Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Bí mật và hoa cúc trắng

Sau lần ấy cả Takemichi và Takuya quyết định sẽ giữ kín bí mật này. Cơ thể Takemichi cũng bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ và chúng khiến cậu ấy hơi lo lắng, đầu tiên là việc vị giác của cậu ấy thay đổi khá thất thường, nhất là sau khi cậu ấy uống máu thì khoảng vài ngày sau Takemichi không nên ăn bất cứ đồ ăn bình thường nào, nếu không vị của món ăn sẽ trở nên giống giấy nhám và cậu ấy sẽ nôn không kiểm soát. Thứ hai là việc cậu ấy trở nên nhạy với âm thanh phát ra từ cơ thể con người hoặc động vật sống (như tiếng tim đập, tiếng máu chảy trong mạch) và máu là thứ có mùi ngon nhất trên đời, takemichi sẽ cảm thấy khát cực kỳ nếu ngửi thấy máu ở khoảng cách gần. Thứ ba, cậu ấy rất dễ bị cháy nắng nếu đứng dưới ánh mặt trời quá lâu. Với một đứa trẻ như Takemichi, những thay đổi này thực sự rất đáng sợ và đầy kinh hoàng. Nhưng Takemichi lại không dám nói bất cứ điều gì với bố (người thường xuyên không ở nhà) và mẹ (người cũng bận rộn không kém). Gần như Takemichi chỉ có thể tâm sự với một mình Takuya về vấn đề này.

" Tao thấy kỳ lạ lắm, Takuya." Takemichi lo lắng nói, cậu ngồi cuộn tròn trên mặt đất ngoài công viên và ôm hai đầu gối vào lòng, trong khi đầu cậu ấy cúi xuống đầy ủ rủ. Dạo gần đây cậu ấy hay tra trên internet về những triệu chứng của mình và kết quả cho ra thường là về một loại ma quỷ hút máu đến từ phương Tây hoặc là một chứng bệnh bí ẩn nào đó xuất hiện trên cơ thể con người. Tất cả chúng đều không giúp gì trong việc trấn an một cậu bé đang hoảng loạn cả.

" Kỳ lạ như nào?" Takuya nhẹ nhàng hỏi, cậu ngồi bên cạnh Takemichi và trấn an cậu bé tóc đen.

Takemichi sau một hồi do dự, cậu bé bắt đầu nói ra những thay đổi kỳ lạ gần đây của mình.

" Trên mạng nói đây là một chứng bệnh, nhưng mà tao không cảm thấy giống lắm. Nhưng mà tao cũng không phải quỷ hút máu hay ma cà rồng mà phải không?" Takemichi yếu ớt hỏi Takuya.

" Hừm, ma cà rồng ấy hả..." Takuya tỏ ra trầm ngâm.

Takemichi nhìn cậu ấy trong sự thấp thỏm.

" Tao thấy như vậy rất là ngầu luôn đó. Chẳng phải như vậy mày sẽ có năng lực đặc biệt như.... Mấy siêu anh hùng gì đó hay sao?" Takuya quay phắt về phía Takemichi và thốt lên.

" Eh!? Sao!?" Takemichi há hốc miệng mà nhìn cậu bé tóc nâu.

" Thì nó rất là ngầu mà phải không!?" Takuya vẫn không từ bỏ, cậu ấy tỏ ra háo hức một cách chưa từng có.

" Ừm thì.... chắc là vậy nhỉ?" Cuối cùng Takemichi cũng bị cuốn theo Takuya mà đồng ý với cậu ấy. Quên cả việc mình đã từng lo lắng như thế nào trong vài phút trước. Cậu cười toe toét với Takuya.

' Đúng là vậy rồi còn gì. Cứ là Takemichi thì sẽ cực kỳ ngầu thôi.' Takuya nghĩ bụng, rồi cậu nói tiếp.

" Nếu mà như thế nhé, Takemichi phải giữ bí mật với mọi người xung quanh về năng lực của cậu mà đúng không?"

" Nhưng Takuya biết về nó mất rồi còn đâu." Takemichi khó hiểu hỏi lại.

" Tất nhiên là tao sẽ giữ bí mật cho mày rồi." Takuya đảm bảo.
" Nhưng mà, Takemichi đã từng thấy anh hùng nào tiết lộ về sức mạnh thật sự của mình chưa?"

" Ừm, hình như là chưa?" Takemichi lẩm bẩm.

" Đúng rồi đó! Vậy nên Takemichi phải giữ kín bí mật này nhé. Cũng không được quá thân thiết với người khác đâu, nếu không sẽ bị lộ đó! " Takuya tiếp tục nói.

" Hả!? Nhưng, nhưng mà..." Takemichi lắp bắp.

" Yên tâm đi, mày còn có tạo mà. Chỉ cần Takemichi muốn thì tao nhất định sẽ tìm cách giúp mày, nếu bị lộ thì mày sẽ bị bắt đi nghiên cứu mất.Nên tốt nhất là tụi mình nên giữ bí mật thật kỹ. Còn nếu có thể thì tụi mình sẽ giúp đỡ người khác trong âm thầm nhá." Takuya cười híp mắt đề nghị.

Ai trong chúng ta cũng có một ham muốn trở nên đặc biệt trong tất cả mọi người, nào là có siêu năng lực rồi trở thành anh hùng giải cứu thế giới, điều đó luôn mang đến cho chúng ta một sự hứng thú nhất định. Còn đối với các bé trai, ước mơ này còn mãnh liệt hơn cả. Nên tất nhiên là Takemichi đồng ý ngay tắp lự, cậu ấy hào hứng mà ôm lấy Takuya, người bạn đã đề ra ý định tuyệt vời này và thậm chí còn chấp nhận con người của cậu ấy. Takemichi quyết định, Takuya sẽ là người bạn thân nhất và đặc biệt nhất của mình.

Cậu nào biết rằng người bạn thân nhất của cậu ấy thật ra chỉ muốn cậu thuộc về riêng mình nên mới nói như thế. Dù sao thì Takuya cười híp mắt đầy hạnh phúc trong cái ôm của Takemichi.
---------------------------------
Cứ như vậy, Takemichi dần xã cách với bạn bè cùng lớp hơn, cũng ít khi đi chơi cùng họ. Bạn thân nhất của cậu vẫn luôn là Takuya, họ cũng hòa hợp đến lạ và tạo ra một bầu không khí không ai có thể chen chân vào được. Nhưng thinh thoảng Takuya cũng không thể ở bên cạnh Takemichi được. Những lúc như thế cậu bé tóc đen thường lượn lờ đi khắp khu vực nơi cậu sinh sống và khoác trên vai một chiếc (khăn bàn) áo choàng màu đỏ rồi vờ như mình là một siêu anh hùng đang đi tuần tra.

Trong hành trình tuần tra của mình, Takemichi cũng gặp phải không ít người kỳ lạ.

Chẳng hạn như, một ông anh đầu vuốt keo ngầu lòi (trong mắt Takemichi) ngồi gục đầu trên chiếc ghế ngoài công viên, trên tay cầm một bó cúc trắng, bên cạnh một cái xe moto cũng ngầu không kém. Mặt ông anh rầu rĩ như thể vừa bị giật nợ xong vậy. Vậy là Takemichi lò dò lại gần chỗ ông anh rồi ngồi phịch xuống bên cạnh ổng. Bất quá ông anh vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của cậu bé.

" Anh gì ơi, anh bộ anh đi lạc đường hả?" Takemichi hỏi.

" Ơ, hả!?" Ông anh giật mình mà quay phắt về phía cậu bé.
"Không, anh đâu có lạc đường gì đâu. Sao em lại hỏi như vậy?"

" Thiệt hả? Làm em tưởng anh muốn ra nghĩa trang." Cậu ngây thơ nói.

" Sao anh lại muốn ra nghĩa trang chứ?" Ông anh tóc đen đầy hứng thú mà hỏi Takemichi, nét buồn bã cũng vơi đi hẳn. Thay vào đó là sự tò mò và thích thú cực kỳ như thể vừa phát hiện ra thứ gì thú vị lắm.

" Thì tại mặt ông anh buồn hiu hà. Đã vậy còn cầm theo bông cúc trắng, mẹ em hay mua bông này để viếng mộ ông em lắm." Takemichi ngây thơ nói, lôi từ túi quần ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi nhét vào miệng. Dạo gần đây cậu không uống máu của Takuya nên mau đói lắm.

" Cái--!!?? Hahhhh!!!" Ông trông có vẻ ngạc nhiên lắm, ổng nhìn bó hoa mình đang cầm trên tay như thể nó vừa giết người, rồi thở dài đầy bất lực.

" Hèn chi anh bị từ chối...." Ông anh lẩm bẩm.

" Từ chối gì vậy anh?" Takemichi tò mò hỏi.

Ông anh nhìn Takemichi giây lát, sau đó bắt đầu nói. Hóa ra anh đang định tỏ tình với một cô gái mà anh để ý hơn hai tháng trời. Nhưng mà hôm anh đi bày tỏ với cô ấy thì anh có việc gấp ( đánh nhau với băng đảng trong vùng) nên không kịp mua hoa. Đã vậy còn muộn giờ hẹn, sợ cô ấy đợi lâu rồi giận, anh liền chạy đi mua hoa cho cô ấy, nghe nói cô gái kia thích màu trắng. Anh liền chọn ra bó hoa này, kết quả vừa chìa ra trước mặt cô ấy, anh liền được cho một tát.

" Hèn chi cổ bỏ đi là đúng rồi. Đây là lần thứ 11 rồi đó!!" Ông anh đau khổ thông báo với Takemichi.

" Ừm..." Takemichi dù không hiểu lắm vì cậu còn bé nên cũng chả hứng thú với mấy câu chuyện tình yêu đôi lứa. Nhưng khi trông thấy thái độ như muốn đâm đầu vào đâu đó rồi chết quách đi cho xong của ông anh. Takemichi chép miệng nói.

" Tội nghiệp...."

Ông anh càng tỏ ra tuyệt vọng hơn, chẳng lẽ bản thân thảm hại tới mức bị con nít thương hại sao? À mà nãy giờ mình đang tâm sự chuyện tỏ tình thất bại với một đứa con nít đó hả? Sao càng nghĩ lại càng thấy nhục thế này?

" Em không quan tâm đâu nên muốn khóc thì khóc đê. À mà xe của anh nhìn ngầu quá xá.." Takemichi nói.

" Vậy sao!? Vậy nói cho em biết đây là chiếc CB250 mà anh thích nhất. Này nhá, động cơ của nó gồm....." Như được bấm nút bắn rap, ông anh khi nãy còn mặt ủ mày cau bây giờ lại nói lia nói lịa về chiếc xe moto của mình trong ánh mắt kính ngạc của Takemichi.

Gần 3 tiếng sau, anh chàng tóc đen thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Anh vừa trút xong tâm sự lại tìm được một người bạn nhỏ có cùng sở thích, xem ra hôm nay cũng không tệ lắm.

Take- người bạn nhỏ có cùng sở thích-michi đáng thương ngồi chịu trận 3 tiếng đồng hồ, bị Shinichiro nhồi sọ bằng mấy kiến thức về động cơ và xe moto đến đầu váng mắt hoa.

" À, anh là Shinichiro Sano. Nhóc tên gì ấy nhỉ?" Anh Shinichiro cười nói.

" Đừng gọi em là nhóc. Em là Takemichi." Takemichi nói.

" Em phải về đây!" Đột nhiên nhớ tới lời Takuya, cậu bé co chân chạy biến đi. Trong đầu không ngừng tự trách, nhỡ mồm nói tên mất rồi.

Về phần Shinichiro, anh nhìn bóng dáng nhỏ xíu kia chạy khỏi công viên không nhịn được mà gọi với theo.

" Cám ơn nhóc nhiều nhé!!! Hôm nào rảnh gặp nhau ở đây nhé!! Anh sẽ chờ đó!!" 
-----------------------------
P/s: Bệnh Ma cà rồng Porphyria là một nhóm các bệnh gây ra bởi sự tích tụ bất thường của Porphyrin trong cơ thể. Porphyrin được sử dụng để tạo Hemoglobin, phân tử trong tế bào hồng cầu có chức năng mang oxy đi khắp cơ thể. Tình trạng tích tụ Porphyria ảnh hưởng đến hệ Thần kinh và da, gây ra các rối loạn. Không có điều trị đặc hiệu cho căn bệnh này nhưng có thể kiểm soát các triệu chứng. Các triệu chứng có thể được kích hoạt do tiếp xúc với một số loại thuốc, tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hút thuốc, uống rượu hoặc các chất kích thích, ăn kiêng quá mức, do nhiễm trùng. Nếu không chữa trị, bệnh có thể trở nên rất nghiêm trọng, gây ra các vấn đề về hô hấp, suy thận, tổn thương da và các vấn đề về gan.

P/s: Hoa anh Shinichiro mua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com