Chap 4: Có thể giúp tôi không?
Sao khi trở về công ty vào sáng hôm sau, bọn họ thực sự cảm thấy không an tâm nên đã cắt cử staff theo chân cậu đi khắp nơi. Lâm Mặc tuy hơi khó chịu nhưng cũng không dám ý kiến gì. Là do cậu đã lừa tài xế của họ để trốn về nhà trước. Lại còn không thông báo cho họ một câu. Họ còn đang định báo cảnh sát để tìm tung tích cậu thì lại thấy cậu trở về nguyên vẹn nên đã nhẹ nhõm phần nào.
Tiếp sau đây, Lâm Mặc sẽ phải bắt đầu bước chân vào cuộc sống trở thành idol của Hoàng Kỳ Lâm. Cậu chỉ thầm cảm thấy đáng tiếc thay cho cậu idol này. Đẹp trai thế, cuộc sống có lẽ cũng khá sung sướng chả thiếu gì nhưng lại chết trẻ mà không ai hay biết... Dù sao, cũng nên cảm ơn cậu ta rất nhiều. Nếu không phải nhờ cậu ta đã chết và cho hồn cậu thế chỗ thì chưa chắc Lâm Mặc cậu đã sống sót. Và cậu cũng nên tạ lỗi với cậu ta. Làm đảo lộn cuộc sống của cậu ta, gây ra bao nhiêu rắc rối... Lâm Mặc cũng muốn giúp Kỳ Lâm hoàn thành nốt cuộc sống của mình. Giúp cậu ta một chút cũng là cách khiến thâm tâm cậu bớt day dứt hơn rồi, phải không? Sau đó sẽ tìm cách trở về nhà, gặp bố mẹ và tiếp tục công việc còn dang dở.
Lâm Mặc ngắm nghía khuôn mặt cậu idol qua gương, nét mặt đẹp đẽ, thuần khiết. Đôi mắt ấy dường như biết nói. Thân hình cậu ta cũng khá mảnh dẻ, có chút hơi gầy hơn so với cậu một chút.
Cậu cúi đầu, mím môi không muốn nhìn lên vì mỗi lần ngẩng lên nhìn chính khuôn mặt này, cậu đều cảm thấy có gì đó xa lạ và ... hối lỗi. Dù cậu thực sự chẳng biết gì về Kỳ Lâm cũng như cái chết của cậu ta.
Còn một việc nữa khiến Lâm Mặc cảm thấy vô cùng thắc mắc. Cái chết của Hoàng Kỳ Lâm là vì lí do gì? Liệu có ai biết việc cậu ấy gặp nguy hiểm mà xảy ra sự cố không? Và mối liên hệ giữa cậu với Kỳ Lâm là gì? Tại sao Lâm Mặc cậu lại có thể cải tử hoàn sinh, nhập hồn vào thân xác cậu ta? Những điều này chỉ khi gặp được linh hồn của Kỳ Lâm, may ra cậu mới biết...
Đúng lúc ấy, cửa phòng vệ sinh chợt mở ra. Lúc này, Lâm Mặc thấy một người bước vào, dáng vẻ khá cao. Cậu ta chỉ lặng lẽ đứng cạnh cậu rồi nhìn cậu qua gương.
- Kỳ Lâm, em muốn rời nhóm thật à?
" Hả? Chuyện này... làm sao tôi biết được. "
Lâm Mặc nghĩ. Cậu ngập ngừng không thể trả lời. Vì rõ ràng cậu đâu biết, ý của Kỳ Lâm như thế nào.
- Tôi... tôi từng nói muốn rời nhóm sao?
Cậu ta không hỏi cũng không đáp nữa chỉ im lặng nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Làm cậu thấy vừa nóng ruột lại có chút ngượng nghịu.
Một thoáng sau đó dường như không gian trở nên tĩnh lặng vô cùng, Lâm Mặc còn nghe thấy cả tiếng nước đang rỏ xuống từng giọt.
- Kỳ Lâm, hãy ở lại nhóm được không? Nếu cảm thấy có gì bất ổn, anh có thể giúp em. Chúng ta là anh em tốt của nhau mà.
" Bất ổn? Anh em tốt? ".
Nếu là "anh em tốt" có thể cậu ta sẽ biết chuyện gì đó đã xảy ra với Kỳ Lâm trước khi cậu ta chết. Lâm Mặc liền có ý thăm dò đối phương. Cậu quay người lại, bước tới gần cậu ta hơn. Ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt người đối diện này. Một đôi mắt trông như cún con, vừa tròn vừa đen láy. Thực sự có chút... khá dễ thương. Cậu ta không quá đẹp trai, chói lọi nhưng khi nhìn lâu sẽ thấy khá cuốn hút. Ngữ khí khi nói lại có chút rất phóng khoáng. Có thể nói là âm lượng hơi... to.
- Người anh em tốt, vậy cho hỏi cậu có biết hôm kia... Tôi đã xảy ra chuyện gì trước khi lên sân khấu không?
Nói rồi, cậu lại giả vờ xoa trán, suy nghĩ.
- Ai da, tôi thực sự không thể nhớ được toàn bộ diễn biến... Chính là sau khi ngất đi thì đột nhiên không nhớ rõ nữa.
- Anh biết. Hôm đó, anh đã dìu em tới phòng thay đồ mà. Lúc em ở đó thì có nói linh tinh một vài câu.
- Tôi đã nói gì?
Cậu trai kia thấy biểu hiện của Lâm Mặc hơi lạ nhưng cũng không phản ứng gì, cậu ta liền nói.
- Hôm đó em nói cái gì mà ... em nhất định phải rời đi, em không muốn mọi người liên lụy. Rồi là em đã gặp phải một con mèo đen. Em còn bị nó cào cho một cái liền thấy rất đau. Sau đó thì không đứng vững được nữa nên đã xin về phòng thay đồ nghỉ... Khi dìu em tới phòng thay đồ thì vẫn còn bình thường. Sau đó thì... em biết rồi đấy.
"Muốn rời đi? Không muốn liên lụy? Chết vì bị mèo cào thôi ư?". Cái chết kiểu vậy, quả thực cậu chưa thấy bao giờ.
- Thực ra tôi cảm thấy bị mèo cào làm gì tới mức ngất đi được nhỉ?
Cái chết của Hoàng Kỳ Lâm có lẽ không chỉ đơn giản là mèo cào. Lâm Mặc đã ngầm cảm thấy đầy ắp nghi hoặc, liên kết lại thì hiểu ra một chút. Mối liên hệ giữa cậu và Kỳ Lâm có lẽ liên quan tới con mèo đen kia.
Nếu không muốn nói rằng, chính nó là một phần gây nên cái chết của cậu và cậu ta. Sự thật đằng sau là gì? Cậu muốn biết, con mèo đen đó thực sự có ý nghĩa gì trong chuyện này.
Và chuyện rời đi là sao?
Còn đang mải suy nghĩ thì thấy phía trước cửa có tiếng gọi.
- Lưu Chương, Kỳ Lâm! Hai cậu có trong đó không?
Lâm Mặc chợt nhìn ra cửa theo ánh mắt của người đối diện.
- Có! Chúng tôi ra ngay đây.
Thì ra cậu ta tên là Lưu Chương. Nãy giờ vì mải suy luận mà cậu còn chẳng biết nổi tên cậu ta là gì. Nhưng xét cho cùng thì cậu Lưu Chương này có lẽ là một vị anh em tốt của Kỳ Lâm thật. Nếu có thể có gì cần giúp, cậu sẽ tới tìm cậu ta. Dù sao cũng là thành viên chung một nhóm.
- Chúng ta tới phòng tập thôi. Hôm nay sẽ phải tập vũ đạo bài mới.
...
"Vũ đạo sao? ".
Lâm Mặc cảm thấy hoang mang hết sức. Lúc nước sôi lửa bỏng thế này, lại còn tâm trí đâu mà nhảy với nhót. Mà cậu thì cả đời trừ lúc đi học phải học thể dục ra, hầu như không biết nhảy nhót là gì.
Lâm Mặc đang đứng giữa phòng tập nhảy. Xung quanh là các thành viên còn lại của nhóm. Bọn họ sau chuyện của cậu đột nhiên khá lúng túng. Một vài người tới vỗ vai động viên cậu. Một vài người chỉ im lặng nhìn cậu rồi tự về vị trí của mình. Vốn dĩ cậu đã không quen biết ai, với tình cảnh này, ngoài cậu Lưu Chương ban nãy thì hầu như khó có thể nhờ ai giúp đỡ điều tra được.
- Thôi chúng ta hãy tập trung nào!
Giọng thầy vũ đạo vừa vang lên thì mọi người đã đứng vào đội hình. Lâm Mặc còn đang ngây người thì tiếng nhạc đã vang lên. Tiếp đó, mọi người đều tập theo động tác của thầy vũ đạo.
Chỉ có mình Lâm Mặc giơ chân múa tay theo không kịp.
- Dừng! Kỳ Lâm, hôm nay cậu sao vậy? Mọi khi biểu hiện tập nhảy rất tốt mà. Nào, cả nhóm. Tập lại nhé!
...
Cả một buổi chiều hôm đó sau khi luyện tập, Lâm Mặc cũng chỉ múa may quay cuồng được thêm một lúc. Cậu không thể bắt kịp bọn họ. Càng không thể khống chế cơ thể này một cách điêu luyện... Tuy cảm thấy cơ thể này của Kỳ Lâm khá dẻo dai nhưng cũng không thể không biết gì mà cứ thế nhảy được.
Mọi người đã chia nhau đi ăn và nghỉ ngơi. Lúc này, chỉ còn lại mình Lâm Mặc ngồi một góc phòng tập. Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc và áo. Cậu cảm thấy làm idol không ngờ mệt mỏi đến vậy. Bình thường, cậu vẫn cho rằng bọn họ chỉ cần học động tác và nhảy nhót một hồi là sẽ xong màn biểu diễn...
- Rất mệt đúng không?
Lưu Chương thả người xuống ngồi cạnh cậu. Nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi. Trông cậu ta không hề cạn kiệt năng lượng một chút nào.
- Uống chút nước rồi ngồi giãn cơ thả lỏng một chút.
Lưu Chương đưa cậu chai nước, cậu không từ chối mà chỉ gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi ngửa cổ tu một mạch.
Nhận lại chai nước, Lưu Chương cũng tu một mạch. Điều này làm Lâm Mặc cảm thấy có chút hơi ... nói sao nhỉ? Dù sao thì uống chung một chai nước như thế. Không nên lắm!
- Đừng...
Mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên khi thấy môi Lưu Chương đã chạm vào chai nước. Nhưng tay cậu đã không kịp cản lại rồi.
Lưu Chương vừa lau miệng vừa cười hì hì với cậu.
- Anh không sợ bẩn đâu!
- Nhưng tôi... sợ!
Lưu Chương há miệng. Cậu ta không ngờ còn có người dám chê cậu ta... bẩn.
- Kỳ Lâm, thực ra anh thấy em hơi kỳ lạ đấy nhé. Từ lúc bị ngất đi đến giờ, cứ như hai người khác nhau.
Lâm Mặc đột nhiên thấy chột dạ. Cậu lén nhìn Lưu Chương một cái rồi liếm môi.
- Có.. Có gì lạ sao?
- Thì em luôn giữ khoảng cách với anh! Chúng ta vẫn thường uống chung chai nước mà. Có sao đâu!
" Hả? Chuyện này cũng có thể sao? "
Con trai với nhau nhưng uống chung chai nước thì khác gì... hôn gián tiếp.
- Và cả cách xưng hô nữa. Em nhỏ hơn anh ba tuổi đấy nhé.
- À thì... Tôi, à em... xin lỗi.
Lưu Chương thấy vẻ mặt Lâm Mặc đang lúc đỏ lúc xám liền không khỏi bật cười. Cậu nhóc này, mới trêu chọc một chút đã vậy rồi sao.
Một lúc sau, Lưu Chương không nói gì nữa, chỉ ngồi tựa lưng vào tường rồi khẽ nhìn Lâm Mặc.
- Có phải em đang gặp vấn đề gì không? Hôm nay anh thấy, em nhảy không tốt lắm.
"Có thể nói thật là tôi không biết nhảy được không?". Chứ cứ cố đấm ăn xôi như này. Thực sự khó quá!
- Em có nhớ lúc trước khi anh tập nhảy, thực sự còn kém hơn em rất nhiều không? Nhưng anh đã nhờ mọi người giúp đỡ. Và chính bản thân cũng nỗ lực luyện tập hàng ngày. Nếu không phải vì những điều đó thì có thể như ngày hôm nay không? Kỳ Lâm, em có thể mở lời. Không nhất định phải giữ trong lòng mọi ấm ức, mệt mỏi.
Lâm Mặc chăm chú nhìn Lưu Chương. Cậu thấy có lẽ anh ấy nói rất đúng. Cậu chỉ cần mở lời. Học nhảy và luyện tập. Ít nhất cũng sẽ theo kịp chứ. Cậu thấy nhảy cũng có chút giống như vẽ. Chính là cần cố gắng nỗ lực, hàng ngày đều thực hiện sẽ ngày càng tiến bộ. Có thể còn cần chút năng khiếu nữa...
- Lưu Chương, có thể giúp em tập luyện không?
Lưu Chương khẽ gật đầu. Anh nhìn thấy trong đôi mắt ấy như chứa rất nhiều những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com