Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

"Ma quỷ các người...đúng là phiền, chết rồi mà cũng không để tôi được yên!"

"Mà khoan...anh nói tôi nhìn thấy ma...sao bấy lâu nay tôi không nhìn thấy...nói xạo hả...."

Hắn nhìn tôi, cười khanh khách.

"Tại...tôi chưa xuất hiện...có tôi thì năng lực của cô mới có tác dụng..."

Tôi trề môi, nhìn hắn không tin nhưng vẫn nói lại.

"Vậy anh tiêu tan là tôi không thấy ma nữa à...."

Hắn lơ lửng trên không trung, hai mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, cái anh mắt của hắn như đang cười tôi vậy...thấy mà ớn.

"Không, không có tôi cô vẫn vậy! Từ bây giờ...cô có năng lực đặc biệt rồi đó,chúc mừng...hahaha"

Cười khẩy một phát, tôi thật muốn đập cho hắn một trận...nhìn thấy ma mà là năng lực đặc biệt?...hắn nói nghe hay thật...Cái quái gì vậy không biết...nhìn thấy ma hãnh diện lắm sao? 

"Hờ hờ...vui nhỉ...anh nói nghe hay quá nhỉ. Tôi có nên cảm ơn anh vì điều đặc biệt này  không?"

Nhìn hắn với ánh mắt triều mến  và nở một nụ cười thân thiện nhất có thể, tôi thực sự cũng không muốn thầm chửi hắn...cái thứ ma đọc được suy nghĩ của người khác như vậy rất nguy hiểm.

Hắn nhìn tôi, tiếp tục cái nụ cười lạnh cả sống lưng đó.

"Haha...chỉ cần giúp tôi là được rồi...."

Tôi nhìn hắn bằng nữa con mắt, rồi cũng không biết nói gì nữa...coi như hôm nay tôi xui xẻo đi, gặp cái thứ ma lầy ma điên...tự dưng rước vào thân mấy chuyện phiền phức.

 "Nói đi...nói đi....muốn tôi giúp chuyện gì đây"

Hắn như chiếc máy bay đáp xuống đất liền...hạ cánh an toàn rồi ngồi xuống giường của tôi, hai tay hắn chống lên má...chớp chớp mắt nhìn tôi.

"Tìm nguyên nhân cái chết của tôi...."

Tôi khi đó trợn tròn hai mắt nhìn hắn, thật sự là rước một cục phiền phức to đùng về thân mà.

"Anh chết mà không biết nguyên nhân sao? Mà tại sao lại là tôi chứ....?"

Hắn xụ cái mặt ma xuống, rồi lại nở nụ cười ma mị.

"Sau khi chết...sẽ quên mất một đoạn kí ức của bản thân...tôi lại xui xẻo quên luôn nguyên nhân cái chết của mình...Sara...cô dâu của tôi....cô phải làm việc này cho tôi...."

"Nếu tôi không giúp thì sao?"

Tôi thật sự không có rãnh đến vậy, đi lục lại sổ sách mấy chục năm...à không nhìn hắn ma thuật cao thâm như vậy chắc sống cũng mấy trăm năm rồi cũng nên.

Hắn nhìn tôi đầy u ám.

"Thứ nhất...số mệnh của cô được sắp xếp sẽ giúp đỡ tôi hết kiếp này..."

"Thứ hai...cô không có lựa chọn nào cả, bởi vì...một khi cô đã gặp được chú rễ của mình rồi thì cuộc sống sau này của cô tràn ngập mùi vị...của địa ngục...."

Hắn nói xong thì cười ha hả, cái ánh mắt mà hắn nhìn tôi rất vui vẻ.

Còn về phần tôi khi nghe xong hắn nói thì cũng có chút ớn lạnh, nhưng lại thấy điều này thật điên rồ.

"....Tràn ngập mùi vị của địa ngục? Có đến nổi vậy không?"

"À...thật ra thì tôi chỉ muốn làm cho hấp dẫn chút thôi...nhưng cũng là thật hết đó...từ bây giờ trở đi...sẽ có rất nhiều ma quỷ đến làm phiền cô...đôi lúc sẽ gây nguy hiểm cho cô nữa và cũng chỉ có tôi mới giúp và bảo vệ được cho cô"

Hai hàng lông mày của tôi nhíu chặt lại, tôi thật sự không tin cho lắm...nhưng lỡ cô gặp chuyện như vậy thật thì phải làm sao đây chứ.

"Tại sao tôi lại gặp một con ma phiền phức như anh chứ..."

Hắn lại cười với tôi, cái tên này thật sự là bị điên...lúc nào cũng cười, ngoài cười ra thì chỉ biết  tỏa khí lạnh ngàn năm....không thì "xịt" khói trắng tăng sự quỷ dị, ma mị.

"Cô gái à...đây là số mệnh...kiếp này tôi và cô phải bên nhau...."

"À tôi quên nói cho cô biết phải không? Tôi cũng có một cái bớt hình cánh chim trên lưng...giống cô vậy đó...haha...thú vị không?"

Tôi thật sự không còn gì để nói nữa, cái tên này đúng là điên...một con ma điên nặng, tôi không thèm quan tâm...không thè quan tâm.

"Hừ...nói xong rồi thì đi đi...tôi muốn đi tắm...còn phải ngủ để mai đi học nữa...đi đi...về nhà anh đi"

Hắn nghe tôi nói mà vẫn ngồi lì trên giường còn nhìn tôi cười nữa chứ.

"Đi đâu...nhà tôi đây mà...vợ ở đâu thì chồng ở đó..."

Tôi hoàn toàn muốn nổ tung, muốn đá hắn ra khỏi phòng mình...nhưng sự thực là không thể được.

"Làm ơn...cút đi giúp tôi, đừng có vợ vợ chồng chồng...nghe mà ớn lạnh...cũng đừng đeo bám tôi nữa...anh đừng ám tôi...xin anh đấy!"

"Không thể được...cái này cũng nằm trong quy định giữa tôi và cô...tôi và cô phải luôn ở cạnh nhau..."

Muốn nổ tung, tôi đứng bật dậy nhìn hắn mà gằn từng chữ.

"Thế...tôi đi "Đại tiểu tiện" anh cũng theo phía sau sao? Hả...hả...thằng ma biến thái kia...."

Hắn cười lớn, cười lăn lộn.

"Tất nhiên...nhưng nếu cô không muốn thì tôi đành lánh mặt vậy..."

Tôi lập tức vỗ trán bất lực, tốt nhất tôi nên xem hắn không tồn tại ở đây....nên như vậy.

Tôi đứng dậy, lấy bộ áo quần rồi đi về phía phòng tắm.

"Này...đừng có theo tôi đấy...biết chưa...hừ...biến thái"

Tôi đóng mạnh cánh cửa lại, nhưng thực ra là đang cảnh giác hắn cao độ...chứ lỡ đang tắm hắn lại xuất hiện thì xấu hổ, nhục mặt lắm....

Hắn ngồi trên giường đung đưa cái đầu máu me be bét, và ngắm nhìn kiệt tác tay sắp lìa người mà mình vừa làm ra... tâm trạng vui vẻ ngâm nga bài hát "Ma soái ca"

"Ma soái ca...ma soái ca...ma rất đáng yêu...đầu be bét máu chảy tay đứt lìa người...ma soái ca...ma soái ca...ma rất chung tình....nguyện yêu em đến hết cuộc đời tình ma...ma....ma...." 

Tôi vừa tắm xong, lại nghe tiếng hát hay đến ngất xỉu vọng vào của một con ma đang ở ngoài kia thì muốn rụng rời tay chân, tay tôi phải vịn vào tường chứ không cũng té dập mặt ở đó.

Lấy lại bình tĩnh, tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra.

"Á....giật cả mình...anh làm cái gì vậy?"

Tôi thấy đầu hắn be bét máu, cánh tay thì lủng lẳng sắp rơi xuống, lại còn mở miệng cười...sau khi hát xong cái bài hát kinh dị đó nữa chứ.

"Thế nào! Đẹp không? Haha...lúc nào buồn thì tôi liền làm ra mấy cái như vậy để giải trí...vui nhỉ...haha"

"Vui...vui cái em gái ma nhà anh....anh biến thái quá rồi...thật bệnh hoạn...anh mau lăn xuống cho tôi..."

Hắn rưng rưng nước mắt nhìn tôi, cái mặt ma hắn giờ đây thật sự rất giống hình ảnh của một con ma chính cống rồi.

"Lăn thì lăn...hức...vợ thật đáng sợ..."

Nói xong hắn lăn xuống thật, nhìn hắn làm vậy tôi rất muốn cười...nhưng tôi vẫn phải nhịn...

"Hừ...cấm vác cái bản mặt đó lăn lên giường của tôi"

Hắn le lưỡi như cún con, khôi phục lại bộ dạng soái ca ban đầu nhìn cô vui mừng.

"Vậy...đẹp trai như này là được ngủ trên giường phải không?"

Tôi vừa nằm xuống nghe hắn nói thì lập tức bật người dậy như cái lò xo, tôi nhìn vào mặt hắn hét lên.

"Đừng có mà mơ....ngủ dưới sàn đi...!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com