Chương 20: Ô
Vào buổi sáng, khi học kỳ lớp ba tiểu học đã bắt đầu Takemichi nhận được một cuộc gọi từ bố.
" Vâng?" Cậu lên tiếng trước.
" Takemichi, con vẫn khỏe phải không? Công việc của ba dạo này hơi bận nên là.... Con có muốn quà gì không?" Ba nói, giọng của ông mang chút lo lắng nhưng nhiều hơn là sự tự hào. Ông Hanagaki đang đứng ra bắt đầu thành lập một công ty công nghệ và rất bận rộn với công việc trên. Trong suy nghĩ, ông không muốn con trai mình phải sống trong thiếu thốn hay bất cứ điều gì tương tự như thế bởi vậy nên ông mới nỗ lực làm việc. Nhưng ông cũng quên mất rằng, đối với một đứa trẻ cô đơn thứ chúng cần nhất không phải là những món đồ đắc tiền hay thừa thãi về tài chính mà chính là tình thương. Nói ngắn gọn thì, nếu bà Hanagaki còn sống thì ông Hanagaki chắc chắn sẽ bị đấm không thương tiếc vì cái tội bỏ bê con cái.
" Ah, v-vâng. Ý con là, cái gì cũng được ạ." Takemichi lắp bắp nói, may mắn là ba không nhận ra có gì khác lạ.
" À đúng rồi, nếu con thấy khó chịu thì cứ nói với ba nhé. Lượng máu ở nhà vẫn đủ đúng không?" Ông Hanagaki tiếp tục.
" Vẫn đủ ạ." Giọng nói của Takemichi yếu ớt đáp.
Họ trò chuyện thêm vài câu rồi cũng nhanh chóng cúp máy. Cậu bé đứng thẫn người ra đó và nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc trước khi đặt nó trở lại bàn. 'Con có muốn quà gì không?' là một câu nói tương tự câu ' Ba không về được.' Nhưng món quà mà con muốn có nhất chính là câu ' Ba sẽ về với con' từ bố mà. Takemichi nhanh chóng lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, cùng lúc ấy cậu nhận thấy Ran đang đứng bên kia hành lang và nhìn cậu chằm chằm.
" Sao thế?" Takemichi hỏi, cũng không biết là do khó chịu khi bị nghe lén hay là vì thông báo đến từ bố.
" Nếu ở đây buồn quá thì rời đi cùng bọn tao đi." Ran- rủ con nhà người ta bỏ nhà ra đi- Haitani nhẹ nhàng lên tiếng, bộ dáng cực kỳ thoải mái.
" Cũng được đó, ở đây chán bỏ mẹ. Ở Roppongi vui hơn nhiều." Rindou-tòng phạm-Haitani cũng tiếp lời.
"..." Takemichi mắt cá chết mà nhìn họ, đùa gì thế. Cứ thích rù quến người ta bỏ nhà trốn đi là sao man?
" Không nhá." Cậu cương quyết nói, đi cùng bọn mày thì ở đâu, lấy gì bỏ vào mồm? Thành thật mà nói, hai anh em nhà này thần bí ghê cơ. Dù sao thì họ vẫn thích ở Roppongi náo nhiệt hơn là một khu dân cư ít người ở Shibuya, mà họ là bất lương mà đúng không? Nhưng mà là loại khác với anh Shinichirou, đánh nhau là thú vui của họ. Ran và Rindou cũng chưa bao giờ che giấu sự thích thú trước nỗi đau của kẻ thù trong vài lần Takemichi đi cùng họ tham gia các trận ẩu đả nhỏ. Mất rất nhiều thời gian để thuyết phục hai anh em nhà này thả người khi mà họ đã máu chiến lên, thinh thoảng Takemichi nghĩ, nếu cậu không ở đó để ngăn cản thì mấy tên kia sẽ bị thương nặng đến cỡ nào nhỉ?
" Chán thế~" Ran cũng không có vẻ gì là thất vọng, anh thản nhiên than một tiếng rồi thôi. Nhóc con này, thuyết phục thiệt là khó.
" Mà nè, Takemichi. Mày mà không đi nhanh sẽ muộn học đó." Rindou đẩy đẩy kính trước khi thông báo với Takemichi. Sau đó hai anh em họ vui vẻ đứng một bên nhìn Takemichi vắt chân lên cổ mà chạy đến trường học.
" Cố lên nhớ~ Take-chan!!" Ran hét vọng theo sau cậu bé.
" Im đê!!" Takemichi chỉ có thể phẫn nộ quát lên một tiếng. Rồi lại nghiến răng vội vàng chạy đến trường cho kịp giờ, đằng sau vẫn còn nghe được tiếng cười khả ố của hai tên kia, cuộc sống cũng quá khó khăn rồi đi.
------------------------------
Reeenggggg
" Tới rồi!!" Takemichi thở hổn hển mà thốt lên một tiếng, cậu vừa chạy đến lớp thì chuông cũng vừa reo, thiệt là hên quá.
" Takemichi, bên này. Hôm nay lại suýt muộn nữa ha." Takuya vẫy vẫy tay với cậu từ chỗ ngồi của mình.
" Ờ, cơ mà vẫn kịp mà ha." Takemichi cũng vui vẻ chào hỏi cậu bạn thân rồi bước về phía chỗ ngồi của mình.
------------------------------------
Cuộc sống của Takemichi cứ thế mà trôi đi, một cách đầy thoải mái. Hai anh em Haitani bằng cách nào đó đã có cho mình một căn hộ giá rẻ tại quận Roppongi. Cứ tưởng cả ba sẽ có một buổi chia tay sướt mướt đầy nước mắt nhưng thực tế thì hai người họ vẫn ghé thăm nhóc như cơm bữa, hôm nào mà họ không ghé tức là hôm ấy họ bận gì đó quan trọng lắm (đánh nhau). Cơ mà công nhận nhờ vậy mà dạo này thời gian rảnh rỗi của Takemichi tăng lên đáng kể, có thể thoải mái chạy nhong nhong đi chơi rồi. Thế là Takemichi trong miệng ngậm một que kem socola bạc hà, tay phải cầm ô mà nghênh ngang đi trên đường, cậu thẳng thừng mặc kệ ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh khi nhìn thấy một nhóc con trời đang nắng đẹp lại che ô, bộ dáng của cậu vẫn rất hưởng thụ.
" Tao cực kỳ ghét mấy đứa mạnh mồm chính nghĩa đâý!!" Tiếng quát lớn vô tình lọt vào lỗ tai Takemichi, cậu bé liền ngó qua xem thử có vụ gì. Ngay tức thì bị làm cho tức đen mặt, ba tên sơ trung đi bắt nạt một cô bé tiểu học á? Hèn tới vậy luôn? Giờ muốn đội quần hay mặc váy đây? Làm hỏng cả hình tượng nam nhân rồi. Vậy là không suy nghĩ nữa, Takemichi gập ô lại rồi lao về phía đám đó, lấy đà tung chân đá một cước.
" AGH!!" Không kịp phòng bị ba tên đang đứng dàn hàng kia cứ như những quân bài domino bị Takemichi đã ngã. Cơ mà như vậy chưa có xong đâu,...
" Ah?" Bé gái tóc hồng san hô vốn có chút miếu máo, cô vì bảo vệ một bé mèo khỏi ba tên bắt nạt đó nên bị chúng làm khó dễ, giờ lại đứng tròn mắt ngẩng người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ba tên sơ trung bị đá bay tức, choáng váng vài giây lập tức bò dậy mà nhào đến chỗ Takemichi.
" Thằng chó này...!!" Chúng quát lớn. Cơ mà còn chưa kịp mắng xong một câu đã bị Takemichi không thương tiếc vung cái ô đánh thẳng vào mặt, loại ô này cũng không phải loại mềm nhẹ nha, mà chính là loại ô vừa dày sẫm màu vừa nặng có thể chế mưa lẫn nắng. Cứ như cái ô trở thành một cây gậy dài, thứ vũ khí đáng sợ trong tay Takemichi, cái này là học từ Ran, đánh nhau ngoài đời nó khác với đánh nhau trong sân tập lắm. Nếu đã có vũ khí thì tội gì phải dùng tay không? Hơn nữa đánh với một đám chẳng ra gì thì cũng không cần nương tay làm gì, nếu không người bị thương sẽ là cậu...
" D-dừng lại đi!!" Cô bé tóc hồng san hô hét lên ngăn Takemichi lại.
" Sao?" Takemichi dừng tay lại, cậu quay lại nhìn cô bé.
" Nếu ân nhân-san còn đánh nữa thì không được đâu. Họ sẽ bị thương nặng đó." Cô bé cũng không có sợ hãi mà nói thẳng với Takemichi. Là một cô bé ngoan lại có bố là cảnh sát, đương nhiên tam quan của cô bé rất chính trực, bạo lực nếu dùng quá mức thì chắc chắn không tốt. Dù là anh hùng cũng không được.
".... Được thôi." Takemichi ấy vậy mà rất nghe lời, cậu dừng tay lại thật sau đó đứng yên nhìn ba tên ngốc kia bỏ chạy trối chết. Không quên để lại mấy câu đe doạ kiểu ' Ta sẽ báo thù.' đại loại thế. Bạn hỏi vì sao Takemichi nghe lời như vậy? Bởi vì cậu nhìn thấy được bóng dáng của mẹ trong Hina, một nữ nhân vừa dịu dàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
" Sau này bị bắt nạt thì ít nhất phải hét lên, đừng có khóc rấm rức." Takemichi bối rối chỉ có thể phun ra một câu cụt lủn như vậy rồi cong đuôi chạy mất. Để lại một Hina ngẩn ngơ có chút đỏ mặt ở phía sau và một Kisaki chứng kiến tất cả.
-----------------------------------
P/s: Nếu Hina biết được Takemichi liên tưởng cô ấy với mẹ của mình.
Hina:.... Hảo 🙃
P/s: Kisaki crush Hina nhưng khi nhìn thấy cô bé bị bắt nạt thì đứng... nhìn. Hảo tán gái :)
P/s: Haitani vẫn là Haitani, Takemichi vẫn là Takemichi, tui vốn có ý định nhét Takemichi vào mối quan hệ khắn khít kia cơ mà sau đó cảm thấy thực sự không cần thiết. Như vậy sẽ làm mối quan hệ này gượng ép quá. Dù sao thì họ vẫn rất thân thiết~ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com