Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15

"Nguyễn Thái Sơn...hôm nay rảnh rỗi nhỉ?"

"Rảnh sao? Tôi đang làm việc mà."

Tôi thấy bọn họ nói chuyện tự nhiên, lại phát hiện mọi người xung quanh không để ý đến họ mà đâm ra nghi ngờ.

Khẽ gọi tên Thanh Tùng, tôi liền hỏi.

"Ai đấy?"

Hắn à một tiếng rồi cười đáp.

"Hắn là thần chết..."

Cả người tôi cứng lại, trơ ra nhìn chằm chằm vào cái tên được gọi là "thần chết".

Thật là khó tin, chuyện này cũng quá sức chịu đựng của tôi rồi.

Thần chết đây cũng là một cực phẩm, tên này với Thanh Tùng quả là ngang tài ngang sức.

Chậc chậc, cực phẩm thần chết là đây!

Hắn đứng một bên bật cười, nhẹ giọng nói.

"Tôi đẹp trai hơn hắn, cô đừng có đem nhang sắc của tôi ra so sánh với cái tên cướp đi mạng sống của người khác kia."

Tôi bĩu môi, khuyến mãi kèm cho hắn thêm một ánh mắt khinh bỉ.

"Ở đâu cũng có thể tự luyến..."

Thái Sơn nheo mắt nhìn cô, bỗng tầm mắt liền loé sáng. Hắn nhìn sang Thanh Tùng cuồi cười sâu xa nói.

"Tìm được vợ rồi à? Đáng yêu nhỉ?"

Thanh Tùng trừng mắt, đứng sát cạnh tôi như sợ tên kia cướp tôi đi mất vậy.

"Vợ tôi...anh liệu hồn!"

Tôi xấu hổ, có ai lại ngang nhiên công khai chủ quyền như hắn cơ chứ này chỉ muốn kiếm cái hố mà chui xuống thôi...

Nhưng mà tôi chợt thấy gì đó phía trước...

Một chiếc xe ô tô đậu cách đó không xa hướng về phía nơi xảy ra tai nạn trông rất khả nghi.

Tôi liền chầm chậm tiến về phía trước, cố gắng làm sao để hắn không phát hiện ra.

Nhưng chỉ mới được mấy bước chiếc xa kia liền khỏi động rồi chạy mất hút.

Hừm, liệu đó có thể là ai?

Cũng may tôi kịp nhìn biển số xe, tôi có quen một người rất giỏi về khoản này, đảm bảo sẽ có kết quả nhanh thôi!

Hắn thấy cô đi về phía trước rồi đột nhiên dừng lại trầm mặc không nói gì thì có chút lo lắng.

Hắn gọi tên cô:

"Sara...sao vậy?"

"À không sao, đi thôi..." Tôi đáp.

Nhìn xung quanh xem thử có gì đáng nghi nữa không thì chẳng thấy gì cả, tôi liền quay sang nói với Thanh Tùng.

"Anh có muốn đi đâu nữa không? Giờ cũng trễ sang thành phố A cũng sẽ muộn nên để ngày khác đi..."

Hắn nhún vai cười, ánh mắt nhìn tôi bỗng âu yếm hẳn, hắn nói:

"Hay mình đi chơi đi..."

"Ở đâu?"

"Khu vui chơi ấy..." Hắn vui vẻ đáp.

Bà nó, tên ma này điên rồi...

"Anh bị điên à? Anh là ma, là ma đấy...vào đó cũng chỉ có mình tôi chơi, anh thì làm ăn được gì..hừ."

Hết thuốc chữa rồi, ma quỷ cũng đòi đi khu vui chơi mới nói chứ.

Hắn như ngộ ra điều gì, bỗng xụ mặt xuống buồn rầu rồi lầm bầm.

"Ừ nhỉ, tôi quên mất..."

Tôi lắc đầu, lời tôi nói hình như chạm đúng nổi đau của hắn rồi thì phải, tôi hạ giọng an ủi.

"Thôi...cái kia không chơi được thì chơi cái khác...nhưng mà bây giờ tôi muốn đến bệnh viện."

"Đến đó làm gì? Đi điều tra à?"

Tôi giật đầu đáp:

"Tôi đến đó lấy ít thông tin của Kim Anh, đáng ra là ngày mai mới đi nhưng cô ta giờ đã chết...xem ra tôi vẫn chậm một bước."

"Vậy thì đi thôi...cô ở đâu tôi ở đó."

Bỗng phía sau liền có tiếng truyền đến, Thái Sơn sầm mặt bước đến.

"Hai người làm ngơ tôi à?"

Này nha~ chuyện gì vậy? Ai làm ngơ hắn?

Tôi thì không đáp cũng chẳng quan tâm hắn làm gì, nhưng Thanh Tùng thì khác, hắn liền lên tiếng rõ là có ý đuổi người.

"Về đi, về nhà anh đi...lơ ngơ cái gì ở đây nữa...phiền chết!"

Thái Sơn bỗng làm ra bộ mặt ủy khuất nhìn Thanh Tùng. Cái ánh mắt kia thật làm cho tôi nghi ngờ hai người này liệu có phải...

"Anh vứt bỏ tôi rồi à?"

Tôi thấy Thanh Tùng rùng mình lùi về phía sau, như đang kì thị tên 'thần chết' kia vậy.

"Đồ biến thái...tôi thích nữ chứ không thích cái tên ái nam ái nữ như anh."

Tôi cố gắng nhịn cười, sợ bật ra thành tiếng thì người ta lại xấu hổ mà gạch thêm một vài người trong sổ sinh tử thì mang tội lắm.

Quả nghe xong câu đó Thái Sơn đỏ mặt tức giận, trừng mắt hừ lạnh.

"Hồ Lê Thanh Tùng, cậu ảo tưởng à? Ông đây thèm có ý đồ với cậu sao?"

Nói xong Thái Sơn còn trừng thêm một cái với tôi, rồi mới bỏ đi.

Bộ dạng kia thật mắc cười, chờ hắn đi xong tôi mới dám cười ra thành tiếng.

Nha nhìn đi, chẳng khác nào vợ chồng cãi nhau. Chậc nếu là thật Thanh Tùng nằm trên hay nằm dưới đây?

Sống lưng tôi chợt lạnh, lạnh đến mức khó tả. Thanh Tùng mặt mày âm u ghé sát vào mặt tôi.

Giọng hắn lành lạnh mang thêm một chút tức giận.

"Cô nghĩ quá xa rồi đó!"

Giật thót tim, quên mất quên mất...tên này đọc được tâm tư của tôi. A a thật đáng sợ...

Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, nhìn ngã nào tôi cũng thấy hai người này rất đáng nghi.

Hắn hừ lạnh, hình như là giận rồi thì phải. Cái mặt hắn giận cũng đáng yêu thật nhìn kĩ thì mới thấy da hắn chắc hẳn cũng rất mịn, nếu không phải là hồn ma thì làn da kia cũng mịn màng hồng hào chẳng khác gì mấy chị em phụ nữ đâu.

Hắn bỏ tôi mà đi trước, thấy vậy tôi liền chạy theo sau.

"Này... Tùng...giận à?"

"Ai thèm giận." Hắn đáp.

Hừ trả lời thế kia mà không giận chắc, tên này đúng la nhỏ mọn mới trêu có chút mà đã giận ra mặt rồi.

"Tôi xin lỗi mà, ai kêu hai người mờ ám thế kia...không nghi ngờ sao được."

"Hừ, nghi cái gì mà nghi...hắn ta bày trò cô còn..."

"..." Tôi muốn nói tôi vô tội.

Trên đường đi một ma một người kẻ trước người theo sau nói chuyện rôm rả, đối với mấy con tiểu quỷ trốn ở đâu đó hay với mấy hồn ma đi thang thang thì cũng bình thường, nhưng đối với người đi đường họ nhìn cô gái kia với anh mắt kì lạ...

Không biết, bệnh viện nào thả người rồi, hoặc cũng có thể là trốn viện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com