Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Để anh nhìn rõ em.

Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi học, Lâm Mặc cùng Lưu Chương đi tới một quán bar trong trung tâm thành phố. Lâm Mặc rất hiếm khi tới mấy nơi như vậy. Nhưng nếu từ chối thì cậu lại chẳng biết lấy lí do gì. Dù sao cũng tới rồi, vào uống một chút chắc cũng không sao. Lưu Chương lúc này đã dắt cậu đi qua đám đông đang say sưa, nhảy nhót tới một lối hành lang. Nơi này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Lưu Chương dẫn cậu tới một phòng riêng hạng sang. Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy rất nhiều khuôn mặt đang vui vẻ, nâng ly và tán gẫu.

- Lưu Chương, đến rồi à. Đến muộn vậy.

Lưu Chương cười xua tay rồi dắt Lâm Mặc vào trong. Mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên cậu nhóc phía sau cậu.

- Đây là Kỳ Lâm, một trong những người anh em tốt của tớ ở trong nhóm! Hôm nay tớ dẫn em ấy theo, mọi người làm quen nhé.

- Bạn của Lưu Chương cũng là bạn của chúng ta. Nào ngồi đi!

Cậu bạn ban nãy đã nhanh chóng ngồi dẹp qua một bên để nhường chỗ cho Lâm Mặc. Cậu ta cũng khá sôi nổi.

Lưu Chương thấy bạn mình đã nhường chỗ cho liền dắt tay Lâm Mặc tới ngồi yên vị.

Trong không gian ồn ào tiếng nhạc, tiếng hát hò và tiếng cụng ly, Lâm Mặc chỉ ngồi im lặng quan sát mọi người. Cậu không biết hát, càng không biết hoạt náo gì cả... Thói quen im lặng quan sát đã ngấm vào máu của cậu rồi. Lưu Chương thấy cậu nhóc rụt rè liền khẽ ghé tai.

- Em có ngại không?

- Hả?

- Ý anh là đi uống rượu với bọn anh, em có ngại không?

- À, không đâu! Có gì ngại chứ. Đều là bạn bè đồng nghiệp với nhau cả mà.

Lưu Chương cũng im lặng gật đầu, lắc nhẹ ly rượu và uống một chút. Cậu đang âm thầm đánh giá cậu nhóc này. Kỳ Lâm là một thiếu niên rất thích tụ tập bạn bè, chưa kể cậu ấy sẽ dễ dàng bắt chuyện với bạn bè chung dù chưa hề quen biết. Nhưng cậu nhóc này thì hoàn toàn ngược lại.

- Kỳ Lâm, sao em không uống? Đừng ngại, trước sau đều là người một nhà cả.

Cậu bạn ban nãy của Lưu Chương vừa đổi chỗ qua bên cạnh Lâm Mặc. Cậu ta tên là Vĩnh Hiên.

Lâm Mặc hơi cảnh giác, bèn ngồi xích lại bên Lưu Chương. Đầu gối hai người cũng khẽ chạm vào nhau.

Vĩnh Hiên liền đỡ chai rượu lên định rót thì bị Lâm Mặc chặn tay lại.

- A... Không cần đâu! Em tự rót được!

Nói rồi liền cười với cậu ta một cái sau đó quay qua Lưu Chương khẽ nháy mắt.

Lưu Chương cho dù nhìn ra nhưng trong lòng có chút muốn xem thử nên cậu giả vờ không nhìn thấy cái nháy mắt đó. Tiếp tục im lặng uống rượu.

- Kỳ Lâm nè, nghe nói trong nhóm em là một thiên tài tấu nói. Có thể tấu một đoạn cho mọi người cùng nghe không?

- Cái này... Thực ra em...

Lâm Mặc đỏ mặt, gãi đầu gãi tai.

- Em ấy không tấu được đâu!

Vĩnh Hiên chăm chú nhìn sang Lưu Chương rồi lại nhìn Lâm Mặc. Chợt vui vẻ xua tan bầu không khí ngượng ngập.

- Vậy thì phải uống rượu phạt thôi!

...
- Uống đi, uống đi!

Sau mấy tiếng vừa trò chuyện vừa thử thách lẫn nhau thì cuộc vui cũng đã đến lúc tàn. Lâm Mặc lúc này đã ngà say. Cả người mềm nhũn đang gà gật trên ghế. Lưu Chương từ đầu đến cuối đều không chuốc rượu cũng không uống thêm rượu nữa. Chỉ ngồi im lặng đánh giá tửu lượng của cậu nhóc. Quả nhiên là kém hơn Kỳ Lâm rất nhiều.

- Tôi về trước nhé, Lưu Chương. Giúp cậu lần này thôi đấy.

Vĩnh Hiên cười vui vẻ đánh mắt nhìn Lâm Mặc, ra hiệu với Lưu Chương rồi bước đi.

Sau khi hội bạn rời đi, Lưu Chương liền ra ngoài cửa phòng ngó nghiêng một hồi, đảm bảo không có ai ở đó nữa. Cậu khóa trái cửa rồi ngồi xuống cạnh Lâm Mặc.

- Được rồi, cậu còn đủ tỉnh táo không?

Lâm Mặc ngả đầu ra ghế, cả mặt và vành tai đều ửng đỏ. Cậu khẽ gật đầu.

- Không cần phải giấu nữa đâu! Không còn ai ở đây, cậu cứ nói đi. Tôi đã biết hết rồi.

Lưu Chương khoanh tay, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, nhìn Lâm Mặc chăm chú.

Còn cậu nhóc ấy thì lại thấy chóng mặt, choáng váng quá. Cậu còn cảm thấy bụng đang rất khó chịu... Cậu chẳng suy nghĩ được gì nhiều, cứ gật đại.

- Rốt cuộc cậu là ai? Kỳ Lâm đâu rồi?

Lúc này, khi nghe thấy rõ câu hỏi của Lưu Chương, Lâm Mặc chợt giật mình, ngước nhìn lên khuôn mặt người ngồi bên cạnh. Ánh mắt cậu ta như nhìn thấu cậu lúc này... Lâm Mặc cảm thấy rất ngứa ngáy, rất bức bối.

- Anh nói gì, em ... không hiểu?

- Tôi nói, tôi biết cậu không phải Hoàng Kỳ Lâm!

Lâm Mặc lúc này lại thấy rất đau đầu, cả người như bừng lửa đốt. Cậu đã rơi vào mơ hồ từ lúc nào. Thuận tay liền cởi phăng vạt cúc áo trước ngực mình.

" Nóng quá! " .

Trước mắt Lưu Chương lúc này đúng là mĩ cảnh nhân gian, một khuôn ngực trắng trẻo đang phơi bày. Khuôn ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.

- Tại sao lại nói tôi không phải Kỳ Lâm? Tôi có điểm nào không giống cậu ấy?

- Vì Kỳ Lâm rất giỏi uống rượu, cậu ấy cũng không... hoàn toàn giống cậu!

Lâm Mặc lại ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Lưu Chương.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Kỳ Lâm biết hát, nhảy. Cậu thì không!

- Là do sức khỏe tôi có vấn đề!

- Kỳ Lâm sẽ không giấu tôi bất cứ chuyện gì!

- Kể cả chuyện cậu ấy xảy ra sự cố nào đó và đã chết?

- Cái gì?

Lưu Chương cảm thấy không tin vào tai mình.

"Hoàng Kỳ Lâm đã chết? "

- Nếu tôi nói tôi là người khác, cậu có tin không? Nếu tôi nói tôi là người đã... chết rồi. Cậu có tin không?

Lưu Chương cảm thấy không tiếp nhận được thông tin này ngay lập tức. Cậu không biết nên tin vào chuyện kì lạ như vậy không nữa. Nhưng cậu vẫn muốn xác nhận với cậu nhóc kia.

- Vậy cậu có bằng chứng gì để tôi tin cậu không?

- Tôi không biết.... phải nói như nào nhưng tên tôi không phải là Kỳ Lâm. Mà là Lâm Mặc. Tôi đã chết... vì bị ngã từ trên cao.

Lưu Chương chau mày, nửa tin nửa ngờ. Trong ánh mắt cậu nhóc bên cạnh dường như đều là những dải ký ức xa xôi nào đó và cả những sự đấu tranh nội tâm đầy mệt mỏi để nói ra hết lòng mình. Lâm Mặc khẽ thở dài.

Lưu Chương tiến lại gần cậu nhóc ấy hơn. Ánh mắt hai người đã bám riết đối phương từ bao giờ. Lưu Chương bám chặt hai cánh tay cậu nhóc, nói rành mạch.

- Để tôi nhìn cậu rõ hơn đi, Lâm Mặc.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com