Đại Tiểu Thư Thừa Tướng Phủ
"Lý đại phu đã đến, thưa lão gia." - Tiếng của nha hoàn thông truyền vang lên.
"Được rồi, truyền đại phu vào mau!" - Nói đoạn nhìn ba nữ nhi đang quỳ bên giường, phất tay:
"Các con lui ra đi."
Ba tỉ muội nhìn nhau một cái, rồi cuối cùng cũng lui ra, trên mặt bi thương vẫn lộ rõ:
"Nữ nhi cáo lui."
Lý đại phu bước vào Thanh Yên Các, nhìn dung mạo hắn chắc cũng trạc ngũ tuần, nhưng đôi mắt lươn đảo qua đảo lại khắp phòng kia cho thấy hắn là một kẻ nhút nhát, xu nịnh và gian xảo. Hắn khúm núm đi đén trước mặt Thừa Tướng Mộc Quân hành lễ:
"Tham kiến Thừa Tướng Đại nhân!"
"Mau đến đây xem bệnh lại cho nữ nhi ta!"
"Ân, Đại nhân."
Lý đại phu đến bên giường, đưa tay ra bắt mạch cho Mộc Dương Linh Thất, sắc mặt hắn chuyển sang trầm trọng:
"Thừa Tướng Đại nhân, thứ cho ta vô năng, tại hạ đã chẩn mạch rất kĩ, nhưng vẫn không phát hiện đây là độc gì, nhưng tại hạ mạo phép đoán rằng độc này, chắc chắn là kịch độc..."
Sắc mặt Mộc Thừa Tướng xanh mét , mơ hồ còn có thể thấy được lệ đảo quanh hai mắt, vội vàng ngắt lời Lý đại phu:
"Có cách nào giải được độc dược trên người nữ nhi ta?"
"Thừa Tướng gia, ta không chắc lắm, nhưng người có thể cầu gặp mặt Lương đại nhân của chúng ta, có thể Lương đại nhân biết cách giải loại độc này."
"Lương đại nhân sao?"
"Đúng vậy, là lão bản của Gia Y quán chúng ta."
"Làm sao để gặp mặt hắn?"
"Tại hạ sẽ thông truyền giúp Thừa Tướng gia. Và đại nhân của chúng ta đã có lệ, mỗi lần chẩn bệnh là mười vạn lượng bạc, nếu là chữa bệnh, dù thành công hay không vẫn là một vạn lượng hoàng kim. Nhưng tại hạ nhắc lại, khả năng giải được loại độc này, rất thấp. Vả lại, đại nhân của chúng ta, nếu muốn gặp thì phải xem vận khí của ngài có tốt không... "
Mộc Quân chết sững, nửa khắc sau mới hoàn hồn, phất tay đuổi Lý đại phu ra ngoài, một mình đến bên giường Mộc Dương Linh Thất, cầm lấy bàn tay nhỏ bé gầy yếu của nữ nhi mà lòng đau như cắt, ông lẩm bẩm:
"Dương An Nhiên, ta nợ nàng thật nhiều, ta nợ tình yêu của nàng, ta nợ hi sinh của nàng, ta nợ cả thanh xuân của nàng, ta nợ cả sinh mệnh của nàng... Vậy mà ta ngu ngốc chẳng biết bảo vệ sinh linh của ta và nàng, Nhiên Nhiên của ta, nàng trên cao có biết nữ nhi của chúng ta đang gặp hiểm nguy, Nhiên Nhiên, ta phải làm sao, Nhiên Nhiên..."
...
Mộc Dương Linh Thất nằm trên nhuyễn tháp nghe ngóng chuyện xảy ra trong phòng từ chiều nay, từ lúc hai nha hoàn của nàng đặt nàng một cách mạnh bạo xuống nhuyễn tháp kê giữa phòng cho đến lúc phụ thân của "nàng" đến bên giường, rồi từ đó mà hiểu ra mọi chuyện. Mộc Dương Linh Thất tự nhắc nhở bản thân bây giờ chính là Đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ, không phải là Huyết Bỉ Ngạn cao ngạo ngày nào nữa...
...
Cùng lúc đó, tại Mẫu Đan viện.
"Mẫu thân, người đâu rồi?" - Tiếng Nhị tiểu thư vang lên.
"Chuyện xử lý thế nào rồi, Uyển nhi, Nhu nhi." - Tiếng Ngọc di nương vang lên đầy vội vã nhưng cũng chẳng kém phần cưng chiều.
Nhị tiểu thư Mộc Vân Uyển năm nay đã 16 tuổi, khuôn mặt lung linh, dáng người nhỏ nhắn linh động, thanh âm thanh thúy êm tai, khiến người người yêu thích. Còn Tam tiểu thư Mộc Vân Nhu, 15 tuổi , dịu dàng đoan trang, nhu mì hiền lành, mắt đẹp như mắt bồ câu, tính tình điềm đạm, hai tỉ muội sớm đã là đối tượng cầu hôn của nhiều công thử thế gia trong kinh thành. Ngọc di nương rất lấy làm tự hào về hai nữ nhi thân sinh này.
Hai tỉ muội đi vào gian trong viện, thấy Như di nương, hiện đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc y phục lộng lẫy liền chạy đến:
"Nương, hôm nay người thật đẹp, có phải muốn đi đón phụ thân, nữ nhi thực ghen tị nhaa!!!"
Câu nói của Mộc Vân Uyển làm Ngọc di nương khẽ nhói. Hahaha...Hôm nay không phải là ngày phu quân nàng vừa trở về từ chiến trường sao, thế mà lại chạy ngay đến chỗ con ma ốm kia, cũng chẳng thèm đến xem ba mẹ con nàng một cái...
"Uyển nhi ngươi đừng chọc nương, càng ngày miệng lưỡi càng lợi hại! Nhu nhi, chuyện con tiện nhân đó như thế nào rồi?"
"Mọi chuyện không gì ngoài dự đoán, nhưng chỉ có một việc con rất lấy làm lạ, không hiểu sao con đã đúng như lời nương bỏ hai loại độc vào điểm tâm và trà của nó nhưng con tiện nhân đó chỉ hôn mê, cũng cũng không hề có dấu hiệu trúng độc như mẫu thân đã nói..."
Sắc mặt Ngọc di nương khẽ biến nhưng rất nhanh liền chuyển sang bình thường, nàng hạ giọng:
"Các con nên nhớ, việc chúng ta đang làm không được đến tai bất cứ kẻ nào, không thì không chỉ mạng của ta, mà mạng của các con, cũng khó giữ."
"Nữ nhi đã hiểu, nương."
Nghe vậy sắc mặt Ngọc di nương mới hòa hoãn hơn chút, nàng nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc, ánh mắt không tự chủ được hiện lên vẻ tự hào:
"Nhưng đừng lo, con ma ốm đó chỉ cần một loại độc chẳng phải đã đủ khiến nó thân tàn ma dại rồi sao? Nữ nhi của ta xinh đẹp nhu thuận như vậy, chắc chắn mai sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý..."
Mộc Vân Nhu vẫn còn bối rối không yên, nàng nói:
"Nương, chúng ta nghe lén được hình như phụ thân còn muốn mời Lương đại nhân gì đó đến giải độc cho con tiện nhân kia, hơn nữa, phí chẩn bệnh là mười vạn lượng bạc, nếu muốn chữa bệnh, dù chữa được hay không vẫn là một vạn lượng hoàng kim."
"Cái gì??...Mô..Một vạn lượng hoàng kim sao?"
Đầu Ngọc di nương "oanh" một tiếng. Một vạn lượng hoàng kim! Đó chính là bổng lộc trong hai năm trời của ba mẹ con nhà nàng gộp lại! Thế mà trượng phu của nàng lại không hề do dự dùng hết một lần trên đầu cái tiểu tiện chủng kia! Ngọc di nương nàng không cam lòng!!!
"Nhưng mà nương, tiếp theo người định làm gì?"
Cố hết sức mới bình tĩnh tại tâm tình của mình, Ngọc di nương, nghiến răng nghiến lợi nói với hai nữ nhi:
"Cứ cho phụ thân các ngươi mời Lương đại nhân gì đó đi! Chưa chắc hắn đã có thể giải được Liệt Tâm tán trên người con tiện nhân đó, bây giờ chúng ta chỉ cần quan sát xem tình hình thế nào rồi sau đó lại tính toán tiếp. Lo xa quá có khi cũng chẳng có ích lợi gì đâu."
Hai vị tiểu thư nhìn nhau cười:
"Đúng vậy, đến nước này thì chúng ta cũng chẳng phải lo lắng gì về con tiện nhân kia nữa, hahahaha..."
Tiếng cười trong trẻo như nước truyền khắp Mẫu Đan viện.....
Mộc Uyển: "Các bạn vote cho truyện của mình nha~~~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com