy đã có người bước vào ngồi cạnh cậu. Người đó đang gấp quần áo giúp cậu.

- Cậu định chuyển ra ngoài à?

- Ừ. Anh cũng biết rồi mà.

- Cứ ở lại đây đi. Dù sao... tôi cũng không thấy phiền.

- Ai nói tôi làm phiền anh hả? Chỉ là... tôi phải đi thôi. Hợp đồng đã kết thúc rồi. Tôi cũng không phải ca sĩ gì cả...

- Vậy cậu có định quay lại đây nữa không? Cậu không muốn giúp Kỳ Lâm tiếp tục sự nghiệp ca hát nữa à? Sao cậu ích kỷ thế?

Lâm Mặc thấy Lưu Chương có vẻ bực bội. Cậu không khỏi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy... không đúng lắm.

" Cái tên này mới nói thế mà cậu ta đã bực cái gì? Không phải là đang giận dỗi mình đấy chứ? " .

Lâm Mặc không đáp. Cậu nhìn vào mắt Lưu Chương rất lâu. Đến nỗi Lưu Chương đỏ mặt, quay đi.
Lâm Mặc vẫn cố tình nhìn cậu ấy lâu thêm chút nữa.

" Này không phải giận dỗi đơn thuần, cậu ta là đang muốn níu kéo mình sao? " .

- Lưu Chương, tôi đi hay ở thì có can hệ gì tới anh. Biểu hiện này của anh... khiến tôi hơi khó xử đấy nhé!

Lâm Mặc cũng cảm thấy bầu không khí khác thường. Cậu lúng túng dọn dẹp nốt đống quần áo còn lại, định rời đi thì bị Lưu Chương tóm chặt cổ tay kéo lại. Theo đà cứ thế lại lao tới, ngã lên người Lưu Chương...

Cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Mặt đỏ tưng bừng. Lưu Chương không có ý định đẩy cậu nhóc ra mà hình như còn cố tình ôm chặt lại...

Lâm Mặc trong tình thế hết sức oái oăm này, liền cảm thấy chột dạ.

- Lâm Mặc, có thể cho anh một cơ hội được ở cạnh em không?

Lâm Mặc không tin vào tai mình nữa, cậu đỏ hết vành tai, vội đẩy Lưu Chương ra.

- Anh với tôi đều là con trai đấy! Đừng ăn nói linh tinh.

Nói rồi thì kéo va li đi nhanh như chạy ra khỏi phòng. Lưu Chương vừa cười vừa đuổi theo phía sau.

- Đừng chạy. Anh sẽ đuổi kịp em.

Lâm Mặc cảm thấy cái tên này đúng là có vấn đề. Vừa kéo va li đi, vừa khẽ mỉm cười.

- Thế thì cho anh chạy theo tôi mệt nghỉ luôn.

(End)

______________________________

Phiên ngoại còn 1 chap, sẽ bù hints lại cho mọi người ♡ Xin cảm ơn vì đã nghị lực đọc hết chiếc fic nhạt nhẽo này (ಥ‿ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com